Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Lăng Việt] Đừng tới gần Lăng Duệ, sẽ trở nên bất hạnh

Tác giả: 乐疯6s

Link raw: https://vin24.lofter.com/post/1e6bd8ee_1cc6ac6e5

Edit: Canary

——•——

[Lăng Việt] Đừng tới gần Lăng Duệ, sẽ trở nên bất hạnh

Tuấn triết diễn sinh toàn văn 2k+ HE ngọt

Tiểu Việt của tôi rất ngạo kiều tsundere

Chính văn bên dưới

Hôm nay bác sĩ Lăng không có sắp xếp phẫu thuật, sau khi tan làm ở phòng khám bệnh vẫn luôn ngồi trong văn phòng nhìn chằm chằm điện thoại, thỉnh thoảng còn thở dài hai cái.

Triệu Thụy người này nhìn không nổi bộ dạng người khác lắp bắp huống chi đây còn là Lăng Duệ, Lăng Duệ nào có phiền não đâu chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại Triệu Thụy đi tới bên cạnh Lăng Duệ đụng hắn một cái, "Làm sao thế bác sĩ Lăng, vừa mới nghỉ tay đã nhìn cậu nhăn mày, gặp chuyện gì khó cùng anh em tôi nói xem."

"Đừng nói nữa, chính cậu xem đi." Lăng Duệ trực tiếp đưa điện thoại cho Triệu Thụy.

Đúng là giao diện Wechat cùng Vương Việt nói chuyện:

Kim cương của Tiểu Việt: Tiểu Việt, ngày mai em còn đi làm sao?

Bảo ngoan: Đúng vậy, không đi làm kiếm tiền anh nuôi em à.

Kim cương của Tiểu Việt: Đã sớm nói em không cần đi đưa cơm hộp, anh nuôi em cùng Siêu ca.

Bảo ngoan: A, anh sao lại nhắc tới việc này, em không có khả năng không làm việc chờ anh nuôi em được, chẳng lẽ em không cần mặt mũi sao, anh nếu muốn cùng em cãi nhau em sẽ không trả lời anh nữa!

Kim cương của Tiểu Việt: Này có chuyện quan trọng mà, anh không phải muốn cãi nhau với em, anh là muốn hỏi em ngày mai có thể nghỉ một ngày hay không.

Bảo ngoan: Không được.

Kim cương của Tiểu Việt: À, vậy được rồi.

"Ê, tôi nói cậu tại sao một ngày này mất hồn mất vía, ngày mai là lễ lớn gì à?"

Triệu Thụy xì một cái cười ra tiếng, bác sĩ Lăng nhìn vốn cao lãnh cũng chạy không thoát ở trước mặt người yêu làm nũng, đặt biệt hiệu cho Vương Việt càng buồn nôn không dám khen.

Lăng Duệ thấy Triệu Thụy xem xong lập tức tắt màn hình điện thoại đi sợ cái tên có đôi mắt giống như máy quét này thấy những cái không nên thấy.

"Ngày mai, sinh nhật tôi, tôi muốn cùng em ấy hảo hảo trải qua một lần sinh nhật, nhưng mà em ấy cái dạng này hoàn toàn chính là đã quên sinh nhật tôi rồi!" Lăng Duệ càng nói càng khổ sở, giọng nói cũng không tự giác mà thêm chút mùi ủy khuất, một phen túm chặt cổ áo Triệu Thụy rất có ý tứ ép hỏi, "Cậu nói xem! Cậu nói Tiểu Việt có phải hay không bởi vì, bởi vì chúng tôi ở bên nhau lâu rồi nên em ấy đã chán, em ấy không quan tâm tôi, người khác thất niên chi dương* đến tôi đây thì biến thành bảy tháng chi dương sao, tiêu rồi, tôi giữ phong độ thấp như vậy à......"

(* Thất niên chi dương (七年之痒): tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được "thất niên chi dương" thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.) (mượn lời giải từ gg)

Triệu Thụy bị bác sĩ Lăng làm hoảng sợ, cậu còn tưởng rằng phản ứng của Lăng Duệ là vì cậu đã quên luôn ngày sinh nhật của Lăng Duệ nên muốn đánh cậu chứ.

"Cậu bệnh tâm thần à, cậu cùng người ta nói cậu muốn ăn sinh nhật sao, hay là nói không chừng cậu ta muốn cho cậu cái kinh hỉ thì sao?"

"Tiêu rồi, tôi giữ phong độ thấp như vậy......" Lăng Duệ căn bản nghe không vào Triệu Thụy nói gì, đầy trong đầu đều là chính mình bị bỏ rơi.

"Này tôi nói Lăng Duệ, cậu thật sự có bệnh, nói chuyện tình yêu càng có bệnh, cậu thừa dịp hôm nay thử cậu ta một chút không phải được sao, nếu như Vương Việt quả thật không nhớ dứt khoát nói cho người ta cậu muốn ăn sinh nhật muốn để cậu ấy cùng cậu trải qua, ngoài cái này ra, có nghĩ là còn tốt rồi."

Tuy rằng là anh em nhưng Triệu Thụy thật sự hy vọng Vương Việt sớm ngày thấy rõ bộ mặt thật của Lăng Duệ, đừng bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt, Lăng Duệ ở phương diện nào đó thật sự bệnh cũng không nhẹ.

Triệu Thụy ghét bỏ giải cứu cổ áo khoác ngoài bị Lăng Duệ nắm lấy còn thuận tay vỗ vỗ, kết quả xoay người thì đụng vào góc bàn làm việc của mình đau đến cậu thống khổ rơi nước mắt.

Đừng tới gần Lăng Duệ, sẽ trở nên không may.

Vào lúc ban đêm bác sĩ Lăng vừa tan tầm đã đi thẳng đến cửa nhà, thừa dịp Vương Việt còn chưa về nhà làm một bàn lớn đồ ăn Vương Việt thích ăn dự định buổi tối thử thăm dò một chút.

Vương Việt đưa xong đơn cuối cùng trở về nhà, mới vừa ở dưới thang máy không đợi đến vào nhà đã nghe mùi thơm từ khe cửa bay ra.

"Ơ, hôm nay làm nhiều món ngon như vậy." Vương Việt vừa vào cửa rửa tay xong thì đi đến bàn ăn, kết quả nửa đường bị Lăng Duệ ngăn ở trong ngực.

Lăng Duệ chỉ chỉ miệng mình Vương Việt liền biết hắn có ý tứ gì, nhưng mà, Vương Việt hết lần này đến lần khác cố tình không muốn thuận ý hắn, ở trong lòng Lăng Duệ xoay tới xoay lui chính là không hôn Lăng Duệ, cuối cùng vẫn là bị Lăng Duệ nhéo mặt mới miễn cưỡng hôn một cái phóng đến ăn cơm.

Ở Vương Việt nhìn xem cái này chỉ là một nhạc đệm nhỏ, cũng coi như là tình thú nhỏ đi, nhưng hôm nay Lăng Duệ đây là xem như đã thay đổi vị.

Vì sao hôm nay Tiểu Việt không hôn mình, mình đã yêu cầu rõ ràng như vậy mà cậu còn né tránh, tiêu rồi, lòng lạnh một nửa.

Không có việc gì, cún con dũng cảm, không sợ khó khăn!

Sau khi Lăng Duệ ngồi xuống vẫn luôn lén nhìn chằm chằm Vương Việt muốn tìm thời cơ thích hợp mở miệng, kết quả Vương Việt từ lúc bắt đầu ngồi xuống vẫn luôn ăn ăn ăn, cũng chưa giương mắt nhìn qua hắn.

"Hôm nay, mệt như vậy sao?"

Lăng Duệ dùng đũa khảy cơm trong chén khô cằn mở miệng.

"Hửm? Đúng vậy mệt lắm, em hôm nay tiếp đơn nhiều, một hồi tắm xong em phải ngủ, em phải hảo hảo nghỉ một chút."

À, được rồi.

Lăng Duệ lại trở về tư thế cúi đầu gẩy hạt cơm còn lặng lẽ hạ khóe miệng, cho nên hắn cũng không có thấy giây tiếp theo Vương Việt giảo hoạt cười cười, như vậy thật giống như tiểu hồ ly trộm được đồ ăn gì đó.

Buổi tối Lăng Duệ ôm Tiểu Việt nằm ở trên giường, Tiểu Việt đang ngủ, Lăng Duệ rơi lệ.

Bảy tháng chi dương, ô ô ô.

Thẳng đến sinh nhật Lăng Duệ buổi tối cùng ngày, Lăng Duệ không có nhận được một tin nhắn nào có liên quan đến sinh nhật hắn của Tiểu Việt.

Lăng Duệ cúi đầu nhìn lời chúc sinh nhật của người khác gửi cho hắn trên điện thoại, có đồng nghiệp có bạn bè có người nhà người bệnh nhưng cố tình lại không có Vương Việt.

Mỗi lần nhìn một cái, đáy lòng khổ sở của Lăng Duệ đậm thêm một phần.

Lăng Duệ một bên nhìn điện thoại một bên đi vào nhà, thế cho nên mở cửa ra một khắc cũng không để ý một cái hộp cỡ lớn đặt ở trong phòng khách, hắn cho rằng có thể là Vương Việt mua đồ điện gì đó, sau khi thay giày xong lập tức đi đến phòng ngủ, còn đóng cửa lại.

Kỳ thật, Vương Việt cũng không quên sinh nhật Lăng Duệ, mà là chính như Triệu Thụy nói muốn cho Lăng Duệ một kinh hỉ.

Cậu mấy ngày này cũng nghẹn đến khó chịu, nhưng ngẫm lại khi bộ dạng Lăng Duệ trông thấy kinh hỉ cậu lại nhịn xuống cùng Lăng Duệ nói lời ân ái.

Cậu mấy ngày nay liều mạng nhận đơn, dùng tiền chính mình mua một cặp nhẫn làm quà sinh nhật tặng cho Lăng Duệ, tuy rằng bọn họ vừa mới ở bên nhau Lăng Duệ đã mua một đôi nhẫn, nhưng cặp nhẫn của mình cũng có ý nghĩa phi phàm nha!

Cậu hôm nay xin nghỉ một ngày, sau khi Lăng Duệ ra cửa buổi sáng cậu đã bắt đầu trang trí trong nhà, cậu muốn cất chính mình vào trong hộp sau đó chờ lúc Lăng Duệ trở về cho hắn một kinh hỉ.

Kết quả Vương Việt ở trong hộp đợi nửa ngày cũng không chờ được Lăng Duệ mở hộp ra.

Không đúng, mình rõ ràng nghe thấy tiếng mở cửa, người đi đâu rồi?

Vương Việt tay dài chân dài ở trên một cái hộp thực sự rất khó chịu, cậu lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn Wechat cho Lăng Duệ.

Bảo ngaon: Anh về nhà chưa?

Kim cương của Tiểu Việt : Chưa.

Bảo ngoan: ???

Kim cương của Tiểu Việt: Làm sao vậy.

Lăng Duệ không về nhà, vậy vừa rồi vào nhà là ai chứ!

Bảo ngoan: Lăng Duệ! Trong nhà hình như có trộm!

Lăng Duệ cũng không kịp phản ứng tại sao Vương Việt nói trong nhà có trộm, mở cửa phòng ngủ xông ra ngoài, kết quả chạy quá nhanh đụng vào bàn trà cả người nhào vào cái hộp lớn trong phòng khách, làm cái hộp...... tan nát.

Lăng Duệ cho rằng mình sẽ đè trên đồ điện của Vương Việt mua, thậm chí nghĩ mình bị chửi mắng một trận sau đó lại mua một cái mới bồi thường cho Vương Việt, nhưng hắn không nghĩ tới chính mình sẽ đè trên người Vương Việt đang trốn ở trong hộp.

Thế cho nên lúc hắn thấy Vương Việt dưới thân mình đeo nơ bướm cùng toàn thân quấn đầy dây lụa màu sắc rực rỡ, bác sĩ Lăng hơn ba mươi năm trong cuộc đời lần đầu cảm nhận được cái gì là thời gian đình chỉ, không khí đọng lại.

"Tiểu, Tiểu Việt, em ở trong hộp làm gì vậy?" Lăng Duệ dường như có thể nghe thấy tim đập của chính mình.

Quá nhanh đi, giống như muốn nhảy ra ngoài, nhưng mà Vương Việt đeo nơ bướm cũng quá đáng yêu!

Vương Việt nhìn kinh hỉ của mình bị làm tan nát, trực tiếp bưng lấy mặt Lăng Duệ hôn một cái, "Bác sĩ Lăng, sinh nhật vui vẻ, em vĩnh viễn yêu anh." Sau đó lấy ra cặp nhẫn chính mình dùng nửa tháng tiền lương mua đến trên tay Lăng Duệ.

Lăng Duệ đối mặt kinh hỉ bất thình lình, thêm với tâm tình sa sút của mình mấy ngày nay, lập tức mừng rõ buồn phiền khống chế không được cảm xúc trong mắt của mình dâng lên nước mắt.

"Tiểu Việt, anh còn tưởng em không muốn anh nữa quên luôn ngày sinh nhật của anh." Lăng Duệ vùi đầu ở trước ngực Vương Việt cọ tới cọ lui, lên án chính mình mấy ngày nay chịu ủy khuất.

"Không phải chứ, bác sĩ Lăng, anh đã bao lớn rồi còn khóc nữa à, hình tượng cao lãnh của anh đâu? Anh ẩn kết giới hả?"

Cái gì cao lãnh, đối với Tiểu Việt nào cao lãnh được.

Tiếp theo chính là xung quanh bác sĩ Lăng mấy ngày sau vẫn luôn có bong bóng màu hồng, một bộ được tình yêu bồi dưỡng, Triệu Thụy tức giận vừa nhìn thấy hắn đã trợn trắng mắt với hắn, MD tình lữ thối.

Đừng tới gần Lăng Duệ , sẽ trở nên bất hạnh.

—— END ——

Edit: Mỗi lần đọc Lăng Việt thế nào cũng có đâm chút xíu cho giống tinh thần cp ngược:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro