Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Thẩm gia có nữ, năm vừa mới mười bốn, vẻ ngoài thanh tú đáng yêu, đáng tiếc là đứa ngốc, là một đứa ngốc không biết nói, chuyện này ở kinh thành sớm không phải chuyện lạ gì.

Vân Thanh Đế tuy rằng nói tự để đứa cháu xui xẻo của mình tự chọn vợ, nhưng cũng sẽ không thật sự cho phép hắn đi cưới một đứa ngốc về nhà.

Ôn Yến thay đổi cái tư thế dựa vào ghế thái sư, nhướng mày, môi mỏng khẽ mở: "Hôn sự này, cháu đồng ý."

Vân Thanh Đế thổi râu trừng mắt mà nhìn về phía đứa cháu đang cất cao giọng của mình, miễn cưỡng kiềm chế đứng dậy muốn dạy dỗ hắn không được nhố nhăng, trừng mắt hắn nói: "Đó là một đứa ngốc."

"Có lẽ Thẩm Thừa tướng không thích nghe những lời này đâu."

Thẩm thừa tướng có ba nam hai nữ, thương yêu nhất chính là con gái út, ngày thường trong kinh chỉ cần có người ở sau lưng tặc lưỡi nửa câu, trong ngày người đó sẽ bị chùm bao tải.

Vân Thanh Đế nhớ tới Thẩm thừa tướng là một người bảo thủ lập tức cảm thấy đau đầu, híp mắt nhìn về phía Ôn Yến, trầm giọng hỏi: "Ngươi thật sự muốn cưới, cưới, ngươi nên biết dựa vào sự che chở của Thẩm gia với cô bé đó, ngươi sẽ khó hoà li."

Ôn Yến trợn trắng mắt, nói: "Cưới vợ là để yêu thương, ta làm gì muốn bắt nạt nàng, còn hòa li?"

Vân Thanh Đế vẫn luôn cho rằng bản thân hiểu rõ đứa cháu mất nết này, lúc này nhìn hắn vẫn mang dáng vẻ cà lơ cà phất nhưng lại nhìn không thấy, im lặng một lát thì đau đầu vẫy vẫy tay.

"Thôi thôi, tùy ngươi đi, ngày sau chớ có hối hận là được."

Ôn Yến đứng dậy, quy quy củ củ mà hành lễ, "Tạ hoàng thúc thành toàn."

Mười mấy năm mới hành lễ đầy thành ý như thế, trong lòng Vân Thanh Đế đầy mùi chua, con sói mình nuôi lớn thế mà bị thỏ ngốc bắt mất, đây cũng không phải chuyện tốt!

Thánh chỉ rất nhanh được hạ xuống, lúc Thẩm gia nhận được thánh chỉ cũng sợ ngây người.

Dù sao họ cũng không nghĩ tới đứa bé ngốc A Bảo sẽ bị tứ hôn, mà còn ban cho An Quận Vương được Hoàng Đế sủng ái!

Bá tánh kinh thành cũng sợ ngây người, sau đó họ bắt đầu đố kị ghen ghét Thẩm gia.

Tuy nói An Quận Vương ngày thường có chút chơi bời lêu lổng không đàng hoàng, nhưng người ta lớn lên rất đẹp, gia thế lại tốt, thấy thế nào đều là Thẩm gia trèo cao vào An Quận Vương phủ.

Đương nhiên tất cả mọi người đang nói, người ngốc cũng có phúc của người ngốc, mà Thẩm gia trên dưới đều mặt ủ mày ê.

A Bảo sinh ra không tròn vẹn, ngốc ngốc cũng không nói chuyện, nhưng A Bảo rất nghe lời, là bé con nhà bọn họ nuông chiều, vốn dĩ ý của người Thẩm gia là cho A Bảo kén rể chọn một vị hôn phu, ai mà biết được Vân Thanh Đế sẽ cắm một chân vào.

"Phụ thân, An Quận Vương Ôn Yến kia căn bản chính là một tên ăn chơi trác táng, sao có thể để tiểu muội gả qua đó." Thẩm Hạo nhíu nhíu mày, "Hôn sự này có thể huỷ không?"

Lão nhị Thẩm gia Thẩm Cảnh vội vàng gật đầu phụ họa, "Không thể gả." Tiểu muội mềm mại ngoan ngoãn của hắn sao có thể gả cho tên tiểu bá vương kia?

Thẩm phu nhân cũng không đồng ý, lại không chỉ trích Ôn Yến, chỉ nói, "A Bảo nhà chúng ta không thích hợp gả đến quận vương phủ."

Thẩm thừa tướng thở dài một hơi, "Này việc hôn nhân chỉ có thể nhận, A Bảo là do Ôn Yến coi trọng, hôn nhân này là Ôn Yến tự mình đi cầu."

Thẩm Hạo, Thẩm Cảnh, Thẩm phu nhân, những người Thẩm gia khác: "......"

Tên An Quận Vương này rốt cuộc muốn làm gì?

"Hắn chẳng lẽ không biết A Bảo......"

Thẩm thừa tướng vẫy vẫy tay, "Tình huống của A Bảo nhà chúng ta ai ở kinh thành mà không biết, chuyện tới nước này thì chuẩn bị nhiều của hồi môn cho A Bảo, lại chọn mấy mấy nha đầu nhanh nhẹn dạy dỗ một chút, tóm lại không thể để cho A Bảo bị người ta bắt nạt." Thẩm thừa tướng trong lòng cũng nghẹn lại, hừ hừ nói, "A Bảo nhà ta rất thông minh đấy."

A Bảo thông minh trong miệng Thừa tướng đang ngồi ăn kẹo, nghe thấy mọi người nhắc đến mình, miệng cũng không động, chỉ mở to đôi mắt ngây thơ đầy nước nhìn Thẩm Liên.

Gả chồng? Là cái cái gì vậy?

Thẩm Liên đau lòng ôm muội muội, giải thích với nàng.

Chờ A Bảo nghe được phải dọn đến An Quận Vương phủ, không thể mỗi ngày nhìn thấy cha mẹ cùng ca ca tỷ tỷ, cái miệng nhỏ mím chặt, đôi mắt cũng đỏ lên.

Nàng không muốn rời khỏi nhà!

A Bảo là đứa trẻ bướng bỉnh, nói không gả thật sự sẽ làm to lên, tuy rằng nàng không nói, nhưng cũng có biện pháp chống đối.

Ôn Yến phái người đưa tới sính lễ đều bị nàng quăng đi, cả kinh thành ai nấy cũng trợn mắt há hốc mồm.

Mọi người cũng đều không dự đoán được, A Bảo ngốc ngốc cũng sẽ tức giận.

Thẩm thừa tướng cân nhắc mãi, cảm thấy này việc hôn nhân phải chậm rãi, nên đã tự mình đi An Quận Vương phủ cùng Ôn Yến uyển chuyển diễn đạt lại tâm nguyện của A Bảo.

Ôn Yến nghe nói thỏ con cắn người, ngược lại vô cùng hứng thú, vỗ vỗ bả vai nhạc phụ tương lai nhà mình, nói: "Để ta nói chuyện với nàng."

Thỏ con tặng hắn túi tiền, hơn nữa Ôn tiểu gia đẹp trai như vậy, sao có thể chướng mắt?

Nhất định là người Thẩm gia lừa thỏ con!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro