Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Edit: Nhậm Đình Thư

Vân Thanh Đế nhìn đứa cháu của mình đang nằm trên ghế thái sư, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảu thình thịch, giống như hắn sắp bị đứa cháu trai hỗn láo này làm cho tức chết.

Một bên Hoàng Hậu tay mắt lanh lẹ mà đè tay Vân Thanh Đế lại, dùng ánh mắt nhắc nhở Hoàng Đế bệ hạ, đây là cháu trai ruột của ngài, là đứa cháu không cha không mẹ, ngài cần phải kiềm chế một chút, lỡ như đứa trẻ bị bóng ma tâm lí thì sao?

Vân Thanh Đế hít sâu một hơi, gật gật đầu với Hoàng Hậu, mới nói với Ôn Yến: "Lần này ngươi hành động quá chủ quan."

Kiếm nay chỉ cần gần thêm chút nữa, là tên nhóc con này có thể đi đoàn tụ với lão phu nhân nhà hắn. Trời không thương hắn, vết thương mới đỡ một chút, đã bắt đầu trên dưới nhảy nhót.

"Thúc à, phải ra đòn lúc sắt còn nóng, nhân lúc này mà không kéo lão già Triệu Tín kia xuống ngựa, về sau sẽ càng nhiều chuyện rắc rối." Ôn Yến cảm thấy mình làm như vậy không có vô ích, "Ngài xem, hiện tại Triệu Tín bị giáng chức, yêu ma quỷ quái gì đều trốn không được."

Những lời này không sai, là một Hoàng đế, Vân Thanh Đế cảm thấy bản thân nên vui vẻ, nhưng mà nhìn đến vẻ mặt trắng bệch không còn giọt máu của đứa cháu này, hắn lại cảm thấy bản thân như bị đứa nhóc con này chọc điên mất thôi.

Năm đó hắn đồng ý với lão ca và tẩu tử sẽ chăm sóc tốt cho đứa cháu này, hiện giờ cháu trai lớn vì giang sơn của hắn mà đem mạng mình lăn lộn đến suýt nữa không còn, Vân Thanh Đế có chút xấu hổ, có chút đau lòng, lại có chút muốn đánh người.

Hắn đã sắp xếp tốt mọi thứ để kéo Triệu Tín xuống ngựa, nhưng tên nhóc này không kiên nhẫn, trực tiếp dẫn xác đến chỗ bè cánh của Triệu Tín, lấy trộm chứng cứ hắn thông đồng với địch bán nước, kết quả Triệu Tín đổ, tên nhóc thối này suýt thì mất mạng.

Vân Thanh Đế thở phì phò, Ôn Yến cũng không phải là người không có lương tâm, vội vàng ngồi thẳng dậy an ủi nói: "Thúc à, đều nói tai họa để lại ngàn năm, mạng của cháu Diêm Vương gia cũng không dám nhận."

Cái cách an ủi người khác cũng cà lơ cà phất, Vân Thanh Đế vỗ vỗ ngực, chuyển đề tài hỏi: "Chuyện lần trước ngươi suy nghĩ sao rồi?"

Vân Thanh Đế thật nhọc lòng, lo thằng cháu mất nết này sểnh ra là ném mất cái mạng đi, còn lo lắng cả hôn sự cho hắn, hôm nay hắn muốn đem ông lớn khó giải quyết nhất hoàng gia này mà giải quyết cho xong một lần.

Tìm vợ cho thằng cháu xui xẻo, để cô vợ nhỏ của hắn quản hắn đi, đừng có lúc nào cũng ra ngoài gây chuyện, sau đó làm bản thân bị thương.

Ôn Yến ngả người ra sau, nằm liệt lên ghế bành, tay che ngực, kêu to nói: "Ngày nào cháu cũng bận như chó vậy, làm gì có tâm trạng nhàn rỗi mà ngắm nhìn cô nương nhà người ta."

Vân Thanh Đế khóe mắt co giật, nhìn thoáng qua Hoàng Hậu, mới nở một nụ cười hiền từ với đứa cháu ngốc kia "Ngươi nói một chút yêu cầu của mình, để thẩm chọn cho ngươi."

"Thúc, cầu ngài đừng cười, cháu sợ lắm." Khuôn mặt già cười lên như hoa cúc trong Ngự Hoa Viên, Ôn tiểu gia tỏ vẻ thưởng thức không nổi, "Yêu cầu tìm vợ của cháu thì không có nhiều, là nữ, còn sống, nghe lời, nói không nhiều lắm, lớn lên phải đẹp, sau đó đến làm tiểu gia thuận mắt là được."

Vân Thanh Đế cùng Hoàng Hậu đồng thời giựt giựt khóe miệng.

Yêu cầu này, còn, mà ít à!?.

Ôn Yến không có phát hiện sự biến hoá trên mặt hai vị bô lão kia, càng nói càng vui, lại thêm nói, "Đôi mắt phải to, ngập nước, người không thể quá thông minh, ngốc ngốc một chút, kiểu nhìn qua rất muốn bắt nạt ấy. Ừm, lớn lên phải có chút thịt mum múp, nhéo phải sướng tay......"

"Đủ rồi!" Thấy Ôn Yến càng nói hứng thú càng cao, Vân Thanh Đế ấn cái trán nhảy lên gân xanh, "Ngươi nói thẳng là cô nương nhà ai cho rồi đi."

Ôn Yến chớp chớp mắt, hai tay giang ra.

"Nếu cháu biết, cháu đã tự mình đến cửa rồi."

Tiểu ngốc tử ngày đó một câu cũng không nói, hắn nào biết tiểu ngốc tử đó từ chỗ nào tới.

Không sai, Ôn tiểu gia mắt cao hơn đầu đã nhìn trúng cô bé không thèm cầm máu mà cho hắn kẹo A Bảo, dùng cách nói của Ôn tiểu gia thì, cô nương nhỏ nhà người ta đưa túi tiền cho mình, thì mình đương nhiên phải phụ trách rồi.

Đương nhiên, Ôn tiểu gia đến chết cũng không thừa nhận rằng bị đôi mắt ngốc ngốc đó chọc trúng tim đâu.

Vân Thanh Đế nhìn đứa cháu trai xui xẻo của mình không giống đang nói dối, thì quay đầu hỏi Hoàng Hậu, "Tử Đồng có biết nữ nhi nhà ai trong kinh thành, ừm, phù hợp A Yến nói?"

Hoàng Hậu hơi hơi im lặng, thịt mum múp tròn vo, đôi mắt to, lớn lên đẹp, nói không nhiều lắm, còn ngốc ngốc...... "Thần thiếp thấy hình như giống nữ nhi Thẩm gia."

Vân Thanh Đế cùng Ôn Yến đồng thời nhìn về phía Hoàng Hậu, song song dựng lỗ tai lên.

"Thần thiếp nhớ rõ có người nói qua, cô gái nhỏ trong nhà Thẩm Thừa tướng lớn lên rất đáng yêu, chỉ là trời sinh có chút ngốc, đến nay chưa từng mở miệng nói chuyện, nghe lời A Yến nói thì hình như là con bé."

"Đứa ngốc Thẩm gia?" Vân Thanh Đế nhíu nhíu mày, nói thẳng "Hôn sự này ta không đồng ý!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro