🌼Chương 17 [1]🌼
Tình hình lúc này hết sức khó xử.
Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn móc ra một túi cánh gà ngâm tiêu, tặng cho Tiếu Bảo Bảo một cái.
"Vào khu sinh tồn cần vật tư, chúng tôi chưa có, cho nên chỉ có thể..." Chui lỗ chó.
Tiếu Trệ sắc mặt lúng túng đứng lên vỗ vỗ vụn cỏ trên người mình, sau đó dùng sức ép mũ Tiếu Bảo Bảo thấp xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Tiếu Trệ nói: "Ừm..., không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây..."
"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Lục Thời Minh! Hai người các người, còn không mau cút trở về luyện tập cho bà... A ha ~ "
Nghê Dương lập tức phát hiện Tiếu Trệ, ánh mắt phát sáng như nhìn thấy thịt.
Cô nhăn nhó đi tới, thần sắc ôn nhu nhìn về phía Tiếu Trệ, giọng nói đột nhiên trở nên kệch cỡm, "Đội trưởng Tiếu."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Đánh cô nha.
"Hai người sao lại ở đây? Ai u, cục cưng của tôi a, a ha ha ha ~ "
Đối diện với Nghê Dương hai mặt, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy phàm có là bánh tránh cũng không lật được như vậy.
"Là..."
Tiếu Trệ rõ ràng có chút xấu hổ.
Nghê Dương nói: "Đội trưởng Tiếu, anh ở đâu? Tôi đưa hai người trở về, đêm hôm khuya khoắt, anh mang theo trẻ nhỏ cũng không an toàn."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn Nghê Dương hưng phấn đến độ da mặt cũng phát sáng, lại nhìn thấy vẻ mặt kháng cự rõ ràng của Tiếu Trệ, cô cảm thấy nhân tố không an toàn ở đây chính là người phụ nữ này.
Tiếu Trệ không trụ được trước sự nhiệt tình từ Nghê Dương, anh mang theo Tiếu Bảo Bảo cẩn thận theo sau ba người.
Khu than đá có một con đường.
Chuyên dùng để lấy vật đổi vật.
Tỉ như một gói mì ăn liền có thể đổi một cái áo khoác lông các loại.
Bây giờ thời tiết lạnh. Nghê Dương nhìn Tiếu Bảo Bảo chỉ khoác một chiếc áo đơn bạc, liền móc ra một cái bánh mỳ khô, cho Tiếu Bảo Bảo đổi một chiếc áo lông.
"Không cần làm phiền, chúng tôi..."
"Tiếu đội trưởng không nên khách khí, tục ngữ nói, đói cũng không được để trẻ nhỏ đói(*). Thời tiết này lạnh như thế, đứa trẻ bị lạnh hỏng thì làm sao bây giờ."
*Editor còn non nớt, dịch theo xu hướng hiểu là chính, cảm phiền ạ.
Vừa nói chuyện, Nghê Dương vừa vuốt vuốt khuôn mặt cứng ngắc của Tiếu Bảo Bảo.
"Anh xem, đều đông cứng."
Tiếu Bảo Bảo, "Ôi ôi ôi..."
Tiếu Trệ khẩn trương lấy ra chổi lông gà của mình.
May mắn, Tiếu Bảo Bảo chỉ một lòng chuyên chú gặm cánh gà ngâm tiêu nên không có việc gì.
Nghê Dương lại đổi cho Tiếu Trệ một cái áo khoác lông.
Tiếu Trệ là một người đàn ông ương ngạnh, hết sức khó xử lại cảm động, "Cảm ơn cô, Nghê đội trưởng."
"Gọi tôi Nghê Dương là được rồi."
Nghê Dương vô thức đưa tay vuốt ve đuôi ngựa vừa mới buộc.
Tóc của Nghê Dương đã ra rất dài, thả xuống có thể tới bên hông.
Thế nhưng bởi vì hoàn cảnh tận thế ác liệt, cho nên chất tóc không tốt lắm.
Nếu như cô có thể có công thức tóc đen mềm mượt xinh đẹp như của Tô Nhuyễn Nhuyễn ... Nghê Dương đang nghĩ ngợi, bên kia liền truyền đến một trận làm nũng.
"Em muốn cái này, em muốn cái này... Ô ô ô... Anh không cho em đổi, em, em liền... Em ăn vạ, em muốn nằm xuống ăn vạ."
Nghê Dương: Đồ ngu ngốc kia lại muốn náo loạn cái gì!
"Nhuyễn Nhuyễn ngoan, đồ trang điểm chúng ta không dùng đến."
Lục Thời Minh đứng đó, lưng anh mang túi nhỏ, cứ như vậy nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt lấy bắp chân mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn theo ánh mắt Lục Thời Minh, nhìn ra bên trong con hàng này muốn để mặc mình ăn vạ.
Hừ, đánh thì đánh, ai sợ ai!
"Để tôi đổi cho."
Tiếu Trệ chật vật từ trong túi móc ra một cây lạp xưởng hun khói.
Đồ trang điểm ở tận thế không người nào muốn.vMột cây lạp xưởng hun khói thì có thể đổi được rất nhiều. Chủ quán còn cho khá nhiều dây buộc tóc. Tiếu Trệ đem những thứ này cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó chọn lấy một cái vòng thủy tinh xinh đẹp phát sáng đưa cho Nghê Dương nói: "Cám ơn cô vì cái áo lông."
Nghê Dương cúi đầu nhìn vòng thủy tinh, nét kích động trên mặt cô gái nhỏ hầu như không che giấu được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy được đồ trang điểm mình muốn, rầm rì buông lỏng bắp chân Lục Thời Minh, sau đó một tay giật ngay chân gà Tiếu Bảo Bảo đang cầm, bỏ vào một đống má hồng.
Tiếu Bảo Bảo: "Ôi ôi ôi [ không ăn được ] "
"Không thể đụng vào nó!"
Tiếu Trệ quay đầu nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang 'giày vò' Tiếu Bảo Bảo, sắc mặt vô thức đại biến.
Hắn đẩy Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, che Tiếu Bảo Bảo phía sau mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn là ngồi xổm, bị Tiếu Trệ đẩy đặt mông ngồi xổm... Ngồi xuống chân Lục Thời Minh.
Ừm, còn rất mềm mại.
Tiếu Trệ khẩn trương nhìn Tiếu Bảo Bảo, khi nhìn đến bờ môi nhỏ bị tô đỏ chói cùng làn da đỏ rực, ánh mắt hắn khẽ biến.
Cái bộ dạng này... Lại tương đối giống người bình thường.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, Tiếu Bảo Bảo không phải Barbie."
Nghê Dương hung tợn trừng Tô Nhuyễn Nhuyễn một chút.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm bắp chân Lục Thời Minh lẩm bẩm.
Bên kia, Nghê Dương quay đầu, nhìn về phía Tiếu Trệ lại lật mặt.
Cô đưa tay chọc trán một phát, nghiêng người lộ ra sườn mặt đẹp.
"Tiếu đội trưởng, anh ở chỗ nào thế?"
Tiếu Trệ vừa bò từ lỗ chó vào, sao mà có chỗ ở được.
Đối mặt với Nghê Dương đang hỏi thăm, thẳng nam Tiếu Trệ vốn miệng lưỡi không tốt, nên hiện tại càng không biết mở miệng như thế nào.
May mắn, Nghê Dương nhìn thấy Tiếu Trệ lộ ra thần sắc khó xử, lập tức liên tưởng đến tình cảnh của Tiếu Trệ.
Tiếu Trệ không có dị năng, còn mang theo đứa nhỏ.
Nghê Dương biết nếu tiến vào khu Than Đá, nhất định sẽ phải ở nơi không tốt.
"Toà nhà bên kia nơi tôi ở còn một phòng trống. Tuy là gian phòng không lớn, nhưng rất sạch sẽ. Tôi có thể nói quản lý trước tiên đem căn phòng kia cho anh, dù sao hiện tại cũng không có người ở."
Nghê Dương thân là dị năng giả, chỗ ở dĩ nhiên là khu tốt nhất.
Nơi đó không phải không có người ở, mà là không có người có tư cách ở.
Dù sao dị năng giả khá là nhiều.*
*Chỗ này mình cũng không hiểu lắm, phải là khá là ít chứ. Mà bản convert để vậy nên mình giữ nguyên.
Tiếu Trệ đang sầu chuyện này, nghe Nghê Dương nói, đôi mắt hơi sáng, nhưng nhìn thấy Tiếu Bảo Bảo vẫn là không trả lời ngay.
Bên kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại đi vào một sạp hàng nào đấy.
Khi trở về cầm theo ba dây xích chó cùng hai cái rọ mõm.
Một đầu cho chó Zombie đeo lên, sau đó lại trang bị cho nó một cái rọ để phòng trừ.
Tiếu Trệ nhìn thấy xích chó trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt sáng lên.
"Tô tiểu thư, dây xích có thể cho tôi không? Cục cưng luôn chạy loạn, tôi cảm thấy dùng vật này rất không tệ."
Tiếu Trệ nhìn con chó đã bị xích kia, một thân lạnh lẽo cứng rắn vậy mà khuôn mặt đỏ bừng lên, giống như phát hiện bảo bối.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đem dây xích cho Tiếu Trệ.
Tiếu Trệ hai con ngươi sáng lấp lánh đem Tiếu Bảo Bảo buộc vào.
Nhìn Tiếu Trệ, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy anh ta cũng rất hứng thú với cái rọ mõm, chẳng qua vì mặt Tiếu Bảo Bảo quá nhỏ, nên không có khả năng mang vừa.
Tiếu Trệ tỏ vẻ rất tiếc nuối.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại giúp chó con đeo dây xích vào.
Có người đi ngang qua nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, chậc chậc lên tiếng, "Đầu năm nay, người đều nhanh chết đói, còn ở đó mà nuôi chó."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Anh có biết tại sao bà đây lại sống được tới giờ không?"
Người đi đường kia nói: "Bà nó chuyện của cô liên quan gì đến tôi?"
"Vậy tôi nuôi chó mắc mớ gì tới anh?"
Người qua đường: ... Rầm rì, hùng hùng hổ hổ đi.
Thời gian đã rất muộn.
Nghê Dương mang theo Tiếu Trệ cùng Tiếu Bảo Bảo về chỗ ở của mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng bị Lục Thời Minh xách trở về chơi Barbie.
Mọi người cùng ở trong một tòa nhà.
Tuy nhiên không phải cùng một tầng.
Nghê Dương ở tầng có thiết bị đầy đủ, có cảnh đẹp, còn có ba gian hai phòng hai nhà vệ sinh. Nghe nói bồn cầu còn có thể xả nước 24/24.
Làm Tô Nhuyễn Nhuyễn không ngừng hâm mộ.
Gian phòng bên trong, Lục Thời Minh cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn như cũ là giường tầng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm ở giường dưới, nhìn thoáng qua vị huynh đài giường trên.
Cái gì cũng không nhìn thấy.
Cô cố vươn cái đầu nhỏ ra, lén lút nhìn lên giường trên.
Người đàn ông gối lên mặt đệm của cái ba lô cũ, ngủ đến bốn bề yên tĩnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn cái ba lô cũ chứa chiếc rìu đó, chẳng lẽ không cấn đầu hả?
Người đàn ông nhắm mắt, thần sắc bình tĩnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn một chút, nhịn không được, đưa tay thăm dò hơi thở của Lục Thời Minh.
Ây, rất tốt, còn sống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đem cái đầu nhỏ rụt trở về.
Sau một ngày mệt mỏi, rốt cục cô ngủ thiếp đi.
Ba phút sau, Lục Thời Minh mở mắt.
Một dây leo nhỏ bé theo đầu ngón tay của anh di động, đích đến là hướng xuống giường.
Đắp lại chăn cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó rút về lại đầu ngón tay.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm mơ.
Cô mơ chính mình biến thành một cái bánh chưng, chính là cái loại bị trói gô kia.
Một cái cây gì đó hỏi cô nhân bánh là gì.
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc nói ta không biết, sau đó vật kia liền nói ta cắn một cái là biết.
Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn bị ăn sạch.
"Bột đậu, bột đậu... Ô ô ô, là bột đậu..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lăn lộn ở giường dưới, "bụp" một tiếng cả người đều rơi xuống đất.
"Nhuyễn Nhuyễn muốn ăn bột đậu?"
Lục Thời Minh sáng sớm đã tỉnh đang ngồi trước bàn, chậm rãi đem bánh mì trong tay tách ra hai nửa: "Hình như hôm nay bánh mì là nhân bột đậu đấy"
Vừa nói chuyện, Lục Thời Minh vừa đem nửa cái bánh mì nhân bột đậu đưa tới trước mặt cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Bàn tay tinh tế trắng nõn mang theo cảm giác tái nhợt, nhẹ nhàng nắn một cái, bột đậu bên trong bánh mì đều bị ép ra ngoài.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn bột đậu mềm nhũn chảy xuống từ tay Lục Thời Minh, cả người ngơ ngác.
Cô nhớ tới trong mơ mình bị ăn từng miếng từng miếng một, y như hình dạng của bột đậu rơi đầy đất.
Anh anh anh, cái giấc mơ này thực sự là thật, đáng sợ qué!
Nhìn cô gái nhỏ lộ ra bộ mặt ngây thơ tiểu biểu, Lục Thời Minh đưa tay, đem bánh mì áp vào tay cô rồi bịt lại, sau đó chậm rãi đưa bàn tay dính đầy bột đậu lau vào tay Tô Nhuyễn Nhuyễn. Khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên: "Nghe nói hôm nay nhà ăn ở khu Than Đá sắp mở."
Hiện tại khu Than Đá tiến hành ăn cơm tập thể.
Trừ việc mỗi tuần lễ đúng giờ cấp cho một chút vật dụng sinh hoạt cần thiết bên ngoài, định lượng đồ ăn tiếp tế đã bị hủy bỏ, biến thành mọi người cùng nhau đến nhà ăn cướp cơm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức tiếp cận chỗ của dì múc cơm.
Dì ấy run tay một cái, Tô Nhuyễn Nhuyễn đi theo lắc một cái.
Bà dì lại lắc một cái, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại đi theo lắc một cái.
"Được rồi."
Dì ấy đem luôn cái chậu còn lại cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn thoáng qua chậu rửa mặt của mình, thất vọng vô cùng.
Bà dì nhiệt tình chào mời người sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn là Lục Thời Minh.
"Trai đẹp."
Trai đẹp đi đến, đem hộp cơm đưa tới.
Dì múc một muỗng, lại một muỗng, lại lại một muỗng.
Ai, dì ơi, thịt sắp tràn ra ngoài rồi kia kìa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn một hộp đầy tràn thịt của Lục Thời Minh, hâm mộ đến nỗi nước bọt chảy ròng ròng.
"Nhuyễn Nhuyễn em ăn nhiều một chút."
Lục Thời Minh múc thịt trong hộp cơm ra, tất cả đều bỏ vào trong chậu rửa mặt của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thụ sủng nhược kinh*, hưng phấn run rẩy.
*Được đối tốt bất ngờ nên đâm ra lo sợ.
Nghê Dương ngồi đối diện: Con mẹ nó anh đang cho heo ăn à?
Nghĩ đến heo, Nghê Dương lại nghĩ tới Tiếu Trệ.
Cô nhìn thấy xa xa Tiếu Trệ đang dẫn theo Tiếu Bảo Bảo, lập tức cố gắng vẫy tay.
Tiếu Trệ lấy cơm, nắm tay Tiếu Bảo Bảo tiến đến.
"Ôi ôi ôi..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn móc móc, móc ra một túi cánh gà ngâm tiêu đưa cho Tiếu Bảo Bảo.
Tiếu Trệ liền nói cảm ơn.
Nghê Dương cũng không cam chịu yếu thế, liền biểu hiện ra sự ôn nhu thiện lương, hòa ái dễ gần, hiền lành như hoa của mình.
Nghê Dương ép giọng nói: "Ai nha, Tiếu đội trưởng, thịt của anh sao ít thế? Ăn của tôi đi."
Nghê Dương là dị năng giả, cơm canh là đặc cung.
Đặc cung chính là muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
"Tiếu đội trưởng cơ thể anh còn đang phát triển, nhất định phải ăn nhiều một chút."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua Tiếu Trệ cao lớn thô kệch, thân thể khỏe mạnh.
Nghe nói anh ta là nhân vật phản diện số một, đồng chí này đã hai mươi bảy, cơ thể đang phát triển chỗ nào?
"Tôi..." Cơ thể còn đang phát triển..
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nói xong, Nghê Dương liền đem thịt trong hộp cơm cô ấy bỏ vào chén Tiếu Trệ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tôi cảm thấy cô không còn yêu tôiiii.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận đâm đâm Tiếu Tiểu Trư, à không, thịt heo.
Mọi người đều khẩn trương ăn cơm tập thể, đột nhiên bên ngoài xuất hiện một trận ồn ào, một bộ phận lớn người liền bưng thau cơm chạy ra ngoài hóng hớt.
Nơi nào có chuyện, nơi đó có cô, Tô Nhuyễn Nhuyễn tranh thủ thời gian ôm chặt chậu rửa mặt của mình theo sau.
"Ai nha, ai vậy, tuổi còn quá trẻ... Thật sự rất đáng thương..."
"Nghe nói giống như cái người thiểu năng kia..."
Mọi người vừa ăn cơm, vừa vây quanh thi thể líu ríu.
Có người chết.
#nho_xanh (2711 từ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro