🌺Chương 20 [1]🌺
Nghe nói Tiếu Trệ muốn một mình ra ngoài tìm vật tư. Nghê Dương là người đầu tiên không đồng ý.
"Tôi đi chung với anh." Cô nhìn Tiếu Trệ, nét lo lắng trên mặt không thể nào giấu được.
"Cô còn muốn quản lý khu Than Đá, bên đó không thể thiếu cô được, tôi đi một mình là được rồi. Người ít mục tiêu cũng nhỏ một chút." Tiếu Trệ cự tuyệt Nghê Dương.
Nghê Dương còn muốn nói tiếp, lại bị Tiếu Trệ đánh gãy.
"Tục ngữ nói binh mã không động, lương thảo đi đầu. Nếu như không có vật tư, chuyện bên cô cũng không dễ xử lí. Yên tâm đi, chuyện hậu cần cứ giao cho tôi là được."
Lời nói này, đã bị Nghê Dương giải nghĩa thành "Anh chính là hậu thuẫn phía sau em!"
Nghê Dương cảm động, hai tay ôm tim, bộ dạng hận không thể lập tức gả cho Tiếu Trệ.
Tiếu Trệ khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn cũng lộ ra ý cười, anh nói: "Tôi đi đây."
"Ừm."
Nghê Dương si ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tiếu Trệ dần dần biến mất nơi cuối hành lang.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chó con đụng vào cô, nho nhỏ tiếng nói: "Có phải cô đã nghĩ xong tên con luôn rồi đúng không?"
"Là . . ." Nghê Dương thần sắc si ngốc vừa mới mở miệng, quay đầu liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, lập tức trừng cô nàng, "Cô cho rằng tôi là cô chắc? Như thế không là thận trọng, hừ."
Nói xong, Nghê Dương mặt ửng hồng xoay người rời đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đuổi theo, biểu hiện chính mình có thể làm căng.
Nếu như Lục Thời Minh bảo cô quỳ, cô tuyệt đối sẽ nằm luôn!
"Cô có thể có một chút tiền đồ không, đàn ông đẹp mắt có thể ăn thay cơm chắc? Có thể chắc?"
Nghê Dương nhéo lỗ tai Tô Nhuyễn Nhuyễn, mặt ửng hồng tiếp tục, "Muốn tìm chồng thì đương nhiên phải tìm người như Tiếu Trệ vậy, có thể đánh nhau giỏi còn có thể làm một hậu phương tốt!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức tán đồng gật đầu biểu hiện "Tiếp theo càng tốt hơn, kế tiếp càng ngoan, sau đó càng nghe lời!"
Vừa nói xong cũng nhìn thấy trước mặt cách đó không xa, người nam bày ra bộ dạng tự tiếu phi tiếu.(*)
(*) Tự tiếu phi tiếu: Cười như không cười. Ai đọc truyện tổng tài nhiều thì chắc thường gặp cụm từ này.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nằm xuống.
Chơi gì thì chơi, đừng nghĩ rìu nhỏ của anh ta biết nói đùa!
. . .
Phía bên kia, Tiếu Trệ đi khỏi cao ốc, phía sau có mấy binh lính cùng tiến đến chỗ anh.
"Anh Tiếu, chúng tôi đi chung với anh."
"Đúng, chúng tôi muốn đi cùng."
Ngày ấy, một số ít binh sĩ nghe được lời tuyên thệ của Tiếu Trệ, nhao nhao cảm động lệ nóng doanh tròng, nhớ tới năm đó khi nhập ngũ bản thân cũng từng nói những lời đó.
Bọn họ không phải bình sĩ của khu Than Đá lúc mới xây dựng.
Trước tận thế, bọn họ là quân nhân. Làm quân nhân, họ bị tận thế tàn phá, bị nhân dân chà đạp. Vậy nên họ đã quên đi lời thề của mình.
Thế nhưng từ Tiếu Trệ, mấy người bọn họ hồi tưởng lại ngày đó đứng dưới quốc kỳ, dõng dạc nói những lời kia. Bọn họ tuyên thệ, vĩnh viễn không lùi bước.
"Không." Tiếu Trệ lại cự tuyệt.
"Khu Than Đá cần các người. Tôi sẽ trở về nhanh thôi, mọi người không cần lo lắng."
"Nhưng mà. . ."
"Đây là lệnh!"
Tiếu Trệ nghiêm mặt.
Binh sĩ vũ trang đưa mắt nhìn nhau, sau đó chỉ có thể nhìn Tiếu Trệ rời đi.
Tiếu Trệ ngồi lên xe, đặt quần áo lên ghế phụ, bên trong thình lình xuất hiện Tiếu Bảo Bảo.
Anh không thể để Tiếu Bảo Bảo ở lại khu Than Đá, việc này quá nguy hiểm. Cho nên chỉ có thể đưa nó theo, cùng đi tìm vật tư.
"Ra ngoài rồi thì không có khả năng cắn người." Dừng một chút lại nói: "Cũng không thể cắn Zombie. Không sạch sẽ."
"Răng rắc răng rắc. . ." Tiếu Bảo Bảo tiếp tục gặm cánh gà ngâm tiêu, cả xương cốt đều nhai nát nuốt xuống bụng.
Tiếu Trệ bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, mò xuống một nắm tóc lớn.
Tiếu Bảo Bảo tuy còn nhỏ, nhưng chất tóc rất tốt. Lúc bắt đầu đi nhà trẻ đã là một tiểu vương tử bị các bé gái khác tranh nhau.
Tiếu Bảo Bảo rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn anh một chút.
Tiếu Trệ liền lúng túng nói: "Không sao, không liên quan tới anh, anh dùng nhựa cao su dán lại cho em."
Chó Zombie ngồi phía sau "Ngao ô" một tiếng, lắc lắc đuôi mình thì rớt một đống lông.
Biểu hiện chính mình cũng muốn dùng nhựa cao su dính được một cô chó giống cái.
Tuy là nó đã tuyệt dục.
Zombie có một điểm không tốt chính là dễ bị rụng tóc. Ưu điểm là răng lợi nhọn nhọn, ăn cái gì cũng được.
. . .
Tiếu Trệ đi ba ngày, vẫn chưa trở lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy loạn với chó con ba ngày.
Ba ngày nay Nghê Dương cùng mọi người thảo luận phải đối phó với Đoạn Trân như thế nào, xém chút bàn tới trọc đầu.
Người khu Than Đá đợi ba ngày, không thấy Tiếu Trệ trở về, nhao nhao nói muốn đi đầu nhập Đoạn Trân.
Không biết từ khi nào, câu nói "Chỉ cần đi theo Đoạn Trân, thì có thể có được dị năng" đã bay xa làm vang dội nửa cái khu Than Đá.
Bởi chỉ vỏn vẹn ba ngày, dị năng giả phía Đoạn Trân dùng tốc độ mỗi ngày ăn hết mấy thau cơm của Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng tăng vọt.
Đáng sợ đến cực điểm! Đến dì ở nhà ăn nghe được cũng muốn run.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hết sức tò mò, lân la hỏi dì múc cơm - người chuẩn bị gia nhập phe Đoạn Trân để tìm nơi nương tựa, "Mấy người không sợ chết sao?"
Chỗ Đoạn Trân tuy nhiều dị năng giả, nhưng dị năng giả tử vong vô cớ lại càng nhiều hơn. Nghe nói Đoạn Trân ngầm đồng ý cho dị năng giả tự giết hại lẫn nhau, thu hoạch tinh hạch trong đầu đối phương.
Bà dì không rảnh lý sự với Tô Nhuyễn Nhuyễn, quơ thìa trong tay doạ người phía trước, quét sạch đám người rồi thuận lợi dùng thân thể mập mạp của mình chen vào.
Vẫn là một binh sĩ bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nàng, nổi lên tâm tư xấu.
"Dù sao người chết là dị năng giả. Chúng ta lại không có tinh hạch trong đầu." Binh sĩ dừng một chút, lại thèm nhỏ dãi nói tiếp: "Hơn nữa nếu như biểu hiện tốt, còn có thể có được tinh hạch. Nghe nói ăn xong liền có được dị năng."
Nói đến đây, ánh mắt người binh sĩ rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Tô Nhuyễn Nhuyễn, tưởng tượng ra xúc cảm mềm mại, lừa gạt nói: "Cô em cũng muốn đi à? Theo anh đi, anh nhất định sẽ cho em ăn no."
Tô Nhuyễn Nhuyễn hai con ngươi sáng lên, nghe được anh ta liên tục đảm bảo về sau luôn có thể ăn no, quyết định vứt bỏ Lục Thời Minh, tìm người "Kế tiếp càng tốt hơn, càng ngoan, càng nghe lời!"
Sau đó liền vui vẻ trở về thu thập một bao quần áo nhỏ, ôm theo chậu rửa mặt(*), đi theo anh binh sĩ vọt vào trong biển người.
(*)Mình có chú thích rồi nhưng vẫn nhắc lại cho những bạn không nhớ: Chậu rửa mặt ở đây là chỉ tô ăn cơm của chị á :))
Ngao ngao ngao! Ai giẫm lên chân cô vậy!
Ngao ngao ngao! Ai bứt tóc cô vậy!
Bức tường cao chỉ mở một cái cửa nhỏ hẹp, tất cả mọi người điên cuồng xông vào. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ yếu đáng thương lại bất lực bị chen lấn đến đầu cũng không thấy. Đột nhiên, cổ áo phía sau bị người níu lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nghiêng đầu, liền thấy đứng sau lưng mình là hạc giữa bầy gà, Lục Thời Minh.
Người đàn ông đứng trong đám người lại càng cao. Tuy thân hình đơn bạc, nhưng khí chất vô cùng tốt. Trái ngược với đám người hung mãnh, Lục Thời Minh lại ưu nhã giống như đang dạo bước trong vườn hoa.
"Ê, cô em đó là của tôi!"
Đang chìm đắm trong mộng tưởng về tinh hạch và mỹ nhân, người binh sĩ đột nhiên phát hiện mỹ nhân không thấy đâu, lập tức xoay người. Nhưng không ngờ có quá nhiều người, anh ta căn bản không chen ra được.
Chỉ có thể đi cà nhắc tức giận mắng, "Có biết điều không! Không biết ưu tiên trước sau à?"
Lục - không biết điều - Thời Minh mang theo Tô Nhuyễn Nhuyễn, đôi chân dài nện bước, ngược dòng người đi ra ngoài.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị xách lên giữa không trung, khua loạn ôm lấy chậu rửa mặt của mình.
"Đi làm cái gì?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất: "Xem náo nhiệt."
Cúi đầu xuống, nhìn thấy chó con đang chạy lăn xăn bên chân Lục Thời Minh.
Hừ, đồ phản chủ!
Chó con ủy khuất đến cực điểm.
"Cái gì đây?"
Lục Thời Minh ước lượng bao quần áo, bên trong rơi ra một đống đồ ăn vặt lớn nhỏ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn anh anh anh biểu hiện đồ đấy đều để ăn khi xem náo nhiệt.
Đầu ngón tay Lục Thời Minh hơi cong, lại gõ gõ chậu rửa mặt của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thận trọng bảo rằng lúc ăn xong đồ ăn vặt rồi thì phải rửa mặt, sau đó dùng lực ôm chặt chậu rửa mặt dùng để ăn cơm, chột dạ đạp đạp chân ngắn muốn đi nhà xí.
Cô bị xách lên tới mức muốn xè xè(*) ra luôn!
(*) Âm thanh khiếm nhã, phi lễ chớ nhìn :>
Lục Thời Minh buông Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, đưa tay sửa lại quần áo thể thao bị kéo loạn một chút, sau đó cầm bao quần áo nhỏ ở tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, lấy luôn chậu rửa mặt mà cô đang ôm trong ngực, nói: "Đừng có chạy lung tung, đi người không thôi."
"Hức hức. . ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lưu luyến không rời nhìn thoáng qua triều người phía sau, sau đó thông suốt, nhanh nhẹn đi nhà xí.
Nhà vệ sinh rất yên tĩnh, cho nên bên trong khi xột xoạt xột xoạt tiếng nói chuyện, Tô Nhuyễn Nhuyễn ở hố xí sát vách nghe được hết sức rõ ràng.
Một thanh âm nói: "Chúng ta thật sự thủ sẵn ở chỗ này?"
Một thanh âm khác nói: "Đương nhiên! Cô ta là nữ, sao có thể không vào nhà vệ sinh nữ!"
"Vậy chút nữa chúng ta làm sao bắt nó?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, nho nhỏ tiếng đáp lời: "Hình dáng của cô ta như nào thế?"
Sát vách nói: "Nghe nói cột tóc đuôi ngựa, còn trông rất xinh đẹp. . ."
Người kia nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn liền nghe được tiếng nạp đạn lên nòng ngay sau đó.
Cô nàng ngửa đầu lên xem xét, liền bắt gặp hai cái đầu ẩn hiện bên tấm ngăn, một đầu xanh lam, một đầu xanh biếc, giống như một gia tộc smart(*) quý tộc.
(*) Phong cách như của nhóm HKT.
Cộng thêm hai thanh thương dài.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Nhà vệ sinh nam ở sát vách đó."
Hai cái đầu xanh lam và xanh biếc ban đầu nhìn thấy một viên tròn vo. . . Người? Sau đó nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn cột tóc đuôi ngựa, rồi lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia.
Hai cái đầu liếc nhau, hít sâu một hơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn trầm mê nghĩ, oa! Mị lực của cô thật đáng chết, chỗ nào cũng bắn tứ tung được cả!
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới tự luyến xong, vừa quay đầu đã bị chụp một cái khăn tẩm thuốc, khiến cô nàng choáng váng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngất đi trước nỗ lực cố gắng tránh khỏi cái lỗ xí kia.
. . .
Lục Thời Minh chậm rãi trở về thầy bộ quần áo khác, dạo một vòng quanh khu Than Đá vẫn không tìm được Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Anh nhướng mày, quay người, nhìn về phía nhà vệ sinh nữ.
Trầm tĩnh nửa khắc, Lục Thời Minh móc ra một cái khăn từ trong túi, cất bước, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh nữ. Trong nhà vệ sinh trống rỗng, các cửa đều mở ra, ba phòng đều không hề có người.
Sắc mặt người đàn ông nháy mắt đóng băng.
Mặt anh không đổi đứng đó, chó con sau lưng nhanh nhẹn theo vào, sủa lớn vào một cái hố xí.
Sau đó trên nghẹn ngào trên mặt đất một vòng, duỗi hai cái móng vuốt ngắn ra chạy đến phía dưới cửa sổ, hung hãn cào cào nơi đó.
Lục Thời Minh đi qua, đứng trước cửa sổ, nhìn thấy trên bệ cửa có vết tích do dây thừng để lại.
Hai con ngươi anh nhíu lại, một tay chống đỡ bệ cửa, nhảy xuống từ lầu năm. Góc áo phần phật, Lục Thời Minh bình ổn tiếp đất, thậm chí không phát ra một tiếng động nào.
Lục Thời Minh đi về phía trước, đột nhiên dừng lại.
Quên chó rồi.
Từ ngón tay anh nhô ra một đoạn dây leo, di chuyển vào trong cửa sổ, cuốn lấy chó con. Lục Thời Minh kéo bốn cái chân ngắn của chó con, ung dung đi nửa giờ mới đến được bức tường cao phía Đoạn Trân.
"Gâu gâu gâu gâu. . ."
Chó con sủa lớn.
Lục Thời Minh bật mạnh hai chân, trực tiếp vượt qua bức tường cao mười mấy mét đi vào địa bàn của Đoạn Trân, nhẹ nhàng như thường.
Dây leo trong tay cuốn lấy thân mình chó con, "Bẹp" bốn chân chạm đất.
. . .
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị bắt cóc. Cô nàng bị mùi thơm của thịt kho tàu hấp dẫn nên tỉnh lại. Vừa mở mắt, cô liền thấy hai chữ "Nhà ăn" thật to.
A, chữ "Ăn" còn thiếu một nét.
Cô đang bị hai đứa smart quý tộc đặt. . . trong xe đẩy hàng?
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận, loại xe đẩy hàng cấp thấp này làm sao xứng với thân phận cao quý của cô! Cô muốn xe đẩy mềm mềm của con nít cơ.
Smart không phát hiện Tô Nhuyễn Nhuyễn đã tỉnh, chúng đang châu đầu ghé tai nhau nói chuyện.
"Trong đó hình như đang phân chia thịt."
"Chúng ta đi ăn thịt trước đi."
Hai người bày kế, ném Tô Nhuyễn Nhuyễn bên đường.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hết sức tức giận, mấy người không biết kính nghiệp hả! Còn không biết nên cho cô một bữa tối đầy ắp thịt kho tàu?
Ba phút sau, hai cái smart tức giận bất bình đi ra. Hùng hùng hổ hổ trút giận với Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Thế mà không cho chúng ta ăn thịt!"
"Lại còn nói chúng ta không có tư cách ăn!"
Miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn há to, tuy toàn thân cực kì yếu đuối, nhưng vẫn gian nan nói: "Thịt. . ."
Hai đứa smart kia giờ còn tức giận hơn lúc nãy.
"Chúng ta không làm nữa!"
"Hai đứa mình đưa cô ta về!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ?
Hai đứa smart đẩy xe hàng, đưa Tô Nhuyễn Nhuyễn một lần nữa quay về hướng tường cao. Bởi vì tường quá cao, nên chúng không thể ném Tô Nhuyễn Nhuyễn qua được, đành phải để đại cô ở đó.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ?
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn trời, cảm thấy đỉnh đầu như vừa có vật gì bay qua.
Giống như một đống thịt không có chân, vung bốn cái móng đi theo bóng lưng thon dài duyên dáng của người đàn ông, đi xa khỏi tầm mắt của cô vào bên trong.
Tô Nhuyễn Nhuyễn há to miệng, muốn nói chuyện, nhưng đến một chữ cũng không phát ra được, cô nghĩ, bóng lưng đẹp mắt như vậy thì nhất định dáng dấp của anh ta cũng sẽ trông rất đẹp.
Có thể làm cô kế tiếp càng tốt hơn, càng ngoan, càng nghe lời.
Bên kia, Lục Thời Minh kéo theo chó con, đi đến cửa phòng ăn. Chó con cắm đầu xông vào, tha một khối thịt kho tàu liền bỏ chạy. Bên trong vô số binh sĩ đuổi ra theo.
"Ngu xuẩn!"
Lục Thời Minh thầm mắng, quấn lấy chó con tránh né.
Còn phía tường bên kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn giật giật đầu ngón tay, cảm thấy cuối cùng mình cũng từ toàn thân tê liệt trở thành bán thân bất toại.
Cô dùng mũi chân điểm giỏ hàng, đứng thẳng người lên.
Tản bộ đến trước một toà nhà lớn, cô nàng ngửi thấy mùi thịt kho tàu quen thuộc. Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên nhảy dựng lên, vội vàng lái xe hàng tiến vào.
#nho_xanh (2957 từ) [15/6/2021]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro