Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Edit: Lyn

"A Bảo sao đột nhiên lại muốn gả chồng?"

Thẩm thừa tướng cùng Thẩm phu nhân có chút không hiểu ngồi nhìn tiểu nữ nhi đang lắc lư hai cái chân ngắn. Rõ ràng hai ngày trước A Bảo không muốn xuất giá đối với việc rời khỏi tướng phủ rất bài xích, vậy mà sáng nay nàng lại đem đến cho mọi người một bất ngờ lớn như vậy...... ùm ......có kinh hãi, vui mừng thì đừng nói tới.

A Bảo nghiêng đầu, đôi mắt trong sáng ngập nước, nàng nhìn Thẩm thừa tướng cùng Thẩm phu nhân, lại liếc mắt nhìn các huynh trưởng đang tò mò bên cạnh, đột nhiên nhếch miệng cười, đem kẹo trong tay đưa về phía trước.

Ca Ca xinh đẹp kia nói lấy phu quân chính là đã trưởng thành, có thể ăn rất nhiều kẹo ngon, hơn nữa sẽ không bị nhốt lại, nàng muốn về nhà lúc nào liền có thể về.

Thẩm phu nhân cùng anh em Thẩm gia có chút không hiểu nhìn viên kẹo trong bàn tay nhỏ bé trắng trẻo kia, chỉ có Thẩm thừa tướng híp mắt.

Kẹo trong tay A Bảo là của Ôn Yến trộm từ lễ vật mà Vân Thanh Đế chuẩn bị để tặng cho Hoàng Hậu, là kẹo vừa được đưa lên ở Tây Dương, kẹo được bọc bởi giấy thiếc đủ loại màu sắc. Thẩm thừa tướng lúc trước vô tình thấy hai viên ở chỗ Vân Thanh Đế, ông biết đây là vật hiếm có, không phải hoàng thất nào cũng có.

Thẩm thừa tướng giữa mày nhảy dựng lên, công tác thủ vệ của tướng phủ này xem ra phải tăng cường.

——

Sau khi Thẩm Gia tiếp nhận ý chỉ tứ hôn của Vân Thanh Đế, Ôn Yến vui vẻ rạo rực lẻn đến trước mặt Vân Thanh Đế cùng Hoàng Hậu, năn nỉ ỉ ôi đem hôn lễ tổ chức sớm, vì thế An Quận Vương phủ đã đem những sính lễ quý hiếm không giống nhau đưa đến tướng phủ, tạo ra thanh thế lớn làm cho mọi người ở kinh thành trợn mắt nghẹn họng.

An Quận Vương vậy mà chịu chi lớn như vậy vì một tiểu nha đầu ngốc, chẳng lẽ đây là chân ái sao?

Mọi người: Phẩm vị của An Quận Vương thật khiến người ta khó hiểu.

Mà người nhà Thẩm gia nhìn Ôn Yến cũng không giống như đang tính kế gì, từng trái tim đang cảnh giác cũng dần buông xuống.

An Quận Vương cho dù ăn chơi trác táng không đàng hoàng cỡ nào, có một nhạc phụ nghiêm túc uy nghiêm cùng hai anh rể tài giỏi, võ có thể lên ngựa định càn khôn ( khúc này không hiểu XD), hắn cũng không dám giày vò bạc đãi gì A Bảo.

Về phần đương sự A Bảo lại không có một chút phiền muộn nào, mỗi ngày ăn kẹo rồi lại ngủ, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một cái đầu nhỏ ghé trên đầu tường chơi đùa gì đó, cuộc sống trôi qua thật sự tiêu dao.

Thời gian thấm thoát, lướt qua như thoi đưa. Dưới năng lực làm việc hiệu quả cao của Lễ Bộ, rốt cuộc vào mùng ba tháng năm An Quận Vương Ôn Yến mặc hỉ bào đỏ thẫm đi đến tướng phủ đón dâu, thập lí hồng trang không biết chọc bao nhiêu người cực kỳ đỏ mắt hâm mộ.

"Cưới được A Bảo làm vợ, đó là may mắn của Ôn Yến." Tân lang mặt ngọc anh tuấn dáng người đĩnh bạt mà đứng trước khuôn mặt căng thẳng của thừa tướng, thu lại khuôn mặt cợt nhả trước kia, khuôn mặt chân thành, nói "Cả đời này chỉ có một thê, hết sức yêu quý, tuyệt đối không dám khinh bạc nàng nửa phần."

Ngày đó trong rừng hoa đào đầy một vùng trời, nàng như một tiểu tiên nữ đột nhiên xông vào thế giới của hắn, cho dù người trong thiên hạ đều cho rằng nàng ngốc nghếch, nhưng hắn yêu nhất tính cách ngây thơ tinh khiết của nàng. Hắn cưới nàng không phải nhất thời hứng thú, mà là vì bảo vệ phần hồn nhiên đó, bởi vì quen với cảnh người lừa gạt người, mới biết được trên đời này cái gì mới là trân quý nhất.

Ôn Yến dắt tay A Bảo đang đội khăn hỉ, khóe miệng nhếch lên, "A Bảo, về sau ta sẽ che chở nàng."

Nàng là viên ngọc quý hắn đặt trong lòng, thiên hạ cũng không thể khi dễ nàng một chút nào, dù chính hắn cũng không được!

Đáp lại Ôn Yến chính là một viên kẹo được nhét vào long bàn tay, nắm bàn tay ấm áp của A Bảo, ấm áp đến tận lòng người.

Hắn đối xử tốt với nàng, nàng cũng đối tốt với hắn, một viên kẹo chính là lời hứa của nàng cho hắn.

Ôn Yến trong lòng vui rạo rực, cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối.

A Bảo của hắn cũng không ngốc nha.

Thẩm thừa tướng và Thẩm phu nhân cùng hai anh em Thẩm gia lưu luyến không rời đưa A Bảo ra cửa, thiếu chút nữa là mười tám dặm đưa tiễn, chờ đội ngũ đón dâu biến mất ở cuối phố dài, Thẩm gia còn đứng ở cửa, mất mác buồn bã.

A Bảo của bọn họ vẫn là bị tên ăn chơi trác táng ngậm đi rồi.

Bái thiên địa, vào động phòng.

A Bảo ngây thơ mờ mịt, Ôn Yến cẩn thận dẫn đường, trăng lên đầu cành liễu, hoa tốt trăng tròn.

A Bảo gả vào An Quận Vương phủ, cuộc sống so với ở tướng phủ còn tự do hơn.

Ôn Yến vốn dĩ chính là một tên chơi bời lêu lổng, sau khi đón dâu lại một lòng một dạ chơi đùa cùng tiểu nương tử nhà mình, dù sao thì Vân Thanh Đế cùng Hoàng Hậu cũng lười biếng quản hắn, rốt cuộc A Bảo chỉ là ngốc một chút, nhưng thật sự cũng rất lấy lòng.

Ôn Yến cùng A Bảo chơi trốn tìm, thả diều, ăn kẹo...... Còn không ngừng đổi cách chọc A Bảo vui vẻ, quả thực muốn đem A Bảo sủng lên tận trời.

"A Bảo là tiểu tiên nữ của ta, ta không sủng nàng thì sủng ai?"

Ôn Yến đem A Bảo ôm vào trong ngực bởi vì người khác một câu mà rầu rĩ không vui nói "Về sau ai dám ở trước mặt nàng đối với ngươi bất kính, nàng hãy thả Tướng quân cắn hắn!"

Tướng quân là một con chó, còn khá nhỏ, nhưng rất hung dữ.

A Bảo nghiêng đầu, chớp chớp mắt, duỗi tay khoa tay múa chân nói: "Ta sợ hãi."

Nàng tuy ngốc, nhưng cũng biết long người tốt hay xấu, hiểu được sự khinh thường của người khác đối với nàng. Ôn Yến đối với nàng cực tốt, nàng không phải vô tâm vô phế, cũng sẽ sợ hãi mình không tốt làm liện lụy đến Ô Yến sẽ bị người khác khinh thường.

"Nàng là nương tử của ta, sợ cái gì?" Ôn Yến như tắm mình trong gió xuân cười nói, "Nàng là tiểu ngốc tử, ta là kẻ ăn chơi trác táng, hai ta trời sinh một đôi."

"Ta sẽ không nói, ngươi không cảm thấy buồn sao? "

"Không biết nói chuyện thì làm sao, ta còn sẽ không biết sinh hài tử đâu." Ôn Yến nhéo cái mũi nhỏ của A Bảo, cười hì hì nói, "Lời ngon tiếng ngọt, ta nói, nàng nghe. Chỉ cần có nàng ở bên, đời này ta đều sẽ không buồn."

Lúc trước hắn lấy kẹo làm mồi nhử, dỗ dành nàng đồng ý việc hôn nhân, bây giờ nhìn lại bảo bối ngốc của hắn bắt đầu suy nghĩ vì hắn rồi, đáy lòng Ôn Yến như được an ủi.

Phồn hoa lộng lấy náo nhiệt ngoài kia như thế nào, thì hắn cũng nguyện ý bên cạnh bảo bối ngốc của hắn trải qua cuộc sống ấm áp bình thản này.

Ăn chơi trác táng đã quen với cuộc sống ồn ào, giờ mới hiểu muốn một đôi an bình khó như thế nào.

Ôn Yến nắm lấy bàn tay nhỏ của A Bảo, cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau, thanh âm như châu ngọc rơi xuống bàn: "A Bảo, cùng ta ở bên nhau, nàng có vui không?"

A Bảo cong mày, lắc lắc đôi bàn tay đang đan nhau, sau đó đem cái kẹo trong bàn tay còn lại ném ra ngoài.

Hắn cùng kẹo, trước kia thì nàng chọn kẹo, bây giờ nàng cảm thấy tướng công nàng so kẹo còn muốn ngọt hơn.

Ánh mặt trời từ giữ những vòm lá cây tinh tế vỡ vụn rơi xuống đất, rơi trên đôi tình nhân đứng dựa nhau dưới táng cây, nhiễm một tầng sáng ấm áp, ninh hinh tốt đẹp.

——

Ngươi không hoàn mỹ, ở trong lòng ta lại tốt hơn việc sở hữu thiên hạ.

Ta nguyện vứt bỏ phú quý tiêu dao, cùng ngươi

Ngắm bình minh hoàng hôn, trăng tròn trăng khuyết,

Sớm sớm chiều chiều, nhĩ tấn tư ma.

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro