🌼Chương 17 [2]🌼
Chuyện này đã đưa tới sự chú ý của người quản lý khu Than Đá.
Bên kia một đội binh sĩ vũ trang chạy đến, dùng tấm vải trắng trong tay phủ lên khối thi thể rồi đưa đi, nơi này trở thành hiện trường xảy ra án mạng.
Quần chúng ăn dưa chưa được thoả mãn thì đã bị đuổi đi.
Nếu như là người bình thường chết, đương nhiên sẽ không khiến cho những dị năng giả bên trên chú ý.
Bởi vì ở đây, con người đều là súc vật không đáng tiền.
Một cái mạng thôi mà, cũng chẳng bằng được một con heo.
Nhưng người chết lại là Trương Chí Hạo.
Con hàng kia tuy là bị thần kinh, nhưng còn có thể sử dụng dị năng, là một dị năng giả bị đần.
Bình thường có người chuyên chăm sóc, mỗi ngày sẽ cho hắn dùng dị năng để gia cố một bức tường cao xung quanh khu Than Đá.
Thi thể bị chôn vùi phía dưới tường đất, lúc khiêng ra thì đầu đã bị gạch đá đập nát.
Là người bình thường chăm sóc tên thiểu năng dựa vào quần áo để nhận ra.
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
"Nghe nói là bị ngã xuống tường đất nên chết."
"Tôi lại nghe nói là có người mưu hại?"
Dù cho có bao nhiêu dã thuyết, thì khi tên dị năng giả thiểu năng kia chết, không có ai bên cạnh hắn.
Vậy nên không có người chứng kiến.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức quay đầu nhìn về người đứng bên cạnh mình - Lục Thời Minh.
Người con trai cụp mắt nhìn qua, đôi mắt thanh lãnh chứa đậm hàn quang, thấm lãnh ý.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy hơi sợ, mặt muốn vùi luôn vào trong chậu rửa mặt(*).
(*)Ý chỉ cái tô cơm chị ý đang ăn =))
Bên này, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới ôm chậu rửa mặt ngồi xuống, bên kia một binh sĩ tiến tới, nói Hoắc Bì mời Nghê Dương qua một chuyến.
Nghê Dương không nhịn được nói: "Kêu anh ta tự đến."
Binh sĩ vũ trang: ... Đánh không lại.
Binh sĩ xoay người đi, mấy phút sau, vừa mới quan sát xong thi thể người chết, Hoắc Bì thế mà tự mình tới thật.
Thời gian ăn cơm trưa đã qua.
Trong phòng ăn trừ Nghê Dương ngồi tại bàn, tất cả mọi người đều đi làm việc.
Hoắc Bì mặc áo khoác bằng da, dẫn theo một đội binh sĩ đi tới, sau lưng còn có một nữ nhân mặc áo lông chồn theo sau.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn một chút liền nhận ra.
Đó là Đoạn Trân.
Là một pháo hôi, Đoạn Trân đã phát huy tác dụng của mình đến cực hạn.
Mặc kệ là nơi nào đi nữa, cô ta luôn có thể trèo lên người nắm quyền cao nhất một cách nhanh chóng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tạm thời cho rằng Đoạn Trân đại khái xem như... Có bàn tay vàng?
Từ lần trước tạm biệt Hoắc Bì ở lồng giam, đây là lần thứ hai Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy anh ta.
Sắc mặt Hoắc Bì rõ ràng khó coi hơn nhiều so với lần thứ nhất, như gặp phải vấn đề thế kỷ nào đó cực kì khó nhằn.
"Vừa rồi cỗ thi thể kia, chắc hẳn tất cả mọi người đều đã thấy. Tên người đó là Trương Chí Hạo. Nghe nói trước khi ngốc là một dị năng giả hệ Thổ."
Tuy là bị ngốc, nhưng dị năng của Trương Chí Hạo vẫn còn đó.
Không nghĩ tới, thế mà lại chết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ăn cơm xong, chững chạc đàng hoàng ngồi ngay ngắn, đem tay nhỏ để trên đầu gối.
Nhu thuận jpg.
Hoắc Bì không nhịn được nhìn thoáng qua, sau đó lại liếc mắt nhìn, sự tham lam trên mặt đều không thể che giấu.
Cô gái mặc một bộ quần áo thể thao hơi cũ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, vẻ mặt ngây thơ. Mái tóc dài như tảo biển được buộc theo kiểu tóc công chúa.
Mắt hạnh môi anh đào, ngất ngây động lòng người.
Tóc Tô Nhuyễn Nhuyễn là do Lục Thời Minh buộc cho cô.
Lục Thời Minh gần đây rất yêu thích việc trang điểm cho cô, chắc là muốn trở về thời tuổi thơ dữ dội để chơi Barbie.
Nhưng mỗi lần như vậy Tô Nhuyễn Nhuyễn đều cảm thấy con hàng này muốn dùng chính tóc cô siết cổ bản thân cô.
Bên kia, mọi người bắt đầu thảo luận, Nghê Dương cau mày nói: "Ai lại muốn giết Trương Chí Hạo chứ?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn thu hồi suy nghĩ, đôi mắt mở to, vô cùng tò mò.
Đoạn Trân mặc nhiên nói: "Nói không chừng là khi xây tường, kẻ ngu này không biết tự tránh ra, bị nện chết đó?"
Tốt xấu gì Trương Chí Hạo cũng từng có một đoạn tình cảm với cô ta.
Thật sự là chỉ thấy người cũ khóc, ai biết người sau cười.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thâm trầm gật đầu, ánh mắt không tự chủ lại lần nữa liếc qua Lục Thời Minh.
Ánh mắt anh lạnh buốt nhìn qua.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức ngồi thẳng tắp eo nhỏ, tiếp tục nhu thuận jpg.
Hiện trường lặng im, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ.
Một binh sĩ chạy tới, nói ở khu Than Đá tìm được một pháp y, có thể khám nghiệm tử thi.
Hoắc Bì lập tức đi theo binh sĩ kia, nói là muốn nhìn quá trình khám nghiệm.
Hoắc Bì đi, Đoạn Trân cũng đi theo.
Trước khi đi còn hung dữ trừng Tô Nhuyễn Nhuyễn một chút.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất nói: "Sao cô lại dùng mị nhãn với tôi?"
Nghê Dương: ... Sắc mặt không đổi đi theo.
...
Ban đêm về đến phòng, người đàn ông ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn đặt lên giường dưới.
"Nhuyễn Nhuyễn đang nghi ngờ anh?"
Không dám không dám, cô làm sao dám chứ.
Cái đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc như trống bỏi.
Lục Thời Minh khẽ cười một tiếng, chậm rãi đắp lại chăn cho cô, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Một người ngu, anh tội gì phải đi làm khó hắn."
Đúng nha.
Lục Thời Minh cũng không phải là người nhàm chán như vậy... Mới là lạ ấy!
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm móng vuốt Lục Thời Minh đang bóp mặt mình, dùng sức nâng mặt lên, biểu hiện sự bất mãn của mình.
Lục Thời Minh nhìn bộ dạng nhu thuận của cô khi nâng khuôn mặt lên cho anh bóp, vẻ mặt lo lắng bay đi mất, tâm tình bỗng nhiên khá lên hơn.
Anh tuy chưa thoả mãn nhưng vẫn buông tay ra, sau đó cúi người đặt lên trán Tô Nhuyễn Nhuyễn một nụ hôn.
"Ngoan, ngủ ngon."
Tô Nhuyễn Nhuyễn trừng cặp mắt to ra, chết không nhắm mắt.
Cô không còn sạch sẽ.
Cái trán này cô muốn bỏ nó!
"Nhuyễn Nhuyễn còn chưa ngủ, hay là em muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn hồi tưởng lại những câu chuyện "Chuyện kể trước khi ngủ" của Lục Thời Minh, kinh hãi đến mức toàn thân phát run, lập tức nhắm mắt, nhắm thật chặt đôi mắt to của mình.
Ai mà đem chuyện ma làm chuyện kể trước khi đi ngủ!!!
Nhìn cô gái nhỏ nhắm nghiền đôi mắt, Lục Thời Minh hơi tiếc nuối.
Anh nhớ tới trước kia mỗi khi kể chuyện trước khi ngủ, cô bé con luôn có vẻ mặt rất sinh động, rõ ràng là cực kì thích.
Thích đến nỗi vừa khóc ròng vừa chui vào trong ngực anh.
...
Ngày thứ hai, đã có kết quả nghiệm thi, Trương Chí Hạo là bị mưu sát.
Hoắc Bì lại triệu tập mọi người, lúc nhìn thấy Lục Thời Minh, ánh mắt hắn mười phần ý vị thâm trường.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn cái thi thể bị giãi phẫu kia, nhịn không được, nôn khan một tiếng.
"Anh ta là bị giết."
Hoắc Bì sắc mặt trầm tĩnh nói ra kết luận pháp y.
"Ai sẽ giết hắn? Cậu ta là người ngốc, có thể đắc tội ai chứ?"
Nghê Dương không chút khách khí.
Đúng vậy, ai lại đi giết Trương Chí Hạo?
Một đồ đần, còn có thể đắc tội ai?
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi theo vẫn một mặt nghiêm túc.
Hoắc Bì cảm thấy có người muốn khiêu chiến quyền uy thủ lĩnh khu Than Đá của hắn, lập tức hạ lệnh, cho binh sĩ đi tìm những người có khúc mắc với Trương Chí Hạo.
Đoạn Trân lắc mông ôm lấy Hoắc Bì, đột nhiên ý nghĩ lay chuyển, giơ tay chỉ Lục Thời Minh, như không tình nguyện nói: "Nếu như em nhớ không lầm, Lục Thời Minh hình như cũng có khúc mắc với Trương Chí Hạo đó?"
Ánh mắt Hoắc Bì lập tức giống như lôi đình chuyển hướng nhìn Lục Thời Minh, hưng phấn vô cùng.
Cái vẻ mặt "Hắc hắc hắc", "Ngươi cuối cùng đã bị sự cơ trí của ta chơi chết" hiển thị rõ ràng rành mạch.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.
Hoắc Bì muốn nhân cơ hội này chơi chết Lục Thời Minh, sau đó chiếm mình thành của riêng.
Cô quả là người thông mình tuyệt đỉnh!
Ngay tại thời khắc mấu chốt, binh sĩ vũ trang đưa vào ba người, nghe nói đều có khúc mắc với Trương Chí Hạo.
Số một nói: "Hắn đoạt cơm của tôi."
Số hai nói: "Hắn cướp thịt của tôi."
Hoắc Bì chuyển hướng sang người cuối cùng.
Người kia thân hình nhỏ gầy, xanh xao vàng vọt, đối đầu với ánh mắt từ Hoắc Bì, sắc mặt đỏ bừng lên.
"Hắn, hắn, hắn giành giấy vệ sinh của tôi!"
Mọi người: ... Sao cái chủ ý bẩn bựa nào cũng có thể xuất hiện vậy?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại hết sức hứng thú, "Vậy anh giải quyết thế nào?"
Người kia kìm nén đến nỗi sắc mặt ngày càng đỏ, như sắp nổ tung.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói: "Eo, anh thật bẩn nha."
Số ba: ...
Mọi người: ...
Ba người này bị Hoắc Bì trói lại, lúc đầu Hoắc Bì cũng muốn đem Lục Thời Minh giam luôn, nhưng Nghê Dương đứng ra đảm bảo: "Cậu ấy không phải hung thủ."
Hoắc Bì liền nói: "Hung thủ cũng sẽ không nói mình là hung thủ!"
Nghê Dương: "... Vậy tôi giúp anh coi chừng cậu ấy. Đừng có trói lại. Thân thể của cậu ta không tốt, cái chỗ kia thì lại quá loạn."
Khu Than Đá có một nơi gọi là ngục giam, thật ra là một cái nhà kho.
Phạm nhân như súc vật bị ném vào đây, tự sinh tự diệt.
Bên trong loại người gì cũng có.
Nghê Dương sợ Lục Thời Minh bị loạn quyền đánh chết.
Đối mặt với đề nghị của Nghê Dương, Hoắc Bì hừ lạnh một tiếng.
Hắn vốn muốn để Lục Thời Minh chết. Đem anh ta nhốt vào ngục giam, không cần tự mình động thủ thì quá tốt rồi.
Dù sao hắn cũng là một người lãnh đạo nhân từ.
Hoắc Bì không đồng ý, sử dụng ánh mắt biểu hiện "Đừng cho là tôi không biết các người cùng một bọn!"
Cho nên cuối cùng, Lục Thời Minh vẫn bị trói lại.
Nửa giờ sau, Nghê Dương mang theo Tô Nhuyễn Nhuyễn, Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo chậu rửa mặt của mình đi thăm tù.
Nhà kho hiện tại là ngục giam tạm thời, giam giữ những người không tuân thủ luật lệ.
Tỉ như trộm bánh mì, trộm quần áo, trộm người. Giết gà, giết vịt, giết người.
Lục Thời Minh mặc quần áo thể thao hơi cũ ngồi trong góc, giữa một đám nam nữ thê thảm cùng cực, như một đóa Thanh Tuyệt bạch liên hoa.
Những nam, nữ phạm nhân với đôi mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm về phía "con gà" cùng loại với Lục Thời Minh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn suy đoán bọn họ nhất định đang nghĩ cái này là gà hoặc thịt kho tàu hảo hạng, vẫn là bạch đốt hảo(*), chỉ có ăn mới có thể sống được.
(*) Cái này mình không hiểu lắm nên mình mạn phép để nguyên văn. Bạn nào biết thì giải đáp cho mình để mình sửa nha.
"Theo sát tôi!"
Nghê Dương dùng gậy trong tay đẩy Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức vui vẻ đuổi theo.
Những người bị giam thấy Nghê Dương mang theo súng bên người, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thậm chí khi nghe Nghê Dương uy hiếp đã nhường ra một chỗ trống lớn.
Nghê Dương cũng không chê bẩn, ngồi xếp bằng bên cạnh Lục Thời Minh, ánh mắt đảo quanh nhà giam một lần, sau đó thu hồi, nói: "Tôi mang cơm đến cho cậu này."
Nơi này mỗi ngày chỉ đưa cơm một lần, hơn nữa đều đã bị thiu.
Nghê Dương biết, Lục Thời Minh sẽ không ăn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy thau cơm của mình tới.
Lục Thời Minh mỉm cười biểu hiện cự tuyệt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mừng khấp khởi ăn một mình.
Nghê Dương: ...
"Chúng ta thảo luận một chút về chuyện Trương Chí Hạo đi. Hoắc Bì xem ra không định bỏ qua cậu đâu." Nói đến đây, Nghê Dương nhìn thoáng qua Tô Nhuyễn Nhuyễn đang ăn không thấy mặt mày, cảm thấy cái thau cơm hình người này đến cùng có điểm nào hồng nhan hoạ thủy cơ chứ!
Tô Nhuyễn Nhuyễn lỗ tai dựng thẳng, ngẩng mặt lên từ thau cơm, cố gắng gia nhập thảo luận nói: "Tôi hoài nghi Trương Chí Hạo là bị số ba hại chết. Bởi vì anh ta nhìn rất giống hung thủ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn trịnh trọng nói ra suy đoán của mình.
Nghê Dương hai tay vòng ngực, cùng Lục Thời Minh thảo luận: "Tôi đã xem hiện trường, bản thân tôi nghĩ chính dị năng từ Trương Chí Hạo bộc phát thất thường, tự nện chết mình."
Lục Thời Minh nhàn nhạt gật đầu, "Xác thực không có động cơ giết người."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng nhấc tay, "Ai, không phải, em cảm thấy..."
"Trương Chí Hạo tuy sở hữu dị năng, nhưng dù sao cũng là kẻ thiểu năng trí tuệ, không có khả năng tư duy như người bình thường."
Nghê Dương tiếp tục cùng Lục Thời Minh thảo luận.
Ôi chao ơi? Các người nghe tôi nói đi, tôi đã phân tích đâu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng giơ cái tay ngắn để được cùng thảo luận.
Sau đó hoàn toàn bị xem nhẹ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sa sút tinh thần, cái đầu nhỏ cúi xuống.
Lục Thời Minh vuốt ve cằm, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, thần sắc ôn nhu vô cùng, "Nhuyễn Nhuyễn muốn nói cái gì?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt tỏa sáng, "Em cảm thấy hung thủ là số ba."
"Ừm, thì ra là số ba."
Nghê Dương lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, "Cậu tin cô ấy?"
Lục Thời Minh nói: "Người bình thường không có khả năng suy nghĩ như Trương Chí Hạo." Nói xong, Lục Thời Minh cưng chiều vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Nghê Dương im lặng nửa khắc, gật đầu đồng ý, "Cũng đúng."
Tô Nhuyễn Nhuyễn giận tới mức muốn quẳng luôn thau cơm: ... Hôm nay bị sỉ nhục, mai sau chắc chắn sẽ trả lại gấp bội!
#nho_xanh (2649 từ) [20/5/2021]
Tự chúc mừng bản thân vì đã thi online xong, khoẻ cả người í. Sau khi thi xong dư thời gian nên chắc sẽ ra chap đều đặn hơn :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro