🌺Chương 20 [2]🌺
Bên trong truyền ra tiếng mắng chửi của nữ nhân, "Ngu xuẩn! Các người đều là một lũ ngu xuẩn! Tôi bảo mấy người đi bắt Nghê Dương! Không phải đám người này! Tôi phái đi mấy trăm người, thế mà không một ai bắt được ả ta!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhô ra cái đầu nhỏ nhìn lên. Chỉ thấy trong phòng toàn là người bị trói gô đang chen chúc ở đó. Trẻ có già có, từ ông lão chín mươi cho tới đứa nhỏ ba tuổi.
"Còn đây là thứ gì! Đến giới tính mà mấy người cũng nhớ sai! Mấy người bắt ông ta về để chọc cười tôi hả?"
Một ông lão bị kéo ra, tự nhiên nằm không cũng trúng đạn, toét miệng lộ đầy răng giả nói: "Cười? Lão cười cho cô xem một cái. . . Lão đây mới làm răng giả. . ."
Đại gia răng giả bị Đoạn Trân đấm cho một phát. Ông lão bi thương khóc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức "Chậc chậc chậc" cho thấy cô thật là tàn nhẫn.
Đoạn Trân bỗng nhiên quay đầu, đối mặt với Tô Nhuyễn Nhuyễn đang ở cửa ra vào.
Mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn nháy một cái, toàn thân như bị khảm vào xe đẩy hàng, chuyển động gian nan, chỉ có thể chậm rãi dùng chân di chuyển.
Tuy nhiên vì dùng sức không quá tốt nên chỉ có thể xoay vòng vòng tại chỗ. Xoay tròn, lại xoay tròn, rồi cô nàng từ từ nhắm hai mắt lại ~
Ôi, cái xe đẩy chết tiệt này.
Đoạn Trân hai mắt tỏa sáng, vũ mị cười với Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Đến đây."
Tô Nhuyễn Nhuyễn biểu hiện cô gọi tôi là bé đáng yêu, tôi mới đến.
Đoạn Trân sử dụng sức kiên nhẫn của bản thân, ". . . Bé đáng yêu, đến đây."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại ra vẻ cô gọi tôi là bảo bối nhỏ, tôi mới chịu đến.
Đoạn Trân cố gắng nhịn cảm giác cắn răng nghiến lợi, ". . . Bảo bối, đến đây nào."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại bảo rằng cô gọi người ta là tiên nữ, người ta mới đến.
"Con mẹ nó cô cút ngay đến đây cho bà!"
Một khúc tường đất dưới chân xe hàng trồi lên. Tô Nhuyễn Nhuyễn do không phòng bị chút nào nên bị ngã lăn xuống dưới. Trên người cô mặc đồ dày nên không có chút thương tổn nào.
Tuy vậy cô đã trực tiếp lăn vào theo quán tính, lăn thẳng đến dưới chân Đoạn Trân. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, cười "Hắc hắc" với Đoạn Trân, " Tôi qua rồi đây này." Nhưng mà cô không gọi người ta là tiên nữ.
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, nhìn thấy ông lão khi nãy, cô hưng phấn chào hỏi. Lại gặp ông rồi, tai ông còn nghe được không? Mắt của ông có bị mù chưa?
Đoạn Trân một tay nhấc cô lên. . . Quát tờ heo? Không nhấc nổi?
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc quá nhiều, còn Đoạn Trân tuy có được dị năng, nhưng bản chất vẫn là một người phụ nữ yếu ớt.
Đoạn Trân chỉ đành ngồi thấp xuống như tư thế ngồi bồn cầu, nửa ngồi nửa cúi trừng Tô Nhuyễn Nhuyễn, ôn nhu nói: "Tô Nhuyễn Nhuyễn, lại gặp mặt rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu hỏi cô ăn cơm chưa? Còn tôi đây thì chưa được ăn nè.
Sau lưng Đoạn Trân là thịt kho tàu thơm ngào ngạt, nóng hôi hổi. Khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn thèm nhỏ dãi.
Đoạn Trân cười lạnh một tiếng, móng tay sắc nhọn nhẹ nhàng cọ lên hai gò má Tô Nhuyễn Nhuyễn, để lại một vệt máu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đau đến nhăn mặt. Da cô vô cùng trắng, vệt máu uốn lượn dọc theo hai má chảy thẳng xuống cần cổ, bị mái tóc đen tán loạn xoã ngang vai che đi.
Thê mỹ(*) đến cực điểm.
(*) Đại khái là vẻ đẹp được tạo ra từ cảnh tượng thê lương.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng giãy dụa lui về sau, đụng vào một cái bàn.
"Yên tâm, tôi sẽ để cô chết một cách cực kì thê thảm."
Vậy thì thật sự phải cảm ơn cô rồi. Hai con nguơi Tô Nhuyễn Nhuyễn phát sáng.
Đoạn Trân phóng khoáng nói: "Cô còn nguyện vọng gì không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn giơ tay nhỏ lên hỏi, "Dị năng của cô là từ đâu mà có vậy?"
Đây là chuyện mà Nghê Dương đã rầm rì ba ngày nay.
"A, cô sắp phải chết rồi, vậy nên tôi sẽ để cô được chết trong minh bạch!"
Ả bảo lính đem đám người trong phòng xách ra vứt cho Zombie. Trong nháy mắt, cả căn phòng chỉ còn lại hai người Tô Nhuyễn Nhuyễn và Đoạn Trân.
Đoạn Trân thực sự phải kiềm chế quá lâu rồi. Cô ta rất cần khoe khoang với ai đó. Đoạn Trân dương dương đắc ý nói về chuyện làm thế nào để lừa số ba giết Trương Chí Hạo, sau đó còn nói ra một bí mật động trời.
Đoạn Trân vốn chính là một người phụ nữ có dã tâm. Nếu không sao có thể vừa coi trọng một người đàn ông, lại vừa cấu kết với một tên đàn ông khác? Hơn nữa đều là người mạnh nhất [làm gì có ai]!
Bí mật về tinh hạch của Hoắc Bì đã bị Đoạn Trân phát hiện. Đoạn Trân cho rằng, tinh hạch có thể tăng cường dị năng, vậy chắc có lẽ nó cũng có thể kích phát được dị năng?
Đoạn Trân đã chịu đủ cảm giác bị những thằng đàn ông kia chơi đùa. Nên cho dù có phải chết, cô ta cũng phải thử một lần! Vậy nên cô đã câu dẫn số ba, bảo anh ta đi giết Trương Chí Hạo, rồi mang tinh hạch về cho cô.
Ngày ấy Đoạn Trân cầm tinh hạch trong tay, cô ả không ăn.
Vì còn đang do dự.
Cho đến khi Hoắc Bì chết, sự do dự của Đoạn Trân mới biến mất hoàn toàn. Cô ta biết, Hoắc Bì chết rồi đồng nghĩa với việc cô đã mất đi chỗ dựa. Nghê Dương tuyệt đối sẽ không tha cho ả.
Nếu phải trở thành súc vật, vậy thì không bằng liều mạng thử một lần.
Đoạn Trân ăn viên tinh hạch kia, cô ta đau đến mức lăn lộn trong phòng một ngày một đêm, sau đó vào ngày thứ hai, cô phát hiện mình đã có được dị năng.
Cô ta đã sở hữu dị năng.
Việc đầu tiên mà Đoạn Trân làm là cho người chuyển vật tư trong kho đi, sau đó lại tổ chức kêu gọi binh lính, hình thành cục diện giằng co với Nghê Dương.
Đoạn Trân xinh đẹp, lại biết nói chuyện, bình thường lúc Hoắc Bì ngược đãi một số binh sĩ vũ trang còn cẩn thận đi an ủi bọn họ. Binh sĩ không rõ chân tướng đều theo phe cô và nghe lời răm rắp.
"Cô có biết tại sao dị năng của tôi lại mạnh như vậy không?"
Đoạn Trân xoè tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một khối đá rắn chắc. Khác xa cái loại vừa đụng đã nát của Trương Chí Hạo..
Hai con ngươi của Tô Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh hỏi thăm có thể làm cho cô một cái hình nhân Elsa không. Bị Đoạn Trân tức giận từ chối.
Đoạn Trân lắc lắc mái tóc dài của mình, rơi xuống một lớp bụi bẩn, sau đó tiếp tục nói chiến công lẫy lừng của mình.
"Khu Dầu Thô cử đến hai dị năng giả hệ Thổ. Đây là do tôi dùng toàn bộ vật tư để đổi lấy."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Vậy nên cô moi tinh hạch của hai dị năng giả kia?"
"Đương nhiên."
Đoạn Trân không hề e dè, thậm chí còn lấy làm tự hào.
"Đám người ngu ngốc ở khu Dầu Thô còn vọng tưởng có thể dùng hai kẻ kia để khống chế tôi. Thật là quá ngây thơ."
Để tăng cường dị năng, Đoạn Trân không từ thủ đoạn, xem mạng người như cỏ rác.
"Liệu cô có biết dị năng giả nhiều như vậy, về sau chết đi, tôi bổ sung thêm dị năng giả mới như thế nào không?"
Đoạn Trân cực kỳ hưng phấn, nước bọt bắn tứ tung.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác lắc đầu biểu thị không biết, hơn nữa giờ cô đang bị bóp cổ nên hơi ngạt thở, làm phiền cô em hãy dùng nhiều lực hơn để tôi được chết sảng khoái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng nhét cổ mình vào sâu trong tay Đoạn Trân trong, đồng thời nhắc nhở Đoạn Trân rằng: Nhân vật phản diện sẽ chết vì nói nhiều.
Nhưng nhân vật phản diện Đoạn Trân không để lời khuyến cáo chân thành của cô vào trong lòng dù chỉ một chút.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại muốn nói nếu không trước tiên cô hãy bóp chết tôi đã rồi sau đó lại nói?
Đoạn Trân lại đột nhiên buông tay, che miệng cười ha hả, tiếp tục nói về âm mưu của mình. Đoạn Trân nghĩ tới biện pháp giống như Hoắc Bì. Nhưng mà cô ả ác hơn Hoắc Bì nhiều.
Đoạn Trân bắt Zombie nhốt vào nhà kho trong ngục giam. Cô ta luôn chọn những binh lính có người thân trong khu Than Đá. Sau đó ném cả binh sĩ và thân nhân của họ vào đấy.
Xác xuất của cách kích phát dị năng này cao hơn rất nhiều lần so với việc Hoắc Bì trực tiếp đẩy người vào đám Zombie.
Không quản sống chết.
Bởi vì cho dù chết, chỉ cần kích phát ra dị năng thì trong đầu sẽ liền ngưng kết tinh hạch. Vậy nên không liên quan gì đến việc còn sống hay đã chết.
Nếu là dị năng hệ Thổ, Đoạn Trân sẽ giữ lại cho mình. Còn nếu là dị năng khác, Đoạn Trân sẽ mang cho binh sĩ vũ trang. Có thể có được dị năng, những binh sĩ không rõ tình hình kia lại càng muốn đi theo cô ta.
"Cô thật là không biết xấu hổ."
Đoạn Trân biểu hiện cô ta còn có thể không biết xấu hổ hơn thế nữa.
"Tôi sẽ treo thi thể của cô lên trên vách tường cao kia, để cho Nghê Dương nhìn thật kĩ kết cục khi dám đối nghịch với tôi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn muốn mặc váy màu hồng phấn trước khi treo lên đó. Cô còn muốn tìm một góc bốn mươi lăm độ có thể tôn lên được sườn mặt hoàn mỹ của bản thân. Tốt nhất là có thể di chuyển ba lần mỗi ngày theo tia sáng.
"Ngu xuẩn!"
Đoạn Trân giận mắng, dùng sức bóp lấy cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn, Tô Nhuyễn Nhuyễn mắt trợn trắng, chật vật lục lọi ôm lấy cuộn thịt kho tàu sau lưng, sau đó bình thản nhắm mắt lại.
Ôi! Cuộc sống, chính là như vậy đấy, bạn vừa mở mắt, nhắm mắt lại thì đã đi đến cuối đời, chao ôi! Đến đi! Vui sướng thật đó!
"Rầm", cửa phòng đột nhiên bị đá mở.
Đoạn Trân còn chưa kịp phản ứng gì, đã cảm thấy phía sau mình tê rần.
Cô ta hơi nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ kính nhìn thấy sau lưng mình bị cắm một nhát rìu. Cây rìu được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn như cùng loại với đồ mới. Và có thể nó cũng cực kì sắc bén. Đã đâm sâu vào trong lưng của Đoạn Trân.
Đoạn Trân há to miệng, bàn tay đang bóp cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên buông ra. Cô ta quay đầu, nhìn thấy Lục Thời Minh đang đứng ở cửa ra vào.
Người đàn ông đeo một cái ba lô sờn cũ, tóc đen tán loạn, bên chân là một con chó con mập mạp.
Đoạn Trân đau nhức hét một tiếng, nhét vào miệng một viên tinh hạch.
Dị năng của cô ta đột nhiên tăng vọt, rìu nhỏ bị bức văng ra ngoài.
Vết thương trên lưng cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn được nhanh chóng khép lại.
Đây chính là điểm tốt nhất mà tinh hạch cùng hệ mang lại. Không chỉ có thể gia tăng dị năng, mà thời khắc mấu chốt còn có thể chữa lành vết thương.
"Lục Thời Minh? Ha~"
Đoạn Trân liếc xéo đồ yếu gà Lục Thời Minh một chút, vũ mị liếm liếm ngón tay, "Anh cho rằng có thể giết được tôi?"
"Ồ?"
Người đàn ông mặc đồ rằn ri đơn bạc, phía sau là cửa sổ kính vỡ nát. Những mảnh vỡ kính văng tứ phía rơi đầy đất.
Anh cứ thế giẫm lên mặt đất đầy miểng thủy tinh, xoay người nhặt chuôi rìu nhỏ bị Đoạn Trân làm văng ban nãy, sau đó dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ cán rìu một cái.
Đoạn Trân cười to, dị năng nổi lên. Đối phó với thứ yếu như sên, cô ta nắm chắc phần thắng!
Lục Thời Minh vừa đứng thẳng người thì liền rơi vào một đống đất rỗng ruột. Đây là nấm mồ mới ra lò mà Đoạn Trân chuẩn bị cho Lục Thời Minh. Nấm mộ khổng lồ chôn lấp hoàn toàn dáng người thon dài của anh.
Ơ kìa, không chịu nổi một đòn.
Đoạn Trân quay đầu, đưa tay về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Vừa vặn, tôi sẽ cho hai ngươi uyên ương đoàn tụ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ biểu hiện không muốn không muốn, cô còn sợ hãi á nha ~
"Răng rắc răng rắc. . ."
Nấm mồ đột nhiên xuất hiện một cái khe, sau đó "Bùm", toàn bộ vỡ nát.
Đoạn Trân bỗng nhiên quay người, trừng lớn mắt. Không có khả năng, hoàn toàn không thể!
Tường đất của cô ta sao có thể bị một cây rìu bình thường phá vỡ chứ! Có là đạn cũng không thể xuyên thủng nó.
Đoạn Trân không tin, một lần rồi lại một lần ra đòn tấn công Lục Thời Minh.
Người đàn ông vừa vung rìu nhỏ lên, vừa nhàn nhã đi tới.
Đoạn Trân như nổi điên ăn luôn hai viên tinh hạch cùng hệ còn lại. Dị năng của cô ả sôi trào như ấm nước nóng, đạt tới điểm cao nhất.
"Tao muốn tất cả chúng mày đều phải chết!"
Thân thủ Đoạn Trân nhanh chóng tăng lên, dị năng bay loạn, cả phòng nháy mắt biến thành đống đổ nát.
Lục Thời Minh cong môi cười một tiếng.
Từng lớp, từng lớp đất liên tục mọc lên như nấm. Đoạn Trân vì sử dụng dị năng quá độ, cả người như quả bóng xì hơi, cô ta đang tức giận. Cô ả thở hồng hộc tạm thời dừng tấn công, nhìn một mảnh tro bụi phía tường đất màu vàng trước mặt. Lúc này, hẳn là chết rồi?
Một cây rìu phá đất chui ra từ trong mớ khói mù mịt, "Răng rắc" một tiếng bổ vào đầu Đoạn Trân.
Tinh hạch trong đầu chấn động mạnh.
Đoạn Trân đầy vẻ không thể tin.
Cô ả thì thầm, "Không, tinh hạch của ta, tinh hạch của ta!"
Đoạn Trân còn chưa chết, đôi mắt trừng to, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Lục Thời Minh ghét bỏ liếc một cái, thuần thục rút rìu ra khiến cho Đoạn Trân văng đến chỗ gạch đá. Dây leo hưng phấn hút hết tinh hạch của Đoạn Trân, cọ cọ người Lục Thời Minh, lấy lòng anh.
Lục Thời Minh xách theo rìu, đi đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Mắt cô gái nhỏ bị gió bụi hun làm cho không mở ra nổi.
Lục Thời Minh đưa tay, cường ngạnh bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chật vật mở to mắt, nhìn người Lục Thời Minh dính đầy máu.
Người con trai toàn thân đầy sát khí, mùi máu tươi quẩn quanh bên người. Đôi tròng mắt kia nhuốm màu máu điên cuồng, khác một trời một vực so với dáng vẻ thường ngày.
Người đàn ông cúi người, tóc đen bị mồ hôi làm ướt, giọng nói lẩm bẩm, ôn nhu đến cực điểm, giống như ác ma nói nhỏ, "Nhuyễn Nhuyễn thích không? Hửm?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bi thương không thôi, không muốn nói chuyện, thế nhưng bàn tay đang bóp lấy mặt cô càng ngày càng dùng sức, nhất định muốn nghe cảm tưởng của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biểu hiện, "Anh thật phiền!"
Một rìu là có thể giải quyết mà cứ phải tốn sức khoe khoang. Hết lần này tới lần khác còn phải xoay người bỏ đi một cách đẹp trai. Khi eo nhỏ xoay thì lại càng đẹp mắt.
Lục Thời Minh sững sờ, tiếp đó đột nhiên cười to rồi cắm mạnh rìu lên cái bàn sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn, sắc mặt trầm xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức khóc ròng ròng đổi giọng, "Em mới là người phiền, huhu. . ."
#nho_xanh (2901 từ) [20/6/2021]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro