Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18. An Thứ Khải trở mặt

Tống Thu nói ngọt, chọc ông nội An đến không nhịn được mà cười to. Đem cháu ruột An Thứ Khải của mình thành không khí.

Giờ cơm chiều, lão gia tử còn uống liền lúc hai ly.

Bác An Thứ Khải nói “Ông nội cháu xem ra đã lâu không uống rượu. Các cháu xem, hôm nay ông ấy cao hứng cỡ nào.”

Lão nhân chính là như vậy, nhìn người khác vui vẻ, thấy thế nào cũng thích.

Cơm chiều qua đi, ông nội An rất có hứng thú mà lôi kéo An Thứ Khải cùng Tống Thu nói đông nói tây. Nói đến việc thi đại học, ông nộ An đối An Thứ Khải nói

“Tiểu khải à, cháu học tốt cỡ nào, ông đây biết hết. Tiểu Thu thông minh, nhưng mà lại không chịu học. Cháu giúp đỡ nó nhiều chút. Ông nhìn các cháu từ nhỏ ở bên nhau, tuy rằng không phải anh em, nhưng chỉ sợ cháu cùng Tiểu Thu cảm tình so với Tiểu Hằng còn quen thân hơn nữa. Tranh thủ nha, cố mà học cùng một trường đại học, có thể được làm tri kỉ từ nhỏ, đây là duyên phận đó, biết không?”

An Thứ Khải liên tục gật đầu “Ông nội, cháu biết ạ. Ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ xem trọng cậu ta.”

Ông An lại lôi kéo Tống Thu nói “Tiểu Thu, tuy rằng ông không phải người thân của cháu, nhưng mà ông đây chưa từng xem cháu như người ngoài. Cháu nhớ kỹ này, Tiểu Khải đứa nhỏ này tuy rằng gian tà, nhưng là đối với cháu vẫn rất tốt. Cháu đừng có tách ra với nó, rồi cảm tình hai đứa cũng không dễ dàng đâu a.”

Tống Thu nhìn thoáng qua An Thứ Khải, ngoan ngoãn gật đầu “Cháu đã biết, ông nội.”

“Ừm! Vậy mới đúng chứ. Tốt! Thi đại học xong ông đây chờ hai đứa đến bái a!”

Ông An nói rồi đứng lên, đi đến giữa sân, xoay người đối An Thứ Khải.

“Tới nhóc con, đánh với ông vài quyền xem nào?”

An Thứ Khải tựa hồ sớm có chuẩn bị, đi đến đối diện ông nội An, đưa tay lên thủ, nhanh chóng xuất chiêu.

Ông nội An ánh mắt sáng lên, cũng bắt đầu ra chiêu.

Tống Thu ngồi ở ghế trên, trợn to mắt nhìn hai ông cháu này so chiêu. Đây là việc mà cậu cực kì thích xem a. Ngẫm lại qua nhiều năm như vậy, ai còn có thể đem An Thứ Khải đánh đến không đánh trả được, chỉ có ông nội An thôi.

Hai ông cháu so chiêu bắt đầu rất chậm, lại dần dần nhanh hơn. Ông nội An năm nay cũng đã gần sáu mươi, nhưng động đưa tay như cũ vẫn nhẹ nhàng vô cùng. An Thứ Khải ra tay cũng không chậm, hai người đánh đến nhiệt tình. Đây là đánh giá của Tống Thu đối với hai người họ. Cậu là người ngoài nghề, chỉ có thể xem náo nhiệt thôi.

Đánh ước chừng 10 phút, An Thứ Khải bị ông nội An một chiêu chế trụ, không thể động đậy.

“Toẹt vời!” Tống Thu kêu lên. Mạnh mẽ mà reo hò vì ông nội An.

“Không được rồi, già rồi mệt thật a!” Ông An đi tới ngồi xuống, có chút choáng.

“Ông, chiêu này của ông dùng như thế nào? Dạy cháu được không?” Tống Thu lập tức thò qua lấy lòng. Nào là châm nước nào là quạt mát. Nết na đến cạn kiệt từ ngữ.

“Thế nào? Cháu cũng muốn học võ ư?” Ông An cười hỏi.

“Ách……” Tống Thu gãi gãi đầu.

“Cậu ta chỉ muốn học mỗi chiêu này thôi ông.” An Thứ Khải giải thích nói. Nghĩ rằng học chiêu này liền có thể chế trụ mình sao, An Thứ Khải buồn cười.

“Khó học lắm! Cháu nhỏ này, chiêu này muố thực hiện được thì phải học mấy chiêu trước nữa mới có thể thành công. Lại nói Tiểu Khải linh hoạt như thế này, ông có dạy cháu thì cháu cũng không dùng được a.” Ông nội An không biết chút tâm tư nhỏ này của hai đứa cháu, nghiêm túc mà giải thích.

“Dạ ——” Tống Thu thất vọng mà kéo cái âm dài.

“Nghe không? Muốn chế trụ tao ư, đợi kiếp sau đi.” An Thứ Khải duỗi tay gảy gảy chóp mũi Tống Thu.

“An Thứ Khải, tao cắn chết mày!” Tống Thu lập tức xuất “Mãnh hổ chụp mồi” nhào tới. Hai người liền nháo thành một đoàn.

Ông nội An ngồi ở một bên nhìn, cười đến không khép miệng được. Người trẻ tuổi a, thật tốt!

Buổi tối ông An chuẩn bị phòng cho hai người. An Thứ Khải vẫn luôn cùng ông nội nói chuyện, Tống Thu dù sao cũng là người ngoài, không nên quấy rầy, một mình buồn ở trong phòng xem TV.

Ban đêm 11 giờ, An Thứ Khải rốt cuộc trở lại.

“Sao còn không ngủ?” An Thứ Khải tiến vào đóng kỹ  cửa, ngồi ở trên giường “Chờ tao à?”

“Mơ đẹp thế, tao đang xem TV.” Tống Thu nói rồi giơ lên điều khiển tivi trong tay.

“Đừng xme nữa, ngủ. Sáng mai còn phải trở về.” An Thứ Khải giật điều khiển trong tay Tống Thu cất đi, tắt TV.

“Án Thụ nè” Trong bóng đêm, Tống Thu đột nhiên nói.

An Thứ Khải mở to mắt. “Làm sao vậy?”

“Không có đồ để ôm a.” Tống Thu có chút ngượng ngùng mà nói.

An Thứ Khải bật đèn bàn, nhìn khắp nơi một vòng, đây là phòng cho khách, đồ vật rất ít, thật sự không có đồ gì cho Tống Thu ôm.

“Vậy, tới ôm cái này đi.” An Thứ Khải hào phóng mà vươn một cánh tay.

“Cút!” Tống Thu khinh bỉ.

“Vậy thôi.” An Thứ Khải nói rồi quay người đi.

Tống Thu giận dỗi cũng quay người đi. Bất quá cũng vô dụng, cậu xoay người lại kéo cánh tay An Thứ Khải qua, ôm lấy, ngủ.

An Thứ Khải trên khóe môi treo một nụ cười. Tay giật giật, lại muốn xoa Tống Thu đầu. Lần này hắn nhịn xuống, không muốn đánh thức cậu.

Ngày hôm sau, hai người khởi hành sớm rời khỏi An gia. Ông nội An lần nữa dặn dò hai người lúc chơi đùa bên bờ biển, rồi  mới đưa hai người về, lúc này mới đưa hai người ra cửa.

Buổi sáng xe buýt thế nhưng so với ngày thường còn nhiều hơn. Xem ra thừa dịp buổi sáng mát lạnh người ra cửa cũng không chỉ có bọn họ. Một đường chạy về khách sạn bên  bờ biển. Tống Thu cánh tay đã không còn vấn đề gì lớn, tuy rằng động đậy lên vẫn sẽ đau, nhưng là đã ở trong phạm vi có thể chịu đựng được của cậu.

Hai người tiến vào khách sạn nghỉ ngơi một chút, lập tức chạy ra bờ biển. Hai người bọn họ đều biết bơi, ở trong nước biển quẫy đến vui sướng. Tống Thu giống một con cá vừa thoát khỏi cái chết nhảy từ bàn ăn xuống nước, trên dưới lăn lộn ầm ĩ.

Bơi một lúc, hai người lên bờ. Nhìn thấy bọn Tần Linh, liền cười cười qua chào hỏi.

Tần Linh thấy gương mặt tươi cười của Tống Thu, cười hỏi “Tống Thu, cánh tay em hết đau rồi à?”

Tống Thu quơ quơ cánh tay, dùng hành động thực tế thực tế để trả lời.

“Vẫn là chú ý một chút đi, không lại bị thương nữa giờ.” Đằng sau, Lý Tư Doanh nói.

“Dạ, em biết rồi.”

An Thứ Khải vừa đi mua đồ uống, cùng trở về còn có Tuấn Càng cùng Trương Tùng Đào. Mỗi người trong tay đều là hai chai nước uống.

Tần Linh, Lý Tư Doanh cùng Tống Thu từng người tiếp nhận nước uống một bên uống một bên nói chuyện phiếm.

“Anh chị buổi chiều về à?” Tống Thu nghe nói bọn họ buổi chiều phải rời đi, còn có chút luyến tiếc.

“Đúng vậy, thế nào? Luyến tiếc bọn chị hửm?” Tần Linh xem Tống Thu như đứa em trai nhỏ, nhịn không được trêu chọc hai câu.

“Dạ. Tiếc qua a.” Tống Thu hào phóng mà thừa nhận.

“Bọn chị không có nhiều thời gian như vậy, trở về còn có nhiều việc phải làm lắm.” Lý Tư Doanh cũng nói.

Tống Thu nhìn nhìn, “Anh chị không phải là sinh viên sao? Sinh viên cũng bận rộn như vậy a?”

Tần Linh cười nói: “Bận như thế nào. Chờ em lên đại học rồi sẽ biết.”

Nói đến đây, nàng nhìn nhìn An Thứ Khải “Hai em chắc sang năm cũng thi đại học, tính vào ngành nào?”

Tống Thu nghe xong sờ đầu “Em không biết nữa.”

Trên thực tế cậu thực sự rất muốn nói “Trúng tuyển ngành nào thì học ngành đó.”

An Thứ Khải cười cười “Trúng tuyển ngành nào thì học ngành đó.”

“Gì cơ?” Tống Thu cùng Tần Linh bất giác mờ mịt.

Tống Thu kinh ngạc nhìn An Thứ Khải đoạt lời của cậu. Tần Linh còn lại thì không tin lời An Thứ Khải nói.

Bọn họ hai ngày này đã sớm nhìn ra An Thứ Khải là kiểu người hành sự nghiêm cẩn, đối tốt với Tống Thu đến không còn lời gì để nói, nhưng mà đối người khác luôn là mang theo ba phần che đậy. Người như vậy sao có thể đối với tương lai một chút kế hoạch đều không có, lời này nói thực quá tùy ý.

An Thứ Khải gật gật đầu, chứng minh lời chính mình nói không sai. Hắn thật ra không có nói dối, nếu là chính hắn, trúng một lần nhiều ngành thì cũng có khả năng. Bất quá còn Tống Thu, liền không khẳng định như vậy được.

“Cố gắng học tập đi, anh bạn nhỏ à.” Tuấn Càng ở một bên xem náo nhiệt, vỗ vỗ bả vai hai người. Chia tay, bốn người bọn họ liền trở về khách sạn dọn đồ đạc rời đi.

“Ai là anh bạn nhỏ chứ?” Tống Thu khó chịu.

“Mày xem mày như vậy, có thể lớn đến chừng nào?” An Thứ Khải cũng nói.

“Án Thụ, mày nói mày thực sự không có dự định gì ư? Đừng gạt tao. Đến, thành thật nói chuyện, mày tính thi ngành nào?” Tống Thu lộ ra một bộ giáo viên nghiêm túc.

“Vừa rồi nói chính là lời nói thật lòng của tao mà.”

“Gì! Mày như thế này là không đúng rồi. Nhanh lên a, bằng không tỏi hầm, ớt cay sẽ hầu hạ mày đêm nay!” Tống Thu miệng tiện tay cũng tiện, lại gần muốn xách cổ áo An Thứ Khải.

Hai người đều là vừa từ trong biển bò lên, đều đang ở trần, nào có quần áo cổ áo cho cậu nắm.

Tống Thu khoa tay múa chân vài cái, thật sự không chỗ xuống tay, đành phải thôi.

“Không chơi nữa.”

Tống Thu mới vừa thu hồi tay, đã bị An Thứ Khải lôi kéo uốn éo thành một đoàn, động tác tiêu chuẩn, phản ứng tiêu chuẩn, lập tức hoàn toàn bị khống chế, không thể động đậy.

“Gì nữa đây?” Tống Thu buồn bực hỏi. Sớm biết vậy, cào cho hắn hai đường, chứ để vậy thiệt thòi bản thận quá.

“Mày ngứa da đúng không? Trước mặt tao khoa tay múa chân. Miệng tiện thì không nói, tay cũng muốn bắt đầu tiện cùng ư?”

An Thứ Khải trên tay hơi hơi dùng sức, Tống Thu lập tức kêu to “Án Thụ! Án Thụ! Mau buông tay a! Đau đau! Tao sai rồi!”

Tống Thu đối với An Thứ Khải đột nhiên trở mặt một chút phòng bị đều không có. Bất quá ngẫm lại, An Thứ Khải không phải luôn luôn như vậy sao? Là chính mình sơ suất quá.

An Thứ Khải cũng bó tay, đành phải buông cậu ra trước. Tống Thu vừa được tự do, lập tức nhảy ra xa, y như một con thỏ.

“Lần sau đừng có mà nhìn chằm chằm nữ sinh người ta nữa.” An Thứ Khải nói một câu.

“Gì?” Tống Thu chạy tới gần một chút, duỗi cái cổ hỏi.

“Nói ngươi đó.”

“Đệt! Vì chút chuyện này mà mày động kinh hả?” Tống Thu cảm thấy quả thực không thể nói đạo lý với hắn nữa.

Gái xinh diện Bikini bãi biển, ai lại không muốn xem thêm vài lần?

“Tao không ngắm mấy chị ý chẳng lẽ tao lại đi ngắm mày? Mày có diện bikini à?”

“Tao khó coi lắm sao?” An Thứ Khải hỏi.

“Khụ khụ…… Án Thụ, mày thật là…… Muốn mặc không?”

Tống Thu bỗng rống lên một tiếng, nhanh như chớp phi chân chạy xa.

An Thứ Khải cười, ở phía sau liền bắt đầu đuổi. Vì thế nhìn đến trên bờ cát, hai nam sinh lấy tốc độ đua đường trăm mét chạy như điên.

Nói thật, tốc độ hai người đều không chậm. Bất quá nghiêm túc tính toán, Tống Thu tốc độ vẫn là thoáng chậm hơn một chút. Mắt thấy An Thứ Khải càng ngày càng gần, Tống Thu tròng mắt chuyển động, bắt đầu đột nhiên thay đổi phương hướng, vòng qua vài chướng ngại vật.

Vô luận hai người thích bóng đá hay bóng rổ, đối với loại huấn luyện vượt chướng ngại vật này đều chơi qua. Cho nên tuy rằng đường chạy có chút khó khăn, tốc độ hai người lại vẫn không chậm lại.

Cuối cùng, Tống Thu bi ai phát hiện, điều quyết định của trận truy đuổi này không phải là tốc độ, mà là sức chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro