Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Những trải nghiệm tồi tệ luôn là vết sẹo khó lành trong cuộc đời.

Có người xua tay nói rằng chuyện đã qua, họ không muốn tốn công phí sức vướng bận quá khứ.

Cũng có người phẫn nộ hỏi điều gì đã khiến cái thế giới này trong tích tắc trở nên hỗn loạn và mất trật tự vậy

Người phẫn nộ là Trịnh Minh Tâm và người muốn hỏi tại sao cũng chính là Trịnh Minh Tâm

Tại sao phải quên đi , tại sao phải bỏ qua, tại sao không nên vướng bận?

Tại sao cậu phải níu kéo bản thân và cưỡng ép bản thân phải chia tay quá khứ ?? 

Tại sao cậu phải khoan dung với những gian khổ trong quá khứ và phải vươn lên khỏi vũng bùn ?

Trịnh Minh Tâm không thể buông tay và cũng không thể buông bỏ được

Cậu chỉ có thể nói đi nói lại với bản thân rằng không nên buông bỏ những món nợ nên thu hồi và những việc thù thì nên trả lại . Hiện tại, chỉ có một người khiến cậu hận đến thấu xương.

 Lâm Dương 

Trịnh Minh Tâm đi dọc con phố ẩm ướt và lạnh lẽo, cậu không quan tâm đến việc nước trên đường văng lên giày của mình, thậm chí cậu còn cố tình tăng tốc bước chân . Một chấm nhỏ màu cam đỏ mờ nhạt sáng lên ở lối vào của con hẻm bị khuất , như một tín hiệu, nhưng cũng như chỉ đường , khóe mắt Trịnh Minh Tâm nhìn về hai phía, sau khi xác định xung quanh không có tay chân của Lâm gia liền lợi dụng ban đêm trốn vào trong ngõ.

 "Tân hôn khoái hoạt." 

Vương Huệ Trinh dựa vào tường nhướng mày nhìn Trịnh Minh Tâm, trong mắt có chút giễu cợt. Trịnh Minh Tâm nhận thấy điếu thuốc đang cháy dở trên đầu ngón tay, cậu ngâm nga tiếng cười đầy ẩn ý

"Không mất bao lâu anh sẽ chúc em ly hôn vui vẻ."

"Thời điểm tới rồi?"

Trịnh Minh Tâm thở ra một làn khói và nói với một giọng điệu thoải mái hiếm có

" Lâm lão gia không còn sống được bao lâu , chỉ cần ông ta vừa chết ...... "

Vương Huệ Trinh cắt đứt lạnh lùng nói "Lão ta chết đi, Lâm gia sẽ kết thúc."

Điếu thuốc trong tay đã bị dập tắt từ bao giờ , Trịnh Minh Tâm nhìn tàn thuốc đã cháy đen, trầm ngâm suy nghĩ " Lão gìa đi rồi chỉ là khiến mọi chuyện của chúng ta trở nên dễ dàng hơn, e rằng muốn hạ gục Lâm gia cũng không đơn giản như vậy , dù sao Lâm Dương cũng không phải ngu ngốc "

"Sao cũng được , dù có lâu hơn cũng không quan trọng , miễn là kế hoạch của chúng ta có thể tiến hành suôn sẻ."

Vừa nói, Vương Huệ Trinh vừa đưa chiếc túi trong tay cho Trịnh Minh Tâm

"Mọi thứ anh muốn đều có ở đây, hãy nhớ rằng anh không thể ăn nhiều hơn một lát mỗi ngày."

Trịnh Minh Tâm vừa muốn hỏi thêm vài câu sau khi nhận túi giấy nhưng lại bị chiếc điện thoại di động rung trong túi làm phiền. Sau khi nhìn thấy ID người gọi, Trịnh Minh Tâm liền cau mày. Nhìn thấy biểu cảm của cậu , Vương Huệ Trinh thậm chí có thể đoán được ai đang gọi, anh hất cằm về phía Trịnh Minh Tâm và làm một cử chỉ rằng anh sẽ ngậm miệng lại.

Trịnh Minh Tâm hắng giọng, đưa điện thoại lên tai và kính cẩn gọi: " Thiếu gia "

"Tôi đang ở MOKA, đến đây."

Không đợi Trịnh Minh Tâm trả lời Lâm Dương liền cúp điện thoại. 

Vương Huệ Trinh dữ dội nhổ nước bọt " Hắn thực sự không thay đổi chút nào." 

Trịnh Minh Tâm đặt điện thoại lại vào túi và vẫy chiếc túi giấy trên tay với Vương Huệ Trinh 

" Tôi đi trước "

Trịnh Minh Tâm cảm thấy rằng Vương Huệ Trinh nói sai rồi . Thực tế Lâm Dương đã thay đổi, năm tháng trôi qua sự kiêu ngạo của hắn ngày càng gia tăng . Lâm Dương càng ngày càng ... trở nên không giống người 

Sau khi gọi cho Trịnh Minh Tâm, Lâm Dương khoanh tay ngồi bất động ở giữa ghế sofa . Một đám nhỏ thường xuyên cùng hắn đùa giỡn chân chó đứng ở gian phòng chung nhìn thấy vẻ mặt không vui của hắn liền dẹp bỏ ý định vui vẻ, liền ngồi với Lâm thiếu gia áp suất thấp một lúc.

Tiểu Kỳ đã ở cùng với Lâm Dương lâu nhất, cảm thấy không thích hợp để lại Lâm thiếu gia - người đang có tâm trạng không tốt ở đó, anh ta nghiêng người và cẩn thận hỏi.

"Lâm thiếu , cậu có muốn mấy cô gái này đi ra ngoài không ? " 

" Bọn họ đi rồi , mấy người các ngươi chơi cái gì ? "

" Tôi lo lắng thiếu phu nhân sắp tới .... "

Tiểu Kỳ bị ánh mắt sắc bén của Lâm Dương làm cho sợ tới mức không dám nói nữa, vội vàng cầm rượu trên bàn rót đầy ly cho Lâm Dương. Lâm Dương không muốn làm cho anh ta khó xử, cầm lấy cái ly mỉa mai nói "Thiếu phu nhân... haha! Cậu ta phần vợ cũng chưa làm , nhưng cậu lại dám nói ra tên cậu ta trước mặt tôi "

Tiểu Kỳ cũng không dám đáp lại , nhếch mép lui sang một bên 

Lâm Dương lắc lắc rượu trong ly, cố gắng xoa dịu cơn bực bội trong lòng.

Thật phiền toái 

Bởi vì Trịnh Minh Tâm 

Hắn cảm thấy trái tim của Trịnh Minh Tâm đã thay đổi, hồi đó cậu nhóc chỉ cần hắn nhìn chằm chằm đã phát run sợ hãi, không biết từ bao giờ cậu đã dám thản nhiên nhìn hắn một cách bình tĩnh như vậy . Bây giờ Trịnh Minh Tâm đối với hắn càng kính cẩn như là tận tâm làm một người vợ nhỏ nhẫn nại , tuy rằng Lâm Dương miễn cưỡng chấp nhận, nhưng hắn cũng phải thừa nhận một sự thật.

Trịnh Minh Tâm không còn sợ hắn nữa 

Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Dương lộ ra vẻ hung dữ. Chẳng lẽ đã quá lâu không dạy cho cậu một bài học, Trịnh Minh Tâm đã quên đi mùi vị của sự đau đớn ...

Nhưng trong vòng mười phút, Trịnh Minh Tâm đã xuất hiện trước mặt Lâm Dương. Cậu nhớ tới câu nói "diễn kịch trước mặt người ngoài" mà lão gia gia họ Lâm đã yêu cầu, trước mặt đám người tiểu Kỳ , cậu kính cẩn chào Lâm Dương và tự mình ngồi xuống bên cạnh hắn .

" Anh uống quá nhiều ? "

Lâm Dương vốn đang bực mình nhìn thấy hành vi ngang ngược của Trịnh Minh Tâm , lồng ngực của hắn dâng lên rồi hạ xuống dữ dội , hắn nắm lấy cằm của Trịnh Minh Tâm và nhìn cậu với ánh mắt dò xét.

Trịnh Minh Tâm im lặng nhìn Lâm Dương, trong đôi mắt bình tĩnh không có chút nao núng

Lâm Dương đột nhiên cười thầm cảm thấy bản thân đã đúng, Trịnh Minh Tâm thật sự không còn sợ hắn.

Vật này chơi vui đây 

Buông tay đang nắm cằm Trịnh Minh Tâm ra, Lâm Dương cầm lấy ly rượu uống cạn. Hắn chỉ vào sân khấu trong phòng riêng và nói với Trịnh Minh Tâm

 "Lên đi."

Trịnh Minh Tâm không nhúc nhích, nhìn Lâm Dương đầy nghi hoặc.

" Lên đó nhảy nhưng không được nhảy quá khô khan , sau khi âm nhạc kết thúc, trên người không được còn quần áo . Hôm nay tôi sẽ cho đám anh em được chiêm ngưỡng đích danh thiếu phu nhân đây "

Trịnh Minh Tâm đè nén lửa giận đang cuộn trào trong lồng ngực, nghiêng đầu nhìn Lâm Dương lãnh đạm nói "Anh uống nhiều rồi ."

Lâm Dương không ngẩng đầu lên, hắn mỉm cười hướng Tiểu Kỳ rót thêm một ly rượu cho mình.

" Lời của người say em vẫn phải tuân theo hiểu không ? "

Coi như là Trịnh Minh Tâm nhất định phải đi lên, Lâm Dương cũng không có gấp gáp , cầm lấy ly rượu chậm rãi nhấm nháp. Trịnh Minh Tâm ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, hai bàn tay nắm chặt rồi thả lỏng . Sau nhiều lần tự nhủ , cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm và bước ra sân khấu.

" Tiểu Kỳ , bật nhạc lên "

" Sao ? À vâng .... tôi sẽ đi bật "

Âm nhạc vang lên, Trịnh Minh Tâm - người đang đứng ở giữa sân khấu nhắm mắt lại , khi mở ra cậu đã bình tĩnh trở lại và không hề run rẩy . Cái eo đung đưa theo nhịp điệu và quần áo dần rơi trên mặt đất đốt cháy bầu không khí trong phòng . Những người đàn ông và phụ nữ vừa nãy vẫn còn căng thẳng giờ đang la hét và cổ vũ xung quanh Trịnh Minh Tâm . Không chỉ vậy, khi Trịnh Minh tâm cởi thắt lưng quần, ai đó thậm chí còn thực hiện một số hành động bẩn thỉu và vô liêm sỉ đối với cậu ngay trong không khí. 

Họ đang cố tình làm nhục Trịnh Minh Tâm và làm cho cậu cảm thấy nhục nhã trước mặt Lâm Dương . Người có thể trà trộn vào bên Lâm thiếu gia cũng không phải ngu ngốc, vì đại thiếu gia có ý định làm cho Trịnh Minh Tâm xấu hổ, bọn họ làm chân chó tự nhiên cũng thêm lửa vào

Chỉ là không ai ngờ tới, lần này đụng phải tấm sắt

Người đàn ông hung hãn nhất trong đám đông bị Lâm Dương đấm ngã xuống đất, những người khác xung quanh hét lên và trốn sang một bên, trong khi Tiểu Kỳ vội vàng tắt nhạc kèm theo nháy mắt. Lâm Dương dùng đế giày bóp nát ngón tay của người đàn ông một cách tàn nhẫn, tiếng đốt ngón tay gãy cùng với tiếng rên rỉ của người đàn ông vang vọng khắp phòng riêng. Có lẽ do tiếng hét của người đàn ông quá kinh sợ , các tiểu thư trong phòng riêng chạy toán loạn trên đôi giày cao gót.

Tiểu Kỳ co rúm lại, thận trọng đến gần Lâm Dương "Lâm thiếu..."

"Nếu mày còn muốn giữ cái mạng của mình, biến khỏi đây ngay !"

Những người còn lại đều sững sờ, nhìn thấy Lâm Dương buông tay, bọn họ rùng mình, nâng người trên mặt đất cùng nhau chạy ra ngoài. 

Trịnh Minh Tâm mặt vô cảm như đang xem một vở kịch, cúi xuống nhặt quần áo trên đất liền muốn đi ra ngoài.

"  Ngươi đi đâu ? "

Trịnh Minh Tâm quay đầu lại và thấy Lâm Dương đang lạnh lùng nhìn mình.

"Vì ngươi đã kết hôn với ta, đã đến lúc phải làm chuyện vợ chồng rồi đấy ."

" Ngươi nói xem có đúng không ? "

" Thiếu ... phu .... nhân của ta " 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro