Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 9-Hết

Edit: Bilun

Khi đám người Dương Văn Thước hao hết dị năng, các binh sĩ cũng bắn hết viên đạn cuối cùng, cuối cùng bọn họ đã về tới căn thứ số 3, lúc này thời gian đã gần chạng vạng.

Trên mặt mọi người không có bất cứ sự vui sướng nào khi sống sót sau tai nạn, ngược lại vô cùng chết lặng, không khí u ám tới cực điểm.

Nghĩ tới Bạch Cảnh và Cố Nguyên Triều vì cứu bọn họ mà còn đang chiến đấu với tang thi cấp 6, thậm chí có thể đã.....

Trái tim bọn họ như bị siết chặt.

Ở trên đường, Dương Văn Thước cũng đã báo cáo những gì trải qua trong nhiệm vụ lần này cho cấp trên, cũng thỉnh cầu tăng số nhân thủ khẩn cấp cứu viện.

Nhưng khi nghe thấy siêu thị ngầm ở thành phố H cư nhiên có tang thi cấp 6, cao tầng của căn cứ tập thể im lặng.

Tang thi cấp 6, còn là tang thi cấp 6 tiến hóa ra hai hệ dị năng lôi và băng!

Nếu không phải nhóm người này tận mắt thấy, không ai sẽ tin ở thời kì đầu mạt thế lại tồn tại tang thi cấp bậc cao như vậy!

Trong căn cứ dị năng giả cấp bậc cao nhất hiện tại là cấp 3, trong tình hình như vậy, cho dù phái nhiều người đi cũng không làm nên chuyện gì, không khác đi tìm chết.

Nhưng, khi đám người Dương Văn Thước quay về, tang thi cấp 6 cũng không đuổi theo, chứng tỏ hoặc là hai người Bạch Cảnh đã giữ chân nó, hoặc là....bọn họ liều mạng nổ tung lối vào siêu thị ngầm, nhốt tang thi ở bên trong.

Tuy mọi người đều biết, khả năng trước rất xa vời.

Trải qua một hồi thảo luận, không được đồng ý cứu viện.

Nhưng, căn cứ quyết định phái trực thăng tìm kiếm dọc theo đường thành phố H. Nếu hai người may mắn chạy thoát đương nhiên là tốt, nhưng nếu không tìm thấy, cũng coi như cho mọi người một công đạo.

Trực thăng phái ra bay nhanh trên bầu trời, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành phố H.

Nghe nói ở thành phố H rất nhiều tang thi, vẻ mặt của mấy binh sĩ trên máy bay trực thăng đầy nghiêm túc, bọn họ cầm kính viễn vọng quan sát bên ngoài các tòa nhà, đề phòng có tang thi đột nhiên từ trên cao đánh xuống.

Nhưng, bọn họ quan sát bốn phía từ rất xa, không hề phát hiện một bóng tang thi nào, không khỏi cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Đột nhiên, tất cả mọi người nghe thấy một tiếng nổ mạnh từ xa, toàn bộ con đường giống như rung chuyển, bọn họ cuống quýt bịt kín lỗ tai, cho dù cách xa mấy chục km cũng vẫn cảm nhận được luồng năng lượng đáng sợ này, bằng tư thế nghiền nát ập tới, chỉ sợ tang thi trong phạm vị mấy km đều bị quét sạch.

Máy bay trực thăng khẩn cấp bay lên cao, rút lui mấy km, đề phòng bị năng lượng dư lại lan tới.

Rất nhanh tiếng nổ mạnh biến mất, tro bụi bay thưa thớt trong gió, mang theo một chút mùi tanh hôi.

Vài binh sĩ nhìn nhau, rốt cuộc là bút tích lớn của căn cứ nào vậy?

Đây ít nhất phải mấy chục tấn thuốc nổ đúng không?

Đáng sợ nhất là, những vật kiến trúc phía trước còn hoàn hảo, cư nhiên không hóa thành phế tích!

Gặp loại tình huống quỷ dị này, mấy người khẩn cấp báo cáo về căn cứ, nếu thành phố H đã bị thế lực khác chiếm lĩnh, như vậy bọn họ hiện tại vô cùng nguy hiểm.

Thời mạt thế, mấy căn cứ lớn tương đương với quan hệ cạnh tranh, vì cướp đoạt tài nguyên, việc gì mọi người cũng làm được.

Sau khi nhận được chỉ thị, máy bay trực thăng không dám thâm nhập vào trung tâm thành phố, chỉ dùng kính viễn vọng tuần tra một vòng ở khu vực gần thành phố H, thấy xung quanh không có ai, càng không có bóng dáng Bạch Cảnh và Cố Nguyên Triều, rất nhanh liền trở về theo đường cũ.

Sau khi trở lại căn cứ, đám người Dương Văn Thước đưa Vu Khải bị trọng thương đi cấp cứu, không quan tâm thân thể mệt mỏi tới mức tận cùng, lại lần nữa xin phái người cứu viện.

Thỉnh cầu này đương nhiên bị căn cứ từ chối.

Trong lúc giằng co, bọn họ nhận được tin tức nhân viên công tác ở lối vào căn cứ gửi tới, Bạch Cảnh và Cố Nguyên Triều đã trở lại.

"Đệch, có thật không?"

"Đi, mau đi đón bọn họ!"

Mọi người hưng phấn, kích động chạy tới lối vào căn cứ.

Bọn họ biết mà, với năng lực của hai người, nhất định có thể chạy thoát!

Mấy cao tầng của căn cứ đầy khiếp sợ, có thể chạy thoát khỏi miệng tang thi cấp 6, thực lực của bọn họ mạnh tới mức nào?!

Ít nhất là dị năng giả cấp 5!

Lão đại căn cứ Chu Trạch mở miệng: "Chúng ta cũng đi."

Bản thân anh ta là một dị năng giả cấp 3, đồng thời cũng xuất thân từ quân đội, khi mạt thế vừa bắt đầu không lâu liền cùng quân đội chiếm lĩnh thành lập căn cứ này, từ đó về sau thu hút không ít dị năng giả tiến đến, dần dần hình thành quy mô như hiện tại.

Nếu thực lực của hai người Bạch Cảnh quả thực mạnh như vậy, cần phải giữ bọn họ ở căn cứ số 3, hơn nữa phải đền bù cho bọn họ nhiều hơn, tránh khiến đối phương thất vọng buồn lòng.

Cơ giáp màu trắng bạc dừng trên con đường hẻo lánh cách căn cứ 2 km, đề phòng bị phát hiện, Cố Nguyên Triều thu cơ giáp vào nút không gian, hai người đi bộ về căn cứ.

Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện này, cơ giáp quá mức kinh hãi thế tục, để tránh rắc rối không cần thiết, vẫn nên không xuất hiện trước mặt người khác.

Bọn họ đi tới lối vào căn cứ, đưa ra chứng minh thân phận của mình.

"Bạch Cảnh, Cố Nguyên Triều?"

Nhân viên công tác lập tức kinh ngạc mở to mắt.

10 phút trước cô mới tiếp đón đám người Dương Văn Thước, khi đăng ký biết được nhiệm vụ của bọn họ thất bại, một đội viên bị chết, hai dị năng giả khác thì ở lại địa điểm nhiệm vụ, dữ nhiều lành ít.

Nhưng, lúc này mới qua bao lâu, sao chớp mắt một cái lại có hai người về nữa?

Cô nhanh chóng đăng nhập hệ thống, xác minh đúng là cùng một nhóm người thực hiện chung nhiệm vụ, lập tức báo lên.

"Có bị thương không?"

"Không."

Vẻ mặt nhân viên công tác các kinh ngạc: "Đẻ bảo đảm, cần kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ thân thể của hai vị."

Mỗi dị năng giả thực hiện nhiệm vụ trở về đều phải trải qua kiểm tra cực kỳ chi tiết, bảo đảm không lây nhiễm mới được cho vào.

Huống hồ, hai người còn có thể toàn thân mà lui dưới sự tấn công của tang thi cấp 6, quả thực là một kỳ tích——

Đó chính là tang thi cấp 6 đấy!

Sau khi Dương Văn Thước bọn họ báo cáo về căn cứ, căn cứ lập tức hủy bỏ nhiệm vụ tới thành phố H thu thập vật tư, cũng cảnh cáo tất cả dị năng giả không được tới gần trung tâm thành phố H, bởi vì nơi đó có một con tang thi cấp 6.

Tuy rất nhiều người tỏ vẻ hoài nghi, nhưng không có ai lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn, hơn nữa Dương Văn Thước là dị năng giả xếp hạng đầu trong căn cứ, lời nói của anh ta rất đáng tin.

Cho dù không phải tang thi cấp 6, chỉ sợ ít nhất cũng cấp 4.

Hai người Bạch Cảnh không có dị nghị gì, bọn họ đi tới một căn phòng màu trắng ở lối vào, thực hiện xét nghiệm máu kiểm tra các hạng mục thân thể.

Khi đi ra, đám người Dương Văn Thước vô cùng kích động nhìn bọn họ.

"Thật sự rất xin lỗi, còn nữa, cảm ơn hai người."

Ngoài Vu Khải còn đang ở trung tâm điều trị, những người khác đều trịnh trọng biểu đạt xin lỗi và cảm ơn với hai người Bạch Cảnh, nếu không có hai người, tất cả bọn họ sẽ chết trong tay tang thi cấp 6.

Bạch Cảnh cùng Cố Nguyên Triều nhìn nhau cười, tiếp nhận lời xin lỗi của mọi người.

Đồng thời, lão đại căn cứ Chu trạch cùng vài vị cao tầng cũng đi tới lối vào căn cứ, gật đầu với hai người: "Hoan nghênh trở lại căn cứ số 3. Cảm ơn hai người đã cống hiến cho căn cứ, có thể tồn tại trong tay tang thi cấp 6, đủ để nói lên năng lực của hai người. 

Tuy nhiệm vụ thất bại, nhưng xét thấy biểu hiện xuất sắc của các vị, mỗi người vẫn đạt được 2000 điểm, hai người Bạch Cảnh và Cố Nguyên Triều thêm 1000 điểm khen thưởng."

Có lão đại căn cứ bảo đảm, Dương Văn Thước lập tức tỏ vẻ đem toàn bộ điểm cho hai người Bạch Cảnh, những người khác cũng sổi nổi tỏ vẻ đồng ý.

Trong không khí hỗn loạn, chỉ nghe thấy thiếu niên nghi hoặc nói: "Nhưng mà, nhiệm vụ đã hoàn thành mà."

Cái, cái gì??!

Lời này vừa nói ra, xung quanh tức lập tức yên tĩnh.

? Nhiệm vụ hoàn thành, là có ý gì?

Mịa, là như bọn họ nghĩ sao?!

Dương Văn Thước bọn họ đều chứng kiến sự mạnh mẽ của tang thi cấp 6, không chỉ tốc độ nhanh không thể bắt giữ, một thân mình đồng da sắt, còn tiến hóa ra hai hệ dị năng, còn có trí tuệ không hề thua con người!

Không ai cho rằng hai người thật sự có thể giết chết con tang thi này.

Kết cục tốt nhất bọn họ có thể nghĩ tới là hai người may mắn chạy ra, dùng bom nổ tung lối vào, vô số đá vụn trôn tang thi ở trong siêu thị ngầm.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, hai người này thực sự giết chết tang thi cấp 6??

Má ơi, rốt cuộc hai người bọn họ là quái vật phương nào!!

Tất cả mọi người khiếp sợ há to miệng, hai mắt nhìn chăm chú hai người lông tóc vô thương, mịa nó, này cmn cũng thật đáng sợ.

Bạch Cảnh nhìn về phía Chu Trạch: "Nó thực sự đã chết, đây là tinh hạch tang thi cấp 6."

Chỉ thấy một viên tinh hạch lớn bằng đầu người lớn bị thiếu niên cầm trong tay, bên trong có hai màu tím và trắng, mặt ngoài tỏa ra khí lạnh, cũng chưa thuộc tính lôi điện.

Chỉ bằng kích cỡ này, tuyệt đối là tinh hạch của tang thi cấp 6 không thể nghi ngờ!

Cấp bậc tinh hạch càng cao, tinh hạch càng lớn.

Tinh hạch cấp 1 chỉ lớn bằng móng tay cái, tinh hạch tang thi cấp 2 lớn bằng đồng xu, tinh hạch cấp 3 bằng quả bóng bàn.....

Viên tinh hạch này lớn bằng đầu người lớn, còn có hai loại thuộc tính lôi và băng, chắc chắn là tinh hạch của con tang thi cấp 6 kia!

Hoàng Thiên Hạo hít ngược một hơi khí lạnh, nghĩ tới lúc trước mình còn không muốn sống chế nhạo Bạch Cảnh, trong lòng nghĩ lại mà sợ.

May mà đối phương rộng lượng không ghi thù, với thực lực này, người ta hành mình giống như hành cùi bắp.

Tuy Chu Trạch kiến thức rộng rãi, cũng khó có thể khắc chế vẻ kinh ngạc của mình.

Có thể giết chết tang thi cấp 6, hai người kia quả thực mạnh vô đối, nói là người mạnh nhất mạt thế cũng không quá!

Cố Nguyên Triều nói tiếp: "Vật tư tôi dùng dị năng không gian mang về một phần, còn lại căn cứ có thể phái xe tải tới thu, tốc độ nên nhanh một chút. Tang thi trên đường đã bị chúng tôi quét sạch tương đối, đừng để những người khác nhanh chân đến trước."

Chu Trạch nghĩ tới tin tức đội tìm kiếm truyền về, trong lòng khiếp sợ khó có thể miêu tả.

Cư nhiên là bọn họ, cư nhiên là bọn họ tiêu diệt toàn bộ tang thi ở thành phố H, đây rốt cuộc làm bằng cách nào?

Liều mạng khắc chế nội tâm kích động của bản thân, Chu Trạch nhanh chóng phái ra ba chiếc xe tải suốt đêm đi thu thập vật tư, do phó lãnh đạo mang đội, cũng trang bị một đội quân sĩ và hai vị dị năng giả, chẳng may trên đường còn tang thi cũng có thể giải quyết.

Khi những người này đi vào trung tâm thành phố H, rất nhiều đồ vật trên đường sáng lên dưới ánh đèn đường, mấy người tò mò đi xuống xem xét, phát hiện cư nhiên là tinh hạch tang thi cấp 1, hơn nữa đầy cả đất!

Sau đó căn cứ lại chuyên môn phái thêm một chiếc xe đi lấy, đựng đầy một xe tải, tính thô sơ khoảng mấy chục nghìn viên!

Khi căn cứ phái xe đi, Cố Nguyên Triều lấy vật tư trong không gian ra.

Các loại bánh quy, thùng mì ăn liền, bánh kem nhỏ, kẹo, xúc xích, chocolate v.v đủ loại khiến người hoa cả mắt, tiếng nuốt nước bọt cực kỳ rõ ràng.

Hơn nữa nhìn số lượng, đồ vật tương ứng với không gian 50 m3 đều lấy ra, cơ bản không giữ riêng.

Bạch Cảnh nhìn vẻ mặt thèm thuồng của mọi người, bật cười ra tiếng, để Cố Nguyên Triều trả lại ba lô cho mọi người.

"Trời ơi, đây là ba lô của tôi."

"Oa, đồ bên trong không thiếu thứ gì!"

"Cảm ơn Bạch thiếu, Cố thiếu."

"Thật sự rất cảm ơn!"

......

Mọi người vui vẻ ra mặt, cảm tạ bọn họ từ tận đáy lòng.

Những vật tư khác có phong phú thì cũng là của căn cứ, chỉ có trong ba lô này mới là của mình.

Buổi chiều ngày hôm sau, ba chiếc xe tải chứa vật tư trở về từ thành phố H, trong đó một cái chứa đầy đồ ăn vặt, gạo, mì và ngũ cốc, dầu và các loại rượu, một xe tải khác thì chứa đầy thịt đông lạnh, còn một xe tinh hạch tang thi! Còn chưa hết, trong siêu thị ngầm còn có không ít sủi cảo đông lạnh, thực phẩm đông lạnh cùng với quần áo, các loại vật dụng hàng ngày v.v.

Vì thế sau khi để những vật tư này vào kho hàng, mấy chiếc xe tải lại lần nữa xuất phát, một ngày sau lại lần nữa thắng lợi trở về!

Đối với căn cứ số 3 mà nói, đây quả thực là một mùa bội thu không gì sánh kịp!

Tất cả những điều này là do Bạch Cảnh và Cố Nguyên Triều mang tới.

Cùng ngày thu hoạch vật tư, để chúc mừng "được mùa", trên đường phố khắp căn cứ đều bật lên bếp lửa, lấy ra hơn trăm cân xương ống trong kho lạnh ra, hầm một nồi canh xương, mỗi người trong căn cứ đều được chia cho một bát canh thơm ngon và hai cái bánh bột mì trắng thơm ngào ngạt.

Bánh bột mì trắng không khô cứng và khó nuốt như bánh bột gạo, là dùng bột mì trắng làm ra, tản ra mùi thơm đặc trưng, rất no bụng.

Một ngụm canh xương hầm nóng hầm hập vào bụng, lại cắn một miếng bánh bột mì, ăn ngon tới mức nuốt cả đầu lưỡi.

Bao nhiêu người kể từ khi mạt thế xảy ra chưa từng ăn qua thịt, đối với rất nhiều người mà nói, ngày hôm nay giống như ăn tết, đáng để bọn họ ghi nhớ trong thời gian dài.

Để cảm ơn sự cống hiến của hai người, lão đại căn cứ Chu Trạch nâng chế độ đãi ngộ của bọn họ lên mức cao nhất, có được quyền cư trú vĩnh viễn trong nhà.

Hai người mỗi người đạt được 100.000 điểm, hơn nữa có quyền điều động 5 dị năng giả và 10 binh sĩ, đãi ngộ này ngay cả một vài cao tầng của căn cứ cũng không có được.

Cố Nguyên Triều dùng 100.000 điểm mua một mảnh đất trồng rau, cũng thuê một lão nông thật thà trông nom, trồng rau quả bốn mùa, như vậy mỗi ngày đều được ăn rau củ tươi mới.

Vốn dĩ căn cứ luôn thống nhất quản lý các khu vực sản xuất lương thực, rau quả, không bán ra bên ngoài, mỗi mảnh đất trồng rau đều có hệ thống phòng hộ riêng, cũng có binh sĩ canh gác ngày đêm.

Nhưng vì sự đóng góp của hai người cho căn cứ quá lớn, căn cứ phá lệ chấp thuận.

***

Kế tiếp trong vòng 1 năm, những nhiệm vụ có độ khó cao mà căn cứ đưa ra đều bị hai người tiếp nhận, nơi đi đến tang thi bị tiêu diệt không còn một mảnh, các loại vật tư trong siêu thị đều bị dọn sạch.

Căn cứ thứ 3 nhanh chóng trưởng thành căn cứ lớn nhất trong nước, bản đồ dần mở rộng, thu hút vô số dị năng giả và người thường tiến vào, cũng đại biểu cho người có năng lực càng nhiều.

Xung quanh căn cứ không có một bóng tang thi, vật kiến trúc cũng không tổn hại, đất đại trong thị trấn và thôn xóm cũng được khai khẩn, bắt đầu gieo trồng cây nông nghiệp, nuôi gà nuôi heo.

Sau hơn nửa năm, dịch dinh dưỡng Cố Nguyên Triều mang đến cũng được nhân viên nghiên cứu phân tích ra công thức, cũng căn cứ thành phần bắt đầu tổng hợp.

Sáng tạo một công thức có lẽ rất khó, nhưng tiến hành phân tích dựa trên thành phẩm, độ khó liền giảm xuống rất nhiều.

Giây phút phân tích ra thành phần, tất cả nhân viên nghiên cứu đều sửng sốt.

Đây là cực hạn của khoa học kỹ thuật, là sự kết hợp tốt nhất, tinh tế tới mức không ai có thể nghiên cứu ra công thức nào dinh dưỡng hơn dịch dinh dưỡng này!

Dùng nguyên liệu nấu ăn ít nhất, giá rẻ nhất, cư nhiên có thể sáng tạo ra thực phẩm cân bằng dinh dưỡng nhất và no bụng nhất, đây là kỳ tích!

Chỉ cần bọn họ có thể tạo ra, tuyệt đối có thể giải quyết vấn đề ấm no của căn cứ!

Hiện nay, dịch dinh dưỡng bọn họ tạo ra đã trải qua kiểm tra đo lường cực kỳ kỹ lưỡng, bắt đầu sản xuất hàng loạt, cũng phát miễn phí cho cư dân trong căn cứ.

Một chai dịch dinh dưỡng nho nhỏ, có thể cho một người nam giới làm việc một buổi sáng cũng không cảm thấy đói, hơn nữa chi phí rất thấp.

Có dịch dinh dưỡng này, mọi người đều tràn đầy sức lực mỗi ngày, điểm còn thừa có thể đổi lấy một ít thực phẩm như rau quả, thịt v.v, ít nhất một tháng có thể ăn mặn một hai bữa, tốt hơn rất nhiều so với năm ngoái.

Sau khi thỏa mãn được ấm no, mọi người bắt đầu xây dựng thành phố này, dưới sự ủng hộ của căn cứ, một vài nhà máy và cửa hàng bắt đầu hoạt động, hơi hơi khôi phục dáng vẻ trước khi mạt thế.

Trong một năm này, Bạch Cảnh hấp thu hàng nghìn tinh hạch tang thi, hiện tại đã là dị năng giả cấp 7, cũng là dị năng giả cấp 7 duy nhất trên thế giới, hơn nữa thức tỉnh dị năng hệ tinh thần hiếm có.

Dây nhỏ tinh thần lực màu trắng duỗi thân vươn ra, có thể dễ dàng khống chế tinh thần và tấn công tinh thần.

Ngày hôm sau sau khi thức tỉnh dị năng này, liền chỉ bằng một sợi tinh thần lực cậu đã giết chết tang thi cấp 6 có dị năng hệ phong, khiến mọi người ở đây nghẹn họng nhìn trân trối.

Sau khi giết chết tang thi, tinh thần lực  lắc mạnh mũi nhọn trắng sáng như ngọc, làm nũng quấn lấy cổ tay cậu, Bạch Cảnh không khỏi cong môi, cảm giác hình ảnh này giống như đã từng quen biết.

Vào ban đêm, Cố Nguyên Triều đưa cho cậu một viên 'đá năng lượng' màu trắng.

"A Cảnh, viên đá này vốn dĩ thuộc về em, bên trong chứa tinh thần lực của em, nhưng lúc hấp thu phải cẩn thận."

"Của em sao?"

Đôi mắt màu trà của thiếu niên hơi mở to, nhưng khi cầm trong tay, đúng là có một loại cảm giác rất quen thuộc.

Bạch Cảnh nhìn về phía Cố Nguyên Triều, giọng nói có chút vội vàng: "Vậy em đi thử một lần."

Người đàn ông giơ tay vuốt nhẹ tóc cậu, ánh mắt dịu dàng: "Anh cùng em."

Khi ngón tay thon dài đặt trên đá năng lượng, từng sợi tinh thần lực màu trắng tinh toát ra từ viên đá, dây dưa với dây nhỏ tinh thần lực của cậu, dần dần dung hợp.

Bạch Cảnh nhắm mắt lại, cảm giác trong đầu mình đột nhiên có rất nhiều hình ảnh:

Có hình ảnh cậu bị tang thi cấp 5 đâm thủng, có hình ảnh đổ thạch, có hình ảnh điều khiển cơ giáp, nhưng phần lớn là hình ảnh một người đàn ông trưởng thành mặc quân trang, khuôn mặt đẹp trai, cơ hồ trong tất cả cảnh tượng đều có hắn.

"Cố Nguyên Triều......"

Hàng mi dài của thiếu niên nhẹ nhàng lay động như cánh bướm, miệng gọi tên người đàn ông, như đang nói mê.

"A Cảnh, A Cảnh, em sao rồi?"

Sắc mặt Cố Nguyên Triều thay đổi, quỳ một gối bên cạnh thiếu niên, cánh tay mạnh mẽ đặt trên vai đối phương, muốn làm động tác lay tỉnh đối phương, không ngờ Bạch Cảnh ở đối diện liền mở to hai mắt.

Trong đôi mắt màu trà xinh đẹp hàm chứa nước mắt, bên trong có vô tận cảm động và vui sướng.

Bạch Cảnh đột nhiên ôm lấy người đàn ông, run giọng nói bên tai hắn: "Cố Nguyên Triều, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh."

Cảm ơn anh đã không rời bỏ em cho dù thay đổi thời không, cảm ơn anh đã cứu vớt em năm 16 tuổi.

Cảm ơn anh vẫn luôn cạnh em, cảm ơn anh thích em.

Cố Nguyên Triều sửng sốt: "A Cảnh, em——"

Bạch Cảnh nhẹ nhàng hít hít mũi: "Ừm, em nhớ lại rồi."

Người đàn ông hôn lên hàng mi hàm chứa nước mắt của cậu, cười nói: "Có thể gặp được A Cảnh sớm hơn là vinh hạnh của tôi, tôi rất vui vẻ."

***

Sau đó, hai người rời khỏi căn cứ số 3, trong không gian của Cố Nguyên Triều chất đầy rau củ tươi mới, trái cây và thịt, cũng đủ cho bọn họ sử dụng hơn một năm.

Hai người bọn họ đẩy nhanh tốc độ tiêu diệt tang thi, nửa năm sau, tang thi ở Hoa quốc đã bị rửa sạch gần hết.

Nhưng Bạch Cảnh biết, những điều này chỉ là tạm thời, chỉ cần còn tang thi, sẽ tiếp tục lây lan virus.

Bạch Cảnh dựa vào số điểm kếch xù đạt được tình báo và những gì mình trải qua từ 'kiếp trước' phỏng đoán: Nơi phát ra tang thi hẳn là từ một phòng thí nghiệm của nước M, nơi đó dường như còn có huyết thanh chữa trị số 0.

Nếu là thật, như vậy chỉ cần mang huyết thành trong phòng thí nghiệm về, giao cho nhân viên nghiên cứu nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa, là có thể cứu được thế giới này.

Mà hiện tại, cách thời gian cậu chết 'kiếp trước' còn chưa tới hai tháng, nếu thật tới một ngày đó, có lẽ bọn họ có thể trở lại tinh tế lần nữa.

Đương nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.

Cơ giáp màu trắng bạc bay trên không trung như một luồng ánh sáng, bằng tốc độ cực nhanh bay về phía nước M.

24 phát pháo hạt năng lượng cao liên tiếp phóng ra không ngừng, quét sạch toàn bộ từng đám tang thi, may mà hộp dịch năng lượng đặt trong ngăn nguồn năng lượng của cơ giáp là cấp 9, nếu không năng lượng đã sớm hao hết.

Xung quanh phòng thí nghiệm có rất nhiều tang thi từ cấp 5 trở lên tụ tập, thậm chí còn tiến hóa ra tang thi cấp 8, nhưng điều này cũng không làm khó được hai người.

May mà đây mới là năm thứ ba mạt thế, trình độ tiến hóa của tang thi còn chưa đạt đỉnh.

Nếu lại qua mấy năm, chỉ sợ sẽ không có ai có thể giết nổi đám tang thi này.

Hai người thành công tiến vào vùng trung tâm của phòng thí nghiệm, thành công lấy được bốn chai huyết thanh hàng mẫu, chia đều cho ba căn cứ lớn và trung tâm dị năng giả quốc tế.

Khi vắc xin kháng virus được nghiên cứu ra, toàn thể nhân loại tràn ngập vui mừng.

Để tỏ lòng biết ơn Bạch Cảnh và Cố Nguyên Triều, loại vắc xin này được đặt tên là B&C, hai cái tên của bọn họ cũng được lưu khắc vĩnh viễn trong lịch sử loài người.

Còn hai người lúc này đang ở nam cực ngắm cực quang, cách thời gian cậu chết 'kiếp trước' còn chưa tới một phút.

60, 59, 58......

Bạch Cảnh ngẩng đầu nhìn lên sao trời, hạt siêu vi dao động càng thêm mãnh liệt, không trung truyền tới lực hấp dẫn rất mạnh, hai người tiến vào cơ giáp, hóa thành một luồng sáng phóng lên cao!

Khoảnh khắc mất đi ý thức, cậu nắm chặt tay Cố Nguyên Triều, mười ngón tay hai người đan vào nhau, dường như vĩnh viễn sẽ không tách ra.

"A Cảnh, em có ổn không?"

"Ừm."

Bạch Cảnh mở mắt ra, trùng động quen thuộc lại lần nữa hiện ra trước mắt, thời gian trên quang não là 1 giây trước khi bọn họ xuyên qua Trái Đất.

Mọi thứ giống như một giấc mơ.

'Tinh' một tiếng, quang não của hai người đồng thời hiện ra tin tức mới nhất.

【 Gửi toàn thể công dân đế quốc: Đế quốc đã thiết lập quan hệ ngoại giao với văn minh địa cầu, đây sẽ là cột mốc lịch sử vượt thời đại, mọi người nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón. 】

StarNet lập tức nổ tung.

【 Văn minh địa cầu, văn minh cao cấp nhất vũ trụ muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với chúng ta!! 】

【 Trời ơi, không phải tôi đang mơ chứ? 】

【 tổ tiên của chúng ta cũng là người địa cầu mà, chỉ là di dân mà thôi.】

【 sớm biết vậy đã không di dân ——】

【 nghe nói thật lâu về trước văn minh địa cầu gặp phải một nguy cơ lớn, tất cả mọi người cho rằng mồi lửa văn minh sẽ bị dập tắt, không ngờ cư nhiên vượt qua được! 】

【 Kích động quá, thật muốn chứng kiến văn minh đỉnh cấp là như thế nào! 】

【Hả, văn minh địa cầu chỉ đích danh muốn Cố thiếu và Vân Thần làm người đại diện ngoại giao ——】

【 a a a, Vân Thần thật ngầu! 】

【 Cố thiếu xông lên đi! 】

Trên mặt Bạch Cảnh lộ ra nụ cười sáng ngời, cậu bất ngờ ôm lấy người đàn ông bên cạnh: "Cố Nguyên Triều, chúng ta làm được rồi!"

Cố Nguyên Triều cũng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên: "Đúng vậy, chúng ta đã làm được."

Nhưng điều khiến hắn càng vui vẻ hơn là, hắn đã quay về quá khứ, cứu vớt được thiếu niên năm 16 tuổi.

"A Cảnh, cho dù ở thời không nào, cho dù trải qua điều gì, tôi cũng sẽ luôn ở cạnh em, mãi mãi."

【 Toàn văn hoàn. 】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro