Chương 4
Khi Ôn Yến tới, không ai trong Thẩm gia quấy rầy, hắn thuần thục trèo qua tường tới sân nơi A Bảo ở.
Nhìn nha hoàn béo ngủ gà ngủ gật ở bậc thang, Ôn Yến híp híp mắt, từ từ tới phòng bên kia, nhìn vào trong cửa sổ đang hé mở, thấy A Bảo đang nằm trên giường ngủ say.
A Bảo cảm thấy chóp mũi hơi ngứa phiền nàng ngủ không yên, mơ mơ màng màng mở mắt lại phát hiện trước mặt có người, nhất thời mở to đôi mắt nhìn.
Đôi mắt ngấn nước kia làm người ta muốn bắt nạt, Ôn Yến xoa xoa đầu ngón tay, quyết đoan duỗi tay nhéo mặt A Bảo.
Pang-
Cơn đau trên tay làm mặt Ôn Yến lập tức trầm xuống, hắn nhìn về phía A Bảo, tiểu cô nương lúc này đã thu mình về góc giường, khuôn mặt bằng lòng bàn tay đang ngập tràn sợ hãi.
"Ta không xấu..." Lời nói của hắn ngưng giữa chừng, tự thấy hành động của mình thật đúng là không phải người tốt.
Hắn im lặng rũ đôi mắt, không chú ý tới A Bảo một bên đang sợ hãi yên lặng nhìn hắn chằm chằm.
Người này nhìn có chút quen mắt?
A Bảo chớp chớp mắt, sự chú ý rơi xuống túi tiền treo trên hông Ôn Yến, đôi mắt lập tức sáng lên.
Túi tiền của nàng!
Sột soạt sột soạt.... Ôn Yến ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương khi nãy còn tránh mình như tránh lũ giờ đang bò về phía mình như mãnh thú, cả người hơi kinh ngạc.
Hắn ngây ngốc đứng đó, A Bảo nhớ tới bộ dạng lần trước của hắn, cũng ngốc ngốc như vậy, nàng định lấy lại túi tiền của mình, dừng một chút, vươn tay vỗ vỗ mặt hắn.
Trông hắn đẹp như vậy, không ngờ cũng ngốc giống mình.
Bàn tay nhỏ mềm mại mang theo hơi ấm vỗ về khuôn mặt hắn, tuy rằng hơi đau nhưng Ôn Yến lại cảm thấy cực kỳ gần gũi, trong mắt phượng lóe lên một tia kinh ngạc.
Tiểu tử ngốc này coi trọng mặt hắn sao?
"A Bảo?" Tiểu tử ngốc tên là A Bảo đúng không?
A Bảo nghiêng đầu, đôi mắt to ngập nước mang theo nghi ngờ, giống như tò mò cái tên ngốc to con này sao lại biết tên nàng?
Ôn Yến xốc áo ngồi xuống, cầm tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình, thấy nàng không chống cự, hắn khẽ cong môi, ôn nhu hỏi: "Ngươi vì sao không muốn gả cho ta?"
Hắn đường đường là An Quận Vương, phong lưu phóng khoáng, gặp người người thích, sao lại bị một tiểu cô nương ngốc nghếch ghét bỏ?
A Bảo cúi đầu nhìn tay bị người kia nắm lấy, lại nghe Ôn Yến nói, nghi hoặc chớp chớp mắt, sau một hồi mới ý thức được từ ngữ mấu chốt 'gả', nhất thời mở to đôi mắt nhìn, một tay khác liền đẩy người đi.
Ôn tiểu gia chuyên tâm thưởng thức tay A Bảo, không hề phòng bị đã bị đẩy ngã xuống đất.
Ngã trên đất, còn bị tiểu cô nương ngốc nghếch đẩy...
Ôn Yến ngồi dưới đất, hai tay chống xuống, không dám tin nhìn về phía A Bảo đang trừng hắn đến tròn mắt. Thấy nàng tức giận như vậy, hắn gãi gãi đầu.
Hắn cũng chỉ hỏi một câu, sao thỏ lại cắn người rồi?
Lúc trước Ôn Yến còn cảm thấy Thẩm Thừa Tướng nói A Bảo không muốn gả cho mình là cố ý lảng tránh, bây giờ nhìn thỏ con hóa mao miêu, mới ý thức được tiểu ngốc tử thực sự ghét bỏ mình.
An Quận Vương đã từng này tuổi, lần đầu bị khinh thường như vậy, còn bị thương, ngồi bệt dưới đất như quả cà tím bị sương muối đánh hỏng.
A Bảo trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, thấy hắn mãi không nhúc nhích thì có chút áy náy.
Nàng nhìn bàn tay bé nhỏ trắng nõn của mình, lại nhìn Ôn Yên đang ngồi dưới đất, bất giác cắn cắn môi.
Cả hai đều ngốc, nàng có phải đang khi dễ người ta không?
A Bảo cảm thấy nàng trước giờ đều rất ngoan ngoãn nghe lời, không có chuyện bắt nạt người khác, lúc này nàng khi dễ người ta, lại đẩy người ta ngã, giống như.... A, giống như nhị ca nói, bắt nạt là người không tử tế.
Nàng sờ sờ túi tiền bên hông, chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Yến ngồi xổm xuống, tay nhỏ duỗi đến trước mặt hắn, đem kẹo trong lòng bàn tay chìa ra.
Này, cho ngươi kẹo ta thích nhất coi như bồi tội, ngươi ăn xong thì đừng buồn nữa.
Ôn Yến nhìn viên kẹo tròn vo trong tay A Bảo, đôi mắt to ngập nước ngây thơ thêm chút lo lắng của nàng... khóe miệng hắn khẽ giật.
Hóa ra tiểu tử ngốc này cho rằng hắn bởi vì bị nàng đẩy ngã, bị tổn thương lòng tự trọng rồi cho nên mới mang kẹo tới dỗ dành hắn?
Mặc dù Ôn Yến không muốn thừa nhận, nhưng thật ra mà nói, lòng tự trọng của hắn đã bị A Bảo làm tổn thương, và viên kẹo của nàng thực sự đã chữa lành hắn.
Thấy Ôn Yến cầm kẹo bỏ vào miệng, A Bảo nhíu mày.
Đúng vậy, không có gì mà một viên kẹo không giải quyết được. Nếu không được, vậy hai viên...
Tuy rằng nàng có chút miễn cưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro