Chương 3
Căn phòng riêng kín gió nồng nặc mùi rượu và mùi nước hoa của phụ nữ, hỗn hợp của hai thứ mùi này xâm nhập vào mũi khiến Trịnh Minh Tâm choáng váng.
Lâm Dương nói cái gì cơ ?
Phận làm vợ ?
Thật nực cười , người ngoài không biết hai người bọn họ kết hôn chẳng phải trong lòng Lâm Dương là người rõ nhất sao ?
Trịnh Minh Tâm hít một hơi thật sâu và cố gắng bỏ qua chủ đề này.
" Thiếu gia , cậu say rồi "
Lâm Dương cầm lấy ly rượu trên bàn đập về phía đầu của Trịnh Minh Tâm, ly rượu va chạm vào đầu của cậu phát ra tiếng "dong". Máu từ trên trán chảy xuống mi mắt, Trịnh Minh Tâm lau mặt tùy ý xoa vết máu trên tay lên quần áo.
" Đừng đợi đến lúc ta tức giận "
Lâm Dương dựa vào sô pha, dùng ánh mắt như săn con mồi nhìn chằm chằm vào Trịnh Minh Tâm . Trịnh Minh Tâm không lên tiếng, buông quần áo trong tay xuống, ngoan ngoãn đi về phía Lâm Dương.
Cố gắng nhịn một chút, rất nhanh thôi
Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ có thể bóc tách xương của người đàn ông trước mặt, người khiến cậu hận đến tận xương tủy.
Sớm thôi
Trịnh Minh Tâm vừa đi tới sô pha liền bị Lâm Dương kéo vào trong lòng, dùng lưỡi liếm vết máu trên mặt , nhấm nháp mỹ vị trong miệng
"Ta đại khái hiểu được tại sao ông già nhất định muốn nhét ngươi bên người."
Khóe miệng Lâm Dương nổi lên một nụ cười đùa giỡn, bàn tay lần theo gò má Trịnh Minh Tân đi xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi lồng ngực nhô ra, ác ý mà véo mạnh một cái.
Trịnh Minh Tâm cắn chặt môi, tuy đau dữ dội nhưng cậu vẫn cố nén tiếng rên rỉ.
" Ngươi tuy đã trưởng thành nhưng cơ thể vẫn mềm mại như hồi còn nhỏ , ôm vào trong ngực tuyệt không cảm thấy vướng víu chút nào "
Vừa nói, tay Lâm Dương vẫn không dừng lại, đầu ngón tay không ngừng cào cấu trước ngực Trịnh Minh Tâm cho đến khi chấm hồng sưng lên cứng ngắc. Hắn vỗ nhẹ vào mặt Trịnh Minh Tân: "Tiếp theo không cần ta phải dạy ngươi làm như thế nào chứ ? "
Mặc dù Trịnh Minh Tâm đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng , nhưng sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Dương, sợi dây căng thẳng trong đầu cậu vẫn như bị chặt đứt
Trong khoảnh khắc đó, cậu đã phải đưa ra một lựa chọn khó khăn giữa sự hận thù nhục nhã mà Lâm Dương ban tặng.
Đó là giết Lâm Dương đi
Từ bỏ Lâm thị , từ bỏ kế hoạch được bày vẽ cẩn thận trong những năm qua , từ bỏ sự tra tấn và oán hận mà cậu đã phải chịu đựng trong nhiều năm.
Không bằng hiện tại giết hắn là xong hết mọi chuyện.
Thân thể cứng ngắc cuối cùng cũng thả lỏng, Trịnh Minh Tâm đứng dậy khỏi vòng tay của Lâm Dương, từ từ nới lỏng thắt lưng.
Cậu lựa chọn lùi lại
Kế hoạch bao năm nay cậu dày công thực hiện không thể dừng lại ở đó được
Cậu không cam lòng
Cậu đang đợi ngày Lâm Dương sẽ như một con chó chết.
Sớm thôi
Khi Trịnh Minh Tâm cởi bỏ lớp vỏ bọc cuối cùng, Lâm Dương móc tay vào vật đang nằm im dưới đũng quần của cậu.
"Ngươi trông như một người đàn ông ngay khi thứ này xuất hiện."
Lại ngẩng đầu nhìn Lâm Dương đáy mắt mơ hồ
Hắn giang hai chân ra nháy mắt với Trịnh Minh Tâm "Tùy ngươi, hầu hạ thoải mái, thiếu gia ta cũng sẽ hảo hảo yêu ngươi."
Trịnh Minh Tâm đáp lại bằng một nụ cười ngoan ngoãn, cậu ngồi xổm bên cạnh chân Lâm Dương lấy dương vật ra, sau một chút do dự, cậu mở miệng đưa vào miệng, đầu lưỡi dừng ở đầu khấc liên tục mút và xoa.
"Lừa gạt ta à ? Sâu hơn nữa !"
Sự xu nịnh ngây ngô khiến Lâm Dương bất mãn, hắn ấn đầu Trịnh Minh Tâm về phía đũng quần của mình, thân dưới của hắn nhịp nhàng giật về phía trước.
Miệng Trịnh Minh Tâm lập tức bị lấp đầy, cổ họng bị một cỗ tanh tưởi đập vào, muốn lui ra ngoài.
Có vẻ chưa thỏa mãn , Lâm Dương lao tới vài cái trước khi khiến Trịnh Minh Tâm nghẹt thở và ném cậu xuống ghế sô pha.
"Vì ngươi là thiếu phu nhân của ta, ngươi phải nhận hình phạt vì làm không tốt "
Trước khi Trịnh Minh Tâm có thể quay lại và hỏi, một cơn đau âm ỉ từ phía sau xé toạc , cậu há miệng thở dốc để cố gắng giảm bớt cơn đau . Sau khi đâm vài lần, Lâm Dương đem bình rượu dưới thân Trịnh Minh Tâm rút ra , đỡ lấy dục vong của mình nhắm ngay cửa huyệt mạnh mẽ đâm vào
" Để xem ngươi còn ở đây kiêu ngạo được bao lâu "
Giọng nói của Lâm Dương có chút khàn khàn vì dục vọng, hắn bóp lấy thắt lưng Trịnh Minh Tâm tấn công càng lúc càng dữ dội. Trịnh Minh Tâm không thèm quan tâm đến những gì Lâm Dương nói, cậu nhìn xuống đất và đầu óc dần dần trở nên trống rỗng
Nhịn một chút , rất nhanh sẽ xong
Cậu nhất định sẽ trả lại tất cả những nhục nhã và tra tấn mà Lâm Dương đã làm với cậu
Rất nhanh!
Sau khi Lâm Dương sửa sang lại quần áo xong, Trịnh Minh Tâm vẫn đang nằm trên ghế sô pha.
Lâm Dương nhặt áo sơ mi cùng quần dài từ dưới đất ném qua, híp mắt trêu chọc "Đi thôi thiếu phu nhân , lão gia tử còn đang đợi chúng ta ở nhà "
Tất cả năng lượng trong cơ thể cậu như bị rút cạn, thậm chí Trịnh Minh Tâm còn cảm thấy mình không còn sức lực để di chuyển các ngón tay nữa
Sắc mặt cậu tái nhợt nói "Đừng lo lắng cho tôi , lát nữa tôi sẽ tới."
Nhìn thấy dáng vẻ của cậu Lâm Dương biết huấn luyện của mình đã có tác dụng, hắn liếm môi ghé vào tai cậu nói "Ta sẽ không để ngươi ở đây một mình."
Hắn nói xong thô lỗ giúp cậu mặc quần áo rồi cúi xuống ôm ngang người cậu lên
"Ta sẽ từ từ dạy ngươi cách để làm tròn bổn phận của một thiếu phu nhân khi trở về."
Trịnh Minh Tâm nhắm mắt lại, nép vào giữa vòng tay của Lâm Dương không nói gì.
Hắn tự mình mang cậu ra khỏi gian phòng riêng để cho mọi người thấy được cậu dơ bẩn và bị hắn làm nhục trong phòng đến cỡ nào
Cậu mò mẫm tìm con dao găm luôn mang theo trong túi quần rồi thẫn thờ nhìn vào cổ Lâm Dương. Lâm Dương đi chưa được mấy bước đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn cậu cười một cách tinh nghịch
"Con dao đó của ngươi không đủ sắc , không bằng ta tặng ngươi một con sắc bén hơn ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro