Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 + 17

Ngọn lửa cháy bùng lên xung quanh khu nhà Lâm gia , vô cớ nuốt chửng mọi thứ trong nhà . Lâm Dương run rẩy hét tên Trịnh Minh Tâm , đáp lại hắn là tiếng lửa xèo xèo, khói đen đặc quánh xộc vào miệng và mũi của Lâm Dương , hắn vội vàng lấy quần áo che mặt, lảo đảo bước xuống giường vượt qua ngọn lửa và cố gắng thoát khỏi đây.

Lâm Dương rất sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi trong suốt ba mươi năm qua . Hắn lao ra khỏi phòng ngủ nhìn xuống, ngọn lửa như một con rồng lửa quấn vào cầu thang nối giữa phòng ngủ và sảnh chính, giữa biển lửa mệnh mông dưới nhà nào có nửa hình bóng của Trịnh Minh Tâm cơ chứ ?

Lâm Dương thực sự hoảng sợ, hắn không có thời gian nghĩ xem mình có thể sống sót rời khỏi đây hay không, hiện tại hắn càng lo lắng cho tung tích của Trịnh Minh Tâm hơn 

Đêm qua hắn còn ôm Trịnh Minh Tâm trong lòng muốn bám lấy nhau ở bên nhau cả đời giờ rốt cuộc là ở nơi nào?

Cậu đã trốn thoát hay đang bị sặc khói ở một góc nào đó trong căn biệt thự  ?

Có phải bây giờ em ấy đang cô đơn và tuyệt vọng chờ đợi bản thân hắn đến cứu ? 

Nghĩ đến đây, Lâm Dương cảm giác tim như bị một cái gì đó nào đó siết chặt, đau thấu tim gan.

Hắn lại gào to , trong giọng nói rõ ràng có tiếng nức nở 

" Trịnh Minh Tâm !!! "

" Nếu không chúng ta cứ thiêu chết hắn đi ! Thế là xong hết mọi chuyện "

Ngọn lửa đỏ rực phản chiếu trong con ngươi của Vương Huệ Trinh giống như một bức họa đẹp, khóe miệng anh nở nụ cười vui vẻ.

Trịnh Minh Tâm ngồi trên chiếc ghế dài trong sân Lâm gia với điếu thuốc trên tay và chiêm ngưỡng mọi thứ trước mắt, nghe đề nghị của Vương Huệ Trinh , cậu mỉm cười và lắc đầu " Để cho hắn chết một cách dễ dàng như thế chẳng phải quá tiện nghi cho hắn sao ? " gạt nhẹ tàn thuốc Trịnh Minh Tâm hỏi " Singto đâu ? " 

"Anh ấy đang ở chỗ của tôi và sẽ không thức dậy trong hai ngày, đừng lo lắng."

" Được "

Đúng như họ đã tính toán , tiếng còi báo cháy vang lên từ xa , Trịnh Minh Tâm nheo mắt làm động tác nhắm, ném điếu thuốc gần hết trong tay vào ngọn lửa đang hoành hành cách đó không xa, đứng dậy nói với Vương Huệ Trinh " Đã đến lúc tôi phải vào rồi "

Vương Huệ Trinh giữ lấy tay Trịnh Minh Tâm đang chuẩn bị rời đi lo lắng nói " Nếu không cứu được hắn ta , cậu nhất định phải sống sót trở ra "

Trịnh Minh Tâm không nói gì, chỉ gật đầu trấn an rồi lao vào đống lửa không thèm nhìn lại.

Nhìn bóng lưng của Trịnh Minh Tâm biến mất ở cổng vào , Vương Huệ Trinh khẽ thở dài, mang vẻ mặt lo lắng, quay người chạy đi gọi lính cứu hỏa tới dập lửa.

Lâm Dương không ngừng né tránh tia lửa bắn vào người, khi bước xuống bậc thang cuối cùng, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói của Trịnh Minh Tâm liền ngã trên nền gạch nóng bỏng mà không để ý tới đôi chân đang treo lơ lửng trên không. Cùng lúc đó là cơn đau do gãy xương bàn chân truyền đến . Không thèm kiểm tra thương tích, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh để tìm nơi phát ra âm thanh, ngang qua ngọn lửa đang đập trước mặt, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang liều mạng chạy về phía mình .  Ý  thức Lâm Dương có chút mờ mịt, không phân biệt được là thật hay là ảo, phải đến khi bị người đàn ông nắm lấy tay, trái tim treo lơ lửng của hắn mới cảm thấy yên ổn 

" Em .... "

" Cầm lấy cái này che mũi với miệng lại ! Chúng ta đi ra ngoài "

Trịnh Minh Tâm cắt ngang lời nói còn dang dở của Lâm Dương, nhét vào tay hắn một chiếc khăn ướt, khoác tay hắn lên vai rồi đi ra ngoài 

Quay mặt về phía lối ra, Trịnh Minh Tâm sững người, trước khi châm lửa cậu cố ý tránh vị trí lối ra để thừa cơ hội chạy thoát thân, nhưng cho dù tính toán của cậu chính xác đến đâu, hướng của ngọn lửa không thể kiểm soát được . Con đường mà vừa nãy cậu chạy vào  ... trong tích tắc đã bị chặn lại bởi lửa . 

Lâm Dương cũng nhìn thấy rõ ràng tình huống trước mắt, yếu ớt nói "Chúng ta không thể rời đi được ..."

Trịnh Minh Tâm phản bác gay gắt: "Bớt nói những lời ủ rũ này đi ! "

Lâm Dương cười hai tiếng , nắm lấy một mảnh vải ở góc quần áo của Trịnh Minh Tâm , bàn tay hắn nắm chặt vai của Trịnh Minh Tâm "Em có biết ta nghĩ gì khi vừa rồi nhìn thấy em không? Ta rất vui vì hôm qua ta không ở quán bar bỏ mặc em một mình  ... mà quay về vì em , nếu không em đã để ta một mình ở đây rồi . Tối hôm qua ta hỏi em , chúng ta cứ dựa vào nhau cả đời được không , em không trả lời là được hay không ... Thật ra ta biết tại sao em không trả lời, đến cuối cùng ... em vẫn không tin ta. "

Vào lúc này Trịnh Minh Tâm không muốn thảo luận chuyện này với Lâm Dương , hiện tại việc tìm ra lối thoát là điều quan trọng nhất. Cậu sốt ruột trả lời: "Có chuyện muốn nói thì ra ngoài nói sau !"

Lâm Dương không nghĩ như thế , hắn dựa vào vai Trịnh Minh Tâm lắc đầu, hiếm khi lộ ra vẻ mặt yếu đuối trước cậu 

Có một số điều mà nếu bây giờ không nói ra ngay , có lẽ sẽ không thực sự có cơ hội để nói nữa .

"Ta sống nửa đời đều dựa vào ông nội cùng thế lực của Lâm gia , em là người hiểu rõ nhất, những người đó gọi ta là thiếu gia, nhưng đằng sau coi ta là gì em hẳn là biết rõ nhất . Bọn chúng chỉ chờ ta mất đi chỗ dựa , chờ ta bị chê cười , chờ ta chết . Haha ..... Làm sao ta có thể để chúng có được những gì chúng muốn? Ta trở nên kiêu ngạo và tự mãn. Ta đứng yên tại chỗ đẩy hết tất cả mọi người ra xa ... tất nhiên là bao gồm cả em . "

"Vốn dĩ ta nghĩ ngẩng cao đầu mà sống cả đời là tốt rồi, nhưng em, sau khi ông nội ta rời đi, em là người đầu tiên không thể ngồi yên muốn loại bỏ Lâm gia ? Lúc đầu ta thấy kỳ lạ khi em không biết tự lượng sức mình không nghĩ rằng em lại có hai hậu thuẫn nhỏ . Ta đã nhận ra mục đích của em , vì mục đích đó em đã trở thành đối tác của tôla để ổn định gia tộc họ Lâm , ta trở thành đồng minh của em. Thật buồn cười, ta biết mục đích của em là muốn giết ta , nhưng em có biết cảm giác của ta như thế nào không? Không thể tin rằng ta cảm thấy tốt khi có một đối tác hoàn hảo như vậy ? Em không thèm tiếp tục giả vờ và cũng không thèm đáp lại ta ... em càng làm như vậy ta càng thấy thoải mái ... vì cuối cùng xung quanh ta cũng có một người có thể hòa hợp . Vì vậy, có vẻ như ta không còn cô đơn nữa rồi ? "

"Vậy nên Trịnh Minh Tâm ... Những gì ta nói tối hôm qua là sự thật. Ta rất muốn đi cùng em, em đồng hành cùng ta , chỉ có ta và em mà thôi  ."

Giọng nói của Lâm Dương càng ngày càng nhỏ, thân thể dựa vào Trịnh Minh Tâm trượt khỏi người cậu như một cái giẻ rách.

Trịnh Minh Tâm hốt hoảng đỡ lấy hắn , mơ hồ nghe hắn nói

"Đáng tiếc không có cơ hội ... giờ thế lực chúng ta ngang nhau , nhưng thiên thời địa lợi lại không có  " 

Sau trận hỏa hoạn , ngôi nhà cổ kính sang trọng của Lâm gia chỉ còn lại một vài bức tường đổ nát. Trịnh Minh Tâm giao Lâm Dương cho nhân viên y tế và nhìn hắn được nhấc lên xe cứu thương  , chân cậu mềm nhũn ngồi bệt xuống đất 

" Cậu không sao chứ ? Cậu có bị thương ở đâu không ? "

Vương Huệ Trinh lo lắng chạy đến kiểm tra cơ thể Trịnh Minh Tâm nhưng cậu chỉ bàng hoàng nhìn chằm chằm vào xe cấp cứu chở Lâm Dương đang dần biến mất khỏi tầm mắt của mình 

Vương Huệ Trinh nóng lòng vỗ vỗ mặt Trịnh Minh Tâm " Làm sao vậy ? Cậu nói gì đi ? "

Trịnh Minh Tâm chậm rãi quay đầu lại nhìn Vương Huệ Trinh cười đắc ý 

" Lão Vương .... thành "

" Hả ? "

Trịnh Minh Tâm ngừng nói, ý cười từ từ tản ra khắp mặt , lúc đầu còn có thể kiềm chế, nhưng cuối cùng lại không nhịn được cười to . Vương Huệ Trinh càng lo lắng nhìn cậu và gọi "Trịnh Minh Tâm ?"

Trịnh Minh Tâm lau nước mắt vì quá phấn khích và bật dậy khỏi mặt đất với sự hỗ trợ của Vương Huệ Trinh 

" Lâm Dương , hắn ta , muốn quay trở lại sẽ rất khó "

Đám cháy tại Lâm gia được lan truyền rộng rãi khắp thành phố A, không ai quan tâm ngọn lửa bắt đầu như thế nào , khắp nơi đều lan truyền tin đồn Lâm thiếu đã chết trong vụ hỏa hoạn 

Trịnh Minh Tâm ngồi trên sopha trong phòng bệnh của Lâm Dương nhấm nháp tách trà mới pha không quan tâm tới ánh mắt giận dữ của Singto

" Trịnh Minh Tâm , ngươi phóng hỏa rất đẹp "

Trịnh Minh Tâm nghiêng đầu nhưu đang nghĩ cái gì đó , sau đó vô tội nhìn anh "Singto, tôi biết anh có thành kiến ​​với tôi, nhưng anh không thể nói nhảm. Đừng quên rằng tôi đã cứu mạng Lâm Dương."

Singto nghiến chặt răng hung hăng " Vừa cố ý phóng hỏa vừa cứu người , thủ đoạn của thiếu phu nhân thật là tốt "

Trịnh Minh Tâm bất lực day day trán " Đúng là tôi có thù với Lâm gia , tôi cũng ước gì Lâm Dương cứ như thế mà chết đi nhưng anh động não thử đi tại sao sau khi phóng hỏa tôi phải cố gắng cứu hắn ta làm gì ? " Nói xong, Trịnh Minh Tâm cầm ấm trà trên bàn đổ đầy trà vào chiếc cốc rỗng rồi đưa cho Singto "Anh biết là tôi còn cần Lâm Dương giúp thu dọn chướng ngại vật , lúc này sao tôi có thể làm hại hắn ? "

Singto không nhận lấy tách trà Trịnh Minh Tâm đưa , ánh mắt anh trở nên do dự khi nhìn vào Trịnh Minh Tâm .

" Ngươi .... tốt hơn hết là đừng để ta nắm được điểm yếu "

Trịnh Minh Tâm đưa trà trong tay trở lại miệng, cười khúc khích nói "Được thôi ."

Lâm Dương nằm trong bệnh viện bốn năm ngày, có tỉnh lại vài lần đều trong trạng thái mơ hồ , Trịnh Minh Tâm thậm chí còn không thèm gọi bác sĩ khi nghe những lời vô nghĩa của hắn , cậu giả vờ vỗ về dỗ dành để hắn ngủ tiếp 

Cậu không vội , Lâm Dương bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao , những người bên ngoài kia đều đang muốn động thủ , chị em Trương gia sẽ không bỏ qua cơ hội này để ngang nhiên lên nắm quyền quản lý Lâm thị

Tại thời điểm kẻ thù còn đang ẩn nấp chuẩn bị bước ra , Trịnh Minh Tâm thực sự muốn biết ngoài Trương gia thì còn bao nhiêu mối đe dọa tiềm ẩn mà cậu cần phải diệt trừ 

Lâm Dương nằm càng lâu càng tốt cho kế hoạch của cậu, và nó cũng cho cậu đủ thời gian để phân biệt trắng đen.

Trịnh Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm sau khi đọc thông tin do Vương Huệ Trịnh gửi tới , nhanh hơn cậu nghĩ . Trương Tân Sương thực sự không thể ngồi yên , dựa vào mối quan hệ huyết thống với Lâm gia , anh ta ồn ào kêu công ty không thể để không có người đứng đầu. Một số cổ đông của Lâm thị đã đề xuất tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị để bầu ra vị trí chủ tịch mới 

Hiện tại là cuối tháng 

Trịnh Minh Tâm lầm bẩm đếm ngày , chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa nhưng như vậy là đủ rồi

Cậu bước đến giường bệnh, nhìn Lâm Dương đang ngủ, nhớ lại những gì hắn đã nói trước khi ngất đi.

【 chúng ta thế lực ngang nhau, nhưng không có thiên thời địa lợi. 】

Trịnh Minh Tâm khinh thường hừ lạnh một tiếng 

Thế lực ngang nhau ? 

Lâm Dương cũng không khỏi khinh thường cậu quá đi 

Lâm Dương làm sao có thể ngang hàng với cậu ? Thật ra phải là Trịnh Minh Tâm cậu có cả thiên thời địa lợi mới đúng 

Thời điểm Lâm Dương tỉnh lại, mắt bị ánh sáng chói của đèn làm đau mắt, vô thức đưa tay lên chặn ánh sáng phía trên 

" Đừng nhúc nhích , trên tay anh còn quấn kim tiêm "

Trịnh Minh Tâm vội vàng đem cánh tay của hắn đặt trở lại bên người, tay kia nhẹ nhàng giúp Lâm Dương che mắt 

Lòng bàn tay ấm áp cùng với mùi hương dễ chịu của Trịnh Minh Tân khiến Lâm Dương cảm thấy thoải mái, nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi "Chúng ta còn sống sao?"

Trịnh Minh Tâm cười " Anh cảm thấy hối hận à ? "

Lâm Dương không nói nhưng Trịnh Minh Tâm có thể thấy rõ ràng khóe miệng hắn đang nhếch lên. Hắn gỡ tay Trịnh Minh Tâm ra khỏi mắt mình và nắm chặt lại. Sau khi nheo mắt để thích ứng với độ sáng của đèn, hắn chăm chú nhìn Trịnh Minh Tâm 

" Trước tiên em trả lời ta , em có muốn tiếp tục đi cùng ta không ? "

Trịnh Minh Tâm không ngờ rằng sau khi tỉnh lại Lâm Dương vẫn còn bị câu hỏi này ám ảnh, cậu im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi trả lời "Nếu mọi chuyện có thể giải quyết êm đẹp ... Tôi có thể cân nhắc."

Lâm Dương nắm lấy tay của Trịnh Minh Tâm , thả ra, hắn móc lấy ngón út hứa: "Ta sẽ loại bỏ hết chướng ngại vật , nhất định sẽ tìm được cậu của em , để hai người được đoàn tụ "

Trịnh Minh Tâm nhìn vào ngón út của họ và cười " Được "

Lâm Dương chịu đựng một trận đau đầu nhìn Trịnh Minh Tâm ngập ngừng hỏi: "Em định để cho ta ở lại đây?" 

Trịnh Minh Tâm cầm tấm vải trắng trên ghế sô pha lên, rũ sạch bụi trên đó, ho một lúc rồi mới nói "Vì có người dám phóng hỏa đốt nhà cũ giết chúng ta, anh cho rằng bọn họ sẽ không có gan đốt nó lần nữa khi chúng ta trở lại những nhà khác của Lâm gia sao?"

 Lâm Dương không nói nên lời, cau mày miễn cưỡng tránh qua một bên, sợ bụi sẽ rơi vào trên người.

Trịnh Minh Tâm ném chổi về phía Lâm Dương: "Đừng có đứng lì ở đấy , dọn dẹp với tôi đi !"

Lâm Dương kinh ngạc nhìn cậu , liền chỉ vào bản thân mấy lần để xác nhận 

" Tôi ??? Em bảo tôi làm việc ???? "

Trịnh Minh Tâm lạnh lùng nói " Tôi đã làm hết tất cả mọi việc, làm như thế mà anh kêu đấy là chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau à ? "

Lâm Dương kinh hãi , không biết đây có phải là ảo giác hay không , hắn cảm thấy giọng nói của Trịnh Minh Tâm có vài phần cáu kỉnh và uất ức ? Hắn liền cười hai tiếng vội vàng cởi áo khoác rồi cầm lấy chổi quét 

"Làm ! Ta làm đây, em nghỉ ngơi một lát đi ."

Ánh sáng màu đỏ cam của mặt trời lặn bị khúc xạ từ cửa sổ chiếu vào ngôi nhà cũ nát khiến cho mọi thứ trong phòng chuyển sang màu cam ấm áp . Lâm Dương cố gắng quét dọn , trong phút chốc bụi bay mờ mịt khắp nhà 

Trịnh Minh Tâm đứng nhìn Lâm Dương , trong chốc lát trái tim cậu khẽ rung động khi nhìn hắn . Đối mặt với vẻ mặt của Lâm Dương, cậu đột nhiên không còn hận ý nữa, thậm chí cậu còn muốn cười nhạo hành vi hiện tại của Lâm Dương.

Đáng tiếc, cũng chỉ là trong nháy mắt.

Sau khi nhận ra tâm trạng hơi thay đổi của mình , trước mắt Trịnh Minh Tâm lại hiện ra hình ảnh Lâm Dương từng nổi giận và tra tấn mình như thế nào trong quá khứ 

Con người ta sẽ thay đổi, không còn ai như trước nữa.

Lâm Dương không phải, hắn không còn là thiếu gia kiêu ngạo , ít nhất là khi đối mặt với cậu hắn không còn tỏ ra ngạo mạn nữa

Trịnh Minh Tâm cũng vậy , cậu biết rằng mình không phải là một cậu bé từng liều mạng mà sống nữa , cậu muốn đem tất cả tổn thương trả lại gấp bội , sau đó đứng ở chỗ cao nhất liếc chúng sinh bằng nửa con mắt 

Không riêng gì với Lâm Dương , mà là với mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro