Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: Ngoại truyện: Những viên đá lạnh và chai rượu đỏ

Chương 56: Ngoại truyện: Những viên đá lạnh và chai rượu đỏ

" Ngài có định tham gia cuộc họp hội đồng quản trị chiều nay không, Vệ tổng?" Vị trợ lý Giang trẻ trung xinh đẹp mở bảng lịch trình trong tay ra, nói với người phía sau.

Người phía sau mặc một bộ tây trang màu đen chỉnh tề, một cái ca-ra-vát màu xanh ngọc, cánh tay tựa trên cửa sổ xe trông có vẻ khá mệt mỏi. Ánh sáng bên ngoài chiếu lên khuôn mặt hắn làm lộ ra hàng lông mày khí chất hiên ngang, đôi mắt sâu, hai đôi mắt ấy như có sức mạnh hút người ta vào. Trên cằm có ít râu càng làm tăng thêm vẻ trưởng thành chỉ là đôi môi mím chặt lại như đang có tâm sự gì đó.

" Không cần, cô mang báo cáo đến đó giúp tôi là được rồi. Có gì thì nói hôm nay tôi không được khỏe." Người này chính là Vệ Khải. Mắt hắn vẫn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, trong giọng mang theo sự hờ hững, lạnh lùng.

Trợ lý Giang điều chỉnh lại giọng điệu rồi nói: " Ngài đã không tham gia họp hội đồng quản trị ba lần liên tiếp rồi. Chủ tịch Vệ có vẻ không được hài lòng cho lắm."

Vệ Khải nhếch môi, lộ ra một nụ cười lạnh lùng: " Chắc định phê bình tôi làm việc quá thô bạo, ông ta cũng chỉ muốn thể hiện rằng mình vẫn còn tồn tại thôi." Hắn lại từ từ đảo mắt nhìn ra gương chiếu hậu, ánh mắt của trợ lý Giang cũng đang ở nơi đó nhìn hắn. Hắn thấp giọng nói, " Cô cũng làm việc cho tôi được hai năm rồi nhỉ, Tiểu Giang."

Sắc mặt cô bỗng thay đổi, cô vốn rất xinh đẹp, lại là người của Vệ Khải, trong tập đoàn cũng được gọi là một bông hoa cao lãnh, nhưng khi đối mặt với hắn một nửa khí chất nữ thần thường ngày của cô cũng không còn: " Vâng, từ khi mới vào công ty tôi đã theo ngài, có được ngày hôm nay cũng là ngài giúp đỡ." Nói xong thì cô lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.

Vệ Khải nghe xong thì hừ một tiếng, tiếp tục yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trợ lý Giang cũng hiểu, Vệ Khải đang nhắc nhở cô rằng cô là trợ lý của hắn, không phải trợ lý của hội đồng quản trị, cô chỉ cần nghe theo hắn là đủ rồi, nếu nhiều lời, coi như hết. Cô hít sâu một hơi, cô giả vờ bình tĩnh cúi đầu xem bảng lịch trình, kiểm tra các sự kiện gần đây.

Từ sau khi vị tổng giám đốc trẻ này lên nắm quyền, hắn vẫn luôn hành động liên tiếp, tiến công mạnh mẽ, có thể tung hoành ngang dọc trong nước. Đối thủ của hắn vẫn thường nói là ăn tươi nuốt sống, giành một phần lớn thị phần, rất có tiếng nói trong công ty, giờ cũng không cần phải nể mặt hội đồng quản trị nữa.

Mà chính hắn cũng không hề có hứng thú với phụ nữ, có vài minh tinh thậm chí là các tiểu thư con nhà giàu xinh đẹp vẫn không thể khiến hắn lay chuyển. Càng không nói đến một trợ lý nhỏ như cô, cô có thể có được sự tin tưởng của Vệ Khải như ngày hôm nay cũng chính bởi cô là người duy nhất chưa bao giờ tìm cách câu dẫn hắn. Vậy nên, với sự chèn ép của Vệ Khải, trợ lý Giang chưa bao giờ có ý kiến.

Dù sao cô cũng đã theo hắn được hai năm, cũng biết một số bí mật mà người ngoài không biết. Thực ra bí mật này hầu như mọi người đều biết nhưng có một chi tiết nhỏ mà không phải ai cũng biết.

" Hôm qua là sinh nhật của Lăng công, tôi đã thay ngài đưa đến một chai petrus pomerol (*) 1998, không biết như vậy có thích hợp không ạ?" Những kỹ sư kỳ thuật trong tập đoàn khi gọi đều sẽ dùng họ thêm vào chữ công, cô cũng quen gọi như thế luôn.

"Tặng rượu đỏ?" Vệ Khải nhíu mày, tuy rằng vẫn nên giữ quan hệ tốt với các kỹ sư kỹ thuật nhưng từ trước tới nay công ty vẫn luôn tặng quà mang tính chất thực dụng, có lúc còn tặng nhà, tặng xe, tại sao lần này lại tặng rượu. Ban nãy vẫn còn mệt mỏi giờ Vệ Khải mới tỉnh lại."Cô mới nói ai?"

Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ rồi lập tức ngẩng lên: " Hôm qua là ngày bao nhiều âm lịch?"

"Ngày mùng 5 tháng 7." Ngoài mặt trợ lý Giang vẫn không đổi sắc nhưng bên trong đang vô cùng lo lắng. Vị Vệ tổng này có thể tung hoành khắp nơi nhưng khi ở trước mặt người này vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một, chính là thần trong lòng hắn, là người hắn luôn cam tâm tình nguyện lấy lòng.

Vệ Khải mệt mỏi tựa người vào ghế, trông vô cùng chán nản, thế mà hôm qua lại là sinh nhật Lăng Thụy Đông, anh chưa bao giờ dùng lịch dương chỉ dùng lịch âm. Những năm qua hắn đều đánh dấu ngày này, không may hôm qua lại đúng vào thời điểm mấu chốt trong cuộc đàm phán của hắn, hắn không mang theo điện thoại riêng. Mà sau khi đàm phán thành công hắn lại nhậu một nháy, cuối cùng thì quên mất luôn.

Ô tô chạy chạy trong dòng xe cộ, băng qua ánh đèn đường sáng rọi, hướng tới căn biệt thự của Vệ Khải, xe mới dừng ở gara, hắn đã vội vã đi vào thang máy.

Hắn ấn xuống căn phòng ở tầng hầm, sau khi ấn xác thực vân tay, cánh cửa mới mở ra căn phòng dưới lòng đất mà rất ít người có thể vào.

Thang máy mở ra, bên trong có rất nhiều món hình cụ, thoạt nhìn sẽ thấy đây là căn phòng đáng sợ nhưng đối với Vệ Khải lại như một sự an ủi đặc biệt. Không giống như phòng điều giáo chật chội trước đây, số hình cụ này có thể chiếm cứ cả một tầng, trông chuyên nghiệp hơn trước nhiều.

Dù vậy, khi nhớ lại những ngày trải qua trong căn phòng nhỉ ấy, Vệ Khải lại có chút hoài niệm.

Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cởi sạch quần áo, tự nhìn lại mình trong chiếc gương lớn.

Hiện giờ ngày nào hắn cũng bận bịu nhưng vẫn luôn rèn luyện thân thể vậy nên cơ thể hắn vẫn rắn chắc, cường tráng như trước. So ra, thân hình hắn đã có vài điểm tương tự với Đức-ý-chí hồi đó, lại khác là trên người Đức-ý-chí luôn tràn đầy khí chất tinh anh còn cái lưu manh trong hắn vẫn chưa bị thời gian ăn mòn. Suốt hai năm tung hoành trên thương trường, con người hắn không chỉ dừng lại ở từ ngang ngược mà còn được xưng như hổ như sói.

Có lẽ, hắn có thể tung hoanh bễ nghễ ở bên ngoài như vậy là bởi điểm yếu lớn nhất của hắn đều đã giao cho một người.

Hắn chọn một chiếc áo nịt ngực bằng da. Chiếc áo này trông giống một chiếc áo lót được làm bằng vải bra, có hai cái dây đeo chéo đến hông và một cái dây vòng qua ngang ngực, hai cái chụp vai hình tam giác, làm lộ ra bờ vai rộng của hắn, ở phía sau thì lộ ra cái lưng vững chắc, trông cũng khá giống với đồ mà các S hay dùng nhưng cũng rất gợi cảm.

Trên cổ hắn đeo một chiếc vòng cổ có đinh xung quanh, hắn đi qua các loại roi được treo trên tường rồi chọn một sợi dây có năm đầu nhỏ. Cuối cùng hắn gắn đuôi dây vào vòng cổ rồi trở lại thang máy ấn lên tầng một.

Trong thang máy, hắn đã quỳ xuống, tứ chi chạm đất, ngậm chuôi roi vào miệng, đợi cửa mở.

Đinh một tiếng, thang máy mơ ra trong sảnh lớn không co ai. Hắn tiếp tục bò vào phòng ăn, nhìn thùng đá và chai rượu đỏ ở trên bàn và một mâm đồ ăn được dùng cặp lồng đậy lại, nhưng cạnh bàn lại không có một bóng người.

Hắn lại vòng tới nhà bếp, nhìn căn phòng trống trơn, hắn dừng một chút, trở lại phòng ăn. Hắn đặt thùng đá lên trên lưng, điều chỉnh tư thế một chút, để thùng đá có thể đứng yên trên lưng mình rồi cõng nó đến phòng sách.

Giá sách ở bốn phía bao quanh một chiếc ghế sô pha ở giữa, Lăng Thụy Đông đang ngồi ở đó, trên đùi đắp một chiếc chăn len màu đen, quyển sách nằm bên trong ngực, ánh sáng từ cái đèn được mở duy nhất trong phòng hắt lên khuôn mặt anh, gọng kính trên sống mũi hơi trượt xuống, anh đã ngủ say.

Nhìn thấy chăn trên chân anh, Vệ Khải lại thấy đau lòng. Chiếc chăn che kín đôi chân mang dép lê nhưng vẫn lộ ra ngón chân trắng mịn đáng yêu. Vệ Khải không kiềm chế được bản thân mà tiến lại gần khẽ ngửi rồi nhả thứ mình đang ngậm trong miệng ra, le lưỡi liếm lên nhẹ lên ngón chân Lăng Thụy Đông.

Không ngờ Lăng Thụy Đông phản ứng ngay, người run nhẹ lên, rụt chân lại. Vệ Khải ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Lăng Thụy Đông nhìn hắn một lát mới tỉnh hẳn, ngồi ngay ngắn lại, đẩy kính lên xoa xoa khóe mắt, bonhf thản nói: "Về rồi à ?"

Anh tiện tay lấy thùng đá trên lưng Vệ Khải xuống, đặt lên bàn: "Vừa về à, mệt không ?"

"Tôi không sao thưa chủ nhân." Vệ Khải vội trả lời.

Lăng Thụy Đông chỉ vào thùng đá nói: " Đây là chai rượu Giang Tử đưa đến thay anh, vẫn là loại đấy, rất cẩn."

" Xin lỗi chủ nhân, tôi không cố ý, hôm qua tôi..." Lăng Thụy Đông phất nhẹ tay một cái hắn không dám giải thích gì thêm nữa.

Lăng Thụy Đông im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói: "Vệ khải, em thấy hơi mệt rồi."

Cả người Vệ Khải run lên, hắn tự nhiên thẳng người dây, nghiêm túc nhiền vào đôi mắt Lăng Thụy Đông. Mỗi khi Lăng Thụy Đông gọi hắn là Vệ Khải, mỗi khi Lăng Thụy Đông nói ra câu nói này, Vệ Khải đều sợ chuyện năm đó lại xảy ra.

"Chủ nhân..." Hắn đột nhiên cúi người, đưa roi lên, hắn phát ra tiếng kêu trầm thấp như con chó tỏ ra đáng thương lại còn lắc lắc cái mông, nhìn vô cùng dâm đãng.

Lăng Thụy Đông nhìn hắn một lúc lâu mới khẽ cười, vươn tay cầm lấy roi, Vệ Khải cũng quỳ thẳng lên, hai tay giống như vuốt chó để ở trước người, đầu lưỡi cũng thè ra, trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng thở dốc.

Ngón tay trắng nón nhẹ nhàng vuốt qua thân roi, tay anh lướt nhẹ khắp chiếc roi rồi đột nhiên vung mạnh, quất vào ngực Vệ Khải.

"Gâu!" Cả người hắn run lên một cái, trên ngực xuất hiện năm vết hồng song song, hắn phát ra tiếng chó sủa xong lại ưỡn bộ ngực của mình lên cao hơn.

Lăng Thụy Đông không hề do dự mà đánh thêm mấy nhát nữa. Mấy cái đuôi roi được tách ra khiến người ta rất khó để khống chế được lực nhưng anh vẫn luôn đánh ở đầu vú của Vệ Khải, rất nhanh, đầu vú hắn đã sưng lên, trên cơ ngực cũng đầy vết đỏ.

Chỉ là dương vật Vệ Khải vẫn ngẩng cao đầu, phình to ra và chảy đầy dâm thủy. Giọt dâm thủy chảy ra từ quy đầu, dọc xuống theo cán dương vật rồi lại bị roi cản lại. Chiếc roi thô ráp nâng chất lỏng lên ma sát với quy đầu khiến dương vật hắn run lên mấy cái.

Lăng Thụy Đông đưa roi vào miệng Vệ Khải, hắn liếm sạch chất lỏng trên đó một cách thật khéo léo.

"Công ty Hoa Nam bị mua lại rồi à ?" Lăng Thụy Đông đột nhiên hỏi.

Vệ Khải ngừng một chút rồi gật đầu.

"Bao nhiêu?" Lăng Thụy Đông lại hỏi.

Vệ Khải do dự một chút rồi rồi báo giá.

"Ha ha, Vệ tổng đúng là đại sát bốn phương." Lăng Thụy Đông khinh bỉ cười.

Vệ Khải không đoán được Lăng Thụy Đông đang nghĩ gì nhưng đề tài thương trường này quá nhạy cảm, hắn không thể nói ra một cách tùy ý.

" Xoay người qua hướng khác." Lăng Thụy Đông nhẹ giọng ra lệnh.

Vệ Khải thở phào nhẹ nhõm, quay người khom lưng, đầu dính vào thảm trải nền, hai tay chống đất, chổng mông cao hết mức có thể.

Lăng Thụy Đông dùng tay ấn mông Vệ Khải, ngón tay lướt qua đường cong mông đầy đặn, anh lại vung roi lần thứ hai.

Thân thể Vệ Khải đột nhiên run lên nhưng cũng dừng lại luôn, cái mông còn chổng lên cao hơn. Lăng Thụy Đông đánh liên tiếp mười roi nữa.

Đợi đến lăng thụy đông làm cho hắn lần thứ hai đứng dậy thời điểm, vệ khải trước ngực cùng cái mông đều đã sưng tấy lên.

Roi Vệ khải chọn không phải là cái có thể mang đến vết thương và thống khổ nhất. Thực ra, hắn cũng chỉ muốn thử, nếu Lăng Thụy Đông giận thật thì anh sẽ dùng đến loại roi có thể tạo ra vết thương rõ ràng. Chiếc roi hiện tại tuy rằng gây ra đau đớn nhưng cũng không phải là tàn nhẫn. Mà ngược lại, Vệ Khải còn cảm nhận được sự kích thích đã lâu không có.

Lăng Thụy Đông ném roi xuống đất, Vệ Khải cũng hiểu ngay rồi quỳ thẳng người lên. Cơ thể hắn vốn cao to, Lăng Thụy Đông lại ngồi thể nên ngực và cơ bụng của hắn ở một độ cao vừa cho anh chơi, đây cũng là lý do trước đây hai người chọn mua cái ghé sô pha này.

Lăng Thụy Đông đưa tay lấy một viên đá từ trong thùng ra, nắm trong lòng bàn tay, sau đó nắm chặt lấy dương vật Vệ Khải, một cây dương vật to dài cộng thêm một viên đá, một bàn tay cũng không thể nắm hết. Nóng lạnh đối nhau khiến hắn phải phát ra một tiếng rên rỉ. Lăng Thụy Đông tuốt viên đá xuống, dọc theo dương vật của hắn. Dương vật hắn cũng không mềm xuống, trái lại còn run lên rồi ngày một to ra.

Bàn tay nắm viên đá chậm rãi đi lên, ấn viên đá lên quy đầu của Vệ Khải. Thân thể hắn ngày càng căng ra, bắp thịt trần trụi khắp toàn thân đều căng cứng vì cảm giác lạnh lẽo. Lăng Thụy Đông lại đưa viên đá lên đầu lưỡi đang duỗi ra của Vệ khải. Hắn lập tức le lưỡi liếm liếm viên đá mà không hề để đến trên đó đang dính đầy những thứ tục tĩu thuộc về hắn. Lăng Thụy Đông thì như đang mài, anh liên tục ma sát viên đá vào đầu lưỡi Vệ Khải. Mãi cho đến khi nó biến thành khối đá vụn mới hạ tay xuống, lần này, anh cho viên đá vụn vào quy đầu Vệ Khải.

Viên đá trong suốt óng ánh nhưng khi đưa vào trong quy đầu, cơ thể căng lên, hai tay nắm chặt. Quy đầu đỏ to bị một viên đá vụn nhét trông vô cùng dâm đãng. Lăng Thụy Đông mở chai rượu đỏ ra, rót hết vào thùng đá sau đó lấy một viên đá nhuốm đỏ ấn vào đầu vú Vệ Khải.

Viên đa dí vào đầu vú bị sưng tấy ban đầu khiến hắn thoải mái rên lên một tiếng nhưng khi viên đá dần tan ra, cảm giác lạnh lẽo dần khiến Vệ Khải cảm thấy đau đớn. Tuy vậy, hắn vẫn không hề nhúc nhích mà nhẫn nại chịu đựng.

Lăng Thụy Đông nhét viên đá vào miệng Vệ Khải, vỗ vỗ eo hắn. Hắn hiểu rõ đây là muốn hắn quay người lại, hắn ngậm lấy viên đá rồi chổng mông lên thật cao. Lăng Thụy Đông đặt viên đá ở rãnh mông hắn di chuyển. Mãi đến khi viên đá ướt nhẹp mới nhét vào hậu môn hắn.

Hậu môn hắn co rút, Vệ Khải thấy vậy bèn chủ động đưa hai tay ra sau rồi tách mông mình làm miệng cúc mở ra. Hắn luồn ngón tay vào vào lỗ hậu của mình, rồi lại dùng ngón tay víu lấy hai bên lỗ đít để cái lỗ nhỏ hiện ra.

"Đã lâu không gặp, tại sao lại chặt như này hả?" Lăng Thụy Đông nhét một ngón tay vào, bên trong có chút khô, đi vào không quá dễ dàng.

" Xin lỗi chủ nhân, ban nãy đi về vội quá, không kịp mở rộng." Vệ Khải vừa ngậm viên đá vừa nói.

Bình thường ở nhà, bên trong hắn luôn có sextoy, ngày nào cũng rửa sạch sẽ và luôn sẵn sàng mở rộng, đáng tiếc hai ngày nay hắn bận quá nhiều việc nên đã quên mất việc này. Nghĩ tới đây, Vệ Khải lại lo lắng, hắn không chỉ quên sinh nhật Lăng Thụy Đông mà còn sơ sót trong việc quản lý thân thể của mình. Đây chính là phạm vào điểm tối kỵ của anh.

Khi viên đá đi vào hậu huyệt, hắn đã cố gắng thả lỏng cơ thể chỉ là viên đá khiến hậu môn hắn co lại khiến việc tiến vào có chút khó khăn. Vệ Khải có chút nôn nóng, chủ động nhận viên đá từ tay lăng Thụy Đông rồi nhét vào trong hậu môn mình.

Nước đá ướt và lạnh dọc theo ngón tay và mông hắn chảy xuống dưới đất, có một số còn chảy lên cao hoàn nhưng hắn vẫn nhẹt từng viên đá lên. Đến giờ bên trong hậu môn hắn đã có tám viên đá.

Xong việc, hắn hạ tay xuống tiếp tục nằm úp trên mặt đất. Đá dần hoàn tan rồi chảy vào trong cơ thể hắn. Cũng có một số chảy từ trong ra ngoài, dọc theo mông thấm vào thảm. Trong phòng vẫn yên tĩnh, không có một âm thanh nào phát ra.

Lúc này, chiếc chăn len nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Vệ Khải quay người nhìn sang thấy Lăng Thụy Đông đang đặt tay trên vịn ghế, biểu cảm thờ ơ. Thấy vậy, hắn cũng to gan quỳ thẳng người dậy, chui vào giữa hai chân lăng Thụy Đông.

Lăng Thụy Đông mặc một cái quần pyjamas, hắn kéo quần anh làm cây dương đã dựng lên lộ ra. Vệ Khải cẩn thận ghé sát mặt vào, chop mũi dán vào dương vật hít ngửi.

" Hôm qua ta xem lại mấy bức ảnh và video cũ mới phát hiện khi đó dương vật ta trông rất mềm mại và hồng hào." Lăng Thụy Đông dùng một ngón tay ấn vào trán Vệ Khải, ép hắn ngẩng đầu, " Ngươi nhìn thử xem bây giờ."

Vệ Khải không hiểu sao đột nhiên anh nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn. Quy đầu của anh bây giờ đã trở thành màu tím sẫm, bao bì cũng có màu giống thế. Màu sắc như này chỉ những người trưởng thành có kinh nghiệm "ra trận" nhiều năm mới có.

Lăng Thụy Đông lấy một viên đá nhét vào miệng hắn, nhẹ giọng cười nói: "Đều là công của ngươi đấy."

Vệ Khải bắt đầu kích động, hắn ngậm viên đá rồi lại ngậm lấy dương vật Lăng Thụy Đông. Nuốt hơn một nửa cây dương vật, hắn mới bắt đầu di chuyển đầu lưỡi. Khối băng bên trong bị lưỡi tác động làm di chuyển xung quanh dương vật Lăng Thụy Đông. Cảm giác nóng và lạnh đồng thời bao lấy anh làm anh phát ra một tiếng thở dài thoải mãn.

Nhiều năm điều giáo qua đi, hắn đã sớm quen với mỗi một tấc gân, đường vân da trên cây dươn vật này. Đầu lưỡi hắn hầu hạ dương vật Lăng Thụy Đông một cách linh hoạt. Đến khi viên đá chảy gần hết, hắn mới nuốt lấy rồi ngậm hết dương vật vào trong miệng, đâm thẳng vào cuống họng mình. Nước đã bên trong miệng hắn chảy vào cuống họng làm người ta có thể nghe rõ được tiếng bú mút. Hắn nhả dương vật ra lại tiếp tục nuốt vào. Sau mấy lần đút sâu vào trong cổ họng, Lăng Thụy Đông mới nắm lấy tóc Vệ Khải đẩy ra.

Lăng Thụy Đông ổn định nhịp thở, vỗ nhẹ đầu Vệ Khải. Vệ Khải cười, hiện giờ hắn đã biết mút sao cho Lăng Thụy Đông hưởng thụ khoái cảm, như thế nào có thể khiến Lăng Thụy Đông phải nộp vũ khí đầu hàng hay làm sao để Lăng Thụy Đông nổi hứng thú.

" Dương vật của chủ nhân đã bị hậu môn của con chó mài thành màu như này." Đầu lưỡi hắn liếm khẽ qua phần chếch bụng của Lăng Thụy Đông. Ánh mắt anh tối sầm lại, vỗ vỗ đùi mình.

Vệ Khải không chờ được nữa mà đứng dậy, ngồi lên đó. Hậu huyệt bị nhét đầy đá hơi chặt một chút nhưng nước chảy ra lại giúp bôi trơn. Thân thể hắn đã quen dần với độ dài và độ to của Lăng Thụy Đông,lúc này hắn mới hạ eo xuống.

Lăng Thụy Đông vươn tay kéo dây trên cổ Vệ Khải, hắn thấp giọng gọi: "Chủ nhân..." Hắn liên tục nhấp lên nhấp xuống, hậu huyệt lạnh lẽo bao lấy dương vật nóng rực. Mật đạo trống rỗng mấy ngày nay cuối cùng cũng được lấp kín. Hắn chống vào lưng tựa ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống Lăng Thụy Đông. Anh vẫn vùi mình trên ghế, lười biếng kéo dây khóa, hơi híp mắt lại. Thấy Vệ Khải đang nhìn mình, anh chống một tay lên má nhìn lại hắn.

Vệ Khải gác chân lên tay vịn ghế sô pha, càng lúc làm càng mạnh. Mỗi lần hắn nhấc lên đều kẹp chặt lại sau đó từ từ ngồi xuống. Cứ nhún như thế phía dưới đã dần phát ra những âm thanh cót két gợi tình.

Lông mày Lăng Thụy Đông hơi nhíu lại, bàn tay luồn vào bên trong vòng cổ của hắn, kéo hắn lại. Vệ Khải cũng không ngừng thấp giọng nỉ non: "Chủ nhân, chủ nhân..." Hắn liên tục gọi hai chữ này như đang đọc câu ma chú nắm giữ linh hồn hắn. Lăng Thụy Đông lại nhặt một viên đá lên, dí lên người Vệ Khải, lạnh lẽo khiến hắn run lên không ngừng. Hắn thì càng gọi càng hăng: " Chủ nhân em đừng giận, có được không. Chủ nhân, chịch con chó đi, con chó hầu hạ em..."

Lăng Thụy Đông thấp giọng thở dài: "Caesar..."

Nghe thấy tiếng gọi, Vệ Khải đột nhiên co rút, một cột tinh dịch bắn hết lên người Lăng Thụy Đông, cả người hắn căng lên, đỏ ửng trông rất gợi cảm. Lăng Thụy Đông kéo vòng cổ của hắn, nắm lấy eo tự động mấy cái rồi phun trào vào bên trong cơ thể Vệ Khải.

Sau khi ổn định lại từ đợt cao trào, Vệ Khải mới lo lắng gọi: "Chủ nhân..."

Hôm nay Lăng Thụy Đông chỉ đánh hắn một trận lại dùng mấy viên đá lạnh chơi hắn. Chỉ là một hình phạt nhỏ không đáng kể, mình lại còn bắn lên người Lăng Thụy Đông. Những điều này làm hắn vô cùng bất an.

Lăng Thụy Đông cởi áo ngủ ra giơ lên, cười nhạo " Bắn nhiều như này, có vẻ như mấy ngày nay rất ngoan."

" Không có sự cho phép của chủ nhân con chó không dám bắn." Vệ khải thấy phản ứng của anh không xấu mới đánh bạo đứng dậy nhưng không dám đi rửa khi chưa có sự cho phép.

Lăng Thụy Đông đặt tay lên eo Vệ Khải, dễ dàng khiến một người cao to cường tráng hơn mình phải xoay người. Vệ Khải chổng mông lên, mặt đỏ ửng để Lăng Thụy Đông tùy tiện nhét ngón tay vào hậu huyệt của mình. Nước đá và tinh dịch cùng chảy ra còn bị Lăng Thụy Đông nhìn chằm chằm, hắn không kiềm chế được mà cảm thấy xấu hổ.

Sau khi dùng khăn lau sạch chỗ chất lỏng này, Lăng Thụy Đông giúp hắn cởi bộ da buộc ngực và dây xích ra chỉ để lại đúng cái vòng cổ.

Lăng Thụy Đông cởi quần áo bẩn ra khoác tấm chăn lên rồi đi ra ngoài. Rất nhanh, anh đã quay trở lại với một bát canh gừng nóng.

Anh ngồi lên cái ghế sô pha dài, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình. Vệ Khải bỗng thấy một chút kinh hoảng rồi qua đó ngồi, nhận lậy bát canh gừng. Hắn vừa uống vừa lén nhìn sang Lăng Thụy Đông. Lăng Thụy Đông đang quấn chiếc chăn quanh người chỉ để lộ phần ngực, làn da anh bây giờ vẫn còn trắng nõn do quanh năm chỉ ở trong nhà còn Vệ Khải thì do luôn bôn ba đông tây nên làn da vẫn là ngăm ngăm. Hai người ngồi với nhau ngày càng nổi bật lên sự khác biệt.

Thấy đêm nay Lăng Thụy Đông chỉ vậy rồi đã tha cho mình, Vệ Khải có chút lo lắng. Hắn cố gắng uống nhanh bát canh gừng, chờ mệnh lệnh tiếp theo. Lăng Thụy Đông lại vỗ nhẹ lên đùi của mình, Vệ Khải vừa sợ vừa vui nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên đùi Lăng Thụy Đông, anh kéo cái chăn xuống đắp cho hắn: "Chủ nhân, tôi không lạnh."

Hắn bằng tuổi Lăng Thụy Đông, nhưng vẫn luôn tập luyện quanh năm nên thân thể vẫn vô cùng khỏe mạnh. Còn Lăng Thụy Đông thì từ chuyện năm đó đã không thể chịu được lạnh, mùa hè cũng cần phải đắp chăn. Nghĩ tới đây, lòng Vệ Khải lại đau như cắt.

Ngón tay man mát nhẹ nhàng sờ lên khóe mắt Vệ Khải. Hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Thụy Đông, cảm thấy trong mắt anh đang có một loại cảm xúc khó nói hết.

" Chỉ chớp mắt mà đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, anh cũng đã có nếp nhăn rồi." Lăng Thụy Đông thở dài, vừa sờ khóe mắt hắn vời nói, "Em cũng đến tuổi trung niên rồi."

Vệ Khải càng nghe càng khó chịu, nắm lấy tay anh: "Đừng nói nữa..."

Hắn rất ít khi không gọi Lăng Thụy Đông là chủ nhân bởi đây cũng không phải lần đầu tiên xuất hiên đề tài này: " Xin lỗi, đều là lỗi của con chó, con chó không nên quên sinh nhật của chủ nhân, chủ nhân tha cho con chó được không, em muốn phạt thế nào cũng được!"

Nói xong hắn muốn đứng dậy quỳ xuống nhưng lại bị Lăng Thụy Đông ấn lại, anh bất đắc dĩ cười nói: " Anh đừng lo, em đã đồng ý với bố anh rồi. Cho đến khi anh đuổi em, em sẽ không rời đi."

" Không đâu, tôi sẽ không bao giờ để em đi..." Vệ Khải lo lắng nắm lấy tay anh, quên cả xưng hô, chỉ nắm chắc lấy tay Lăng Thụy Đông.

" Chúng ta không còn trẻ nữa rồi, cần phải chăm sóc cơ thể của mình. Uống thêm bát canh gừng đi không bị đau bụng đấy." Lăng Thụy Đông nhẹ nhàng nói.

Vệ Khải vô cùng lo lắng hỏi: " Rốt cuộc là hôm nay làm vậy, chủ nhân, hôm nay em có chuyện gì..."

"Em muốn đồng ý." Lăng Thụy Đông khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.

Vệ Khải đột nhiên đứng dậy, chỉ cảm thấy chờ đợi cả đời cuối cùng cũng có kết quả. Dưới anh đèn đêm lung linh, vào một ngày, đột nhiên hắn đã hiểu được tâm ý của Lăng Thụy Đông.

Gặp gỡ không dễ, bên nhau càng khó, kiếp này hai người sẽ luôn như thế.

Tác giả có lời muốn nói

Đã lâu không không viết thần phục, có chút ngượng tay, tui còn đang tìm cảm giác. Phiên ngoại này cũng spoil hơi nhiều nhưng truyện này chắc chắn sẽ HE, mỗi tội sẽ rất là máu chó. Nhân tiện luôn, nội dung chính của trò gửi nuôi sẽ dính đến quần điều (nhiều người điều giáo một người), cưỡng gian, luân gian các thứ. Tuy đây không phải Vệ Khải mà một nô khác, nhưng những người thấy đây là lôi thì có thể lướt qua.

Chú thích:

(*): rượu petrus pomerol 1998:

Lời editor: Chương này tui làm mà không biết nên để xưng hô Vệ Khải với Lăng Thụy Đông là gì luôn á. Xưng hô này cũng chỉ là tạm thời, ai thấy không hợp lý có thể góp ý :333

Có ai đoán được Lăng Thụy Đông đồng ý cái gì với Vệ Khải không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro