Hạ (H)
Gỡ mìn: song tính, cưỡng chế, rất thô bạo.
-
Lâm Thâm bước vào cửa hàng tiện lợi với dáng vẻ vô cùng bảnh bao, hắn thực sự rất đẹp trai, đám con gái xung quanh không khỏi cảm thán. Nhưng cả người hắn đều tràn ngập khí tức bất phàm, ngũ quan tinh xảo âm trầm đáng sợ, cả cửa hàng lập tức im bặt, không dám thở mạnh chỉ mở to mắt nhìn hắn bế một người toàn thân đầy máu đầy mồ hôi lên, sau đó quay đầu rời đi.
Hoàng Vệ Binh chìm trong cơn ác mộng triền miên, mồ hôi ướt đẫm trán, mái tóc bết dính trên thái dương, giọng nói mỏng manh yếu ớt liên tục nhấn mạnh: Thâm Thâm, Thâm Thâm, tôi không phải không tin tưởng cậu, tôi không có, tôi không cố ý đâu, không phải mà, không phải như cậu nghĩ...... Tôi......tôi......vô dụng lắm đúng không......
Chiếc xe thương vụ màu đen vững vàng đỗ trước cửa, cửa sổ tối đen yên lặng sâu thẳm giống như một tấm vải liệm, cửa xe hé mở tựa một chiếc miệng không đáy, một người đàn ông xa lạ với dáng vẻ tươm tất cẩn thận ôm chặt lấy một người đàn ông tóc dài nhếch nhác đang run rẩy liên hồi, không nói một lời liền biến mất trong tầm mắt.
Hoàng Vệ Bình nằm trên đầu gối Lâm Thâm, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi khẽ run rẩy như chiếc cánh của thiêu thân, lông mày nhíu chặt lại thành hai hàng cứng đờ không thể buông lỏng. Ngón tay Lâm Thâm không luồng vào mái tóc mềm mại của y, mà ngón trỏ và ngón cái đều giữ lấy sau gáy, đốt ngón tay khẽ vuốt ve xương sống nhô cao ở cổ y. Sắc mặt hắn hời hợt, không thấy giận dữ, đôi môi mỏng hơi mím lại, khoé miệng thẳng tắp, sắc đỏ biến mất. Cả con đường yên lặng như tờ, cánh tay thon dài của Lâm Thâm vẫn luôn giữ chặt chiếc eo mỏng manh của Hoàng Vệ Bình, mu bàn tay của hắn dính vết bẩn, khớp xương ngón tay nhô ra trắng đến mức không hề có chút huyết sắc, vô cùng tương xứng với vết máu trên bụng Hoàng Vệ Bình, càng tăng thêm phần quỷ dị.
Xuống xe.
Lên lầu.
Mở cửa.
Vách tường gỗ lạnh lẽo đến thấu xương.
Hoàng Vệ Bình nghiêng người gập bụng thu mình lại nhỏ xíu cong vòng. Khí lạnh xông vào, thấm vào từng kẽ xương, cảm giác tê dại khiến toàn thân mềm nhũn ra.
Lách cách. Lụp cụp. Là âm thanh của xích khoá. Y bị tách mở, đồ vật cứng rắn trói chặt lấy mắt cá chân, có thể di chuyển nhưng không cách nào trốn thoát được. Chất lỏng lạnh lẽo sền sệt từ trên trán chảy xuống, nhưng lại giống như được bôi lên, như dùng dao nhỏ phết lên bề mặt bánh mì. Cái lạnh rét buốt dần khiến cơn đau tận sau trong hộp sọ trở nên tê dại, thân hình đang co rúm lại không khỏi thả lỏng, dã quỷ bò ra khỏi tâm hồn, leo lên đỉnh đầu y, hắt xuống một cái bóng xám xịt mờ ảo.
"Thâm Thâm!" Một tiếng kêu xé toạc hàng phòng ngự của thanh âm, giữa mi mắt khẽ hé mở đột ngột ùa vào vô số luồng sáng trắng xoá chói mắt, không nhìn thấy gì nữa.
Hai tay vô lực mà vùng vẫy, bàn tay co lại thành nắm đấm quơ quào trên không trung, chỉ có chút tia sáng lọt vào. Mò mẫm mơn trớn hai bên thái dương, lạnh lẽo, cứng cáp, bằng phẳng, nhẵn nhụi, sau đó sờ đến góc cạnh sắc sảo, một bàn tay dính đầy bọt nước liền ngăn cản động tác của y.
"Đừng nhúc nhích." Y nhận ra đó là giọng của Lâm Thâm, chỉ có điều âm trầm hơn.
Cánh môi mỏng áp sát lên chiếc miệng đang định lên tiếng của y, đầu lưỡi ướt át của hắn cuốn lấy, dẫn dắt vài viên thuốc đắng nghét vào sâu trong cổ họng y, dấy lên cảm giác buồn nôn trống rỗng. Há miệng thè lưỡi, vị đắng kéo dài, khuấy đảo nước bọt, lấp đầy toàn bộ khoang miệng y.
"Là thuốc, A Bình. Chị, đã đến giờ uống thuốc rồi, chị quên à?" Ngữ điệu của Lâm Thâm rất nghiêm túc, tựa như nhẹ nhàng trách mắng bạn nhỏ hôm nay không chịu ngoan ngoãn nghe lời, "Sao hôm nay chị lại ra khỏi nhà một mình thế? A Bình, chị muốn ra ngoài sao không chịu nói với tôi?" Hắn xoa xoa mái tóc dài của Hoàng Vệ Bình ấn lên vách gỗ, gáy Hoàng Vệ Bình đập mạnh ra sau, tiếng va chạm nặng nề che lấp đi tiếng kêu rên từ trong cổ họng của y.
"Thâm Thâm......" Nước mắt tí tách rơi, hoà tan với sắc quả đỏ đậm trên mặt, chất lỏng màu mận chín chảy ngược vào kẽ tóc.
"Chị à......" Lâm Thâm nhấm nháp chiếc cằm đọng đầy nước mắt của y, chất lỏng ẩm ướt từ hai má chìm vào xoáy nước sâu hút bên khoé miệng nứt nẻ. "Chị à, tôi đã nói rồi, A Bình không được tự tiện ra ngoài đâu." Đầu lưỡi hắn linh hoạt liếm láp gương mặt y, đem chất lỏng sền sệt còn đọng lại nuốt vào, day cắn môi trên của y, đầu lưỡi cuốn lấy từng kẽ răng, bôi thứ chất lỏng như nước sốt kia lên khắp lưỡi y.
Thật ngọt! Cổ bị Lâm Thâm khống chế rõ ràng rụt lại một chút, Hoàng Vệ Bình căng thẳng mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Lâm Thâm.
Lâm Thâm nở nụ cười, độ cong khoé miệng vừa tiêu chuẩn lại xinh đẹp, vết thương đỏ sậm đã đóng vảy rồi.
"A Bình, đây là mứt dâu tây mà chị thích nhất đó, sao thế, không ngon à?" Bốn ngón tay của hắn giữ lấy đầu Hoàng Vệ Bình, ngón cái đặt bên khoé mắt, quẹt một cái, giúp y lau sạch nước mắt.
"Đây là quà tôi tặng chị đấy." Môi hắn dịu dàng hôn lên mi mắt run rẩy của Hoàng Vệ Bình. "Có điều người không nghe lời nhất định phải bị phạt. Chị thấy có đúng không?" Bóng tối vô tận chắn trước mặt y, y chỉ cảm nhận được bàn tay sau gáy buông lỏng, có tiếng kéo khoá xoàng xoạc, từ bụng nhỏ trở xuống liền trở nên lạnh lẽo.
Cảm giác bị áp bức tràn đến, Lâm Thâm lấp kín lấy miệng y, ngậm hút đầu lưỡi y, đem mứt trái cây còn chưa tan hết trong miệng mình đẩy vào trong miệng y triền miên không dứt. Bàn tay hắn lưu loát nới lỏng lưng quần, ngón tay luồng sâu vào khe hở mà tiến nhập vào trong, xoa nắn mông thịt của y, vân vê da thịt mềm mại gần kẽ mông rồi lại ngắt nhéo chơi đùa.
Tiếng rít lên trong đau đớn thoát ra từ khớp hàm bị cưỡng bức mở ra, Lâm Thâm ngậm lấy môi y, nghiền nát đến sưng đỏ, sau đó lại liếm láp nướu răng, liếm láp răng nanh, mút mạnh lấy vị ngọt của y, cướp đoạt hô hấp của y.
Lâm Thâm nhấc chân phải của Hoàng Vệ Bình lên, gập lại, cưỡng chế đè xuống sát bụng. Dây thần kinh sau lưng nối liền với bắp thịt dưới hạ thể đều bị kéo căng, y không nhìn thấy, không thở nổi, cổ tay bị siết chặt không cách nào trốn thoát, dấu đỏ từng vòng từng vòng quấn quanh giống như chiếc vòng tay. Hơi thở nặng nhọc như cái ống thổi, nhấp nhô chuyển động theo thân thể, áo khoác cứng cáp bị Lâm Thâm cởi phân nửa buộc thành một nút thắt ra sau, vừa hay kìm hãm được cử động của Hoàng Vệ Bình.
"Lâm Thâm...... Em trai...... Thâm Thâm......" Ngón tay của Lâm Thâm đâm vào lỗ sau của y, mứt trái cây dính nhớp được ngón tay mang vào bên trong khe hở chặt khít. Hoàng Vệ Bình chỉ cảm thấy cái lạnh khó chịu xâm nhập cơ thể, bờ mông run rẩy, hai tay giãy giụa, rướn thẳng cổ lên, quơ quào trong bóng tối đen kịt, tìm kiếm Lâm Thâm, ngẩng gương mặt ướt đẫm nước mắt, cầu xin tha thứ.
"Sao thế? Chị à, bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi!" Giọng điệu của hắn mang theo ý cười, "A Bình, chị bảo chị tin tưởng tôi mà." Hắn bỗng nhiên bóp chặt lấy cổ y, gặm cắn đánh dấu yết hầu của y. Nhìn kỹ sẽ thấy, từng mảng trắng xanh đen tím vẫn luôn kéo dài xuống tận cổ áo, một số dấu răng tạo thành miệng vết thương đã kết vảy rỉ máu loang lổ.
Bàn tay dưới thân ấn mạnh vào điểm mẫn cảm ngay gần tuyến tiền liệt, móng tay hơi mỏng cào cào lớp vách thịt chặt khít, mạnh tay làm dòng dịch thể nhớp nháp rướm máu trào ra. Hàng mi dưới lớp vải che mắt dường như sắp đứt lìa, khoé mắt đỏ như máu, muốn vỡ nát, rất đau. Những mảnh vụn rời rạc vụt lên trong đầu, ẩn ẩn hiện hiện, rơi vào biển sâu không có dưỡng khí của y, thật ngột ngạt.
Hai ngón, ba ngón. Cảm giác bị siết chặt và áp bức đến khó thở kéo đến cuồn cuộn, đau đớn trở nên chết lặng, lòng bàn tay to lớn đỡ lấy thịt mông, quần của y đã bị cởi ra hoàn toàn. Hàm răng của Lâm Thâm vùi vào vùng da thịt ở xương quai xanh, chôn mặt mình vào cổ y, thoạt nhìn giống như kiểu ỷ lại của một đứa trẻ khi ôm ghì lấy người lớn.
Hoàng Vệ Bình bị ghìm chặt trên vách gỗ không thể động đậy, cảm giác lạnh lẽo thấu xương áp sát vào bả vai, tiếng tát rõ ràng vang dội, y liền co rúm lại, sau đó liền bị túm cổ kéo về, bóp lấy càng chặt càng sâu.
Phía sau đã bị ngón tay chơi nát, rỉ nước trắng đục, chảy dọc theo kẽ mông đến khuỷu chân, chân bị trói chặt, lúc vùng vẫy lại trông càng ngộ nghĩnh đáng yêu hơn. Đế giày da cứng cáp của Lâm Thâm giẫm lên đầu gối của y, xương cốt liền kêu răng rắc, xoạc xoạc —— Áo trên bị xé toạc, lồng ngực đau nhức trong nháy mắt đã bị cái lạnh bao trùm. Phập phồng phấp phới, cơ thể rách nát run rẩy giống như đoá bồ công anh sắp tàn, nhuỵ hoa bị cắn nát, tiếng rên rỉ tan trong gió.
Tóc bị kéo căng, hoà cùng mồ hôi và nước mắt chưa khô, Lâm Thâm ấn đỉnh đầu y xuống, côn thịt nóng hổi đâm vào khoang miệng, mùi tanh mặn xen lẫn với vị ngọt của mứt dâu. Cảm giác buồn nôn mãnh liệt sắp phun ra từ trong cổ họng, quy đầu cương cứng lập tức thọc vào, đè chặt cổ họng không cách nào động đậy, vừa khô vừa nghẹn, bị ép phun ra nuốt vào cự vật. Hàm răng cạ cạ đưa mứt đảo loạn khoang miệng, mùi vị tanh ngọt quá độ khiến cho khoang miệng trở nên tê dại, nước bọt triền miên chảy ra chăm sóc dương vật của Lâm Thâm, mút mát, bú liếm làm côn thịt trở nên trong suốt trơn bóng.
"Ưm...... Thâm...... Hức...... Thâm Thâm...... Tôi xin......em......Em trai......tiến vào......làm......tôi......" Sợi tơ liên kết mỏng manh giữa ý thức và thân thể của Hoàng Vệ Bình đã đứt phăng, y chìm đắm trong sự thoải mái do đau đớn mang lại, hoa huyệt tiết ra chất lỏng trắng đục, cảm giác ngứa ngáy cuộn trào như lửa đốt đến lỗ chân lông trên cơ thể, côn thịt ra ra vào vào tước đoạt đi hơi thở cuối cùng của sự thanh tỉnh trong y.
Lâm Thâm ngậm lấy dái tai y, đầu lưỡi liếm láp vành tai nhỏ, thở hổn hển: "Chị, là chị nói đấy. A Bình."
Hai ngón tay nắm lấy môi âm hộ đầy đặn tách ra không chút thương tiếc, lông mu dính đầy nước bọt của y đâm thẳng vào, xương mu đụng phải xương hông uốn cong của Hoàng Vệ Bình, chuyển động khiến tay chân tê dại, một tia sáng xẹt ngang màn đêm trước mắt, màu trắng chói loá xộc thẳng vào trán.
"Ưm —— Ah ——" Y ôm lấy bả vai hạ thấp của Lâm Thâm mà rên rỉ, cánh tay câu lên người Lâm Thâm vô lực nhũn ra như một vũng bùn.
Lâm Thâm nhéo nhéo núm vú của y mà chơi đùa, một bên ngực bị lòng bàn tay xoa nắn đến tròn trịa bóng loáng, giống như một trái nho bé nhỏ, thổi vào liền rỉ nước. Bàn tay nâng lấy thịt vú căng đầy mềm mại như sắp chảy sữa, xoa xoa ấn ấn, cho đến khi hiện lên những dấu tay thon dài đan xen với vết trầy xước do móng tay tạo thành.
Hắn liếm mút hai đầu vú sưng tấy cương cứng lên, dửng dưng hỏi: "Chị, sữa của chị đâu? A Bình, cho tôi uống sữa được không?" Hắn gặm cắn núm vú, da thịt rốt cuộc cũng bị xé rách rồi, máu nhuốm trên môi hắn, chảy xuống khoé miệng thật chói mắt, đầu lưỡi thè ra liếm mất, hắn nhếch miệng: "Sữa của chị quả là ngon thật."
Lời còn chưa dứt, dương vật hung tợn liền cọ xát điểm mẫn cảm bên trong của Hoàng Vệ Bình, đẩy vào thật sâu, quy đầu cong cong từng chút từng chút mà đâm vào cổ tử cung đang sắp vỡ nát. Vách thịt mềm mại trơn trượt quấn chặt lấy dương vật, dịch thể nhuốm máu nhầy nhụa nhỏ giọt như chảy sữa, cổ dương vật được tưới đầy, theo động tác nắc hông mà va vào mu bàn chân trần trụi vang lên tiếng lách tách.
Liên tục xâm chiếm, quy đầu trượt ra khỏi đường hầm, hai viên bi cũng bị dịch nhờn tưới đến bóng bẩy, bọt trắng do va đập quá mức tạo ra bám trên lớp lông mu rậm rạp gai góc. Đầu lưỡi Lâm Thâm mang theo nước bọt liếm láp mọi vết thương ửng đỏ hoặc rỉ máu trên người y, cảm giác tê dại kích thích khiến Hoàng Vệ Bình toàn thân run rẩy, bám chặt lấy tấm lưng rộng của Lâm Thâm như tóm lấy cọng rơm cứu mạng.
"Chị à."
"Ưm......"
"A Bình."
"A...... Ưm...... Hm?"
"A Bình, tôi yêu chị." Miệng vẫn không ngừng gặm cắn, hạ thân vẫn không ngừng đâm rút.
"Chị, sinh con cho tôi có được không." Một cú thúc sâu vào dừng ngay sát háng, bàn tay bóp mạnh lấy chiếc eo mềm của y mà nắc vào. Con đập ở cổ tử cung hoàn toàn vỡ nát, dâm dịch bắn vào như nước lũ ập đến, chen chúc ở lối vào chật hẹp bị tắc nghẽn.
Vách thịt mềm trên tử cung mở ra một cái miệng nhỏ nhắn hấp thụ quy đầu, tê dại, sung sướng, tinh dịch bắn ra rót vào tử cung, mang theo nước tiểu vàng nhạt tanh mùi, cái bụng nhỏ hơi nhô lên, tạo thành một vòng cung mượt mà khiến người ta hài lòng. Từng dòng từng dòng chất lỏng dần tràn ra từ trong khe thịt đầy nếp gấp, dọc theo đùi xuống chân mà xối ướt đẫm mặt sàn.
Cứ giữ nguyên tư thế dính chặt như vậy, Lâm Thâm nghiêng đầu cởi bịt mắt của Hoàng Vệ Bình xuống, đôi mắt đen tròn trống rỗng nhìn hắn. Hắn trìu mến xoa xoa mái tóc rối tung của y, lười nhác hôn chụt lên má y một cái, hài lòng vỗ vỗ lưng y, dùng đầu ngón tay mơn trớn sống lưng, ôm chặt lấy bờ vai y.
Hắn cười vui vẻ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, thì thầm vào tai Hoàng Vệ Bình: "A Bình, tin tưởng tôi, nghe lời tôi."
Lông mi của y chợt run run rồi lại cụp xuống, đọng thành một giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn dài. Y nằm trong vòng tay Lâm Thâm, khe khẽ gật đầu.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro