Chương 6
Khuôn mặt Trịnh Minh Lâm lấp lánh dưới ánh nến , cậu ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Lâm Dương, như thể cậu chắc chắn rằng Lâm Dương sẽ đồng ý với yêu cầu của mình . Cậu biết ngoài việc hợp tác với mình, Lâm Dương hiện không hề có đường lui
Lâm Dương lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, cầm lấy giá nến trên bàn, dùng ánh nến đốt lên điếu thuốc. Hắn nheo mắt thở ra một hơi khói mới cảm thấy nhẹ nhõm.
"Ngươi không cần nói ta cũng sẽ quét sạch chị em nhà họ Trương . Nhưng Trịnh Minh Tâm , ngươi có chắc mình nuốt được Lâm gia không? "
"Không bằng. . ."
Lâm Dương đứng dậy và đi đến bên cạnh Trịnh Minh Tâm , chống một tay lên bàn và tay kia tựa lưng vào ghế của Trịnh Minh Tâm, cúi xuống và phả khói vào mặt cậu .
" Không bằng làm tốt bổn phận thiếu phu nhân của ngươi . Ta cũng có thể lưu lại cho ngươi một cái mạng , phần đời còn lại của ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý "
Nói xong Lâm Dương cúi đầu ngậm lấy môi của Trịnh Minh Tâm, dùng hơi thở kích thích mang theo mùi thuốc lá nồng nặc quét qua miệng cậu . Trịnh Minh Tâm vô cảm để cho Lâm Dương hôn mình một cách tùy tiện, khi Lâm Dương cố gắng khiêu khích đầu lưỡi của cậu , thấy đã đúng điểm cậu liền cắn mạnh xuống. Máu đọng lại trong miệng, bốc ra mùi gỉ sắt, Trịnh Minh Tâm tỉnh táo nhổ nước bọt xuống đất lau vết máu trên khóe miệng
Lâm Dương bụm miệng như thể hắn không hề cảm thấy đau đớn, giống như đang hồi tưởng lại lần chạm vào môi và răng của Trịnh Minh Tâm, trên mặt hắn hiện lên vẻ mặt suy ngẫm
" Ngươi bây giờ còn sung sức hơn nhiều so với người giả vờ chết trên giường trước đây."
" Lâm Dương , nếu ngươi còn muốn giữ lại cái mạng thì giữ cái miệng của ngươi sạch vào "
" Mạng sống ? "
Lâm Dương cười hai tiếng, nhướng mắt khiêu khích nhìn Trịnh Minh Tâm
"Ta không quan tâm ngươi đặt cược mạng sống của ta và Lâm gia nhưng ta phải cảnh cáo trước. Hợp tác thì được, nhưng hậu quả thì ngươi tự chịu."
Trịnh Minh Tâm khó chịu với giọng điệu của Lâm Dương, cậu muốn nhắc nhở Lâm Dương rằng mặc dù Lâm gia vẫn còn, nhưng thiếu gia ngậm thìa vàng đã không còn được như trước nữa không bằng nghe lời thiếu phu nhân càng sớm càng tốt tránh cho người ta chê cười
Trịnh Minh Tâm nghĩ lại, tại sao cậu lại vẽ thêm chuyện làm gì ?
Sự điên cuồng của Lâm Dương sớm muộn gì cũng sẽ bị thực tại đè bẹp, cậu đang chờ ngày Lâm Dương như một con chó không chủ giãy dụa không đứng lên được
" Tôi sẽ tự chịu hậu quả "
"Tôi muốn chúng ta hợp tác vui vẻ trước, thiếu gia "
" À không ..... giờ ta nên gọi người là Lâm Dương "
Ánh sáng duy nhất trong toàn bộ biệt thự đã bị Trịnh Minh Tâm làm tắt. Lâm Dương yên lặng một mình ngồi ở bàn ăn, trầm mặc trong bóng tối
Hắn tiễn ông nội đi và nóng lòng muốn quay lại gặp Trịnh Minh Tâm để làm gì?
Để nghênh đón đao kiếm của Trịnh Minh Tâm cùng miệng lưỡi sắc bén của cậu ?
Hắn chỉ muốn tìm kiếm một chút an ủi từ Trịnh Minh Tâm trong nỗi cô đơn sau cái chết của người thân duy nhất, từ người đã gắn bó với hắn lâu nhất.
Đáng tiếc là Trịnh Minh Tâm không hề muốn cấp
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt Lâm Dương qua khe hở giữa cửa sổ, vết máu trên khóe miệng hắn trong bóng tối trông thật đáng sợ, hắn không nhịn được cười sau khi nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau đi vết máu đỏ trên miệng.
Trịnh Minh Tâm là không muốn cấp , vì vậy hắn có thể tự mình đoạt lại
Ai cũng có thể đến xem cười nhạo hắn , chỉ có Trịnh Minh Tâm
là không được
" Thiếu gia , xe đã chuẩn bị xong "
Singto khoác áo ba-đờ-xuy choàng qua vai Lâm Dương nhẹ giọng nhắc nhở.
Lâm Dương đem tầm mắt trong gương dời qua quay đầu lại hỏi: "Trịnh Minh Tâm đâu?"
" Thiếu phu nhân đã sớm đợi ở dưới lầu "
" Ừm "
Lâm Dương nhìn chính mình trong gương một lúc , sau khi từ đầu đến chân xác định không có vấn đề gì mới nhấc chân đi ra khỏi phòng. Hôm nay là một ngày nắng đẹp hiếm có, mặt trời xuyên mây chiếu thẳng vào sân biệt thự Lâm gia , đồng thời như xua tan đi làn khói mù mịt phủ lên đầu Lâm gia sau khi ông lão qua đời .
Khi Lâm Dương đi xuống lầu, liền nhìn thấy Trịnh Minh Tâm đang ngồi xổm trên mặt đất, ôm Bối Tháp cười rạng rỡ. Hắn dừng lại và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Trịnh Minh Tâm . Trong ấn tượng của hắn , dường như Trịnh Minh Tâm chưa bao giờ có được giây phút thoải mái như vậy, hắn cũng không biết rằng Trịnh Minh Tâm khi cười lên trông lại đẹp như thế
" Thiếu gia ? "
Singto - người đi phía sau Lâm Dương nhịn không được gọi hắn một tiếng
Sau khi định thần lại, Lâm Dương hắng giọng, đi thẳng về phía Trịnh Minh Tâm
"Ngươi không phải sợ nhất chó sao? Chẳng lẽ là trước kia nói dối ta?"
Nghe thấy giọng nói của Lâm Dương, Trịnh Minh Tâm thu lại nụ cười trên mặt, ném món đồ chơi trong tay về phía Bối Tháp đang chạy theo, sau đó vỗ nhẹ bụi trên quần rồi đứng dậy.
"Bữa tiệc mừng thọ Tam gia chị em nhà họ Trương cũng sẽ đến. Đừng để họ nắm được nhược điểm "
Sau khi nói xong, Trịnh Minh Tâm không để ý đến Lâm Dương đang nói chuyện với mình, dẫn đầu mở cửa lên xe. Lâm Dương ngăn lại Singto đang muốn tiến lên, lãnh đạm cười cười, sau đó lên xe.
Lí tam gia và Lâm lão gia là bạn cũ quen biết nhau hàng chục năm, ông cũng là người đã theo dõi Lâm Dương lớn lên. Cách đây một thời gian, đám tang của Lâm lão gia , Lí tam gia sợ thiếu gia Lâm Dương tuổi còn trẻ lễ nghi thực hiện không đủ chu toàn liền phái người tới lo liệu cùng
Lâm Dương tuy rằng bề ngoài hư hỏng nhưng vẫn rất kính trọng các vị trưởng lão đối xử tốt với mình, đã chuẩn bị trước rất nhiều lễ vật cho bữa tiệc mừng thọ của Lí tam gia
Chiếc xe từ từ dừng trước nhà của Lí tam gia , Lâm Dương xuống xe dắt theo Trịnh Minh Tâm và chào hỏi mọi người trên đường vào , những người hắn biết, những người hắn biết rõ, những người hắn chưa gặp, mọi cử chỉ quan tâm hắn đều nhận lời một cách trọn vẹn.
"Tôi e rằng bây giờ hơi muộn để bắt đầu duy trì các mối quan hệ, phải không?" Trịnh Minh Tâm nói với một nụ cười bên tai Lâm Dương.
"Chúng đáng để ta quan tâm sao ? Ta là sợ sẽ làm mất mặt ông nội."
" Ôi !! Thiếu gia và thiếu phu nhân nên tránh chỗ đông người ở nơi công cộng a ~ "
Trương Tân Tuyết mặc một chiếc váy dài màu đỏ, vặn eo bước đến bên cạnh Trịnh Minh Tâm , cẩn thận móc tay nâng cằm cậu lên nhìn , trong miệng không ngừng phát ra vẻ kinh ngạc.
"Chậc chậc chậc, vẻ đẹp của thiếu phu nhân đứng với anh họ của ta thật xứng đôi vừa lứa "
Nói rồi, cô ta siết chặt nắm đấm của mình và đập nhẹ vào ngực Lâm Dương.
" Anh họ , anh thật không có phúc a , cưới ông lớn vào nhà không sợ Lâm gia sau này không có người nối dõi sao ? "
Trịnh Minh Tâm gỡ nhẹ tay Trương Tân Tuyết ra và cười thản nhiên " Trương tiểu thư nghĩ nhiều rồi ..."
" Trương Tân Tuyết , lâu không gặp ngươi có vẻ ngứa da đúng không ? "
Lâm Dương chặn lại lời nói của Trịnh Minh Tâm , tay vòng qua eo của cậu và lôi người ra phía sau hắn .
" Chuyện của vợ chồng bọn ta khi nào đến lượt ngươi xen vào ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro