Chương 8: Cuộc sống đau khổ sau khi bị ép hôn (1)
Chương 8: Cuộc sống đau khổ sau khi bị ép hôn (1)
Ngày thứ 2 tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã sáng choang.
Đầu óc tôi vẫn còn chút choáng váng, trong một lúc vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu, tôi theo thói quen gọi một tiếng: "Người đâu.", thì thấy một đốm lửa nhỏ chạy tới trước mặt. Giây tiếp theo, Hồng Tụ đã đứng trước giường, cười hì hì nói: "Ôi chao, Công chúa điện hạ, cuối cùng người cũng tỉnh, đến trưa rồi, bụng nô gia đói đến kêu thành tiếng rồi này!"
Tôi không nhịn được hỏi cô ấy: "Vừa rồi cô ở đâu vậy? Sao vào đây nhanh thế?"
Hồng Tụ chớp chớp cặp mắt hoa đào trong như nước của cô ấy: "Nô gia nằm ngay dưới chân giường ạ!"
"Nằm dưới chân giường?" Tôi hỏi.
"Đúng ạ" Hồng Tụ gật đầu, giơ bàn tay ngọc chỉ về phía chân giường, "Chỗ đó đó, nô gia làm ổ ở chỗ đó."
Tôi ngồi dậy, nhìn sang hướng Hồng Tụ chỉ, ổ hồ ly thì không thấy nhưng lông hồ ly thì thấy không ít....Tôi im lặng không lên tiếng, quay đầu nhìn vế phía Hồng Tụ, chân thành nói với cô ấy: "Nói một chút, sau này cô làm ổ chỗ khác được không? Chẳng hạn như....ưhm....Chẳng hạn như....Cô ngủ dưới chân giường, mà tướng ngủ của ta không được tốt cho lắm, sợ là ban đêm đá phải cô."
Hồng Tụ lấy tay che miệng, cười khanh khách không ngừng: "Công chúa điện hạ đừng ghét bỏ nô gia. Đêm qua là Đại vương say rượu quá không thể về phòng nên nô gia mới canh đêm cho người. Về sau, tất nhiên hàng đêm vẫn là Đại vương cùng người chung chăn chung gối, nô gia chỉ có thể ngủ cùng người vài lần thôi. Công chúa điện hạ có đá cũng là đá Đại vương, không đá tới người nô gia đâu."
Trước mắt tôi hiện ra khuôn mặt xanh của yêu quái hoàng bào, không tự chủ được rùng mình một cái. Tôi bối rối nắm chặt tay Hồng Tụ, chân thành thực lòng nói: "Xin cô tiếp tục làm ổ dưới chân giường ta, động vật nhỏ lông xù là đáng yêu nhất."
"Nô gia đồng ý." Hồng Tụ mím môi không nhịn được cười, lại nói: "Như vậy hàng đêm có thể làm bạn với Đại vương rồi."
Dáng vẻ Hồng Tụ như "Thiếu nữ hoài xuân, lòng đầy mong đợi", lần đầu tiên trong cuộc đời tôi hoài nghi mắt thẩm mỹ của mình, "Cô thật lòng muốn bên cạnh Đại vương nhà cô? Không phải nói đùa?"
Hồng Tụ thu lại nụ cười, có chút không vui lườm tôi: "Tại sao công chúa lại nói vậy? Đại vương như thần tiên trên trời, tuấn tú vô song, không ai sánh bằng, ai mà không muốn ở bên cạnh ngài ấy?"
Yêu quái hoàng bào đẹp trai vô song, không ai sánh bằng?
Tôi đường đường là công chúa Tề Ba, đã đi theo mẫu hậu 16 năm, tuấn nam mỹ nữ kiểu gì mà chưa từng nhìn thấy qua? Những cái khác tạm thời không nói, chỉ dựa vào việc phụ hoàng tôi là Thánh Võ Hoàng đế, là mỹ nam có tiếng của Đại Hạ, càng không nói đến vị tam đường huynh hại nước hại dân đi đến đâu cũng để lại nợ tình trong Triệu Vương phủ kia!
Nói dáng vẻ của yêu quái hoàng bào kia như thần tiên trên trời, cô tưởng ta mù à?
Tôi không có ý định tranh luận cùng Hồng Tụ, chỉ im lặng lấy tay đỡ trán, quyết định đổi đề tài: "À, Đại vương nhà cô cả đêm đều không trở về?"
Có lẽ Hồng Tụ hiểu sai ý tôi, nghe vậy vội hỏi: "Công chúa đừng trách Đại vương, hôm qua trong cốc quá nhiều khách, tất cả đều vì chuyện vui của Đại vương mà đến, Đại vương không thể không tiếp rượu, có say cũng là chuyện bình thường."
"Uống say?" Tôi lại hỏi.
"Chắc chắn uống say rồi!" Hồng Tụ vỗ ngực, lời thề son sắt: "Đại vương của chúng ta còn tốt đấy, người còn chưa nhìn mấy người kia đâu. Liễu tiên cùng Bạch tiên cụng rượu, làm Bạch tiên đến quần áo cũng cởi! Táo thụ tinh còn say hơn, ôm luôn Hoa Đào tiên tử hét lên muốn cùng cô ấy chiết cành, đợi đến năm sau kết thành quả. Hoa Đào tức giận đến mức rút kiếm muốn giết hắn, đuổi theo hắn cũng nửa vòng thung lũng, cuối cùng vẫn là Bạch Cốt phu nhân đứng ra hòa giải, lúc đó việc này mới được sáng tỏ."
Cái mớ hỗn độn gì thế này!
Tôi nghe xong không biết nói gì, suy nghĩ một chút lại hỏi Hồng Tụ: "Vậy Phụ vương với Mẫu hậu ta thế nào? Đã được đưa trở về ổn thỏa chưa?"
"Đưa về rồi, đưa về rồi!"
"Ai đưa!" Tôi lại hỏi.
Hồng Tụ phất phất tay: "Trước khi Đại vương say rượu đã đưa bệ hạ và vương hậu nương nương trở về. Sau khi Đại vương trở về mới cùng mọi người uống rượu, công chúa yên tâm được rồi!"
Xác định Quốc vương và Vương hậu Bảo Tượng quốc đã an toàn trở về, lúc này trong lòng tôi mới bình tĩnh. Nói vậy cái khăn có chữ máu kia cũng đã được Vương hậu mang đi, đợi Vương hậu tỉnh lại, không nhớ rõ việc đêm qua, chỉ nhìn thấy cái khăn đó cũng sẽ tra hỏi cẩn thận.
Ngày tôi được cứu sắp đến rồi!
Cứ như vậy suy nghĩ, tôi liền cảm thấy sắc trời bên ngoài sáng lên không ít! Chờ Hồng Tụ giúp mặc quần áo, lại ăn chút cơm canh, tôi đứng dậy muốn hoạt động chân tay một chút, nói với Hồng Tụ: "Ta ăn hơi nhiều, muốn ra ngoài đi lại tiêu cơm, cô muốn theo ta không?"
Ánh mắt Hồng Tụ còn nhìn chằm chằm con gà quay trên bàn, tội nghiệp nói: "Nô gia còn đói!"
"Vậy ta ra ngoài đi một vòng trước, cô ăn xong đi tìm ta cũng được."
Nói xong tôi xoay người ra khỏi phòng thì từ phía sau tôi nghe thấy tiếng Hồng Tụ: "Công chúa đừng có ra khỏi Ba Nguyệt Động, đi dạo trong cốc là được."
"Không ra ngoài, không ra ngoài!" Tôi đáp, bước chân không ngừng, tùy tiện tìm một con đường, đi lòng vòng trong cốc.
Nói thật, tôi thật sự chỉ có ý định đi mấy vòng trong sơn cốc này, hi vọng có thể quen với địa hình chỗ này trước, nhỡ sau này đại quân Bảo Tượng quốc đến cứu, tôi không thể làm nội ứng cũng có thể tạm thời ẩn thân, phòng trước khi đại quân đánh tới ở chỗ này tôi đã bị lũ yêu quái ăn sống rồi.
Bên trong sơn cốc cây cối xanh um tùm, hoa thơm chim hót, một chút cũng không giống cảnh mùa thu vắng lặng, phong cảnh đúng là tuyệt vời. Điểm không tốt duy nhất là con đường quá lòng vòng, rõ ràng ngày hôm tôi đã đi qua, đài ngắm cảnh đã ở trước mắt không xa thế mà loanh quanh nửa ngày, nó vẫn ở "Trước mắt không xa"! Cũng may từ nhỏ tôi đã cũng Phụ hoàng và Mẫu hậu phiêu bạt, đôi chân được rèn luyện nên lúc này mới không nằm bò ra đường.
Chỉ là một con đường thôi mà chuyện "Kinh hỉ" đến liên tục.
Đầu tiên là không chú ý ở trên đường mòn giẫm phải đuôi thanh xà, tôi bên này còn chưa kêu sợ hãi thì thôi mà con rắn kia đã từ trên mặt đấy nảy lên, rơi xuống đất đã biến thành một nam tử áo xanh. Hắn trợn mắt nhìn tôi, nhìn thấy rõ tôi là ai thì thái độ khác hẳn, liên tục chắp tay nhận lỗi với tôi, chỉ nói: "Không cẩn thận làm công chúa hoảng hốt, xin lỗi xin lỗi."
Tôi giật mình xoay người chạy, được vài bước lại đá phải một khối "Bạch cầu", lại nghe thấy xà yêu phía sau hét lớn: "Công chúa cẩn thận, đấy là Bạch tiên say rượu đấy."
Tôi không để ý cái chân đang đau, chỉ hoảng loạn cúi chào "Bạch cầu" nói xin lỗi: "Không may, không may, chỉ là do bất cẩn thôi."
Nói xong cũng không dám nhìn nguyên hình của Bạch tiên, tôi vội vàng chọn một đường nhỏ, bối rối chạy đi.
Cứ như vậy một màn giày vò kết thúc, lúc hơi bình tĩnh lại, thì tôi đã không biết mình đang ở chỗ nào. Vốn tôi muốn đến cái đình kia, nhưng giờ đã không thấy đâu nữa. Dường như bên tai tôi có tiếng nước chảy, suy nghĩ một chút, có lẽ chỗ này cách dòng suối không xa. Vừa rồi đá phải con nhím, mũi chân còn đau âm ỉ, tôi dứt khoát không tìm cái đình kia nữa, dọc theo đường nhỏ tìm con suối.
Quả nhiên, đi một chút đã thấy con suối róc rách, khe suối không rộng lắm nhưng nước lại rất trong, nhìn một cái đã thấy đáy. Tuyệt hơn là bên dòng suối rải rác những tảng đá to nhỏ khác nhau có thể ngồi, đúng là nơi thích hợp để nghịch nước.
Tôi đi tới, kiếm một tảng đá bằng phẳng sạch sẽ ngồi xuống, cởi giày cẩn thận kiểm tra vết thương. Cũng may hôm qua tôi nghĩ muốn đi mấy vòng quanh cốc nên cố ý đi đôi giầy mềm mại dễ đi lại, dày hơn so với giày thêu. Bên ngoài tuy bị gai nhím xuyên qua nhưng trên ngòn chân cũng chỉ có một điểm đỏ nhỏ không chảy máu.
Lúc này tôi mới yên lòng, cởi luôn chiếc giày kia ra, để hai chân xuống nước. Nước suối man mát làm tôi không khỏi rùng mình, cái chân còn đau đỡ đi rất nhiều. Tôi không nhịn được thở dài, vừa ngâm chân vừa ngẩng đầu ngắm phong cảnh xung quanh.
Vừa mới nhìn lên, tôi đã sợ hãi nhảy dựng lên.
Cách tôi mấy trượng, một vật thể lớn như cối xay nằm trên tảng đá. Một người nằm trên đó, nhìn từ xa, ngoại trừ vạt áo thỉnh thoảng bị gió thổi nhẹ người kia cũng không nhúc nhích, ngủ say như chết.
Chẳng lẽ, lại là một tên yêu quái say rượu?"
Nhất thời tôi nổi lên lòng hiếu kì, kéo váy lặng lẽ lội qua dòng suối. Vừa tới gần tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lại là một yêu quái say mèm. Lúc đến gần, nhìn dáng vẻ im lặng của người kia lại làm tôi cảm thấy bất ngờ, trên người hắn chỉ mặc áo trong màu trắng, vóc người cao to, khuôn mặt đẹp trai, là một thiếu niên có dung mạo!
Hồng Tụ từng nói, bình thường khi say rượu yêu quái sẽ về nguyên hình, chỉ có kẻ đạo hạnh cao thâm mới có thể duy trì hình dáng con người, nhưng ít nhiều cũng sẽ lộ ra chút sơ hở.
Tôi chần chừ, vòng qua phía sau người kia nhìn trộm, không có đuôi, lại rón rén đi qua phía trước, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh, khí chất mạnh mẽ có thừa, ngũ quan sắc nét, nếu như miêu tả thì ngay cả lỗ tai hắn cũng không chút dị dạng, một chút yêu khí cũng không thấy.
Như vậy xem ra, đây là trường hợp đặc biệt, hàng hiếm đây.
Tôi ở chỗ này kinh ngạc, lại không nghĩ đến hắn đột nhiên mở mắt.
Hắn vừa mở mắt, tôi mới phát hiện vóc người hắn rất được, đặc biệt là đôi mi thanh mày tú đó. Thật khó miêu tả, so ra cũng không kém tam đường huynh hại nước hại dân của tôi chút nào. Tôi nhìn hắn đến say mê, quên cả nói chuyện, đợi khi thấy hắn nhìu mày, lúc này mới ý thức được mình cách hắn quá gần, bối rối lùi ra sau, lắp ba lắp bắp hỏi hắn:
"Ngươi tỉnh rồi?"
Lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy mình ngốc, thật phí lời. Hắn mới mở mắt, nếu không phải tỉnh chẳng lẽ là mộng du?
Người kia không đáp, chống tay lên tảng đá từ từ ngồi dậy, hơi nhíu mày, không để ý tới ta, nâng hai tay xoa thái dương.
"Ngài cũng là khách đến tham gia lễ cưới?" Tôi hỏi.
Hắn nghe vậy dừng động tác, đầu tiên là ngước mắt nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong nước, lúc sau mới ngước mắt nhìn tôi. Ánh mắt quan sát hai chân vừa mới lội nước của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro