[Ôn Chu] Đi vào giấc mộng
Tác giả:香香甜甜奶黄包
Link raw: https://tothesouthest.lofter.com/post/1d73dd9a_1cc14a53b
Edit: Canary
——•——
[Ôn Chu] Đi vào giấc mộng
Hướng chữa khỏi oneshot
Tóm tắt: Năm lần bảy lượt tận mắt nhìn thấy người yêu thiếu chút nữa rời xa y mà đi, Chu Tử Thư xuất hiện bóng ma tâm lý.
Ôn Khách Hành là nút thắt của Chu Tử Thư vĩnh viễn không cởi được, đồng thời cũng là thuốc của y.
Xem lão Ôn chữa khỏi cho A Nhứ không có cảm giác an toàn như thế nào.
"Nút thắt không cởi được, cướp trúng đích không thể cởi được, là ngươi"
Đây vốn nên là một đêm bình thường. Hai người giống như ngày thường, sau khi vuốt ve an ủi một phen sau đó ôm nhau ngủ. Lúc đang ngủ, Ôn Khách Hành đột nhiên bị người trong lòng chuyển động làm bừng tỉnh. Hắn vội vàng cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy người trong lòng cau mày, một hàng nước mắt từ đôi má gầy gò chảy xuống.
"Lão Ôn...... Lão Ôn, lão Ôn ngươi đừng đi......" Trong lúc ngủ mơ, người nọ như cũ bất an thì thào, làm như cố gắng muốn mở hai mắt, rồi lại vô lực nâng lên mí mắt. Một đôi lông mi nhuận ướt nhẹ nhàng rung động, mang ra từng đạo nước mắt nhợt nhạt.
"A Nhứ, A Nhứ ta ở đây." Ôn Khách Hành thuần thục mà nắm chặt cánh tay bên eo hắn, hôn lên đôi mắt run rẩy của y, chỉ chốc lát sau, môi mỏng của hắn kề sát bên tai y, nhẹ nhàng gọi người yêu của hắn, "Ta ở chỗ này, A Nhứ ngủ đi, ta sẽ không đi."
Hắn biết, từ khi bọn họ từ kho vũ khí đi ra, không, có lẽ là sớm hơn, từ khi hắn giả chết rơi xuống vách núi là lúc bắt đầu, trong lòng người yêu bất an đã chôn xuống căn nguyên.
Từ Tuyết Sơn trở về, hai người họ liền bị Đại Vu cùng Diệp Bạch Y liên thủ chú trọng điều dưỡng thân thể. Quá trình uống thuốc điều trị thống khổ mà lại lâu, mỗi ngày lăn lộn đều mệt mỏi kiệt lực, hai người chỉ ôm nhau nặng nề ngủ.
Sau đoạn thời gian kia, Chu Tử Thư trầm mặc, luôn si ngốc mà nhìn hắn xuất thần, chỉ có lúc ban đêm mới có thể nhân chuyện mệt nhọc quá độ mà ngủ sâu. Bất quá, kỳ hạn uống thuốc này vừa qua mấy ngày, Chu Tử Thư đã không ngủ ngon được, không biết bao nhiêu đêm, y hãm sâu vào trong ác mộng cái chết của người yêu, lại một thân mồ hôi lạnh mà bừng tỉnh, nhìn xung quanh người yêu y, gắt gao nắm tay hắn, thẳng đến hừng đông.
A Nhứ nhà hắn, tính tình hết lần này đến lần khác rất bướng bỉnh. Cho dù trong lòng khổ sở chịu không nổi, xoắn đau, y cũng không lên tiếng.
Chỉ là lúc ban đêm, chính mình giả bộ ngủ say ôm lấy hắn, thật lâu không chịu chợp mắt, càng không ngừng dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt hắn.
Ôn Khách Hành biết, A Nhứ của hắn ban đêm không dám chợp mắt, là vì sợ nhắm mắt lại, dáng vẻ hắn sẽ giống như gió tranh rơi xuống vách núi, hắn đầy đầu tóc đen thế nhưng thành tóc bạc, đầu ngón tay đặt ở trong tay y vô lực rơi xuống, sẽ từng lần từng lần xuất hiện ở trước mắt y.
Tối nay, y cuối cùng cũng chịu không nổi lâm vào ngủ say, nhất định là khó chịu dữ dội, mới ở trong mơ cũng nhẹ giọng nỉ non, rơi nước mắt.
Từ điểm này, hắn hối hận nghĩ thầm muốn quạt tên tự cho là đúng là mình mấy bạt tay. Vết thương trong lòng người yêu là hắn tự tay tạo ra trước mắt, mà nay cũng gọi hắn là nếm trả lại phần đau xót này. Tổn thương của từng người xảy ra như lưỡi dao sắc bén trong tay hắn, cứng rắn đâm hai người họ một cái, đến nỗi hai người họ không thể chịu đựng cùng nhau.
Chu Tử Thư cuối cùng mượn đau đớn từ ngực tỉnh ngủ, giãy giụa mở mắt ra một khe hở. Dưới ánh trăng, trong mắt y chứa đầy một vũng nước mê mang mà lại hoảng loạn, đầu ngón tay y nhẹ nhàng xoa mặt Ôn Khách Hành, giống như cảm giác người này còn tồn tại. Bờ môi của y khép khép mở mở mấy lần, rồi lại nói không nên lời một câu. Hắn chỉ là nhìn y, nửa ngày, không có một động tác nào.
Ôn Khách Hành vỗ nhẹ mu bàn tay kia của y đang chậm rãi dời lên, bàn tay thon dài bao năm ngón tay của y, hắn bắt lấy tay y, ấn tay y chặt chẽ ở trên mặt mình, hắn muốn cho người yêu cảm thụ được nhiệt độ ấm áp cơ thể của hắn, cho người yêu vuốt ve mạch đập sống động nhảy lên của hắn, cho người yêu biết, hắn vẫn luôn ở đây.
"A Nhứ." Ôn Khách Hành ôn nhu gọi tên của y, "Ngươi sờ đi, ta rất ấm áp. Ngươi nhìn xem, ta ở chỗ này."
"Nơi này không phải núi Thanh Nhai, cũng không phải kho vũ khí, càng không phải mơ. Nơi này không có sống mơ mơ màng màng, nơi này chỉ có chân chân thật thật tồn tại, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành. Chúng ta hiện tại đều rất tốt, chúng ta về sau cũng sẽ rất tốt."
"Thật vậy sao?" Chu Tử Thư si ngốc mà nhìn người yêu của y, sợ nháy mắt, hắn liền hóa thành mảnh nhỏ trong giấc mơ của mình, từng chút từng chút biến mất không thấy. Chụp vào tay y giống như vĩnh viễn bắt không được vạt áo bay xuống, vĩnh viễn bắt không được bàn tay gục xuống kia, giống như y cùng Ôn Khách Hành, cuộc đời này luôn là ở trong một cái lại một cái cơ hội không ngừng bỏ lỡ, gặp được, lại bỏ lỡ, gặp lại, nhưng không cách nào chồng lên nhau.
"Lão Ôn, lão Ôn, ngươi đừng đi." Y chỉ là nhớ kỹ câu này nhiều lần. Xúc cảm ấm áp dưới tay không phải giả, hình ảnh trong lòng cũng không làm giả được, đó là vết sẹo trong lòng y vĩnh viễn không vuốt thẳng được, mỗi lần đến đêm khuya tĩnh lặng là sẽ phát tác, đau đến y không dám dời tầm mắt nhìn về phía người yêu, đau đến y trắng đêm trằn trọc, đau đến y từ trước đến nay kiên cường cũng rơi xuống từng giọt nước mắt.
"A Nhứ, chúng ta từ từ đến." Ôn Khách Hành nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của y, cùng chóp mũi dán chóp mũi với y, để cho người yêu cảm nhận được hơi thở của mình, "Ngươi có thể ôm chặt ta, ngươi có thể nắm chặt ta,"
"Mặc kệ ngươi đuổi cũng không buông tay, ta đời này, kiếp sau, vĩnh viễn cũng muốn nắm tay ngươi không buông."
Hắn giống như lúc trước, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng người yêu, ở bên tai y nhẹ giọng nói nhỏ, "A Nhứ, ta vẫn luôn ở đây, chúng ta còn có thật nhiều thật nhiều cái về sau nữa. Chúng ta sẽ nhìn Thành Lĩnh thành gia lập nghiệp, chúng ta phải nếm rượu ngon của thiên hạ, chúng ta phải ở nhân gian phơi nắng, thẳng đến khi cuối đời, chúng ta cũng phải nắm tay đi qua đường Hoàng Tuyền, đi lên cầu Nại Hà."
Đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, ta sẽ không buông ngươi lần nào nữa. Đương nhiên, ngươi cũng không thể bỏ ta. Chúng ta phải đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, chúng ta phải đời đời kiếp kiếp không chia lìa.
"Được, đây là ngươi nói." Chu Tử Thư chớp chớp mắt ướt át, khóe môi gợi lên một đường cong rất nhỏ, lộ ra một tia nhàn nhạt tươi cười.
Ôn Khách Hành nói, Chu Tử Thư vĩnh viễn tin tưởng. Y tin tưởng tay hắn ở sau lưng vỗ nhẹ, cánh tay hữu lực vây quanh y, tin tưởng cái ôm ấm áp này, tin tưởng người yêu ở bên tai y nhẹ giọng nói lời hứa kiên định.
"Một lời đã định, bất luận ở đâu, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ bỏ ta."
"Một lời đã định, A Nhứ đại nhân." Hắn nghe thấy người yêu cười trả lời, ôm y càng gần sát trái tim hắn.
"Ngủ ngon, lão Ôn."
"Ngủ ngon, A Nhứ, mơ đẹp."
—END—
Đêm khuya duyên ngắn viết oneshot.
Chúc tất cả các bạn đọc ngủ ngon, mơ đẹp.
—— END ——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro