Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5.

Editor: Mạn Hồ

Tranh tôi vẽ xấu đến vậy sao? Đang định tỏ vẻ giận dỗi, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói có phần ngái ngủ, "Mấy giờ rồi?"

Triệu Phong và mỹ nhân trố mắt nhìn người đang ngồi trên bậc thềm.

Tên vô lại bước tới, lười biếng dụi mắt, nhìn người đẹp bên cạnh Triệu Phong, ánh mắt có chút sáng, khóe miệng câu lên thành nụ cười tỏa nắng.

"Tiểu thư, cô muốn mua tranh của tôi sao?"

Vốn dĩ hắn nói tiếng Hoa rất tốt, nhưng lúc này lại giả bộ không hiểu tiếng Trung lắm, lắp ba lắp bắp. Ánh mắt ôn nhu tưởng như vắt kiệt nước, hoàn toàn mê hoặc đối phương. Nhất thời khiến người kia không rời tầm mắt.

Tôi trợn mắt, há hốc mồm.

Anh ta vốn dĩ đã đẹp trai rồi, bây giờ cả người tràn đầy hỏa khí bá đạo khiến trái tim tôi có chút không chịu được. Lông mày tuyệt đẹp, tỷ lệ dáng người hoàn hảo, giọng nói dịu dàng.

Quá hoàn mĩ.

Cô gái kia quả nhiên cũng rung động, mỉm cười nhìn anh ta, "Soái ca, đây là tranh anh vẽ sao? Giới thiệu một chút đi."

Tên vô lại tùy ý nhặt bức tranh lên, "Bức họa này là hoàng hôn, thủy triều. Tôi vẽ mất 2 tháng. Rất hợp với cô."

Cô gái tiến lại gần, cười nói, "Tranh anh vẽ thật đẹp. Soái ca, anh vừa có sắc vừa có tài nha."

"Hahaha. Cảm ơn, cô cũng rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp." Tên vô lại diễn rất chân thành, bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

Nhìn hai người hi hi ha ha nói chuyện, tôi và Triệu Phong bất đắc dĩ đứng một bên.

"Đây là bạn gái anh sao?" Tôi hỏi.

Triệu Phong gượng cười lắc đầu, "Còn kia là bạn trai em?"

Đang định trả lời, tên vô lại bất ngờ lấy máy tính từ tay tôi ấn ấn một dãy số, "Người đẹp, 100.000 baht, tôi sẽ giảm giá 20% cho cô. 80.000 baht! ” 

Tôi ngửa đầu nhìn trời, trời hôm nay thật tối. Với trình độ vẽ tranh của tôi, dù thế nào cũng không quá 20 vạn RMB.

Tên vô lại chỉ cần ánh mắt ôn nhu, nụ cười tỏa nắng, như vậy nhanh chóng chốt giá 80.000 baht. Nếu là tôi, tôi sẽ kêu bức tranh giá 6.000 baht, bán 3.000 baht.

Cô gái kia nhìn Triệu Phong, "Triệu Phong, cho em mượn chút tiền đi."

Triệu Phong vẻ mặt đau khổ móc điện thoạt, nói với tôi, "Lương Nhược, mã QR."

Tôi cười khổ, "Em không dùng điện thoại."

Thực ra, người Tháp Lãng không có giấy tờ xác nhận thân phận, cho nên mấy phần mềm chuyển khoản quốc tế tôi đều không thể sử dụng. Hơn nữa, tôi không liên hệ với nhiều người, vì vậy một cái di động tôi cũng không mua.

Tên vô lại liếc nhìn tôi một cái, lấy di động đưa mã QR cho Triệu Phong. Còn tôi thì chuyên tâm đóng gói bức tranh.

Thanh toán xong xuôi, cô gái kia ngượng ngùng chạy lại hỏi, "Soái ca, có thể cùng tôi chụp một bức ảnh không?"

Tên vô lại nhìn tôi chằm chằm, cười, "Không được, bạn gái tôi rất hay ghen."

"Cô ấy là bạn gái anh sao?" Người đẹp nhìn tôi hơi thất vọng, nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, "Không sao. Gọi bạn gái anh cùng chụp chung luôn."

Đã lấy nhiều tiền của cô ấy như vậy, tôi nhanh chóng đáp ứng, "Được được được." Thế là người đẹp cầm điện thoại, tạo dáng chụp hình.

"Nhược, lại gần một chút." Tên vô lại vươn cánh tay dài đặt lên vai tôi, dùng chút sức kéo cả hai xích lại gần nhau, "Cười nào."

Chụp xong, tên vô lại và cô gái trao đổi phương thức liên lạc. Hắn còn ngỏ ý muốn xin tấm ảnh.

"Soái ca, anh tên gì?" Trước khi đi, cô gái không quên hỏi.

"Gọi tôi là Hư."

Trong ngôn ngữ Xiêm La "hư" nghĩa là không có người nào như thế. Như vậy mà lừa người ta? Tôi cảm thấy tội nghiệp cho cô gái. Cô ấy bị lừa nhưng không hề biết, đã vậy còn rất vui vẻ tạm biệt, "Tôi là Lâm Tư Hiên. Hư, chúng tôi còn ở lại Đề Á chơi mấy ngày, nếu rảnh anh tới chơi cùng nha."

"Được." Hắn cười khanh khách đáp ứng.

Đến khi hai người kia đi xa, tên vô lại xoay người khom lưng, sát lại một bên tai tôi, nói, "Vừa nãy anh gạt cô ta, anh không phải tên là Hư. Em nhớ kỹ, anh tên Thái, SAEYE. Em có thể gọi là A Thái.

Hơi thở của hắn khẽ vờn vành tay khiến tôi có chút ngứa. Lui về sau một bước, tôi xoa tai, đáp, "Ừm."

Nói xong, tôi trở về bậc thềm ngồi. Hắn ngồi bên cạnh, chuyên tâm chỉnh sửa bức ảnh vừa chụp. Một lát sau, giơ điện thoại đến trước mặt tôi, "Nhược, em thật đẹp."

Tôi tập trung nhìn, hình ảnh ba người chụp bị hắn cắt còn hai người, còn đặt làm ảnh nền điện thoại nữa. Trong ảnh chúng tôi vô cùng thân mật dựa vào nhau. Tôi mỉm cười, còn hắn cười tươi hơn rất nhiều, hai mắt cong hình trăng khuyết, khóe miệng cong cong đắc ý. Trông hắn giống thằng con nhà địa chủ cười ngốc nghếch, thế nhưng mặt mày lại ẩn ẩn hương vị đẹp trai.

Đúng lúc này, di động "đinh" một tiếng, phía trên màn hình hiện ra thông báo tin nhắn. Là từ Lâm Tư Hiên. "Soái ca, đêm nay ở quán bar Hồng Khám. Tôi chờ anh, đừng để bạn gái anh biết nha."

Tên vô lại cũng thấy tin nhắn này, hắn dùng ngôn ngữ Xiêm La, ngữ điệu kéo dài, "A, không ổn. Bạn gái tôi nhìn thấy rồi." Sau đó, hắn xóa tin nhắn, đem số của Lâm Tư Hiên vào danh sách đen. Xong xuôi, hắn quay đầu, cười nói với tôi, "Không cần ghen, anh xóa rồi."

Ai ghen, tôi á? Nhìn bộ mặt ấu trĩ trước mắt, tôi cũng lười giảng đạo lý, đành cười cợt đáp lại, "Nhìn bộ dáng vừa rồi của anh, rõ ràng bị cô nương nhà người ta mê hoặc. Xóa đi rất tiếc, thêm lại đi."

"Bộ dáng nào cơ?" Hắn thu lại ý cười, tinh quang trong mắt chợt biến mất, ngước mắt lên toát ra sự lạnh lùng tàn khốc. "Như vậy?"

Giây lát lại thay đổi bộ dáng thư sinh nhã nhặn, "Như vậy?"

Nháy mắt biến thành thiếu niên thuần khiết vô hại, "Hay thế này?"

Hắn nâng cầm, trên mặt tràn ra vẻ xa hoa lộng lẫy, "Nếu không thì như nay?"

Rõ ràng đều là một khuôn mặt, thế nhưng chỉ cần thay đổi ánh mắt và hơi thở, hắn ta ngay lập tức trở thành con người hoàn toàn khác. Đúng là một người ngàn mặt.

Tôi cười, quay đầu đi, "Diễn cũng được đấy."

Hắn dùng khuỷu tay khẽ chạm vào tôi, "Nhược, em thích bộ dáng gì? Anh diễn cho em xem."

"Thôi. Anh vốn dĩ như thế nào thì như thế đó đi."

Nghe vậy hắn cười thật tươi. Nụ cười so với tấm ảnh không khác nhau, xán lạn như kẻ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro