Chương 27
Xin lưu ý chuyến bay từ Quảng Châu, Trung Quốc đến Bangkok, Thái Lan sẽ hạ cánh lúc 4:50 chiều. Ladies and gentlemen, may I have your attention please......
Trong phòng chờ rộng lớn, một số người tiễn nhau lên máy bay, trong khi những người khác đang chờ đợi được đoàn tụ với những người xa cách từ lâu
Trong khi đó bầu không khí ở đây có vẻ rất áp lực
Gun ngồi ở bên cạnh Trịnh Minh Tâm , cả người co quắp , dù sao hồi trước cũng từng là một minh tinh, hiện tại tuy Gun đã giải nghệ để tập trung vào chăm sóc gia đình , Trịnh Minh Tâm thì mới quay trở lại sau ba năm nhưng vẫn có không ít người nhận biết họ
Quan Chung Bằng ngồi bên cạnh lão bà và ở bên cạnh hắn là Lâm Dương đang đứng ngồi không yên
Hai vợ chồng bọn họ bị kẹp ở giữa Trịnh Minh Tâm và Lâm Dương có chút nghẹt thở
Quan Chung Bằng và Gun nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương
Bầu không khí u ám này bắt đầu từ cuộc trò chuyện bên bờ biển hai tuần trước và tiếp tục cho đến ngày hôm nay.
Ngày hôm đó biết rằng hai người đã có ba đứa con, điều này làm cho não bộ của họ bị mắc kẹt giữa chừng ——
"Ba ... hai người ... đứa nhỏ ..." Gun không ngừng lặp lại ba từ này.
"Sao em không biết gì vậy vợ..."
"... Em cũng đang tự hỏi ... làm sao mà em lại không biết gì về nó ..."
Trịnh Minh Tâm không cho Lâm Dương cơ hội liền rời đi , cậu sợ ở lại thì sẽ nói ra những lời khó nghe . Cậu tùy tiện gọi một chiếc xe , Gun nhìn đồng hồ liền đi theo để lại bộ ba 91-line ở bờ biển gió thổi lồng lộng
Quan Chung Bằng nhìn hai người bọn họ rời đi , lại nhìn sang Lâm Dương, thấy thằng bạn mình đang ngẩn người ở chỗ cũ, sau đó lại nhìn Arm , ừm ... có vẻ cũng không khá hơn là bao.
Trong tình huống này ai mà không bị bối rối chứ
"Tao ...... đã để Newwie chịu quá nhiều đau đớn một mình ...... hóa ra ...... tao mới là người tồi tệ nhất ...... cẩu ...... nam nhân ...... tao phải làm gì để xứng đáng ở bên cạnh Newwie và tao phải làm gì để xứng đáng làm cha của những đứa con do em ấy sinh ra cơ chứ ...... "
Quan Chung Bằng tiến lên vỗ vỗ vai anh "Việc đã đến nước này , mày không nên nghĩ đến chuyện này mà giờ phải nghĩ cách làm sao để giữ Trịnh Minh Tâm lại và bù đắp cho cậu ta đi ."
"Đúng ... Đúng ... mày nói đúng ..." Lâm Dương lấy điện thoại di động ra gọi cho Trịnh Minh Tâm, nhưng rồi đầu dây bên kia lại báo thuê bao không liên lạc đc
???
" Em ấy chặn tao rồi .... "
Quan Chung Bằng sửng sốt, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Trịnh Minh Tâm , không có gì bất ngờ , cũng bị thuê bao . Cậu ta cũng chặn cả hắn
Hai người nhìn Arm, Arm lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số, thuê bao không liên lạc được . Cậu ta chặn luôn cả Arm , Quan Chung Bằng vỗ vai Lâm Dương với vẻ mặt đầy cảm thông " Cậu ta thực sự rất hiểu bọn mình "
Arm bước tới và vỗ vai còn lại của anh "Nhưng ít nhất có một điều tốt."
" Sao ? "
" Tự nhiên mày lại có ba đứa con trai "
"... Nhưng vợ tao có thể đã rời đi ..."
"......"
Hình như là vậy ......
-
Lên xe, hai người bọn họ đều im lặng cho đến khi về đến nhà của Trịnh Minh Tâm . Nhìn bạn thân mình mệt mỏi ngồi xuống, Gun đau lòng đi đến ngồi xuống bên cạnh rồi ôm chặt lấy cậu .
"Newwie , hôm đó ... sao mày không nói cho tao biết đứa nhỏ thuộc về Lâm Dương? Nếu tao biết, nhất định sẽ không để anh ta chạy trốn, nhất định sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm."
" .. Đây là lý do tại sao tao không muốn anh ấy biết ..." Trịnh Minh Tâm cười khổ "Lúc anh ấy rời đi như vậy, vừa mới ngủ với tao một đêm xong đã bỏ trốn , không đảm bảo rằng lúc đó anh ấy ...... thực sự không muốn đứa con này chút nào ...... ba đứa con. "
" Rồi bỏ mặc mày một mình với ba đứa nhỏ ? Cũng tiện cho anh ta quá đi , bỗng chốc có tận ba đứa nhỏ ngoan ngoãn trò chuyện chơi đùa suốt ngày , anh ta không phải chịu cảnh khổ sở thay tã và cho con bú lúc nửa đêm , thật bất công cho cậu bạn tôi ~~~~~ "
" Chả có gì là công bằng với bất công ở đây cả , tao đã chuẩn bị sẵn sàng khi biết có ba đứa trẻ "
" Nhưng thật sự là tao thấy nó không đáng với mày "
"Không sao, dù gì thì chuyện cũng đã vậy , sẽ không có tình huống nào xấu hơn xảy ra nữa .... "
Gun ôm chặt lấy cậu " Vậy khi nào bọn trẻ sẽ trở lại ? Mày sắp xếp mọi việc tốt chưa ? "
" Ừm , nửa tháng nữa chúng sẽ bay , lúc đó tao sẽ kêu Lâm Dương ra sân bay cùng đón bọn nhỏ , mày với Quan Chung Bằng cũng có thể đi cùng "
" Sao ? "
Trịnh Minh Tâm cúi đầu, một lúc lâu sau mới giải thích "Tao không muốn một mình đối mặt với anh ta."
" New .... "
Trịnh Minh Tâm cười gượng "Không sao, cũng chả phải chuyện gì lớn, đừng khóc, tao không có việc gì."
"Dù sao thì màybiết đấy, cho dù có chuyện gì xảy ra, tao sẽ luôn đứng về phía mày và tao không quan tâm đến tên cẩu nam nhân đó nữa . "
Trịnh Minh Tâm cười " Cảm ơn mày Gunnie "
"Uh-huh!"
—— thời gian trở lại hiện tại.
Trịnh Minh Tâm chỉ mới kéo Lâm Dương ra khỏi danh sách đen hai ngày trước, trước đó anh đã luôn ở trong danh sách đen, mọi thông tin liên lạc đều đã bị chặn, ngay cả ở trên phim trường cậu vẫn không muốn nhìn thấy anh , lúc thấy Lâm Dương có ý định tiếp cận đều bị Đường Đường cũng chặn lại . Cho dù lấy bất cứ lý do gì thì cuối cùng, chỉ có một lý do, đó là Trịnh Minh Tâm không muốn gặp anh, cậu cảm thấy giữa hai người cần có một chút thời gian suy ngẫm .
Khi Trịnh Minh Tâm đang quay phim, Lâm Dương cũng có thể ảnh hưởng đến tâm lý của Trịnh Minh Tâm , giống như lần trước, quay trở lại quay sau khi cuộc cãi vã với Lâm Dương , trong một thời gian dài cậu không thể nhập tâp vào vai diễn được , hoặc khi diễn được một nửa cậu sẽ bắt đầu suy sụp tinh thần, cậu không muốn mất việc . Nếu Lâm Dương và cậu cuối cùng không đến được với nhau, cậu vẫn muốn tự mình nuôi con
" Thời gian không còn nhiều " Quan Chung Bằng nhìn lướt qua thời gian, chuyến bay hạ cánh lúc 4:50 giờ đã là 5:30 rồi, chắc sẽ ra sớm thôi.
"Ừm."
Cả bốn người cùng đứng dậy và đi đến lối ra để đợi.
Lần này trở lại ngoài cặp sinh ba còn có em họ Porphyry của cậu , dù sao bọn trẻ sao tự mình trở về được , phải có người lớn đi cùng.
"Em muốn đẩy!"
"Em muốn đẩy!"
" Anh đang đẩy rồi ! "
" Đừng cãi nhau nữa ! Ba đứa cùng nhau đẩy là được rồi "
"Không!!!"
Nghe thấy giọng nói thân thuộc , trên mặt Trịnh Minh Tâm bất giác nở nụ cười , tiến lên hai bước, lo lắng nhìn bên trong. Cuối cùng, từ bên trong bước ra ba chấm nhỏ, mặc quần áo giống nhau, đi giày, đội mũ khác nhau trên đầu, một cái là gấu, một cái là hổ, và một cái là mèo, đi theo một cô gái thoạt nhìn có chút phờ phạc đang luyên thuyên tranh cãi về vấn đề gì đó
Ánh mắt của mọi người dõi theo Trịnh Minh tâm đến ba đứa trẻ.
Lâm Dương nhìn ba đứa nhỏ đang đi về phía anh từng chút một đùa giỡn người xung quanh, trong đó đứa nhỏ đội mũ mèo túm đứa mũ hổ kia chạy đi, đứa trẻ bị giật mũ liền mếu máo đuổi theo đoạt lại mũ . Đứa trẻ còn lại có vẻ ổn định nhất để chúng vòng quanh mình hai vòng sau đó nắm lấy một đứa bằng một tay , mặt nghiêm túc nói gì đó với đứa trẻ giật mũ , đứa nhỏ liền trả lại mũ cho đứa trẻ kia . Dưới sự hòa giải của đứa trẻ trong chiếc mũ gấu, hai đứa nhỏ liền ôm nhau thắm thiết hòa thuận
Porphyr không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy khung cảnh ôm nhau của hai đứa nhỏ , cô nhìn lên và nhìn thấy bốn người đang đứng bên ngoài, cô chắc chắn là người đeo mặt nạ đen và mắt đang cười chính là anh họ của cô
Cô cúi xuống và vỗ về bọn trẻ "Mấy đứa nhìn xem ai đang ở bên ngoài kìa ?"
Ba đứa nhỏ dừng lại, nhìn ra bên ngoài và liếc mắt đã thấy bốn người bọn họ .
" (*^o^*) là Papa " Pluem là người đầu tiên lên tiếng
" ( ' ▽ ' )ノ papa , papa ~~~~ "
Ba đứa trẻ vội vã chạy về phía trước, bỏ mặc Porphy đẩy hành lý phía sau.
Ba đứa trẻ băng qua lan can và lao về phía Trịnh Minh Tâm
" ಥ_ಥ papa , papa , papa . Frank nhớ papa "
" ಥ_ಥ Nanon cũng vậy "
" ಥ_ಥ Pluem nhớ papa rất nhiều "
" Papa cũng nhớ ba cục cưng " Trịnh Minh Tâm không khỏi xót mũi , khóe mắt rơi lệ . Lâu lắm rồi mới gặp lại ba cục cưng , dạo này có quá nhiều chuyện, cậu thực sự nghĩ về chúng rất nhiều.
" ('·_·') papa đừng khóc " Bàn tay nhỏ bé của Pluem nhẹ nhàng lau mặt cho Trịnh Minh Tâm , thậm chí còn cúi xuống hôn cậu " Papa , đừng khóc. "
" Papa không khóc " Trịnh Minh Tâm sờ đầu cậu bé "Pluem của papa ngày càng cao và có vẻ khỏe hơn trước rồi "
" (*¯︶¯*) Pluem mỗi ngày đều ăn ngon ngủ ngon , Plueam chăm chỉ uống sữa hàng ngày "
" Thật không ? Tuyệt vời "
" o(≧v≦)o con cũng thế , con cũng thế " hai đứa nhỏ còn lại không chịu thua kém liền kiễng chân
" Tất cả đều tuyệt vời ! "
" Em kiệt sức rồi ! " Porphyr rốt cục chạy tới bên cạnh bọn họ, nhìn bốn người đoàn tụ cười nói: "Chúng ta về nhà trước được không ? Có nhiều người ở sân bay "
Trịnh Minh Tâm lúc này mới nhận ra mình đang ở sân bay, liếc nhìn đám người Gun bên cạnh, thấy ba người bọn họ cũng ngồi xổm xuống với mình, cảnh tượng này có chút buồn cười.
Trịnh Minh Tâm bật cười " Đi ăn trước đi ! "
"Uh-huh."
Ba người chăm chú nhìn ba đứa nhỏ, cảm thấy vô cùng khó tin.
Tám người cùng nhau đi ra ngoài, Trịnh Minh Tâm lái một chiếc xe , Quan Chung Bằng cũng lái một chiếc, tám người họ đi riêng, cùng nhau đến nhà hàng để chuẩn bị cho bữa tối. Arm và Alice cùng với hai đứa nhỏ Mumu và Chimon đã đến nhà hàng đang ngời đợi bọn họ
" Porphyr , em mang bọn trẻ ra ngồi lên xe của anh đi "
" Được "
Quan Chung Bằng - người đang nghĩ đến việc tạo cơ hội cho Lâm Dương liền ngậm miệng lại.
Gun nhìn quanh và vẫy tay với Trịnh Minh Tâm "Hẹn gặp lại ở khách sạn ."
"Hẹn gặp lại "
Nói xong liền lên xe rời đi.
Còn lại ba người lên xe, Lâm Dương đều không nói lời nào trong suốt quãng đường
Quan Chung Bằng liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi nhìn người vợ bên cạnh, Gun bất lực thở dài.
" P'Tay "
" Là của anh "
" Cái gì ? "
Lâm Dương dường như cuối cùng đã định thần lại, nhìn chiếc xe SUV màu trắng ở phía trước không xa, trên đó có người anh yêu và những đứa trẻ của hai người
"Đó là của anh , đứa trẻ là của anh ."
Hai vợ chồng Quan Chung Bằng liền im lặng , cho dù từ trước họ có nghi ngờ về chuyện này thế nào thì khi nhìn Frank và Nanon , mối nghi ngờ này liền bị dập tắt ngay lập tức
Họ chưa bao giờ thấy một sự giống nhau đến như vậy.
Ngay cả nhóc Pluem cũng có chút bóng dáng của Lâm Dương ở lông mày, chứng tỏ gen của anh quá mạnh
"Vậy bây giờ mày định tính toán thế nào ?" Quan Chung Bằng hỏi.
Lâm Dương cau mày, hiển nhiên lo lắng vấn đề này, hồi lâu, anh mới lắc đầu "Đối với tao không có gì khác biệt . Tao đã nói với mày rằng dù đứa trẻ có phải là của tao hay không, cho dù đứa trẻ hôm nay có là con của newwie với người khác thì tao cũng sẽ đối xử với đứa trẻ thật tốt "
" Nói đi nói lại thì mày ............. lúc ấy đừng kích động quá sẽ tốt hơn ............. tiếp thu chuyện này từ từ , thì sẽ không ra nông nỗi như bây giờ "
". . . . . . Tao lúc ấy cũng là. . . . . . do quá chấn động đi . . . . . ."
"Được rồi, bọn trẻ đã trở lại, ít nhất mày có thể lấy cớ đi gặp bọn trẻ để tiếp xúc cậu ta nhiều hơn." Quan Chung bằng dừng lại, "Đừng giống như lần trước, Trịnh Minh Tâm ... Mấy năm qua cậu ta đã chịu nhiều ủy khuất "
"Ừ , tao đã biết, tao . . . . . . Sẽ không ."
Thực tế làm sao mà anh ấy có thể từ bỏ được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro