[Ôn Chu] A Nhứ nhà ta sợ đau
Tác giả:青梅煮酒
Link raw: https://qingmeizhujiu00.lofter.com/post/1fc669e1_1cb9fb3a1
Edit: Canary
——•——
[Ôn Chu] A Nhứ nhà ta sợ đau
Cùng cốt truyện nguyên tác không giống nhau
01.
Lúc trước thời điểm thanh sang*, Ôn Khách Hành hỏi Chu Tử Thư một câu, "A Nhứ có sợ đau không?" Chu Tử Thư sửng sốt chớp mắt một cái, tiếp tục lấy dao găm khoét thịt nhão của miệng vết thương bên dưới.
(*thanh sang (清创): cắt bỏ mô hoại tử, lúc này là cảnh tập 6 trong phim, hai người vừa thoát ra khỏi nghĩa trang Triệu Thị á, A Nhứ bị thương do đấu với người thuốc)
Đau chứ, đây chính là khoét thịt từ trên người mọc ra xuống, là ai cũng sẽ cảm thấy đau. Nhưng y đau rất nhiều, bất luận bị tổn thương hay gặp khó khăn gì đi nữa, người khác quan tâm chỉ có chuyện xử lý như thế nào, không ai hỏi y có đau hay không, thậm chí không ai để ý y chết hay sống.
Bỗng nhiên lại có một người quan tâm y có đau hay không, tuy nói có chút đột ngột, nhưng vẫn là làm cho lòng y mềm nhũn.
Đôi mắt Ôn Khách Hành là một đôi mắt đẹp như ẩn giấu vô hạn thâm tình, nhưng luôn mông lung thấy không rõ, mà Chu Tử Thư cũng chán ghét nhất tiếp xúc với loại người này đến cả bộ mặt thật cũng không biết được, cho nên mặc kệ Ôn Khách Hành quấn lấy y như thế nào, y cũng chỉ tỏ ra một bộ không nóng không lạnh, hy vọng người nọ thức thời cách y xa một chút.
Đáng tiếc, Ôn Khách Hành không phải là loại người dễ dàng nói với thất bại, người nọ càng lạnh nhạt hắn càng nhiệt tình, huống chi là bộ dáng mỹ nhân tuyệt thế hiếm thấy này cơ chứ.
Ôn Khách Hành đoạt lấy dao găm trong tay Chu Tử Thư, tuy rằng oán giận y một câu, nhưng động tác trên tay vẫn rất cẩn thận, thẳng đến khi nhìn thấy làn da cổ trước ngực cùng sau vai căn bản không phải một màu sắc, hắn đầu tiên là cảm thấy kỹ thuật dịch dung của A Nhứ nhà mình còn thiếu sót chút, nhưng nhìn chỗ bị thương kia lại có chút đau lòng.
"A Nhứ nếu sợ đau có thể cắn tay ta đó." Nói xong còn đem tay áo lật lên lộ ra một đoạn cánh tay phóng tới trước mặt Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư hiển nhiên không muốn chịu ân tình này của hắn, đẩy cánh tay của hắn ra, "Ngươi nếu như không giúp thì ta cũng có cách, đưa dao cho ta."
"Aiz, làm sao được chứ, ta đến ta đến." Nói xong một đao ghim xuống, chỗ bị thương này có chút nặng, xử lý cũng có chút khó khăn.
"A." Ôn Khách Hành nghe được một tiếng kêu rên của Chu Tử Thư tâm chợt nóng lòng, ngẩng đầu nhìn mồ hôi từ cổ chảy xuống, cũng không ngừng động tác trong tay.
"A Nhứ có muốn để cho ta chạm nhẹ không?"
Chu Tử Thư không có tâm tư đi ứng đối Ôn Khách Hành hoa ngôn xảo ngữ, khép hờ hai mắt chờ hắn xử lý xong.
"A Nhứ đừng không để ý tới ta mà."
"A Nhứ có thể thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau."
"A Nhứ......"
"A Nhứ......"
"Ôn Khách Hành ngươi đủ chưa?"
Ngay khi Chu Tử Thư sắp động thủ, y bỗng nhiên cảm giác được một hơi thở dừng ở trên vai y, sau đó là cánh môi mềm mại.
Ôn Khách Hành đang giúp y hút máu độc.
Có lẽ, Ôn Khách Hành là một người đáng giá tin tưởng? Cho hắn nhìn xem gương mặt thật của mình cũng không sao.
Sau đó khi hai người giao đấu, Chu Tử Thư vốn dĩ có thể dựa vào khinh công lướt nước né tránh, lại thẳng tắp rơi vào trong nước, nhân cơ hội tẩy sạch đồ vật trên người.
Ôn Khách Hành nổi lửa, mang áo ngoài của hai người treo lên, nhìn Chu Tử Thư chỉ có một tầng áo mỏng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
"A Nhứ vậy mà có ý định câu dẫn tại hạ à? Nếu là như thế, vậy tại hạ thật sự từ chối thì bất kính."
"Cút." Mặt Chu Tử Thư đã sớm ửng hồng, cũng may nhờ ánh lửa che đậy, không hiện ở trên mặt.
Có thể là thật sự bại.
02.
Từ khi Chu Tử Thư lộ mặt thật ở trước mặt Ôn Khách Hành, người nọ càng thêm quấn lấy y, thậm chí lúc y đi nhà xí cũng lặng lẽ đi theo.
"Đồ vật của A Nhứ sạch sẽ đáng yêu, như là chưa từng dùng qua." Ôn Khách Hành chuyển động mở quạt xếp quạt gió, cười không có hảo ý nếu là người khác làm như vậy định là hèn mọn bỉ ổi, nhưng đến trên người Ôn Khách Hành lại không có vẻ gì là không ổn. "Hay là, A Nhứ chúng ta thật sự vẫn là một đồng nam tử?"
"Ôn! Khách! Hành!", Chu Tử Thư chịu không nổi khiêu khích, đi lên muốn đánh hắn, nhưng công lực hiện giờ của y chẳng qua là năm phần so với thời kỳ toàn thịnh, đương nhiên đánh không lại Ôn Khách Hành.
Cuối cùng chỉ thở hổn hển bị Ôn Khách Hành ôm lấy eo kéo vào trong ngực.
"A Nhứ chúng ta thật đúng là người đáng yêu nhất trên thế giới này." Nói xong thì buông lỏng tay, nếu lại chọc A Nhứ da mặt mỏng kia, sợ là sẽ tự mình lén chạy trốn.
03.
"Lão Ôn, ta xem ngươi là bằng hữu. Ta cho rằng ngươi bất quá là giả ngây giả dại, không nghĩ tới ngươi thật sự điên."
Ôn Khách Hành không trả lời y, nên nói không nên nói hắn đều đã nói tất cả, lần này Chu Tử Thư sợ là hận hắn thảm rồi.
Bộ dạng Chu Tử Thư lã chã sắp khóc thật sự chọc người yêu thương, hắn cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vốn hắn chỉ đơn thuần cảm thấy đây là khoảng thời gian tươi đẹp không cách nào quên được, đi dọc theo con đường này cùng chung hoạn nạn, thật ra làm hắn sinh ra vài phần chân tình.
Chờ Ôn Khách Hành rời đi, Chu Tử Thư tìm một chỗ nằm xuống, uống hai phần rượu, chợt thấy trong lòng chua xót phát đau, nước mắt trong mắt cũng khống chế không nổi.
Y sờ sờ nước mắt trên khóe mắt, có chút kinh ngạc, y đã thật lâu không khóc, vậy mà vì một người liền...... trái tim y cũng đập đến phát đau.
Đây là Chu Tử Thư hiếm thấy yếu ớt, y ấn ngực mình, từ từ phun ra một câu "Lão Ôn, ta đau."
Lúc đối phó với tam đại thích khách kia, công lực y vô dụng, trúng một chiêu, sau đó nghe thấy Ôn Khách Hành mang theo lửa giận nói, "Tổn thương ngươi, ta sẽ bầm thây bọn họ thành vạn mảnh."
"Lão Ôn?" Chu Tử Thư xoa xoa máu bên môi, nhờ Trương Thành Lĩnh đỡ, nhìn Ôn Khách Hành vô cùng nhanh nhẹn xử lý mấy người kia.
"Sư phụ, ngươi cảm thấy thế nào?" Trên người Trương Thành Lĩnh còn có vết thương, lại trước quan tâm người khác.
Chu Tử Thư chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quá mức ngây thơ chân thành, lấy tay ra sờ sờ đầu của cậu, lộ ra nụ cười với cậu, "Ta không sao. Huống chi Ôn thúc ngươi tới rồi, hắn......"
Y bỗng nhiên ngừng nói, mím môi dựa vào tường không nói chuyện nữa.
Trương Thành Lĩnh cảm nhận được sư phụ nhà mình không đúng lắm, cũng không dám hỏi nhiều.
04.
Sắc trời đã tối, trên người Chu Tử Thư cùng Trương Thành Lĩnh còn có thương tích, ba người đành phải tìm một cái khách điếm ở đó.
Tiểu nhị khách điếm nói chỉ còn hai gian phòng, Ôn Khách Hành cảm thấy đây là cơ hội tốt cùng Chu Tử Thư làm lành, vội vàng thanh toán tiền.
"Thành Lĩnh một mình một gian, ta cùng sư phụ ngươi có chuyện muốn nói."
"Không cần. Tiểu nhị, chỗ này của các ngươi có phòng chất củi không ta mượn dừng chân một đêm, tiền cũng có thể thu theo như bình thường."
"Vị khách quan này, phòng chất củi của tiểu điếm vừa ẩm vừa ướt, tuy rằng chúng ta mở cửa tiệm làm ăn buôn bán, nhưng cũng không thể thật sự lừa khách nhân như thế."
Ôn Khách Hành nhịn không được cười một tiếng, làm Chu Tử Thư trợn mắt, ôm vai y, "A Nhứ đừng có tức giận nữa, nếu không, chờ trở về phòng ta mặc cho ngươi xử lý, như thế nào?"
Lời tuy như thế, chờ thật sự vào phòng, Ôn Khách Hành vẫn trở tay đè Chu Tử Thư dưới thân, "A Nhứ, ta sai rồi. Ngày ấy ta không nên la ngươi, tha cho tướng công lần này đi?"
"Cút đi, ai muốn nhận ngươi làm tướng công chứ?" Chu Tử Thư duỗi tay đẩy hắn, lại phát hiện căn bản đẩy không ra.
"Vậy ta đây làm thiếu nữ xinh đẹp tới hầu hạ tướng công ngươi được không?"
Chu Tử Thư tuyệt đối là bị nụ cười kiều mị của Ôn Khách Hành kia lừa gạt, chờ đến khi tay Ôn Khách Hành sờ đến bộ vị quan trọng, mới phát hiện có chút không đúng.
"A Nhứ có sợ không đau?"
Ôn Khách Hành mới đưa vào một ngón tay, đã thấy nước mắt từ trên mặt Chu Tử Thư chảy xuống, "A Nhứ đừng khóc, chờ chút sẽ thoải mái."
"Đau." Chu Tử Thư giống như làm nũng với Ôn Khách Hành, không nghĩ tới Ôn Khách Hành lại kích động đến biên độ động tác càng lớn hơn nữa.
"Ôn Khách Hành, ngươi cmn lại lừa lão tử."
"Không cho A Nhứ nói lời thô tục này, nên phạt."
Một đêm này rốt cuộc cũng nghe không được Chu Tử Thư nói một câu hoàn chỉnh.
05.
Sau đó Ôn Khách Hành bất luận làm gì đều khắp nơi che chở Chu Tử Thư, thật sự là làm cho người giống như búp bê sứ. Đến A Tương cũng nhịn không được phun tào, "Ta cũng chưa thấy ngươi che chở ta như vậy."
"Này không giống nhau, ngươi nếu là mỹ nhân giống A Nhứ, mà lại ở trong lòng ta chiếm chỗ ngồi, ta đây cũng sẽ như vậy."
"Cắt ~"
"Huống hồ, A Nhứ nhà của chúng ta sợ đau."
Chu Tử Thư rốt cuộc nghe không được động tĩnh quanh mình, y cảm giác chính mình hiện tại giống như là một trứng tôm đã chín.
"Không có nhiều người được ta để ở trong lòng, A Nhứ là độc nhất."
※ tôi muốn cùng lsp đoạt A Nhứ, cười chết, tôi căn bản không để Ôn Khách Hành xem được.
—— END ——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro