Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Quốc Vương Táo Bón 3 Năm (1).

Quốc vương táo bón 3 năm, bụng to như cái trống, may mắn Thái Tuế - Kim Mao Hống cứu giúp~~~.

.

Chuyện kể rằng, trên đường đi đến Tây Thiên Linh Sơn, có một quốc gia gia tên là Chu Tử Quốc. Quốc gia này có một vị Quốc vương trời sinh tính bạo ngược, hoang dâm vô đạo, dẫn tới dân chúng trong nước lầm than, tiếng oán của bá tánh than dậy trời đất.

Ba năm trước đây, vào ngày Đoan Ngọ, Chu Tử Quốc Vương đang cùng một sủng phi ở trong Ngự Hoa Viên ngắm hoa, ăn bánh chưng. Không ngờ, một trận gió yêu ma thổi qua, Quốc Vương chấn kinh, do đó nên nuốt vào cổ họng cả một cái bánh chưng. Từ đây, liền xuất hiện bệnh mãi chẳng khỏi, thực ăn vào bụng chàng có cách nào cho ra, cái bụng ngày qua ngày biến lớn, phảng phất giống như có thai.

Quốc vương dán cáo thị, truy tìm danh y, nhưng cũng chẳng thể chữa khỏi được chứng bệnh này. Nghe nói Quốc Vương gặp phải căn bệnh quái lạ, bá tánh sôi nổi còn nói rằng, là báo ứng kiếp này. Quốc Vương nghe chuyện thì giận lắm, hạ lệnh kẻ nào dám bàn luận về bệnh tình Quốc Vương sẽ giết không tha. Bá tánh miệng tuy lấp kín, nhưng nội tâm lại đều nở hoa mở tiệc, chỉ ngóng trông Quốc Vương ngày nào đó nứt vỡ cái bụng, nứt bụng mà chết.

Ngày này, nội thị lại tới báo có người bóc cáo thị, Quốc Vương đang nằm ở trên niệm mền trong long sàn, trong miệng rên rỉ, được hai kẻ sủng phi mát xa bụng, bởi vì bị bệnh, Quốc Vương đã không dám ăn nhiều cơm, bởi vậy thân hình càng ngày càng gầy, còn cái bụng lại như cũ, ba năm qua đi, chẳng thể ngăn cản bụng lớn lên, giờ đây đã như mang thai song thai.

"Bệ hạ, lại có người tháo gỡ cáo thị." Nội thị bẩm báo nói.

"Ơ" - Quốc Vương ốm yếu mà nói một câu, cũng không có biểu hiện thật sự vui vẻ:

"Đây là người thứ mấy rồi...?"

"Hồi bệ hạ, đã là người thứ 32 trong 3 năm qua."

"Ai da!!...Đau a...!!!"

Một người sủng phi không khống để chế mà dùng lực quá mạnh, không cẩn thận bóp phải thứ không sạch sẽ - uế vật trong bụng của hắn, Quốc Vương tức khắc đau kêu ra tiếng, nhìn hai người quát lớn nói:

"Cút ra đi.... Cút xuống mau...!"

Hai người phi tử vội vàng rời khỏi trong điện, Quốc Vương đưa tay xoa bụng, trong miệng rên rỉ không ngừng:

"Bụng....Ôi.......Đau chết quả nhân....."

"Bệ hạ, sao không truyền người mới vào chữa trị cho ngài?"

"Sợ không đâu lại lòi ra lang băm, không những trị không hết bệnh cho quả nhân, còn khiến bệnh của quả nhân thành trò cười."

"Bệ hạ, người lần này nói là đến từ Kỳ Lân Sơn Giải Trĩ động tiên linh, tên là tái Thái Tuế, có khả năng thông thiên xuống đất, còn nói có thể chữa trị quái bệnh của Bệ hạ."

Nghe được lời này, Chu Tím Quốc Vương đôi mắt giật giật:

"Bệnh này của quả nhân, cả tiên nhân cũng biết được sao? Cũng tốt, mau cho kẻ đó vào đi."

Tái Thái Tuế đi theo người hầu được dẫn dắt tới tẩm điện của Quốc Vương, hắn vốn là Kim Mao Hống bị đầy xuống trần gian, là con con yêu quái trú ở Kỳ Lân Sơn, ba năm trước đây vì Chu Tử Quốc Vương săn thú lại sát hại thủ hạ, liền ghi nhớ thù, khi ở Tết Đoan Ngọ cố ý trêu đùa, hại Quốc Vương từ đây mắc phải bệnh lạ.

Tái Thái Tuế lúc này đã biến thân thành bộ dáng của một người bình thường, hắn đi vào trong điện, chỉ thấy hiện ẩn trên tấm màng sa là một bóng dáng người đầy đặn, tập trung nhìn vào, là một người đàn ông với một cái bụng to như cái trống, trong miệng còn đang không ngừng rên rỉ. Trông thấy bộ dáng Chu Tử Quốc Vương buồn cười như vậy, Tái Thái Tuế nội tâm tức khắc bật cười.

Nội thị dẫn Tái Thái Tuế đến trước giường Quốc Vương, vì người này mà lấy một cái ghế đến.

"Ngồi xuống. Còn mời tiên nhân chuẩn trị cho bệ hạ."

Từ đây bên trong long sàn được che phủ bởi màng sa, Quốc vương đưa cổ tay ra ngoài, Tái Thái Tuế làm bộ làm tịch mà bắt mạch, ra vẻ cao thâm mà nói:

"Chứng bệnh này của Bệ hạ là do có dị vật làm tắt nghẽn ruột, dẫn đến thức ăn ăn vào chẳng thể bài tiết mà còn tích tụ ở bụng. Ta nghe nói, bệnh này của Bệ hạ là do ba năm trước vào ngày Đoan Ngọ, theo như suy đoán của ta, dị vật này chắc hẳn là một cái bánh chưng."

Thấy Tái Thái Tuế nói một cái trúng trọng tâm, Quốc Vương trên giường lập tức kích động, liên tục nói:

"Tiên nhân đúng là thần y, quả nhân thật là như thế, xin hỏi tiên nhân có biện pháp điều trị không?"

"Trị liệu tất nhiên không khó, chỉ là, đây là độc môn bí thuật, còn xin Bệ hạ bảo những người khác ra ngoài, như vậy ta mới có thể trị liệu cho ngài."

"Có nghe hay không? các ngươi còn không đi xuống."

Quốc Vương nhìn đám người hầu trong điện mà nói lớn, bọn người hầu sôi nổi rời khỏi điện.

"Vậy xin mời tiên nhân chuẩn trị cho quả nhân." - Quốc vương khẩn cầu mà nói.

Thấy bọn hạ nhân đều lui đi ra ngoài, Tái Thái Tuế lại ở bên trong thi triển chú thuật, bất kể bên ngoài chẳng thể nghe được âm thanh nào từ trong đây, càng không thể đi vào.

Tái Thái Tuế sốc hết màng sa trước giường lên, chỉ thấy trên giường, Quốc Vương vẻ mặt thống khổ mà nhìn hắn, đối phương trước người bụng trướng đến sưng tím, trên mặt là gân xanh đến nỗi mắt thường thường có thể thấy được.

Tái Thái Tuế cười cười, quay về bộ dạng yêu quái dữ tợn, Quốc Vương tức khắc sắc mặt biến đổi, sợ tới mức lui về phía sau giường:

"Yêu quái! Yêu quái!Người đâu, mau tới cứu quả nhân!"

"Bệ hạ, cho dù ngài có kêu đến đau cả yết hầu, cũng sẽ không có người nghe được, vẫn có ta tới trị liệu cho ngài."

Tái Thái Tuế bắt lấy hai cái đùi của Quốc Vương, túm đến bên người, đứng thẳng ở giữa háng lộ ra dương vật yêu quái thô dài, một chút liền đâm lỗ hậu khô khan đã ba năm của Quốc Vương.

"A!"

Cục thịt vừa Tái Thái Tuế thọc xuyên thân thể Quốc Vương, Quốc Vương tức khắc phát ra một tiếng thê lương, đó là tiếng kêu thảm thiết:

"Đau a! Đau...a!"

"Bệ hạ, ta đây liền vì ngài đem trong cơ thể uế vật thọc khai."

Dương vật của Tái Thái Tuế hoá thành xúc tua thịt hướng vào trong cơ thể Quốc Vương tìm kiếm, tức khắc chen vào dạ dày đã đầy đặc toàn bộ của hắn, uế vật cứng đặc trong bụng của Quốc Vương theo lực ép mà đi xuống bụng dưới, giống như cục đá ở trong ruột hắn vậy.

Chu Tím Quốc Vương tức khắc đau đến chảy ra nước mắt, trong miệng khóc kêu to:

"Bụng quả nhân! Bụng quả nhân! Ngươi nhanh! Mau nhanh lên!"

Tái Thái Tuế sử yêu pháp làm thân mình Quốc Vương không thể lại nhúc nhích, hai chân ngoan ngoãn mở ra hai bên, ba năm chưa từng bài tiết, bụng của Quốc Vương sớm đã nghẹn trướng khó nhịn, hiện giờ lại có một vật khác ở trong, bụng nào còn có thể chịu nổi, truyền đến tiếng nứt từ trong ra ngoài:

"A! Bụng của quả nhân... Tiên gia, tha cho quả nhân đi... Chịu không nổi chịu không nổi..."

Quốc vương khóc lóc xin tha, nét ốm yếu trên mặt có vẻ càng thêm suy yếu. Tái Thái Tuế đâu thèm để ý, đem cục thịt dài ở trong thân thể hắn trở nên càng thô, đem cả người Quốc Vương đều lên đỉnh tới tận trời.

"Bệ hạ, ta đây là vì ngài khai thông dạ dày, bằng không bụng căng của ngài không chịu được lâu."

"Ai da! Bụng quả nhân! Cái bụng của qủa...nhân bụng."

Bụng bị căng đến lớn hơn nữa, Quốc Vương cả người giống một viên thịt cầu bị treo lơ lửng, phần hạ thân hắn đã bị xé trần như nhộng, cả người nhìn hài hước và lố bịch, hoàn toàn thiếu đi vẻ uy nghiêm của một vương thượng.

Dương vật của Tái Thái Tuế ngao du trong ruột hắn, Quốc Vương đau đớn mà khóc kêu, ôm bụng la đau không ngừng, trong ngập trắng nước mắt:

"A....a...a...chịu không nổi!"

Đãi đùa bỡn đủ rồi hắn, tái Thái Tuế thịt nhận lại khôi phục bình thường bộ dáng, quốc vương nháy mắt từ không trung té xuống, bụng hung hăng mà tạp tới rồi trên mặt đất.

"A!Bụng...Bụng..."

Ngã xuống mặt đất trong nháy mắt, Quốc Vương cơ hồ phải bị bụng bắn ngược trở về, hắn ôm bụng trên mặt đất liên tục lăn lộn, trong miệng một tiếng đã là kêu đau.

Tái Thái Tuế cố ý hù dọa hắn, hiện ra chân thân của chính mình - Kim Mao Hống, Quốc Vương nhìn thấy một con vật giống chó nhưng không phải, giống sư tử mà cũng chẳng đúng, lại to gấp đôi thân hình của sư tử xuất hiện ở trước mặt mình, nhe răng nanh, mở mồm to nhìn bản thân mình mà rống giận, tức khắc dọa đến trân kinh, nước tiểu từ trong của quý - khúc thịt quý báo của Chu Tử Quốc đi ra.

Kim Mao Hống ngã ở trên người hắn, một chưởng đem hắn đè ở dưới chân, dương vật thô bự gần bằng cánh tay Quốc Vương, Kim Mao Hống há to miệng mà kêu một tiếng, không màng cái lỗ Quốc Vương nhỏ hẹp, mà liên tục thúc vào trong.

"A a a a!"

Trong nháy mắt, Quốc Vương cảm giác cái mông chính mình như là phải bị xé thành hai nửa giống nhau, thời điểm dương vật đi vào cơ thể, bụng Quốc Vương đột ngột to bự hơn, Kim Mao Hống rõ ràng trở nên thực hưng phấn, dùng đầu lưỡi liếm liếm mặt Quốc Vương, duỗi thẳng eo thường xuyên hơn.

"Ách...a!"

Trong bụng Quốc Vương bị tra tấn đau nhức đến nói cũng không nên lời lời nói, chỉ biết một cơn đau mà kêu to, dương vật Kim Mao Hống đang co giật trong âm đạo của nhà vua với tần số cực nhanh, và nhà vua tiếp tục hét lên, Quốc Vương lại vừa đau nhưng xen vào thích nghi, thân mình đều bị chịch đến run rẩy lên.

Lỗ hậu của Quốc Vương nóng lên, Kim Mao Thống bị kẹp đến thoải mái cực điểm, lại mở mồm mà tru lên một tiếng, Quốc Vương tưởng muốn ăn hắn, tức khắc dọa thêm phần nhát gan, ôm đầu khóc kêu xin tha, Kim Mao Thống cứ như vậy đe dọa hắn, một màn giao cấu thô bạo kết thúc bằng tiếng la hét và kinh hãi của Quốc Vương.

Sau khi quan hệ, Quốc Vương đang nằm trong đống nước tiểu mà mình sợ hãi đã cho ra, sắc mặt vô cùng tái nhợt, còn Kim Mao Thống đã biến lại được vóc dáng, nhưng khuôn mặt vẫn như một con quái vật mặt xanh có răng nanh, hắn mỉm cười, ngồi xổm trước mặt Quốc Vương, ấn nhẹ lên bụng vua nói:

"Hãy cho nó ra ngay bây giờ"

Tái Thái Tuế khôi phục hình người, chẳng qua mặt vẫn là mặt mũi hung tợn của yêu quái, hắn cười khanh khách, ngồi xổm trước mặt Quốc Vương, đè đè cái bụng Quốc Vương:

"Bây giờ nhà ngươi ra ngoài rặn ỉa một chút thử xem."

"Tiên gia tha mạng! Tiên gia tha mạng a!"

Chu Tử Quốc Vương tâm lý đã đến bơ vực suy sụp, sợ tới mức vội vàng bò đi, hắn cẩm y ngọc thực lâu như vậy, nào gặp qua yêu quái thực thụ đâu, làm sao nghĩ đến chính mình sẽ bị đùa bỡn như vậy.

Nhìn bộ dáng hắn buồn cười chỉ có thể cười, Tái Thái Tuế nhất thời chỉ cảm thấy mắc cười, ai có thể nghĩ đến Quốc Vương giờ phút này biến thàn một bộ bộ dạng như vậy, hắn cố ý biểu hiện ra sự tức giận, lạnh lùng mà nói:

"Nếu ngươi không ra ngoại mà ỉa, bổn tọa liền sẽ ăn thịt ngươi."

"Đừng ăn ta...Đừng ăn ta... Tiên gia tha mạng á......"

Quốc Vương tức khắc bị dọa đến khóc lên, thân người nằm sấp xuống dẩu mông lên làm ra tư thế bài tiết:

"Ô..ô, ô...... Thỉnh tiên gia xem quả nhân bài tiết......"

Sau cú ngã vừa rồi, phân tích tụ bênh trong lỗ đít Quốc Vương sớm đã bị nát toái, ra sức sử dụng lực khiến lỗ đít co rút lại, thực sự là nhanh chóng có một khối phân màu nâu khối đi ra, chẳng mấy chốc rơi xuống đất.

Tái Thái Tuế vừa lòng mà vỗ vỗ hắn.

"Ngươi xem ta đã khỏi bệnh cứng đầu của ngươi chưa?"

Quốc Vương sợ tới mức liên tục gật đầu, dùng ngữ khí khóc lóc cơ hồ nói:

"Có nhiều tiên nhân hơn có thể chữa khỏi bệnh cho quả nhân..."

"Dùng nhiều sức hơn và cho ra nhiều hơn."

"Là là là......"

Quốc Vương nào dám không nghe, dùng đôi tay bẻ cánh mông chính mình, cố gắng mở cái hố của mình càng rộng càng tốt. Phân cứng nghiền nát ruột của hắn, và vị Quân vương cao quý hét lên. Cuối cùng, một ít, từng mảnh phân lần lượt rơi ra. Phân đã ở trong dạ dày anh quá lâu đến nỗi mất hết độ ẩm và cứng như đá.

Rặn ra mớ đó, Quốc Vương đã hao hết sức lực cả người, hắn rốt cuộc kéo không ra bất cứ thứ gì bụng to nặng trĩu treo ở bên hông, hắn không kiên trì được với tư thế quỳ bò, lập tức té ngã trên mặt đất, ôm bụng một cái mà hô đau:

"Tiên gia...Quả nhân không được... Quả nhân không được..."

Tái Thái Tuế tấm tắc mà lắc lắc đầu:

"Ngươi này bệnh quá mức với nặng rồi, bổn tọa đành phải mang ngươi về động phủ mà từ từ trị liệu."

Nghe được lời Tái Thái Tuế nói, Quốc Vương vội vàng xin tha:

"Tiên gia, không được đâu, quả nhân là chủ nhân một quốc gia, nếu quả nhân không ở đây, đất nước sẽ loạn mất."

"Cái này ngươi không cần lo lắng."

Tái Thái Tuế hơi hơi mỉm cười, từ trên người nhổ xuống cộng lông, quay qua bên cạnh một thổi, một phát liền có một người giống diện mạo Quốc Vương Chu Tử như đúc, duy nhất khác biệt so với Chu Tử Quốc Vương hàng thật, đó là cái bụng lớn lại biến mất

Để lại thế thân, Tái Thái Tuế mặc kệ quốc vương khóc kêu, một trận gió yêu ma thổi qua, liền đem người đưa tới trăm dặm ngoại động phủ.

Đôi mắt của Chủ Tử Vương chìm vào bóng tối, khi mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện mình đã ở trong hang quái vật.

Kim Mao Thống ném Quốc Vương xuống đất, cười lớn và gọi những con yêu quái nhỏ đến xem con mồi mới của mình, một nhóm yêu quái mặt xanh và có răng nanh tụ tập xung quanh Quốc Vương, la hét và cười, cố tình hù dọa con người này.

Chu Tử Vương sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất run rẩy cầu xin tha thứ:

"Tiên gia, xin ngài cho ta trở về, cho ta trở về."

"Sao ngươi vội vàng thế? Ta chữa khỏi bệnh cho ngươi tự nhiên sẽ thả ngươi đi."

Bất chấp lời cầu xin của Quốc Vương, Kim Mao Thống đã sai vài tên thuộc hạ của mình đến hầu hạ Quốc Vương và nhốt người này lại, hắn đã hưởng thụ sự giàu sang phú quý, nhưng giờ đây không còn cách nào khác là phải rúc vào hang động lạnh lẽo này với chiếc giường đá làm bạn đồng hành.

Lũ yêu quái nhỏ thô bạo ném Quốc Vương xuống hố, hắn mất thăng bằng, nặng nề ngã xuống đất, bụng đập mạnh xuống sàn, đau đến tái mặt, thậm chí không thể đứng dậy, ôm bụng lăn lộn, kêu lên đau đớn:

"Ôi, bụng của quả nhân... bụng của ta...á..."

Dưới sự tra tấn về thể xác và cả tinh thần, Quốc Vương cuối cùng đã suy sụp và khóc, hắn liên tục đấm vào bụng và kêuu than rằng bụng dạ của bản thân vô dụng mới khiến bản thân phải chịu hình phạt như vậy.

"Sao ngươi lại khóc? Nếu ngươi còn khóc nữa, ta sẽ giết ngươi"

Con quái vật canh cửa hung dữ nhìn Quốc Vương bệ hạ và đe dọa dữ dội.

Quốc Vương sợ đến mức lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn phát ra một tiếng rên rỉ, nằm trên mặt đất một lúc lâu mới khó nhọc đứng dậy, từng bước một đi đến bên giường, quần áo bên dưới đã bị vứt bỏ. Bị xé rách, phần dưới cơ thể lộ ra ngoài, lúc ngồi trên giường đá, cái lạnh buốt giá lập tức khiến hắn phải hét lên một tiếng, vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng lại không dám gây ra quá nhiều tiếng động. Quốc Vương đang ở trong, chợt buồn bã khóc nức nở.

Đến đây đã lâu, có mấy con yêu quái bưng đồ ăn cho hắn, vội vàng đặt lên bàn đá bên cạnh, hung hãn yêu cầu hắn lại đây ăn nhanh, Quốc Vương đã đói bụng, loạng choạng rời khỏi giường, đồ ăn không tệ, toàn là thịt, nhưng có chút béo ngậy, Chu Tử Vương không quan tâm đến thân hình và hình tượng của mình, lập tức bắt đầu ăn một cách đói khát, ăn được một lúc, Chu Tử Vương cảm thấy bụng mình quặn thắt dữ dội. Cảm giác sau đó là một cơn đau nhói, Quốc Vương đột nhiên ôm bụng đau đớn kêu lên:

"Ôi... Bụng... Bụng ta..."

Lúc này chỉ thấy Tái Thái Tuế cười ha hả đi đến, vừa đi vừa tiết lộ:

"Vương thượng, bổn tọa đã vì người chữa bệnh mà bỏ thuốc vào trong thức ăn, cần gì làm ngươi uống thuốc đắng chứ, nói xem bổn tọa có phải đối tốt với ngươi lắm không?"

"Bụng của quả nhân... bụng... của quả nhân bụng! A đau chết mất!"

Chu Tử Quốc Vương chịu không nổi trong bụng dời non lấp biển mà thống khổ, tức khắc té ngã trên mặt đất, ôm bụng to mà lăn lộn:

"A á á...a! Đau quá! Đau a!"

Hắn tê tâm liệt phế mà kêu thảm, trên mặt mồ hôi giàn giụa.

"Tiên gia, ngài tha quả nhân, tha cho quả nhân ạ."

"Đi, tìm cho hắn một cái bô tới, hắn sẽ lập tức phải tiết đó."

Tái Thái Tuế phân phó một tiểu yêu, một cái thùng gỗ đã được đưa vào nhanh chóng. Mấy đứa tiểu yêu quái đi đến đỡ Quốc Vương hiện thống của khổ ở dưới đất dậy, đặt hắn ngồi lên cái bô.

"A!"

Quốc vương không ngừng giãy giụa trên thùng gỗ, ôm bụng to khóc lóc, chẳng bao lâu sau, một luồng khí thải nhanh chóng phun ra, hóa ra là do Tái Thái Tuế đã bỏ loại thuốc nhuận tràng đặc biệt, cực mạnh vào ngự thiện của Chu Tử Vương. Thuốc này là lấy trộm từ tro tàn trong lò luyện kim của Thái Thượng Lão Quân mà hân ta đã bí mật cạo ra khi còn ở trên thiên cung. Làm sao một người phàm có thể chịu được loại thuốc như vậy? Quốc Vương không ngừng la hét, đau đớn, và ngay sau đó trông thấy bụng hắn ta sôi ùng ục như âm thanh của nước sôi, và lại bắt đầu tự đập vào cái bụng mà không cần ai chạm vào.

"Aaaa... Bụng! Bụng đau!!"

Một cảm giác nặng trĩu rơi xuống từ bụng hắn, như thể có một vật nặng nghìn cân được đặt bên trong. Quốc Vương hét lên thảm thương, và buộc phải dùng hết sức lực, và ngay sau đó nghe thấy tiếng một cục phân rơi xuống.

"Ngươi được không, thấy thuốc bổn tọa chọn có công hiệu hay không?"

Quốc Vương đau đớn kêu lên, liên tục đá chân vào bồn cầu, nếu không phải có hai tiểu yêu ôm hai bên chắc chắn hắn sẽ ngã xuống đất ngay.

"Bụng ta nặng quá... đau quá...đau quá...a!."

Thần tiên nếm mùi tro là đủ rồi, chưa kể đến thân thể phàm trần của Quốc Vương nước Chu Tử, dưới tác dụng của tro, Quốc Vương lần lượt lôi ra thêm một cục nữa và rơi vào thùng tạo ra âm thanh 'lạch cạch'. Khuôn mặt Quốc Vương trắng đến đáng sợ, những hạt mồ hôi lớn trút xuống, quần áo trên người ướt sũng, bám chặt vào cái bụng bự như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Lại có một loại cảm giác mãnh liệt phía dưới xuất hiện, Quốc Vương đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, một chất bẩn khối lớn từ từ trượt xuống phía dưới ruột của hắn, uế vật vừa khô vừa lớn, cứng ngắc, không ngừng cọ xát vào thành ruột của hắn. Vì quá lớn nên nó trượt xuống một lúc rồi kẹt cứng ở lối ra.

"Ta sắp đau chết rồi... Ô...ô... Ta sắp nghẹn chết..."

Quốc Vương đau đớn, chỉ có thể giãy giụa và la hét.

"Đi, giúp hắn xoa bụng ép xuống, ép ra những thứ bên trong."

Tái Thái Tuế ra lệnh cho tiểu yêu quái bên cạnh.

Con yêu tinh nhỏ bước đến gần Quốc Vương, đặt tay lên bụng to lớn của Quốc Vương và dùng hết, dùng lực mạnh mà ấn xuống.

"Không...a!!!"

Chu Tử Quốc Vương đột nhiên mở to mắt, nhãn cầu gần như rơi ra khỏi hốc mắt:

"Tiên gia! Tha mạng! Xin tha mạng!"

Hắn ta không ngừng lắc đầu, đẩy eo về phía trước, cái bụng to như muốn rớt ra khỏi cơ thể.

Tên yêu quái chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tái Thái Tuế, thấy Chu Tử Vương không hét lên ngăn cản, nó càng siết chặt hơn, bụng của Quốc Vương bị bóp muốn thay đổi hình dạng, cuối cùng một cục uế vật rác rưởi khổng lồ bị ép ra từ lỗ hậu của hắn ta, rơi phịch xuống thùng.

.

.

Còn Phần 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro