Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Edit: Nhậm Đình Thư

"Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,

Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai.."

( Trích "Đại Lâm Tự đào hoa" – Bạch Cư Dị)

Hoa đào trong chùa Chiêu Hoá tại ngoại ô phía bắc Thượng Kinh đã nở hoa, khiến cho ngôi chùa trong núi sâu này càng thêm như tiên cảnh, dòng người đến ngắm hoa cứ nườm nượp, nơi cửa Phật thanh tịnh cũng có thêm vài phần náo nhiệt.

Hương hoa nhàn nhạt, đã mắt, hương thơm vờn quanh chóp mũi, A Bảo chớp chớp mắt, nhìn cảnh trước mắt, đáy mắt có vui mừng, cũng có ngạc nhiên, cũng không chờ nha hoàn quay lại, tự mình đi vào rừng đào chùa Chiêu Hoá.

Rừng đào rất lớn, bước chân của A Bảo chậm lại, nàng nhìn xung quanh, đập vào mắt là màu hồng của hoa đào, ngay cả lối đi cũng giống hệt nhau.

Đôi mắt của A Đào mang một tầng hơi nước, nghi ngờ và sự sợ hãi đều dần lên.

Mẹ đâu?

Không biết đường về, cũng không thấy người đi ngang qua, A Bảo ngồi xuống gốc đào gần đó, ôm đầu gối, đôi mắt liếc xung quang, hình như đang tìm kiếm cái gì.

Mẹ nói qua, không thấy đường về thì ngồi im đó, mẹ sẽ tìm nàng!

Nhẹ nhàng mà cắn môi dưới, A Bảo đột nhiên quay đầu hướng nhìn về bên phải.

Hình như có tiếng động gì đó?

Có nên qua xem không?

Lỡ có cái gì đó đáng sợ thì sao?

Cuối cùng, lòng hiếu kỳ chiến thắng nỗi sợ hãi, A Bảo đứng lên, nhẹ bước chân đi đến nơi vừa phát ra âm thanh.

Đột nhiên mùi hoa đào trộn lẫn mùi hương khác, chân A Bảo cứng lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Mùi tanh kia giống như mùi máu!

A Bảo mơ hồ cảm thấy lòng hiếu kỳ của bản thân đã đưa mình vào chỗ nguy hiểm, xuất phát từ cảnh giác nguy hiểm của động vật nhỏ, nàng theo bản năng mà muốn chạy trốn, nhưng mà không đợi nàng đưa cẳng chân ra, một tiếng hô không có sức vang lên chặt đứt đường chạy trốn của nàng.

Vòng qua hai cây hoa đào, A Bảo liếc mắt một cái thì thấy ai đó đang nằm dựa vào thân cây đào nhắm mắt dưỡng thần, trên người còn có máu, nhuộm đỏ bạch y, mặt A Bảo trắng đi vài phần.

Ôn Yến tuy đã dần mất đi ý thức nhưng vẫn nhìn thấy một tiểu nha đầu đứng cách đó không xa, khẽ nhúc nhích tay, hắn cố hết sức mở miệng: "Cứu, cứu ta..."

A Bảo đi đến trước mặt Ôn Yến, ngồi xổm xuống, đôi mắt ngấn nước nhìn vệt máu lớn trên ngực hắn, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú đang trắng bệch vì đau, lông mày chau lại, môi cũng bị cắn đến sắp hỏng...

Ôn Yến nhìn thấy tiểu nha đầu cúi đầu còn tưởng nàng muốn lấy gì đó giúp mình cầm máu, hắn cố mở to mắt nhìn, chỉ thấy tiểu nha đầu đưa tay đến trước mặt mình... Kẹo?

Ôn Yến nếu không bị đau đến phát hoảng, nhất định phải nhảy dựng lên hỏi một câu, ngươi đang đùa hắn sao?

A Bảo nhìn Ôn Yến, đem kẹo trong tay mình lần nữa đưa đến trước mặt hắn.

"A Nương nói, nếu bị đau thì ăn kẹo sẽ không đau nữa."

Ôn Yến như muốn ngất đi, nhìn tiểu nha đầu rồi lại nhìn viên kẹo trong tay nàng, đột nhiên có suy nghĩ thoáng qua trong đầu, ánh mắt hắn sáng lên.

Hay đây là một viên dược, nhìn giống kẹo nhưng thực chất là dược cầm máu?

Sức lực trên người gần như đã cạn kiệt, hắn cố hết sức giơ tay nhận lấy viên 'dược' kia nhét vào miệng.

Vào miệng liền tan, vị ngọt nơi đầu lưỡi dần lan khắp khoang miệng, Ôn Yến xác nhận thứ này thực sự là kẹo!

Ôn thiếu gia không thích đồ ngọt lúc này nghĩ, nếu mình có đủ sức lực, nhất định phải cho tiểu nha đầu này một trận.

Hắn hung hăng trừng A Bảo, lại phát hiện tiểu cô nương kia đang mở to mắt nhìn hắn, bộ dáng rất vô tội.

Ôn Yến hít một hơi thật sâu, dưới ánh mắt chăm chú của A Bảo mà nuốt kẹo xuống, lập tức cảm thấy vết thương của mình giống như nặng hơn, lại thấy tiểu cô nương vẫn ngây thơ ở đó, Ôn Yến im lặng.

Cô nương này thoạt nhìn cũng sắp cập kê, nhưng nhìn sao cũng cảm thấy ngốc, chẳng lẽ còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành?

Có lẽ là viên kẹo kia làm hắn khôi phục một chút sức lực, Ôn Yến duỗi tay tự điểm máy cái huyệt đạo tren người mình, máu ngừng chảy, hắn chịu  đau, dù bận vẫn ung dung mà  đánh giá A Bảo.

Đôi mắt to ngập nước, làn da trắng nõn, đôi môi anh đào, đây là một tiểu mỹ nhân nhi, bởi vì vẻ ngây thơ kia càng tô thêm vẻ kiều mị mà hắn chưa thấy bao giờ. Ôn Yến liếm liếm môi, nha đầu ngốc này rất đẹp đấy chứ?

A Bảo không chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Yến, thấy hắn liếm môi, cho rằng hắn còn muốn ăn kẹo, tay nhỏ bịt kín túi tiền, khuôn mặt nhỏ lộ ra một tia bối rối, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ ngây thơ, tay nhỏ đút vào túi tiền rồi rút ra, chớp chớp mắt.

"Ở đây là toàn bộ kẹo của ta, thấy ngươi đáng thương nên cho ngươi hết."

Ôn Yến giật mình một chút.

Triều đại cởi mở, nữ tử nếu vừa ý ai, thì sẽ đưa túi thơm cùng túi tiền biểu đạt tâm ý. Đứa ngốc nhỏ này sao to gan thế? Xem ra tiểu gia tuấn mỹ quả thật là thiên hạ vô song.

Ôn Yến có chút khoe khoang, một không cẩn thận lại động đến miệng vết thương vừa ngưng chảy máu.

Mặt A Bảo lại trắng bệch, cho rằng hắn quá kích động, cảm thấy bản thân vừa làm chuyện tốt lại thành chuyện xấu, muốn lấy lại kẹo. Nhưng mà không đợi nàng phản ứng lại, kẹo và túi tiền đã bị người ta lấy mất.

Nhìn Ôn Yến nhéo túi tiền nhe răng trợn mắt, A Bảo nghiêng đầu, trong ánh mắt tràn đầy dấu hỏi chấm.

Người này đổ máu cũng không kêu đau, còn đoạt túi tiền, chẳng lẽ cũng bị ngốc như nàng?

"Tiểu gia thu túi tiền của ngươi, ngươi nói chuyện với tiểu gia một câu, được không?"

Ôn Yến nhéo túi tiền, sờ thấy bên trong có kẹo, biết mình suy nghĩ nhiều, đột nhiên có chút buồn, nên muốn A Bảo nói chuyện.

Vết thương trên người quá đau, muốn có người nói chuyện để giảm sự chú ý.

Nhưng mà tiểu cô nương chỉ ngồi xổm xuống trước mặt hắn rồi chớp chớp.

Ôn Yến: "......"

Đã ngốc đến không nói được sao?

Miệng vết thương đau quá, không ai hỗ trợ cầm máu, khôngcó ai nói chuyện để !

"Tiểu thư!"

Xa xa mà truyền đến tiếng nói của tiểu nha hoàn, A Bảo ánh mắt sáng lên.

Cô cô tới tìm nàng!

A Bảo lập tức đứng lên, kệ Ôn Yến nằm đó trợn mắt há hốc mồm mà xoay người bỏ đi, đi được hai bước lại quay lại, đem viên kẹo trong lòng bàn tay nhét vào tay Ôn Yến.

"Ta phải về nhà rồi, còn viên cuối cùng này cho ngươi."

Chờ đến lúc Ôn Yến phục hồi tinh thần, tiểu cô nương kia đã không thấy đâu.

Nhìn kẹo trong lòng bàn tay, Ôn Yến cắn chặt răng, tiểu ngốc tử kia còn định trộm một viên kẹo!

Không đúng......

Trọng điểm hẳn là, tiểu ngốc tử không phải nên kêu nha hoàn của nàng đến cứu hắn sao?

Ôn Yến cảm thấy máu đang dồn lên não, hắn chuẩn bị ngất đi, cuối cùng cũng loáng thoáng nghe thấy giọng tên thuộc hạ không đáng tin cậy của mình.

Cảm thấy Ôn tiểu gia hắn sẽ không giống tên sẽ tuỳ tiện nắm túi kẹo, rốt cuộc yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro