Chương 19-20
♥ Chương 19 ♥
Thuyền đi suốt ba tháng trên biển, chúng tôi mỗi ngày nhìn biển rộng mù khơi, thấy mặt trời mọc rồi lại lặn. Tuy rằng vài lần gặp mưa to sóng lớn, nhưng đội tàu vẫn bình an vòng qua Châu Phi đến cảng Calcutta ở Ấn Độ.
Ấn Độ là một nước nhiệt đới, vừa nóng bức vừa ẩm ướt, tôi lại mặc giáo phục màu đen, chỉ thoáng chốc mồ hôi ướt đẫm. Trước khi rời thuyền, thủy thủ chào tạm biệt tôi, xin tôi chúc phúc cho họ, tôi đoán họ rất thích đi chung thuyền với một mục sư.
Ngài Alvin cười nhạo tôi "Bọn họ đương nhiên thích cậu, cậu là người xinh đẹp nhất trên thuyền, họ thiếu điều mê mẩn cậu nữa thôi."
"Ngài đùa không vui chút nào." Tôi không đồng ý lắc đầu nói.
"Quả nhiên là tu sĩ, cách sống và tư duy rất khô khan, thuyền viên trên tàu ra biển đã được một năm rưỡi, trên thuyền không có phụ nữ, thỉnh thoảng cũng phải giúp nhau giải quyết." Hắn cười nói.
Tôi không phủ nhận.
Rất nhanh, chúng tôi xuống thuyền, vừa rời thuyền tôi đã bị Ấn Độ kỳ lạ mê hoặc.
Trên cảng vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là người Ấn Độ có làn da màu nâu, khác với người da đen, người Ấn Độ ngũ quan xinh đẹp, vì họ hầu hết là hậu duệ của chủng người Aryan, nên nhìn qua trong giống người Châu Âu có làn da đen. Trên cảng có rất nhiều voi và lạc đà, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những loài vật này, không khỏi ngạc nhiên về những loài kỳ diệu trên thế giới.
Alvin sai người hầu của anh ta giúp tôi khuân vác hành lý, còn chỉ cho tôi một nhà hàng Anh quốc gần bến cảng, sau khi bán hết hàng hóa của mình, quả thực tôi kiếm được 300 bảng Anh.
Tôi lại được Alvin dẫn đến Tổng đốc phủ Anh quốc, một vị quan quân nhiệt tình tiếp đón tôi.
"Chúng tôi luôn mong ngóng một vị mục sư mới, ngài có thể ở giáo đường gần quân khu, ở đó có vài người cho ngài dùng. Mục sư Cole là chưởng quản giáo khu, nhưng ông ấy gần đây không được khỏe, cần có người hỗ trợ."
Tôi hỏi thăm ông ta tin tức của Edward, ông ấy nói: "Ở chỗ chúng tôi không có ai tên Edward Freamunde, có lẽ ngài ấy không ở thành phố này."
Tôi đến giáo đường gặp mục sư Cole, tóc ông bạc trắng, khuôn mặt hiền lành, thường hay cười tủm tỉm. Ông ấy là một tín đồ nhiệt thành, không màng tiền tài địa vị, một lòng truyền giáo nên ra biển đến Ấn Độ. Hơn nữa ông còn là một quý tộc uyên bác, tự mình nghiên cứu y học, chữa bệnh cho người nghèo. Tôi đến đã giúp ông ấy không ít, gần đây hai chân ông phù nề, không tiện đi lại, chỉ sợ Lễ Chủ Nhật cũng làm không nổi.
Ông ấy giới thiệu cho tôi về hoàn cảnh nơi này, cũng kể sơ cho tôi về lịch sử văn hóa Ấn Độ: "Trước khi chúng ta đến nơi này không có khái niệm quốc gia, bọn học thuộc vô số tiểu quốc khác nhau, ngôn ngữ cũng có cả ngàn loại."
"Nhưng họ rất dễ quản, phân thành bốn giai cấp. Tầng lớp nắm quyền gọi là Bà La Môn, chưởng quản hiến tế và lễ mừng của Ấn Độ giáo; thứ hai là sát đế lợi, là địa chủ giàu có; sau đó là phệ xá, là dân chúng làm nghề nông, thủ công, buôn bán bình dân; thấp nhất là thủ đà la, chính là ăn mày. Bà La Môn nhát gan yếu đuối, đối với quân đội chúng ta chỉ ham cầu lợi, vì thế chủ động giúp Tổng đốc phủ quản lý nhân dân."
Tôi có chút kinh ngạc với văn hóa truyền thống nơi đây, hỏi ông ta: "Bọn họ không phản kháng chút nào sao?"
Mục sư Cole lắc đầu nói: "Nhà cầm quyền Bà La Môn chỉ để ý lợi ích bản thân, bọn họ còn chẳng biết cái gì gọi là quốc gia. Hơn nữa họ rất man rợ, muốn giết ai ở tầng thấp hơn đều được, không cần phải chịu trách nhiệm. Có nhiều người ở tầng lớp cao nhiều tiền còn nuôi dưỡng 'Thần nữ', đem mấy trăm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nuôi trong nhà, ngày ngày cùng nhau dâm loạn, còn công việc điền trang có vô số nô lệ lao động quần quật. Vì thế cho dù bọn họ có giống quý tộc, nhưng cũng chỉ là một đám man rợ chưa được khai hóa."
Mục sư Cole có lẽ đang nghĩ đến chuyện gì đó đau lòng, ông thương xót dân chúng Ấn Độ nghèo khổ, thậm chí còn bất mãn với quân đội nước Anh xâm lược, nô dịch người dân. Ông còn mở một cô nhi viện, chuyên thu dưỡng những đứa trẻ Ấn Độ bị bỏ rơi.
"Ấn Độ có quốc đạo của họ, dân địa phương rất bài xích đối với thầy tu ngoại giáo, nên muốn truyền giáo phải tôn trọng nghi lễ tập tục của họ." Mục sư Cole khi đưa tôi đi truyền giáo nói.
"Phải biểu hiện thế nào mới là tôn trọng?" Tôi hỏi.
"Ví dụ như thân thiện với 'Thần ngưu' của họ, trên đường gặp bò, phải vuốt ve chúng, tỏ ra yêu thích." Mục sư Cole đưa ra một đề nghị rất kỳ quái, khiến tôi hoài nghi không biết nó có thực sự hiệu quả.
Có lẽ thấy tôi không tin tưởng lắm, mục sư Cole cười ha hả nói: "Cứ tin tôi đi, mỗi khi tôi làm như vậy, dân chúng địa phương đều cảm thấy tôi gần gũi với họ."
Ở ngã tư đường có rất nhiều bò, người dân thờ thần bò, nên chúng có thể đi lại tùy ý trên đường, khắp nơi đều là phân bò. Tôi thỉnh thoảng đi ra đường vuốt ve 'Thần ngưu', kết quả chỉ làm dân chúng tò mò xúm lại nhìn, cứ như thấy thú lạ, lại thêm sau đó tay mọc đầy mụn nước, nhìn qua tưởng bị ghẻ khiến tôi có chút hoảng sợ, nhưng may là vài ngày sau mụn vỡ hết, chỉ còn vài vết sẹo nhỏ nhỏ để lại.
Tôi được cấp một căn nhà ở khu người Anh, là mục sư có chức vị cao nhất, không cần trả tiền thuê nhà, căn này cũng khá rộng, đồ gia dụng không thiếu thứ gì. Bọn học còn sai một người tên là Daloco người Ấn Độ đến hỗ trợ, anh ta là một sát đế lợi biết nói tiếng Anh.
Daloco vừa đến liền hỏi tôi: "Thưa ngài, ngài có muốn ra ngoài dạo không? Tôi có thể chuẩn bị lạc đà cho ngài."
"Đương nhiên, tôi rất muốn ra ngoài ngắm cảnh." Tôi hưng phấn nói.
Thành trấn bên cạnh rất phồn vinh, có rất nhiều sạp nhỏ buôn bán các loại trái cây nhiệt được, tôi nghe nói các loại trái cây đó cực kỳ ngon, trước đây chưa từng được thấy chứ đừng nói là ăn thử.
Ven đường phụ nữ đều trùm khăn che kín đầu và cổ, giống như đem một tấm trải giường lớn quấn trên người, không thấy một tí đường cong nào. Đàn ông thường thích mặc đồ màu trắng, vì trời rất nắng nên họ còn quấn một cái khăn trùm đầu thật dày, màu khăn khác nhau thể hiện địa vị khác nhau, ví dụ như Bà La Môn màu trắng, sát đế lợi màu đỏ, phệ xá màu nâu.
Tôi còn thấy quân đội nước Anh, học mặc quân phục màu đỏ, đội mũ lớn màu đen, nhưng ở dưới lại mặc váy dài tới đầu gối, có lẽ trời quá nóng nên họ chế lại kiểu dáng.
Tôi cưỡi lạc đà, hăng say nhìn ngắm khắp nơi, Daloco lại kéo lạc đà rời đi.
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Thưa ngài, có những thứ không nên tiếp xúc đi ngang, chúng ta tránh mặt một chút, ngài nghe, bọn họ đang gõ chiêng báo hiệu."
Thì ra trừ 4 tầng lớp, còn có một nhóm người thấp kém nhất, họ là người dọn dẹp phân, xử lý xác động vật. Vì muốn tránh người khác nhìn thấy mình, họ thường ra ngoài vào ban đêm, nhưng nếu ban ngày có việc, sẽ vừa đi vừa gõ chiêng, mọi người nghe được tiếng chiêng thì liền tránh mặt, thậm chí khi họ đi rồi, còn phải lấy nước tẩy rửa đường.
Thời gian đầu, cái gì cũng làm tôi ngạc nhiên, nhưng dần dần cũng quen, tôi đã có thể thích nghi tốt với cuộc sống nơi đây, thậm chí còn học được một ít tiếng địa phương. Cách vài ngày tôi lại đến bến cảng hỏi thăm tin tức của Edward, nhưng đều không hỏi được gì, tôi còn cố ý đi thuyền sang các bến cảng lân cận, nhưng cũng bặt vô âm tín. Tôi không cam lòng, lại ngày ngày đều đi hỏi thăm.
Trong giáo khu có rất nhiều nhà dành cho thương nhân và quan quân, họ đi cùng với vợ con đến sống tại Ấn Độ, đều là người xa quê hương, nên quan hệ giữa họ rất thân mật, thường cùng nhau đến giáo đường cầu nguyện.
Tôi đột nhiên nhận được rất nhiều lời mời đến nhà họ chơi. Là một người mới tới, lại nhận được nhiều ưu ái như vậy, khiến tôi có chút không thích ứng. Mãi đến lúc mục sư Cole cười nói với tôi: "Mấy tiểu thư trẻ tuổi lân cận và gia đình họ đều đang tranh giành cậu, nhóc à, tôi nói cậu nên tránh mặt một chút, kẻo mấy người họ không thống nhất được, lại đem cậu chia năm xẻ bảy."
Tôi nghe vậy mới vỡ lẽ mình ở đây chính là viên ngọc quý, là một mục sư trẻ tuổi chưa lập gia đình, mấy nữ nhi nhà thương nhân sẽ tranh tôi đến vỡ đầu. Mỗi buổi sáng, có rất nhiều cô gái vây quanh tôi, xin tôi chúc phúc, tôi bị vây kín đến mức dở khóc dở cười. Thậm chí một lần nọ, mấy cô gái vì tôi mà nháo nhào trong giáo đường, mãi đến khi mục sư Cole nghiêm khắc la mắng, họ mới buông tha cho tôi.
Bình thường, tôi thường theo mục sư Cole đến cô nhi viện, rất nhiều trẻ nhỏ bị bỏ lại ngoài cửa, còn có nhiều người nghèo đau ốm đến xin trị bệnh. Mục sư Cole là một người nhân từ, ai đến cũng giúp đỡ, thậm chí còn bỏ tiền túi ra cho họ, nhìn thấy cảnh tượng này, tôi lấy 300 bảng Anh đem theo toàn bộ cho hết, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển.
Tôi ở giáo đường giảng giải Kinh Thánh nhìn thấy vài cô gái bị hủy dung, có người nặng người nhẹ, nhưng đều trông rất đáng sợ.
"Chuyện này là như thế nào?" Tôi hỏi một phụ nữ Ấn Độ.
Cô ấy lắc đầu không trả lời.
Mục sư Cole nói: "Nơi này trọng nam khinh nữ, bọn họ chỉ cần chọc giận một người đàn ông, liền bị người ta hủy khuôn mặt, nói là dạy dỗ một bài học, chuyện đó rất thường xảy ra."
"Họ cần được chữa trị, nếu không sẽ chết." Tôi lo lắng nói.
Mục sư Cole tiếc nuối lắc đầu: "Chúng ta không đủ kinh phí, tiền giáo hội cấp cho không đủ để cứu hết tất cả mọi người, huống chi giáo hội cũng không cho phép chúng ta đem tiền giúp dân bản xứ. Tổng giám mục muốn tôi xây thêm giáo đường ở nơi khác, nhưng giáo đường vì truyền bá lòng nhân ái mà tồn tại, không có tình thương thì xây làm gì?"
"Có lẽ tôi nên tranh thủ đến nhà người ta làm khách, tiện thể xin các phu nhân và tiểu thư quyên cho ít tiền."
"Ha ha." Cha Cole cười nói: "Vậy chỉ sợ cậu từ người gặp người yêu liền biến thành người gặp người né."
Sáng nay, khi tôi vừa làm xong lễ, một thanh niên lạ mặt đến gặp tôi.
Cậu ta rất cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn. Mặt mũi đen thui, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, nhìn tôi một chút, rồi cười tươi nói: "Thưa ngài mục sư, nghe nói giáo đường cần quyên góp từ thiện?"
"Đúng vậy thưa ngài."
"Thật là khéo, tôi cũng đang muốn quyên góp ít tiền cho giáo đường." Nói xong cậu ta đưa cho tôi một tờ chi phiếu.
Tôi vừa nhìn thấy, chợt khiếp sợ, là 500 bảng Anh.
"Thưa ngài, xin ngài cho tôi biết quý danh, ngài quyên góp nhiều như vậy, nên được tuyên dương, những người được ngài giúp cũng sẽ rất mong được biết ai đã giúp họ." Tôi cảm kích nói.
"Không, không có gì, không cần." Cậu ta mặt đỏ bừng khoát tay áo: "Tôi có việc đi trước, không phiền ngài nữa."
Không đợi tôi nói thêm lời nào, cậu ta vội vàng bỏ đi. Ba tháng sau, chúng tôi lại nhận được một khoản quyên góp, lần này tôi nhất quyết không thể để cậu ta đi dễ dàng, bị tôi hỏi tới hỏi lui, cậu thanh niên nói: "Tôi là một thuyền viên, ngài mục sư cứ gọi tôi là Daniel. Đây không phải là tiền của tôi, là tiền chủ đội tàu quyên góp, ngài cứ nhận lấy tiền, rồi nêu danh cả thuyền, cầu nguyện cho chúng tôi rời bến bình an là được."
"Nhưng ngài không cho tôi biết tên thuyền, tôi làm sao cầu nguyện cho các ngài?"
Cậu ta bối rối một lúc, mới nói: "Vậy ngài cứ tưởng tượng khuôn mặt của tôi lúc cầu nguyện là được."
Nói xong liền chạy mất, tôi cuối cùng cũng không biết tên đầy đủ của cậu ta, cũng như tên chiếc tàu cậu ta làm việc.
Những ngày tháng ở Ấn Độ trôi qua rất nhanh, tôi ngày nào cũng mặt tối mặt.
Chớp mắt một cái, hai năm đã trôi qua, nhiệm vụ của tôi ở đây đã kết thúc. Tôi luôn tận dụng lúc đi truyền giáo hỏi thăm khắp các bến cảng, nhưng vẫn không có chút tin tức. Tôi càng ngày càng lo lắng, hắn lúc trước chính xác là tới Ấn Độ, nhưng tại sao không có chút tin tức nào, chẳng lẽ hắn xả ra chuyện? Sau khi mình rời khỏi Ấn Độ phải tiếp tục tìm thế nào? Càng ngày cảm giác bất an của tôi càng nhiều.
♥ Chương 20 ♥
Công việc của tôi ở giáo đường rất bận rộn, không có thời gian tham gia mấy cái yến hội này nọ, nhưng vài ngày trước tôi nhận được thư của Alvin. Các con anh ta đã lớn, cần về Anh đi học kết hôn, anh ta muốn bán sản nghiệp ở Ấn Độ, nên tụ tập chia tay bạn bè, tôi cũng được mời.
Yến hội tổ chức tại nhà của Alvin, nhà của anh ta theo phong cách châu Âu truyền thống, rất rộng lớn. Dạ tiệc kết thúc, chúng tôi ngồi ở phòng khách uống trà, nơi này trang hoàng rất xa hoa, toàn bộ sàn nhà đều trải thảm nhung, trên tường treo kín màn hoa văn đặc sắc. Ghế trong phòng lớn nhỏ khác nhau, đặt rải rác khắp nơi. Những vị khách ngồi thành từng nhóm, phụ nữ phẩy quạt thấp giọng trò chuyện, đàn ông đàm luận lớn tiếng, có vẻ rất bực tức.
"Tên đó chỉ huy đội tàu, hàng năm làm cầu nối trung gian giữa châu Âu và các nước thuộc địa, liên kết với các đội tàu khác ép giá nông sản, thực là quá đáng!" Một thương nhân căm phẫn nói.
"Năm ngoái hắn liên kết các đội tàu đồng loạt ép giá Thảo ma hoàng, sau đó chở đến Rotterdam cùng nhau nâng giá, lời hơn rất nhiều, tôi cả năm thu hoạch Thảo hoàng ma, lại chỉ thu được một ít tiền lẻ."
"Nghe nói bọn họ đút lót cho Tổng đốc phủ."
Tôi phát hiện mọi người đều đang mắng một người, vì thế hỏi Alvin: "Họ đang nói ai vậy?"
"Đang nói tới thuyền trưởng một đội tàu, tên là Edward Gary, là người đầu tư." Ngài Alvin nhỏ giọng nói với tôi: "Nhưng theo như tôi thấy, vận chuyển hàng hóa kiếm chút lời cũng đâu có gì quá đáng. Dù sao làm ăn trên biển rất nguy hiểm, không khác gì bán mạng, mỗi năm đều có vô số thuyền biến mất trong lòng đại dương. Mấy kẻ an ổn thủ thân trong đất liền không có tư cách oán trách họ, có gan thì tự mình ra biển đi."
"Chúng ta phải liên kết lại tẩy chay hắn!" Một thương vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Phải kiện lên chính phủ!"
"Hắn chắc chắn có người đỡ lưng, bằng không cũng không dám hoành hành như vậy." Có người nói.
"Chính phủ càng ngày càng hủ bại, một tên xấu xí như ma quỷ cũng được dung túng, ta muốn nhìn coi bọn chúng có thể làm ra cái gì!"
Mấy người đàn ông vì một tên thuyền trưởng mà chửi ầm lên, một vị phu nhân cũng xen miệng nói: "Ta có lần nhìn thấy hắn, trên mặt có một vết sẹo rất đáng sợ, hơn nữa dáng người cao to như gấu, lần đầu tiên ta nhìn thấy một kẻ xấu xí hung ác như vậy."
Vết sẹo? Trong lòng tôi chợt động, vội hỏi Alvin: "Hắn là người Anh sao?"
"Không biết, hắn nói thuần thục cả tiếng Latin lẫn tiếng Pháp, nhưng đội của hắn chưa bao giờ cập bến nước Anh."
"Mặt hắn có sẹo thế nào? Giống bị roi đánh không?"
"Đúng là giống bị roi đánh, ngài từng gặp hắn rồi sao? Sẹo kéo dài từ trán đến khóe miệng, trông rất đáng sợ." Alvin lắc đầu nói.
Tim tôi chợt đập rất mạnh: "Ngài biết chỗ hắn ở không?"
"Đội tàu của họ đóng tại cảng Calcutta, mỗi năm đều về vài lần..."
...
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bồn chồn như vậy, tôi có cảm giác quý ngài Gary kia chính là Edward.
Mỗi ngày có rất nhiều thuyền ra vào cảng, tôi đã đến đây nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ Edward sẽ ở trên một trong những con thuyền này.
Nơi này trông giống như quân doanh, mỗi ngày có rất nhiều thuyền viên tới lui, chiến hạm cực lớn ra vào tấp nập, hàng hóa chất đống thành núi trên bến. Gió biển mang cái nóng oi ả, những con sóng từ xa từng đợt từng đợt đánh vào bờ cát, mang theo rong và tảo biển, trên cầu tàu cao cao bám đầy mảnh vỏ của các loài sinh vật biển, chi chít trông hơi ớn ớn.
Tôi đi đến cơ sở của các thuyền viên, nói với bảo vệ tôi muốn gặp thuyền trưởng, nhưng đều bị từ chối.
"Thuyền trưởng của chúng tôi rất bận, không có hẹn trước thì không thể gặp."
"Chỉ cần cho tôi trông thấy ngài ấy là được, hoặc là cậu giúp tôi thông báo một tiếng, tôi là Adam Konstatin, không chứng nghe thấy tên này ngài ấy sẽ chịu gặp tôi."
"Mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn gặp thuyền trưởng, nếu ai tôi cũng cho vào thì thật sự sẽ náo loạn, xin ngài đừng làm khó tôi."
Tôi hết cách nói: "Ngươi nhìn cho kỹ, ta là một quý tộc, hiện tại muốn nhìn thấy thuyền trưởng của các ngươi, vậy mà dám đuổi ta đi!"
Bảo vệ có chút sợ, phát hiện ta là mục sư, vội vàng nói: "Xin ngài đừng nóng, tại hạ sẽ đi tìm người ngay."
Ngay sau đó một thanh niên cùng với bảo vệ đi ra, không vui nói: "Ai mà lại ngang ngược như vậy?"
"Ngài Daniel?" Tôi kinh ngạc nhìn.
Mà cậu ta có vẻ còn kinh ngạc hơn, lắp bắp nói: "Ngài...ngài mục sư."
Đội tàu của Daniel mỗi năm rời bến vài lần, khi trở về đều đến giáo đường quyên tiền, trong vòng hai năm đã gửi đến gần 3000 bảng Anh, giúp chúng tôi không còn phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, ấn tượng của tôi với họ rất tốt, nhưng không nghĩ tới lại gặp cậu ta ở đây.
Daniel gượng cười đón tôi vào.
Phòng khách trên lầu hai bố trí rất đơn giản, trên vách tường treo vào cái tiêu bản hải ngư, ở gần cửa sổ còn có một bức tranh. Trong tranh là một chiếc tàu lớn, dưới góc còn có một chữ ký, cho dù đã qua nhiều năm, nhưng tôi vẫn nhớ Edward có một thói quen, hắn thích ký một chữ viết tắt bên dưới tranh của mình.
Daniel nhìn chăm chú vị mục sư anh tuấn trước mặt, ngài ấy thân thể gọn gàng cân đối, tướng mạo đoan chính, mặc giáo bào đen, trước ngực đeo Thánh Giá, cả người nghiêm cẩn như những tu sĩ thời xưa.
Ngài ấy đứng trước cửa sổ, mái tóc màu trà được mặt trời chiếu rọi, mềm mại phảng phất như tơ lụa, được cột lại phía sau bằng một đoạn dây màu xanh đậm. Ánh mắt màu xanh nhạt, lông mi dài trong suốt, làn da trắng mịn, tuấn tú mê người. Là một người đàn ông, ngài ấy có thể khiến mọi phụ nữ đều điên cuồng, khó trách mỗi lần đến quyên tiền đều thấy vị mục sư này bị một đám phụ nữ vây quanh, thật sự khiến người ta hâm mộ.
Lúc này, vị mục sư nghiêm cẩn kia đang ngắm tranh thuyền trưởng vẽ đến xuất thần, trong mắt lộ ra nét nhu tình. Daniel không khỏi cảm thán, cảm ơn Chúa, thuyền trưởng nhà con không phải yêu đơn phương.
Khoảng hai năm gần đây, thuyền trưởng đột nhiên gọi hắn đến đưa tiền cho một giáo đường lân cận, hơn nữa mỗi lần đều lên tới 500 bảng. Viết xuống một cái có thể hù chết người, phải biết người giàu cỡ mấy cũng không quyên cho giáo hội quá 50 bảng, hơn nữa thuyền trưởng còn bắt phải dấu tên.
Daniel cảm thấy rất kỳ quái, nếu làm việc tốt, tại sao phải giấu diếm. Hỏi ngài ấy tại sao, kết quả thuyền trưởng lại bảo, không muốn phải gặp vị mục sư mới tới.
Đến khi hắn tới giáo đường mới phát hiện, vị giám mục kia quả thực là hạc giữa bầy gà, đẹp như một pho tượng Hy Lạp. Khi ngài ấy làm lễ, cả giáo đường toàn là phụ nữ, dùng cặp mắt mê luyến mà nhìn chằm chằm mục sư. Sau khi hết lễ, bọn họ lại vây quanh mục sư ríu ra ríu rít, trông như muốn ăn sống ngài ấy ngay lập tức.
Daniel còn phát hiện, có lần hắn nhìn thấy thuyền trưởng vẽ tranh, toàn bộ đều là chân dung của một người đàn ông, mà người đàn ông đó lại chính là vị mục sư này.
Đàn ông yêu nhau không phải chuyện bình thường, nhiều khi đi biển quá lâu không có phụ nữ, đàn ông trên tàu cũng sẽ không quay qua yêu nhau, đàn ông với đàn ông, quá giống nhau nên không thể hợp. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy ngài mục sư này, Daniel đột nhiên cảm thấy, có lẽ chuyện thuyền trưởng yêu đàn ông cũng có thể xảy ra, vị này quá mức anh tuấn, quá mức mê người.
"Tôi đến để gặp ngài thuyền trưởng, không biết khi nào ngài ấy mới có thể gặp tôi?" Mục sư đột nhiên hỏi.
"Thuyền trưởng có chút việc ra ngoài, bàn chuyện làm ăn." Daniel vội vàng nói.
"Ngài ấy...vẫn khỏe chứ?" Mục sư chần chừ một chút, chạm nhẹ lên bức tranh hỏi.
"Thuyền trưởng rất khỏe mạnh, mỗi ngày đều luyện kiếm, bọn tôi đều không phải đối thủ của ngài ấy." Daniel cười nói.
"Là ngài ấy quyên tiền cho chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, thuyền trưởng nói quyên góp trên danh nghĩa đội tàu, cho nên..." Daniel giải thích, nhưng đối phương lại không thể để tâm nghe.
Hôm nay trời quá nắng, không khí oi bức từ ngoài cửa sổ phả vào, hòa lẫn với mùi tanh của biển, khiến người ta khó chịu. Tôi đột nhiên cảm thấy xót xa, có vẻ Edward đã sớm biết tôi tìm hắn khắp nơi, nhưng lại không muốn gặp.
"A, thuyền trưởng về rồi." Daniel chỉ ra ngoài cửa sổ kêu.
Tôi vội vàng nhìn về phía một người đàn ông cao lớn đang đi vào cổng. Hắn trông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hắn đúng là Edward, nhưng thay đổi rất nhiều. So với mấy năm trước hắn lại cao lớn hơn một chút, tóc vàng cắt cao, hai gò má gầy hõm vào, khiến người ta chú ý nhất chính là một vết sẹo dài, dữ tợn phá hủy nét tuấn mỹ trên mặt.
Sau khi hắn vào cổng, dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi đang nhìn, liền ngẩng đầu, tôi lập tức như bị hút vào ánh mắt xanh thẳm ấy.
Hắn ngẩn ra nhìn một lúc, sau đó vội vàng chạy thật nhanh lên lầu.
Tôi nắm chặt song cửa, cực kỳ khẩn trương.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Edward bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi.
Tôi ngây ngốc nhìn hắn, cảm giác như mình đang nằm mơ, bộ dáng của hắn rõ ràng như vậy, gần ngay trước mắt, bao năm qua tôi vẫn luôn nhớ nhung, mà khi hắn đứng trước mặt, tôi lại không tự chủ được lui lại.
"À, Edward, bạn tốt của tôi, cậu, cậu khỏe không?" Tôi lắp bắp nói.
Hắn gắt gao nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi cảm thấy rất áp lực, không tự chủ né tránh, chỉ biết cúi đầu nhìn sàn nhà, cũng không biết qua bao lâu, tôi mới nghe được giọng nói quen thuộc, giọng nói chỉ thuộc một mình hắn.
"Đã lâu không gặp, quý ngài Konstatin miệng lưỡi kém đi nhiều, quá hưng phấn khi gặp bạn bè, nên nói lắp sao?" Hắn có vẻ sung sướng lẫn hưng phấn nói.
Tôi chưa kịp phản ứng, đã bị hắn gắt gao ôm lấy.
Trên người hắn là mùi bùn đất và cỏ xanh, giống như mùi hương khi hắn còn trẻ ra ngoài cưỡi ngựa trở về. Tôi nhất thời xúc động, không tự chủ ôm lại hắn.
Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, thời gian giống như dừng lại, xung quanh mọi thứ dường như đều không còn tồn tại.
Mãi đến khi có người ho khan một tiếng, tôi mới xấu hổ đẩy Edward ra, nhìn về phía Daniel đang đứng chờ.
"À...tôi ra ngoài trước...hai vị...cứ tiếp tục..." Nghe xong câu đó, mặt của tôi lập tức đỏ ửng.
Sau khi Daniel đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người. Một đám mây che khuất mặt trời, ánh sáng dịu bớt, không khí có vẻ mát hơn, nhưng tôi lại cảm thấy cả người khô nóng, có lẽ vì ánh mắt của đối phương nóng rực nhìn mình.
"Thấy cậu sống tốt, tôi cũng yên tâm." Tôi nâng tách trà lên nhấp môi, tỏ vẻ trấn định, cố gắng che dấu cảm xúc khẩn trương bên trong.
"Xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng." Hắn nói đơn giản, không giải thích lấy một câu.
Chúng tôi đều tránh nói đến việc tôi đi khắp nơi tìm hắn, hắn cũng giả bộ như không biết, làm bộ như chúng tôi là những người bạn lâu năm không gặp, ngẫu nhiên gặp lại tại một dị quốc xa xôi.
"Năm đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu?" Tôi hỏi.
"Như những gì cậu nghe thấy, tôi lỡ tay giết người, hiện tại vẫn còn là tội phạm bị lưu đày." Hắn có chút tự giễu nói.
"Không, không phải cậu làm." Tôi vội vàng nói.
"Tại sao cậu lại nghĩ không vậy?" Edward hỏi.
Tôi không biết trả lời hắn như thế nào, chỉ biết lắc đầu nói: "Cậu trong lòng tôi không phải người như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro