Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bị bệnh có thể khóc khóc

Tác giả :岂不闻"有志者,事竟成"

Link raw: https://dengligedeng1121.lofter.com/post/4bb43876_1cc4d709d

Edit: Canary

——•——

Bị bệnh có thể khóc khóc

Ôn nhu sủng nịch lão Cung × bị bệnh đáng thương lão bà

Nửa đêm không ngủ được kết quả 💉 OOC rất ít Tiểu Vũ hãm hại một chút?

Mò mẫm viết, không liên quan đến người thật.

Đạo diễn mới vừa hô cut, Tiểu Vũ lập tức dùng khăn tắm bao lấy Trương Triết Hạn bị "mưa nhân tạo" giội lên, một bên dùng khăn lông lau tóc, một bên đi đến RV.

Cuối cùng một bộ phim đã quay xong, làm liên tục hơn ba tháng rốt cuộc có thể nghỉ ngơi mấy ngày, lại bị thông báo cho là buổi chiều muốn quay bổ sung hai cảnh.

Nhưng Trương Triết Hạn lại ngã bệnh, Tiểu Vũ rất đau đầu.

Vốn đã nghỉ ngơi không tốt, thời tiết lại nóng, một ngày không biết có bao nhiêu tiếng đồng hồ bị ngâm trong mồ hôi, lại bị trụ nước lạnh từ trên cao tưới xuống, mặc dù là con người rắn rỏi cũng chịu không được.

Huống hồ, Triết Hạn kỳ thật cũng không cứng cỏi mấy.

Đêm qua đã có chút nóng lên, uống thuốc hạ sốt khó khăn lắm mới kiềm chế được nhiệt độ cơ thể, không cho lên cao. Quay một cảnh diễn với mưa xong, nhiệt độ cơ thể lên đến 39℃, nóng đến cả người vô lực, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lại không chịu chậm trễ tiến độ đoàn phim đi bệnh viện.

"Ê a ~ Tiểu Vũ cậu là một người đàn ông to lớn sao lại như bà bà mụ mụ vậy, bổ sung hai cảnh là có thể nghỉ, chút chuyện này có gì đâu!"

Khó chịu đến ồm ồm cũng muốn dỗi chút, hành vi công chúa get.

Hành Bá, nói là chỉ có hai cảnh, nhưng cụ thể khi nào có thể kết thúc công việc rất khó nói, nóng vẫn luôn không hạ xuống, Tiểu Vũ khuyên can mãi, lại lấy việc gọi điện thoại cho Cung Tuấn ra uy hiếp, Trương Triết Hạn lúc này mới đồng ý nói với đạo diễn, mời bác sĩ tới đoàn phim.

Tiểu Vũ đưa bác sĩ đi ra ngoài, hỏi những việc cần chú ý, nói lời cảm ơn tạm biệt, sau khi trở về thì nhìn thấy một người nằm ở trên giường, mặt vùi vào trong gối đầu, bả vai run lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ.

Đây là đau đến ủy khuất, Tiểu Vũ rất đau lòng.

"Được rồi được rồi, 30 tuổi, đại nam nhân tiêm một mũi sẽ không khóc được, chút chuyện này có gì đâu! Tôi nhìn xem, thật muốn thành công chúa à?"

"Cút đi!"

Cảm giác được Tiểu Vũ muốn nhấc tay mình lên, Trương Triết Hạn vung tay lên, đáng đời cậu không có vợ!

Tiểu Vũ lấy khăn ấm, vỗ vỗ bả vai Trương Triết Hạn: "Ngồi dậy lau mặt đi, che mặt như vậy không hạ sốt được."

Trương Triết Hạn ngẩng đầu, trên mặt, trên gối đầu đều là nước mắt. Chính mình uất ức thì không được chiều sao, nhẹ nhàng mà giúp lau mặt, lại sờ sờ trán —— đương nhiên không thể hạ sốt nhanh như vậy.

"Đạo diễn nói bố trí cảnh cần một chút thời gian, cậu trước ngủ một giấc cho đổ mồ hôi, chờ lát nữa cũng không đến mức quá khó chịu."

"Vậy cậu chú ý nhiều một chút tin tức bên kia, nhớ gọi tôi."

"Ừm."

"Chuyện hôm nay không thể nói cho Tuấn Tuấn, lịch trình em ấy rất nhiều, đừng quấy rầy em ấy."

"Đã biết, cậu mau ngủ đi!"

Trương Triết Hạn quả thật từ nhỏ sợ chích, nhưng cũng không đến mức khóc ướt gối đầu, thêm nữa là bởi vì lúc bị bệnh cần người yêu nhất lại không ở bên.

Nóng mơ mơ màng màng trong đầu nhỏ tất cả đều là Tuấn Tuấn, cảm xúc bị bệnh vốn yếu ớt, mới vừa tiêm xong còn đau, Tiểu Vũ đi ra ngoài tiễn bác sĩ, trong chốc lát thời gian như vậy, Trương Triết Hạn đã gửi một nhãn dán khóc khóc cho Cung Tuấn, lúc rảnh rỗi chờ trả lời mở ra siêu thoại Lãng Lãng Đinh, Trương Triết Hạn nghĩ thầm: Sơn Nhân lại là chính mình.

Ngăn cách hai nơi, chính chủ cũng cần ăn chút đường trong siêu thoại.

Nhưng siêu thoại hôm nay cũng không phải nội dung mình muốn thấy. Trương Triết Hạn mạnh mẽ lại thấu hiểu, mặc kệ là hiểu lầm hay là bôi đen, nhìn quen những cái ác ý đó rồi, đã sớm học buông bỏ, nhưng nhìn siêu thoại cp chướng khí mù mịt, ngược lại không cảm thấy phiền bao nhiêu, ngược lại là ủy khuất lớn: Chúng ta đều hy vọng mọi người có thể vui vui vẻ vẻ, nhưng vì cái gì luôn vì chúng ta mà ồn ào mâu thuẫn...... Tuấn Tuấn nhìn thấy cái này cũng sẽ không vui...... Còn không có trả lời tin nhắn...... Tuấn Tuấn cũng rất mệt, mình gửi tin nhắn cho em ấy làm gì làm em ấy lo lắng......

Muốn thu hồi nhãn dán khóc khóc, lại phát hiện đã vượt qua hai phút.

Miên man suy nghĩ, lúc Tiểu Vũ vừa vào RV đã nhìn thấy hình ảnh này.

Trương Triết Hạn bên này mới vừa ngủ, nhân viên công tác đã tìm Tiểu Vũ hỏi tình huống bệnh nhân, cũng báo cho Tiểu Vũ 3 giờ chiều mới bấm máy có thể chờ được, còn có hai giờ nữa, để cho anh hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

Có thực lực lại chịu nỗ lực, vừa khiêm tốn vừa có sức hiểu biết, vừa đáng yêu vừa lanh lợi, đạo diễn cùng nhân viên công tác đoàn phim đều nguyện ý chiều chuộng, không làm gì tiểu đậu ngọt cả đời hiếu thắng, lại không thể chiều quá rõ ràng, dù sao thời gian cũng đủ, vậy khi nào bệnh nhân nhỏ tỉnh ngủ, thì lúc đó đã bố trí cảnh tốt rồi.

Trương Triết Hạn ngủ say, ngay cả nhắc nhở tin nhắn di động cũng không thể đánh thức anh, ngược lại Tiểu Vũ bị dọa cho nhảy dựng, sợ ồn ào đến người nghỉ ngơi, vội vàng lấy điện thoại ra xa một chút, còn chưa buông đã nhận được điện thoại Cung Tuấn gọi tới.

Tiểu Vũ không hề giữ lại mà nói cho Cung Tuấn—— quay cảnh mưa, phát sốt, chích, ủy khuất khóc —— Tiểu Vũ cảm thấy, bạn nối khố ở trước mặt lão Cung không cần cái gì mặt trong hay mặt ngoài cả.

Trương Triết Hạn thức dậy đầu như cũ vẫn nặng nề, buổi chiều quay phim từng lần từng lần bay, nghe thấy đạo diễn hô cut trực tiếp rũ xuống tứ chi, tùy ý để dây thép treo đi, diễn "treo", thành bị "treo".

Quay xong Trương Triết Hạn lập tức ỉu xìu, không chỉ có đầu đau vô lực, mà đảo mắt một chút cũng cảm thấy đau, từ phim trường trở về RV cơ hồ là treo ở trên người Tiểu Vũ.

Mở cửa RV nhìn thấy Cung Tuấn trong nháy mắt, Trương Triết Hạn ngây ngẩn cả người, tùy ý Cung Tuấn kéo anh từ cửa đến trên giường ngồi xuống.

Cung Tuấn nhẹ nhàng bóp chóp mũi Trương Triết Hạn một chút, "Hoàn hồn nào, Hạn Hạn!"

"Tuấn Tuấn ~☹️"

Nhìn người trước mắt lộ ra biểu tình ủy khuất, Cung Tuấn ngay lập tức ôm người vào trong lòng an ủi, "Không bĩu môi nè, không khóc nè, chúng ta thay đồ xong thì về nhà, được không ~"

"Sao em lại tới đây ~" Không đợi Cung Tuấn nói chuyện, một cái dao mắt của Trương Triết Hạn bay về phía Tiểu Vũ: "Cậu nói!" Giọng nói mềm mại, không hề có khí thế.

Cung Tuấn vội vàng giúp Tiểu Vũ nói chuyện: "Hạn Hạn anh đừng trách Tiểu Vũ ca, là em gọi điện thoại nhất định phải hỏi."

"Hừ hừ ~~"

Vừa phải ăn cẩu lương còn bị dỗi, Tiểu Vũ chịu không nổi ủy khuất này, "Cung lão sư, tôi xem như giao tiểu tổ tông này vào tay cậu, hai người các cậu buông tha tôi đi." Nói xong liền chạy.

Dọc đường đi tiểu bệnh nhân ghé vào trong lòng lão công rầm rì nói không thoải mái, dán dán trán dán dán mặt vẫn rất nóng, Cung Tuấn muốn trực tiếp đi bệnh viện lại bị ngăn cản.

"Hai chúng ta cùng nhau xuất hiện ở bệnh viện, bị chụp rồi nói như thế nào?"

"Anh bây giờ rất nóng, không đi bệnh viện kiểm tra em không yên tâm. Em lập tức gọi điện thoại cho phòng làm việc, trước làm tốt PR!"

"Ai nha ~ Cung lão sư! Em đây là quan tâm sẽ bị loạn đó, anh chỉ là bị cảm lạnh."

"Hạn Hạn!"

"Em không phải quen biết một người tuổi trẻ có triển vọng...... Gọi là gì...... bác sĩ Lăng à? Em hỏi anh ta có thời gian hay không, mời anh ta tới nhà chúng ta, chúng ta đưa thêm chút tiền chữa bệnh thì tốt rồi."

"Cũng là anh thông minh."

Cung Tuấn gọi điện thoại cho Lăng Duệ, đương nhiên là có thời gian, đơn giản biết một chút tình huống của tiểu bệnh nhân, làm Cung Tuấn yên tâm, thuận tiện hỏi lần trước đo nhiệt độ cơ thể cùng lúc chích, để sắp xếp cho tốt.

Trương Triết Hạn ấp úng ê ê a a mà nói không rõ, lúc Cung Tuấn hỏi lại, sẽ mang khuôn mặt nhỏ suy sụp: "Nga ~ anh sốt đến mơ hồ anh sao lại nhớ rõ được ~ hỏi Tiểu Vũ hỏi Tiểu Vũ!"

Không có cách, quá nuông chiều.

Cung Tuấn đành phải hỏi Tiểu Vũ một lần nữa lại gọi điện thoại cho Lăng Duệ nói rõ tình huống.

Sau khi về nhà nghĩ đến còn chưa ăn cơm chiều, Cung Tuấn dỗ dành hỏi muốn ăn cái gì, hỏi vài lần đều nói không muốn ăn, hỏi đến nóng nảy sẽ ủy ủy khuất khuất mà xù lông, rồi lại không có sức lực, đôi mắt hồng giống như bé thỏ con, Cung Tuấn dường như có thể thấy tai thỏ rũ xuống.

"Lát nữa ăn không được sao?"

"Được được được, nghe anh."

Gấp đến độ khẩu âm Giang Tây cũng nói ra, ngày thường nói chuyện mang theo âm cuối đáng yêu vô cùng, hiện tại giọng nói mềm mại càng làm cún lớn đáng yêu đến cái đuôi cũng phải nhếch lên, nói cái gì cũng theo anh.

Cung Tuấn ngồi dựa đầu giường, Trương Triết Hạn nằm ở trên đùi cậu vuốt vuốt tay cậu:

Trương Triết Hạn dùng ngón cái cùng ngón trỏ của mình nhéo ngón tay Cung Tuấn một lát, từ đốt ngón tay nhẹ nhàng nắm lên đầu ngón, năm đốt ngón tay đều niết quá một lần.

Lại nhấc lên ngón giữa đặt lên trên ngón trỏ, lại đặt ngón áp út lên trên ngón giữa, cuối cùng muốn đặt ngón út lên ngón áp út; đặt ngón út không ổn, luôn rơi xuống, thử ba lần, Cung Tuấn nhìn thấy Trương Triết Hạn vểnh môi.

Lại mang bàn tay của mình đối nhau với bàn tay của Cung Tuấn: Tay Tuấn Tuấn thật dài! Sau đó dùng tay mình dán lên mu bàn tay của Cung Tuấn, cùng nắm tay với Cung Tuấn: Bao không được! Lại dán mu bàn tay của mình dán lên lòng bàn tay của Cung Tuấn: Bao được rồi!

Có người hâm mộ bàn tay thon dài to lớn, có người lại thích tay nhỏ đáng yêu.

Cung Tuấn cứ nhìn anh chơi trong chốc lát như vậy.

Bàn tay to dán bàn tay nhỏ, môi dán lên trán, khô khốc, nóng nóng, trong chốc lát bác sĩ Lăng đã đến, khẳng định còn muốn chích.

"Bảo bối à, buổi sáng chỗ chích có muốn thoa một chút hay không?"

"Không cần, lại không đau."

"Không đau sao lại khóc?"

"Tiểu Vũ sao cái gì cũng nói cho em vậy, trừ tiền lương của cậu ta!"

Công chúa không cần mặt mũi sao?

—— Về sau bất luận gặp khó khăn gì, hay là cần ca ca giúp đời chỗ nào, anh vĩnh viễn ở đây ——

Đệ đệ không gặp khó khăn, ca ca ngược lại đã gặp khó khăn trước.

"Tuấn Tuấn, khi em còn nhỏ chích sẽ khóc ư?"

"Ừm... Lúc còn rất nhỏ khẳng định sẽ nha. Ghi chép tới nay lần đầu chích không khóc là ở năm 4 tuổi, mẹ nói năm 4 tuổi là người lớn, phải dũng cảm, từ đó về sau thì không khóc."

"Nga ~" Trương Triết Hạn uể oải nói.

"Bất quá, Hạn Hạn có thể khóc. Bị bệnh, khổ sở, đau, không vui đều có thể làm nũng, khóc thì khóc, hôm nay Hạn Hạn không phải là người lớn, em ôm dỗ dành, làm bạn nhỏ một ngày, được không?"

Nói đùa, nào có ca ca bị đệ đệ sủng thành bạn nhỏ.

Bất quá —— Tuấn Tuấn là đệ đệ, lại không hoàn toàn là đệ đệ.

Bác sĩ Lăng kiểm tra thân thể cho bạn nhỏ xong, chính là mệt nhọc cùng cảm lạnh khiến cho phát sốt. Trong quá trình đó ba người nói chuyện phiếm, biểu hiện của Trương Triết Hạn thật sự bình tĩnh, cười đến so với ở Khoái Bản ôm heo còn miễn cưỡng hơn.

Nhìn bác sĩ Lăng một bên phối thuốc, ánh mắt Trương Triết Hạn hận không thể nhìn chằm chằm xuyên thấu người ta.

Cung Tuấn đương nhiên là không hề lệch mà bắt giữ cảm xúc của Trương Triết Hạn, để người ghé vào trong lòng của mình, ôm anh, ở bên tai nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, ôm ca ca, bác sĩ Lăng chích không đau, rất nhiều bạn nhỏ đều thích anh ấy."

Trương Triết Hạn còn chưa kịp nói chuyện, đã bị cởi ra nửa bên quần.

"Anh ~😣" Gạt người, kim đâm vào thịt sao có thể không đau.

Bất quá cùng so sánh với buổi sáng, quả thật nhẹ rất nhiều, nhưng thời gian đẩy thuốc tựa hồ cũng biến quá dài.

"Hừ ~ còn chưa tốt sao?" Tiểu âm sữa cùng trong phát sóng trực tiếp Pandora nói "Khuyên tai của tôi giống như hai cái cánh nhỏ" không có khác biệt mấy, Cung Tuấn thật sự giống như dỗ dành bạn nhỏ mà dỗ.

Bác sĩ Lăng nhìn thấy Trương Triết Hạn không tự giác làm nũng, nhớ tới bảo bối trong nhà mình: Tiểu Việt chích cũng dùng biệt hiệu bạn nhỏ kiêm tiêm, cũng sẽ đỏ mắt mà hỏi sao lại chưa tiêm xong —— nhưng trực giác nói cho bác sĩ Lăng, Tiểu Việt có thể so với công chúa đáng yêu này ngoan hơn nhiều.

Trương Triết Hạn cũng theo thói quen đánh giá người ta: tay bác sĩ Lăng cũng khá đẹp, vóc dáng cũng rất cao, nhưng nhìn xa đáng yêu không bằng Tuấn Tuấn —— không biết ca hát có dễ nghe hay không.

Bác sĩ Lăng đi rồi, Trương Triết Hạn còn treo ở trên người Cung Tuấn chơi xấu, Cung Tuấn một bên nhẹ nhàng xoa một bên khen ngoan. Khi cậu cho rằng Trương Triết Hạn ngủ rồi, thì truyền đến một tiếng cười "hắc hắc hắc", tiếp theo thì nghe được một câu: Trên mông anh có hai cái lỗ kim.

Ừm, lỗ kim.

Cung Tuấn:......

Ngày hôm sau tỉnh lại, Cung Tuấn sờ sờ trán Trương Triết Hạn, giống như không nóng, lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể, tiểu tổ tông lại không phối hợp.

"Ưm ~ không cần."

"Đo nhiệt độ cơ thể còn muốn quậy à? Lại không đau."

"Em nói anh là bạn nhỏ, bạn nhỏ có thể không ngoan."

"Được, bạn nhỏ. Bảo bối biết bạn nhỏ bị bệnh nên đo nhiệt độ cơ thể như thế nào không?"

Cảm giác được tay đặt phía sau mình, bạn nhỏ đỏ mặt ngoan ngoãn đo nhiệt độ cơ thể.

——————————————

Nghe nói Tuấn Tuấn còn chưa tan tầm, bảo vất vả.

Tôi viết đều là giả, Tuấn Tuấn cùng Triết Hạn nhất định thân thể phải khỏe mạnh nha!

—— END ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro