Phiên ngoại 1
Phiên ngoại không liên quan đến Adam và Edward, chỉ là có dính líu xíu xiu, ban đầu tác giả muốn viết phiên ngoại để đòi lại công đạo cho Adam chết thảm ở kiếp trước, mượn một mối tình khác để mấy mẹ con Janet không thể đường đường chính chính đoạt được điền trang. Lúc đầu định viết ngắn ngắn, thế nhưng tác giả càng viết lại càng có hứng, cho nên lại dài thành hẳn một câu chuyện khác, mong các bạn đón nhận.
♥ Phiên ngoại 1 ♥
Trời mưa rất lớn.
Không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy trong phòng toàn mùi ẩm mốc, cái lạnh dường như thấm vào tận xương tủy, làm cho cơ thể lạnh đến run rẩy. Dickens chà xát hai bàn tay với nhau ngay cạnh lò lửa, cũng vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Sáng sớm hôm nay, quản gia yêu cầu hắn đem mấy trăm cành hoa hồng vàng cắm đầy tất cả các lọ hoa trong nhà. Sau khi Dickens làm xong, hắn cảm thấy mệt muốn chết, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn. Thay vì để những bông hoa xinh đẹp này bị mưa gió làm cho lụi tàn, hắn đã đem tất cả những gì rực rỡ nhất dâng lên các vị chủ nhân của điền trang, đặc biệt là người trong lòng của hắn.
Nữ đầu bếp đi ngang qua hành lang đến phòng chứa củi, cầm trên tay một cái váy bị rách, mệt mỏi ngồi chồm hổm trên một băng ghế, sau đó lải nhải than thở: "Cứ khăng khăng tổ chức hôn lễ vào thời điểm này, thật là hỏng bét cả, năm ngoái vất vả lắm mới dự trữ được một ít mận, vốn định dùng để làm bánh cưới, ai dè đều mốc meo hết."
"Bà này sáng sớm đã lên cơn gì đây?" Dickens hỏi bà ta.
"Này, cậu im đi, ngay cả tức giận bà này cũng không được phép hay sao?" Nữ đầu bếp liếc mắt nói.
Điền trang Bruce hôm nay cử hành một đám cưới, chú rể chính là con trai lớn của ngài Bruz, vợ mới cưới của ngài ấy là một tiểu thư nết na thùy mị lại có nhiều của hồi môn. Vốn là đám cưới của người thừa kế điền trang tương lai, không ít bạn bè gần xa của gia đình đều tới tham dự, chúc phúc cho hôn sự này. Đáng tiếc hôn lễ đang tổ chức nửa chừng thì mưa lớn ập đến, các tiểu thư xinh đẹp đều bị nước mưa làm cho ướt sũng, những vị khách vốn sang trọng lộng lẫy bỗng chốc trở nên chẳng khác nào những bông hoa bị mưa vùi dập, ủ rũ chán chường.
"Dickens! Đi theo ta!" Cánh cửa phòng chứa củi mở toang, quản gia lo lắng đứng bên ngoài.
Dickens hết hồn, vội vàng tháo nón trên đầu xuống, bước nhanh đến bên cạnh quản gia: "Xin ngài phân phó."
Bước chân của quản gia không hề dừng lại, trên đầu toát đầy mồ hôi, ông ta vừa đi vừa nói: "Đợi một chút ta đưa cho ngươi bộ đồ người hầu để thay, theo ta đến phục vụ ở phòng khách."
"Gì cơ!" Dickens tròn mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy chân mình nhũn ra: "Tôi...phòng khách..."
"Nhân lực không đủ, rất nhiều quý ông bị mắc mưa, cần có người hầu phục vụ." Người hầu nói.
"Cần tôi đi phục vụ sao?" Dickens khẩn trương nói tiếp: "Thế nhưng...tôi không biết làm gì hết..."
"Chúa ơi, cái này cần cậu nói cho ta biết sao." Quản gia đi thẳng đến một gian phòng, sau đó ném cho Dickens một bộ đồ nói: "Mau mặc vào."
Thấy Dickens còn đang do dự, quản gia ôm đầu nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh nhẹn lên! Nếu không phải do thiếu người, cậu nghĩ rằng ta sẽ để cho cậu xuất hiện trước mặt khách khứa sao? Ngộ nhỡ đánh mất thể diện của điền trang, có đánh chết cậu cũng không bù đắp nổi."
Dickens vội vã cởi bỏ quần áo trên người, sau đó mặc bộ đồ mới vào. Bỏ đi quần áo rách rưới bẩn thỉu, mặc vào bộ đồ người làm sạch sẽ lành lặn, thể diện của hắn được nâng lên rất nhiều. Áo sơ mi trắng như tuyết mặc ở trong, tay áo thật dài loe ra như hoa loa kèn, kết hợp với áo khoác lông cừu màu đỏ, ngoài cùng là áo đuôi tôm may bằng vải tơ lụa. Quần đen bó sát, vớ trắng ôm trọn lấy bắp chân.
Sau đó quản gia quản gia lấy ra một đôi bao tay trắng và một bộ tóc giả nói: "Đeo cái này vào, che mấy cái móng tay đầy đất đi."
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, quản gia giúp Dickens sửa sang lại nơ trên cổ, thở phào một cái nói: "Nhìn cũng ra dáng lắm."
"Thưa ngài, tôi thực sự phải đi hầu hạ khách sao? Tôi chỉ sợ sẽ gây ra sai lầm làm xấu mặt điền trang." Dickens lo lắng nói.
"Cũng hết cách, nghe này con trai, đừng để tâm nhiều quá, lát nữa khi đi vào, chỉ cần bưng điểm tâm, đừng đụng tới rượu. Đừng có bắt chước người ta bưng mâm bằng một tay, cứ dùng hai tay cho cẩn thận, đừng tiến vào chỗ đông người, cứ phục vụ phía bên ngoài thôi." Quản gia vỗ vỗ vai Dickens nói: "Ta biết cậu là một thằng nhóc chững chạc, đừng quá lo lắng, cậu nhất định sẽ làm được."
Dường như quá bận rộn, quản gia chỉ có thể dặn dò vài câu đã đưa Dickens đến đại sảnh, đưa cho hắn một khay điểm tâm với đầy bánh và trái cây chín mọng, rồi vội vã rời đi.
Tiếng nhạc du dương trầm bổng, vô số khách quý đang khiêu vũ trong sảnh. Giày da nhịp nhàng gõ lên trên nền đá cẩm thạch, những chiếc váy và mái tóc bồng bềnh của các quý cô nhấp nhô bay lượn, ánh đèn pha lê rực rỡ chiếu lên những món trang sức quý giá, khúc xạ thành những tia sáng lộng lẫy chói mắt.
Nơi này thực sự là một thế giới khác.
Dickens nhìn đến ngây người.
Trước đây hắn thường được nghe cha kể về những vũ hội của các quý tộc, cũng từng được nghe mấy người hầu nam khoe khoang, nhưng chưa từng thấy qua, chỉ có thể tự mình tưởng tượng. Vì thế cuộc sống thượng lưu đối với Dickens mà nói giống như những đám mây trôi trên trời, xa thăm thẳm không bao giờ với tới được, như một truyền thuyết không có thực trong lòng Dickens. Đến khi nhìn thấy tận mắt, trong lòng Dickens chỉ có duy nhất một cảm giác, đó là hoang mang sợ hãi, dường như lạc vào một thế giới khác, khẩn trương đến mức không nhúc nhích nổi.
Người hầu nam trong phòng khách rất nhiều, họ tự tin ngẩng cao đầu sải bước, khiêm tốn nhũn nhặn nhưng không thiếu lễ nghi, họ chỉ dùng một tay đã có thể bưng mười mấy ly rượu, tay kia chắp sau lưng, khi khom lưng sẽ hơi nhếch lên, ưu nhã như đóa bách hợp trắng ngần.
Dickens không dám học theo người ta, chỉ có thể nghiêm túc vâng theo lời quản gia, hai tay nắm chắc lấy khay điểm tâm, đi tới đi lui ở khu vực phía ngoài. Khách khứa dường như cũng không để ý Dickens và những người hầu khác có gì khác biệt, chỉ tùy ý tiện tay lấy bánh ngọt trên khay của hắn.
Khởi đầu có chút đáng sợ, dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc chưa biết mùi đời, năm nay vừa tròn 19 tuổi, đến điền trang làm người làm vườn cũng mới được hai năm, ngay cả một ly trà cũng chưa từng được bưng cho ông chủ, càng không thể có chuyện được hầu hạ ở nơi có nhiều tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp. Thế nhưng phục vụ ở vũ hội được vài giờ, hắn đã thôi không còn khẩn trương nữa, thay vào đó là cảm giác uể oải mệt nhọc, hai tay liên tục phải giữ cho khay điểm tâm thẳng tắp, lâu dần không khác gì bưng một tảng đá khổng lồ.
Lúc này, một quý ông bước xuống từ sảnh khiêu vũ, vừa vặn hướng về phía Dickens đang đứng. Ngài ấy cầm lấy một ly rượu từ một người hầu đi ngang qua, sau đó ngồi lên một băng ghế dài trong góc.
Sống lưng Dickens lập tức thẳng tắp, mặt mũi trở nên đỏ bừng, hắn lén liếc trộm quý ngài đang ngồi kia, sau đó lặng lẽ giữ thẳng lưng, hai chân cũng xiết chặt.
Ngài ấy cũng tham gia hôn lễ sao? Mình còn tưởng ngài sẽ không tới, Dickens nghĩ thầm trong bụng.
Tên của ngài ấy là Louis Konstatin, là con thứ của tử tước Konstatin, bạn của chú rể. Bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, cùng đi học, cùng tốt nghiệp, có thể nói là rất thân, ngài Louis thường tới điền trang Bruz chơi, có khi ở tới cả nửa tháng.
Hai năm trước, lần đầu tiên Dickens nhìn thấy ngài Louis là đang vào khoảng tháng Tư, hoa hồng trong vườn của điền trang Bruz đua nhau khoe sắc, ngài ấy hái một bông hồng đỏ, nhẹ nhàng ngửi, sau đó kẹp vào một quyển sách thật dày. Sáng sớm tinh mơ, sương mù hào với ánh trăng mờ mịt, làn da trắng noãn tương phản với màu đỏ rực rỡ của hoa hồng, sống mũi cao mảnh khảnh khiến ngài ấy trông thật xinh đẹp.
Dickens đứng xa xa nhìn, ngây ra như một pho tượng. Hắn chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy, mọi cử động dù là nhỏ nhất cũng đẹp như tranh vẽ. Hắn cứ chăm chăm nhìn ngài ấy như thế, nhịp tim đột nhiên tăng mạnh, lỗ tai cũng theo tiếng tim đập mà ù đi, mọi vật xung quanh dường như đều biến mất.
Thế nhưng ngài Alva bỗng nhiên từ trong phòng đi ra, từ xa cất tiếng gọi ngài Louis. Ngài Louis kẹp hoa hồng vào trang sách, khoé miệng hơi mỉm cười, tiến về phía ngài Alva, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc.
Từ khoảnh khắc đó, trái tim Dickens hoàn toàn để lại nơi vườn hoa này, cảm giác giống như vị của trái đào hái vào đầu thu, chua chua ngọt ngọt.
Giống như thiếu niên lần đầu biết yêu, hắn ban ngày nhớ, ban đêm nằm mơ thấy ngài ấy, ngày ngày trông chờ ở ngoài vườn hoa, chỉ hy vọng được nhìn thấy ngài Louis một lần, không biết khi nào ngài ấy mới từ trong phòng đi ra.
Dickens yêu điền trang Bruce, vì ở đây có người mà hắn ngày đêm tơ tưởng. Hắn cảm thấy mình đã yêu quý ngài ưu nhã này, loại tình cảm đẹp đẽ này khiến hắn không thể khống chế nổi trái tim mình, vô thức nhìn về một phía ngây ngô cười. Mẹ hắn mỗi lần nhìn thấy đều bó tay lắc đầu, sau đó âm thầm bàn bạc với cha hắn, thằng nhóc nhà mình không biết là phải lòng con gái nhà ai, bình thường đã không được thông minh, nay mặt mũi lại càng ngu ngơ hơn trước.
Dickens cũng không hy vọng ngài Louis có thể biết đến tình yêu của hắn, hắn thậm chí còn không muốn ngài ấy biết, bởi chính hắn cũng cảm thấy thứ tình cảm này thật buồn cười. Hắn là kẻ ngày ngày bầu bạn với bùn đất, nghèo hèn tận cùng dưới đáy xã hội, mà đối phương lại là quý tộc ở tuốt trên cao, khoảng cách giữa hai người chính là khoảng cách giữa trời và đất, mãi mãi không với tới được.
Cho dù như vậy, hắn cũng ngày đêm nghĩ tới ngài ấy, không thể khống chế trái tim của mình.
Sau khi biết tin người thừa kế điền trang Bruce – ngài Alva sắp kết hôn, Dickens cảm thấy có chút đau lòng. Suốt hai năm nay, hắn mỗi ngày đều ngắm ngài Louis, hắn biết ngài ấy yêu ngài Alva. Mỗi khi nhìn ngài Alva, hạnh phúc trong mắt ngài ấy quả thực có thể chảy ra thành sông. Tình cảm sâu nặng như thế, nhưng phải giấu diếm thật sâu trong lòng, ngài Louis là người tinh tế sao có thể thừa nhận nổi? Đàn ông yêu đàn ông là chuyện vi phạm pháp luật và đạo đức, sẽ không ai chấp nhận nổi.
Khi còn nhỏ, Dickens từng theo anh trai ra hẻm sau của kỹ viện để nhìn lén. Trong con hẻm nhỏ tối tăm, một cái đèn đường nhỏ mờ nhạt treo trên cục đá nhô ra trên tường, rất nhiều phụ nữ để ngực loã lồ tập trung lại một chỗ, khảy tưng cặp ngực đồ sộ, vén váy để lộ phần dưới, quyến rũ đàn ông đi ngang qua. Có một người đàn ông ưng ý một cô nàng, tiến đến thương lượng giá cả, sau đó hai người kéo nhau vào một căn phòng, qua hơn nửa giờ, hai người đi ra, người đàn ông hoặc là rời đi, hoặc là tìm kiếm một cô gái khác, còn cô kia sẽ tiếp tục chờ đợi khách hàng kế tiếp.
Khi đó, anh trai hắn đã mười mấy tuổi, dường như vô cùng hưng phấn, hắn ta chỉ cần nhìn mấy cô nàng đó là đã ướt cả quần. Tới khi hắn đủ mười tám tuổi có thể tự kiếm tiền, lập tức đi tìm gái, cả ngày quấn quít với mấy người đàn bà đó. Thế nhưng Dickens lại chưa cảm thấy hứng thú với phụ nữ, ngược lại khi nhìn thấy cơ thể đàn ông, Dickens lại có chút hưng phấn.
Nhưng Dickens chưa bao giờ kể ai nghe chuyện này, hắn biết đây là bí mật không thể nói ra, cho dù là Chúa cũng không được kể. Hắn từng loáng thoáng nghe được một chuyện, trấn trên có hai người đàn ông, một người là thợ rèn, một người là gã lang thang. Bọn họ thường xuyên gặp gỡ nhau vào lúc đêm khuya, làm mấy chuyện bậy bạ, có một lần chuyện của bọn họ bị một người nhậu đêm về phát hiện. Người kia đi tố giác với quan trị an, vì thế hai người bị bắt vào tù, sau đó một người bị treo cổ, một người bị đánh mấy chục roi rồi đưa lên thuyền đi về phía nam. Sở dĩ một người còn sống là vì anh ta nói mình bị người kia ép buộc.
Tình cảm không thể thổ lộ vốn đã đau đớn biết bao, nay lại phải nhìn người mình yêu kết hôn. Dickens nhìn ngài Louis, đột nhiên cảm thấy muốn tiến đến an ủi ngài ấy, đương nhiên hắn chỉ dám nghĩ trong lòng thế thôi, chứ ngài Louis chắc chắc chẳng biết hắn là ai.
"Ngươi lấy cho ta một ly rượu tới đây."
Chính lúc Dickens đang miên man suy nghĩ, bỗng nghe thấy một tiếng quát không vui: "Ngươi làm gì vậy? Không nghe ta nói sao?"
Dickens hoàn hồn, nhìn thấy ngài Louis đang nghiêng đầu nhìn, con ngươi xanh biếc đang lườm hắn nhíu mày, ly pha lê trong tay đã trống trơn.
"Vâng, vâng, thưa ngài." Dickens cuống lên buông khay đồ ăn xuống, chạy đến chỗ bàn để đồ ăn, bưng lấy một ly rượu đem tới chỗ ngài Louis.
Ngài Louis cầm lấy ly rượu, hai hơi nốc cạn, khó chịu nói: "Ngươi làm ăn kiểu gì vậy, bảo đi lấy rượu lại chỉ lấy một ly, mau đi lấy thêm cho ta."
"Vâng, thưa ngài." Dickens vội vàng chạy đi, lấy một cái khay lớn, khay rượu lung lay, khó khăn lắm có thể bưng được, hắn cẩn thận bước từng bước một, đưa tất cả rượu cho ngài Louis. Louis không nói lời nào cầm ly lên uống, hết ly này tới ly khác. Hai mắt nhìn chằm chằm về một hướng, Dickens nhìn theo ánh mắt ấy, trông thấy ngài Alva đang cùng vợ khiêu vũ, hai người nhìn nhau tràn ngập tình ý, khiến người khác cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Thế nhưng trong ánh mắt ngài Louis chỉ toàn là nỗi đau, dường như để khống chế cảm xúc, ngài ấy lại run rẩy lấy thêm một ly rượu lớn.
Ngài Louis ngồi trong góc, giữa vũ hội đầy náo nhiệt, không ai để ý ngài ấy ngồi tự chuốc rượu một mình. Dickens muốn khuyên một câu, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, ch có thể lo lắng nhìn.
Chẳng bao lâu sau, ngài Louis đã uống đến mức mặt mũi đỏ bừng, hai mắt đờ ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Alva...Alva..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro