
Chương 14 + 15
Chị em Trương gia gần đây thường xuyên xuất hiện tại Vanity Fair để giao lưu kết bạn với những người ở mọi tầng lớp trong xã hội.
Lâm Dương không để tâm đến việc làm của hai chị em nhà bọn họ , gần đây hắn rất bận , sau khi Lâm lão gia qua đời tâm tình của Lâm Dương thường rơi vào trạng thái không ổn định , mỗi ngày hắn đều đích thân đóng đô ở công ty
Trịnh Minh Tâm dựa vào cửa, hai tay đút túi quần hỏi "Anh không sợ Trương Tân Sương sẽ lấy đi mọi mối làm ăn của Lâm lão gia sao?"
Lâm Dương nhìn chằm chằm vào gương, chỉnh lại cà vạt, giễu cợt: "Chẳng phải em nói bọn chúng là tâm phúc của ông nội ta sao , ta cũng không hi vọng bọn chúng tiếp tục trung thành với ta. Vậy thì sao ta phải quan tâm đến việc bọn chúng có rời đi hay không? "
Trịnh Minh Tâm cười nhẹ đồng ý, cậu cảm thấy Lâm Dương vẫn rất tỉnh táo.
Lâm Dương mặc áo khoác vào chuẩn bị đi ra ngoài, đi ngang qua Trịnh Minh Tâm nói: "Ta đi đây, buổi tối chờ ta trở về."
Trịnh Minh Tâm thản nhiên cười đáp lại " Được "
Đứng bên cửa sổ và nhìn Singto mở cửa xe cho Lâm Dương , Trịnh Minh Tâm lấy điện thoại di động ra và gọi cho Vương Huệ Trinh khi xe của họ khuất bóng.
" Ngay đêm nay , chuẩn bị bắt đầu thôi "
Lâm Dương ngồi ở bàn làm việc nghe người phụ trách báo cáo tiến độ dự án gần đây của công ty, báo cáo số liệu tốt hơn so với khi người phụ trách cũ . Hắn quá lười để lắng nghe hết , sau khi kêu họ dừng lại , hắn ra lệnh cho họ ra ngoài.
Thả lỏng người ngồi ở ghế tổng , Lâm Dương trầm mặc nhìn văn phòng trang hoàng lộng lẫy này một lúc lâu rồi phá lên cười. Trịnh Minh Tâm nói nội bộ Trương thị là một mớ hỗn độn , Lâm thị chẳng phải cũng thế sao ? Hiện tại Lâm thị ngoài mặt là bình yên vô sự, phong độ đang lên, dám nói với hắn mọi chuyện trong công ty đều diễn ra bình thường bằng cách bịa đặt một vài con số, bịa ra một vài lời dối trá ? Mấy tên khốn này ... Bọn chúng thật sự không để Lâm Dương hắn vào mắt
Lâm Dương mở dữ liệu tài liệu thật mà Singto đã giao cho hắn, xem kỹ lại, sau khi khoanh tròn tên của một vài giám đốc điều hành, hắn bấm đường dây nội bộ và yêu cầu Singto đến văn phòng của hắn
" Để ý tới những tên này "
Lâm Dương đẩy tài liệu trên bàn về phía Singto, ngồi vắt chân lên trên bàn thở dài.
Singto tiếp nhận và xem xét nó, Lâm Dương từ trong nhóm những người đứng đầu chỉ ra những người đang có dấu hiệu tham nhũng , gần đây họ có quan hệ rất thân thiết với chị em Trương gia
"Chúng ta có cần sắp xếp để bọn họ bàn giao công việc luôn không?"
Lâm Dương mí mắt cũng thèm nhấc vẫy vẫy tay với Singto "Không cần , để bọn chúng ở thêm mấy ngày, ngươi cứ để mắt tới là được ."
" Vâng "
Sau đó Lâm Dương hỏi " Việc ta giao cho ngươi điều tra có tiến triển gì không ? "
"Hiện tại, tôi chỉ có thể tra được quả thật có một tên côn đồ tên là Trần Tư Luật trong Lâm gia . Hắn có chút năng lực nên trong một năm rất nhanh đã thăng chức nhưng không được bao lâu thì hắn đột nhiên biến mất. "
Lâm Dương nhìn chằm chằm Singto một hồi mới nói "Ta không có hứng thú với những thứ này. Nếu người còn sống thì mang đến cho ta , còn nếu chết rồi ...... thì nói cho ta biết chỗ chôn của hắn, đấy là kết quả ta cần !"
Lưng Singto cứng ngắc đáp " Vâng , tôi sẽ không để thiếu gia phải chờ lâu "
Sau khi Singto đi ra ngoài, Lâm Dương ngồi một mình trong văn phòng, khó chịu nhìn đống tài liệu . Hắn vứt bỏ những thứ tầm thường đó và bước đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn để ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới tòa nhà cao tầng. Ý nghĩ phần lớn thời gian trong tương lai mình sẽ bị mắc kẹt ở đây , mỗi ngày phải quanh quẩn với những kẻ ngốc có ý đồ xấu khiến hắn cảm thấy buồn bực
Đúng lúc đó tay sai đắc lực trước đây của hắn Tiểu Kỳ gọi tới
"Lâm thiếu , mấy hôm trước anh bận quá tôi không dám liên lạc với anh. Hôm nay anh có thời gian ra ngoài ngồi không?"
Lâm Dương bị mắc kẹt ở đây buồn bực muốn đồng ý, nhưng đột nhiên nhớ ra trước khi đi ra ngoài đã nói với Trịnh Minh Tâm [Buổi tối chờ ta về ] Do dự một lúc, hắn trả lời "Để lần sau" rồi dứt khoát cúp điện thoại
Vừa nghĩ tới Trịnh Minh Tâm, khuôn mặt cậu đột nhiên hiện ra trước mắt Lâm Dương, hắn cầm điện thoại đứng bên cửa sổ một lúc, Lâm Dương quyết định gọi cho Trịnh Minh Tâm , vốn dĩ cũng không có gì để nói, chỉ muốn hỏi xem cậu đang làm gì.
Thanh âm báo máy bận lần lượt vang lên, đến khi âm thanh kết thúc Lâm Dương vẫn không nghe thấy giọng nói mà hắn mong đợi .
Không cam lòng hắn gọi lại, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Lâm Dương càng bực bội , sau khi đá vào sô pha bên cạnh, hắn mới bình tĩnh lại, cầm điện thoại di động gọi cho tiểu Kỳ
"Gọi thêm vài người, gặp nhau ở chỗ cũ!"
" Vâng Lâm thiếu , tôi sẽ sắp xếp "
Đám đàn ông và phụ nữ trong phòng riêng bị tê liệt bởi ánh đèn neon nhấp nháy và rượu, cơ thể họ điên cuồng vặn vẹo theo tiếng nhạc bùng nổ. Lâm Dương hờ hững ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào điện thoại, màn hình vẫn tối đen khiến tâm trạng hắn càng thêm tồi tệ
Tiểu Kỳ đẩy một chàng trai xinh đẹp đến bên cạnh Lâm Dương ngồi xuống, ân cần giới thiệu "Lâm thiếu , đây là em trai Amy mà tôi mới quen biết gần đây. Cậu ta rất trong sạch, mới 20 tuổi. Tối nay để cậu ta uống rượu với cậu nhé "
Tiểu Kỳ nháy mắt với Amy: "Sao còn đứng đấy ? Mau rót rượu cho Lâm thiếu !"
Amy rụt rè nhìn lén Lâm Dương, ngoan ngoãn rót đầy ly đưa cho Lâm Dương.
Mặc dù Lâm Dương mang danh là công tử bột , bao năm trước cũng vung tiền ăn chơi , nhưng hắn chưa bao giờ đụng đến những thể loại này trong các bữa nhậu nhẹt . Một là thấp kém , hai là bẩn thỉu, ba là hắn đã thấy nhiều lời khen ngợi, khêu gợi, cảm thấy lãng phí thời gian khi chơi đùa với đám người này
Nhưng hôm nay thì thực sự khác
Lâm Dương nhìn lên và ngạc nhiên , Amy và Trịnh Minh Tâm quá giống nhau, đôi mắt và nốt ruồi trên chóp mũi cũng quá giống với Trịnh Minh Tâm đi
Thấy phản ứng bị hấp dẫn của Lâm Dương , Tiểu Kỳ một lần nữa nhanh chóng đẩy Amy trực tiếp vào vòng tay của Lâm Dương.
"Lâm thiếu , hai người cứ tán gẫu trước đi, tôi sẽ không quấy rầy." Nói xong liền vọt sang phòng riêng.
Amy dựa lưng vào cánh tay của Lâm Dương không dám nhúc nhích, nhỏ giọng nói "Lâm thiếu?"
Lâm Dương nhìn vẻ mặt sợ hãi của cậu ta liền nghĩ đến Trịnh Minh Tâm khi còn bé.
Hồi Trịnh Minh Tâm còn nhỏ , sau khi bị hắn khiển trách, đôi mắt của Trịnh Minh Tâm ướt đẫm nước mắt, cậu rụt rè thì thầm với anh ta "Thiếu gia "
Trong cơn thịnh nộ, hắn yêu cầu Trịnh Minh Tâm tránh ra ... Nhìn Amy trong vòng tay, Lâm Dương tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu lúc đó thái độ của hắn với cậu tốt hơn ?
Thấy Lâm Dương không đáp, Amy muốn chạy trốn khỏi vòng tay của hắn nhưng lại bị Lâm Dương giữ chặt.
" Ngươi có sợ ta không ? "
" A ....... Lâm thiếu ? "
" Quên đi ! Uống rượu "
Lâm Dương cầm lấy ly rượu trong tay Amy uống cạn, cả buổi ôm lấy Amy không buông .
Thời điểm Trịnh Minh Tâm đến, Lâm Dương đang uống rượu với Amy trong tay, cậu đá vào bắp chân của Lâm DƯơng và nói: "Về nhà đi."
Lâm Dương quay ra lườm cậu và cố gắng nhìn xem ai đang ở trước mặt mình, hắn liền ra oai bằng cách vòng tay qua Amy và hôn lên má cậu ta
" Cút đi ! Ta đang vui vẻ "
Nhạc trong phòng riêng khiến Trịnh Minh Tâm đau đầu , cậu xoa xoa thái dương lại nói: "Cùng tôi trở về ."
Lâm Dương làm như không có nghe thấy cậu nói , cùng Amy bày đặt uống rượu giao bôi .
Thấy vậy, Tiểu Kỳ vội vàng chạy tới để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, khom lưng kéo Trịnh Minh Tâm sang một bên: "Thiếu phu nhân, Lâm thiếu vừa ra ngoài uống rượu thư giãn . Cậu có thể yên tâm , tôi sẽ đưa người trở về an toàn, tôi sẽ không bao giờ để Lâm thiếu qua đêm ở bên ngoài. "
Trịnh Minh Tâm gạt tay Tiểu Kỳ , lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi đi đến bên cạnh Lâm Dương.
" Không phải anh nói với tôi là chờ anh về sao ? "
Lâm Dương lười biếng dựa vào sô pha, nhìn cậu không nói lời nào.
Trịnh Minh Tâm hít một hơi thật sâu, đáp lại với thái độ thờ ơ
" Được thôi , vậy anh cứ vui vẻ đi "
Nói xong cậu bước ra khỏi phòng riêng mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Ngồi trong xe, Trịnh Minh Tâm không hiểu sao hôm nay Lâm Dương lại điên cuồng như vậy, cả ngày chuẩn bị và triển khai của cậu coi như công cốc !
Cậu đánh mạnh vào tay lái và lái xe rời khỏi sau khi bình tĩnh lại
" Lâm thiếu tới , tiếu tục uống đi "
Amy đưa ly rượu lên miệng Lâm Dương, vặn eo ra vẻ làm nũng
" Uống cái rắm ! Cút ngay ! "
Lâm Dương đẩy người ra, cầm lấy áo khoác bước nhanh ra khỏi phòng riêng.
Trên đường về , Lâm Dương vượt qua mấy đèn đỏ, hắn đang tự hỏi bản thân bị làm sao vậy ?
Hắn thế nhưng lại suy nghĩ ? Hắn thấy có lỗi với Trịnh Minh Tâm ??
Làm sao mà chuyện trọng đại như vậy lại có thể xảy ra?
Trịnh Minh Tâm đã đợi hắn , thậm chí còn đặc biệt đến tìm hắn ....
Nếu như vừa nãy thái độ của hắn với Trịnh Minh Tâm tốt hơn nghe theo lời cùng cậu về nhà
Lâm Dương không nghĩ tới nữa, liền đạp ga, phóng xe về nhà.
Mùi hăng hắc của quán bar vừa nãy khiến Trịnh Minh Tâm đau đầu, về đến nhà không thèm dọn dẹp khi thấy đồ ăn nguội ngắt trên bàn. Cậu đơn giản đi tắm và về phòng sớm để ngủ.
Sau khi Lâm Dương đuổi cậu về nhà, nhìn thấy đồ ăn trên bàn như điện giật, Trịnh Minh Tâm đã tốn rất nhiều thời gian để nấu những món ăn này đợi hắn
Nhìn quanh nhà , Lâm Dương đi thẳng vào phòng của Trịnh Minh Tâm, đứng ở cửa do dự hồi lâu mới giơ tay lúng túng gõ cửa .
Tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp vì không có tiếng trả lời, Lâm Dương vội vàng đẩy cánh cửa đang đóng ra , nhìn xung quanh bằng ánh sáng trong sảnh chính, sau khi xác nhận Trịnh Minh Tâm không có ở trong căn phòng, hắn chợt nhớ ra Trịnh Minh Tâm đã dọn vào phòng hắn .
Lâm Dương cẩn thận khom lưng đẩy cửa phòng ngủ của mình , Trịnh Minh Tâm thực sự đang ở đây, dường như cậu đang ngủ rất say.
Lâm Dương khẽ bước đến bên giường, nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu hắn cảm thấy trong lòng đầy thỏa mãn
Tất cả những bực tức vào ban ngày, giận hờn và tranh chấp vào lúc này đều được giải tỏa .
Leo lên giường, ôm lấy Trịnh Minh Tâm từ phía sau , hôn dọc từ dái tai lên khuôn mặt của cậu.
" Anh đang làm gì đấy ? "
Thấy Trịnh Minh Tâm đã tỉnh , Lâm Dương càng ôm chặt cậu hơn
" Vốn dĩ chúng ta nên thân thiết với nhau như vậy sớm hơn "
Trịnh Minh Tâm đặt tay lên ngực Lâm Dương cố gắng đẩy hắn ra nhưng cậu không thể cử động được vì đôi tay đã bị Lâm Dương giữ chặt.
Có lẽ là rượu khiến Lâm Dương trở nên bất thường như vậy, hắn vùi mặt vào cổ Trịnh Minh Tâm xoa xoa, cảm thấy thỏa mãn rồi mới tiếp tục "Rõ ràng là chúng ta ở bên nhau mỗi ngày, nhưng ta lại cảm thấy giống như đã bỏ lỡ nhau mười mấy năm "
Nghe vậy Trịnh Minh Tâm không khỏi giãy dụa, nhẹ giọng hỏi "Ý của anh là?"
Lâm Dương ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Trịnh Minh Tâm đang ngây người, sau đó chậm rãi nói "Ta nhất định sẽ giúp em tìm được cậu của em, sau đó tiêu diệt chị em Trương gia, giải quyết nội bộ Lâm gia . Em không cần làm gì cả ... những gì của tôi đều thuộc về em , Lâm gia là của em . Em không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở bên tôi như bây giờ và đợi tôi về. "
Tấm rèm dày cộp ngắn hết mọi ánh sáng, bóng tối trong nhà át đi vẻ chân thành hiếm có trong mắt Lâm Dương.
Trịnh Minh Tâm không thể nhìn thấy biểu hiện của hắn , cậu không thể hiểu được những gì Lâm Dương nói có nghĩa gì , có giống với những gì cậu hiểu không
Cậu xác nhận lại một lần nữa "Anh có biết mình đang nói gì không?"
Lâm Dương mỉm cười, cúi đầu ghé vào môi của Trịnh Minh Tâm
"Em và tôi đều là người không nơi nương tựa , không có đường lui, chúng ta hãy nương tựa vào nhau mà sống , được không?"
Trịnh Minh Tâm hiện tại thực sự rất ngạc nhiên. Tính tình của Lâm Dương luôn thất thường , quyết định được đưa ra ngay giây sau có thể bị lật ngược lại ngay
Cậu phải đích thân xác nhận sự chân thành của Lâm Dương, xác nhận xem những gì Lâm Dương cho cậu có trở thành quân bài cuối cùng để đánh bại Lâm Dương trong trò chơi liều mạng này hay không.
Như Lý tam gia đã nói, hãy cho Lâm Dương cái được và cái mất, hãy cho hắn hy vọng rồi để hắn sụp đổ ...
Xây dựng , phá hủy, giết chết và đưa đến chỗ chết.
Nghĩ đến đây, Trịnh Minh Tâm có chút kích động!
Trịnh Minh Tâm xoay người đè Lâm Dương xuống dưới, hai chân mở trên người Lâm Dương, cởi từng cúc áo của hắn
"Anh vẫn luôn nói bên tai tôi phải làm chuyện vợ chồng cho tốt để xứng với bổn phận thiếu phu nhân . Trước đây tôi lười tranh luận với anh nhưng nói thật...... Thiếu gia, công phu trên giường của anh thật sự rất tệ !"
Giọng điệu của Trịnh Minh Tâm có phần châm biếm , vừa nói tay cũng không nhàn rỗi , đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay quanh ngực Lâm Dương. Sự khiêu khích của cậu khiến hơi thở của Lâm Dương trở nên dồn dập.
Mặc dù cảm thấy Trịnh Minh Tâm có chút không bình thường, nhưng Lâm Dương không quan tâm . Hắn thích Trịnh Minh Tâm như thế này, hắn muốn Trịnh Minh Tâm phải trở nên như thế này, một Trịnh Minh Tâm quyến rũ và lém lỉnh nhưng không thô tục
Hắn hận không thể hung hăng cọ xát vào cơ thể của Trịnh Minh Tâm
Bàn tay của Lâm Dương đỡ lấy eo của Trịnh Minh Tâm , luồn tay vào trong bộ đồ ngủ rộng rãi vuốt ve .Bàn tay cảm nhận sự mịn màng và nóng bỏng của làn da khiến toàn thân Lâm Dương nóng ran , hắn nhéo nhẹ vào eo Trịnh Minh Tâm rồi nói một cách bâng quơ " Ta tồi tệ ? Sao lúc em rên rỉ ở dưới không nói ta tồi tệ ? "
Chống lại cảm giác tê dại đến từ thắt lưng , Trịnh Minh Tâm nắm lấy cự vật giữa đáy quần của Lâm Dương bên ngoài , nhìn Lâm Dương ngẩng đầu nhắm mắt thở dốc, cúi người nhẹ nhàng liếm láp lên quả táo adam của hắn " Thiếu gia , nhớ kỹ cảm giác của anh lúc này , đây mới ... thoải mái "
Lâm Dương không nói gì, không phải hắn không muốn nói , mà là do Trịnh Minh Tâm vừa hôn vừa cọ xát quả táo adam mẫn cảm khiến hắn không nói nên lời. Khí nóng thoát ra từ mũi và miệng của Trịnh Minh Tâm giống như một luồng điện truyền từ não xuống toàn thân đến ngón chân, thoải mái khiến cho cơ thể hắn run lên
Lâm Dương móc cổ Trịnh Minh Tâm, trong bóng tối theo trí nhớ mò tìm được miệng cậu sốt sắng hôn "Vậy thì em ... dạy tôi đi."
Khác với sự cuồng bạo trước đó của Lâm Dương, cuộc tình lần này hoàn toàn do Trịnh Minh Tâm làm người chủ động tiếp nhận , rất mãnh liệt và kéo dài, căn phòng tối om tràn ngập mùi hương độc đáo của cơ thể sau khi làm tình
Sau khi Lâm Dương bộc phát lần cuối vào trong cơ thể Trịnh Minh Tâm , hắn thỏa mãn nằm xuống bên cạnh cậu và nghịch tóc ở vành tai cậu
" Ta ôm em đi tẩy rửa nhé ? "
Trịnh Minh Tâm có vẻ rất mệt, gạt tay Lâm Dương ra rồi quay lưng về phía Lâm Dương.
" Quên đi , đi ngủ , lúc nào thức dậy tính sau "
Buổi tối Lâm Dương uống rất nhiều , hơn nữa vừa mới chấm dứt thời gian vận động kịch liệt cũng bắt đầu mệt rã rời , hắn di chuyển thân thể của mình nghiêng về phía Trịnh Minh Tâm, sau đó ôm lấy cậu mà ngủ thiếp đi.
Trịnh Minh Tâm đợi một lúc, nghe thấy Lâm Dương bắt đầu ngáy nhẹ, cau mày gạt tay Lâm Dương đang ôm eo mình ra , cong người lại cách xa hắn
Từ trước tới nay chưa bao giờ Lâm Dương lại an tâm và thỏa mãn đến vậy , thế nên đêm qua hắn ngủ rất thoải mái , nếu không vì bị sặc khói hắn cũng sẽ ngủ đến tận chiều
Chỉ trong nửa phút Lâm Dương từ bối rối trở thành tỉnh táo, vừa kịp phản ứng lại đã thấy ngọn lửa lan đến phòng ngủ, trong lòng hoảng sợ hắn vươn tay sờ đến phía bên kia giường thì nhận thấy đã trống rỗng không một bóng người
Giống như bị ai dội một chậu nước lạnh từ trên xuống , trái tim Lâm Dương lập tức lạnh đi
Trịnh Minh Tâm .... người đâu ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro