Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Coi trọng tiểu thiếu niên

Chương 9: Coi trọng tiểu thiếu niên

Ngọc Sư Sư | Phù

Vương Tam Tiếu ở chỗ Ngụy Tông đổ vào một bụng nước trà, ra cửa cảm thấy buồn tiểu, hắn vừa tìm WC, vừa chua chua mà nghĩ: Cái tên Ngụy lão thất này thật sự không phải một kẻ dễ giỡn, năm đấy cũng từng ngươi nông ta sâu, sao lại không mua bức họa đó về làm bộ làm tịch? Quả nhiên kẻ nhà giàu đều là rút ra thì vô tình!

Chẳng lẽ còn ghi hận năm đó mình dùng đèn bàn đập vỡ đầu anh ta? Đường đường bá đạo tổng tài không đến mức lòng dạ hẹp hòi như vậy đi, thời gian trôi qua lâu như vậy, vết sẹo có sâu thì cũng đã mờ... Ai, đến tột cùng có sẹo hay không nhỉ? Vừa nãy quên nhìn, thất sách! Thất sách!

Đi ba vòng rốt cục tìm được toilet, Vương Tam Tiếu bàng quang đều sắp nghẹn nổ, đôi chân dài bước thằng về phía bồn tiểu tiện, vừa cởi quần, thoải mái mà nhắm mắt lại, chợt nghe vách ngăn phía sau truyền đến một tiếng ưm mềm mại.

Kinh ngạc đến nước tiểu của hắn cũng nghẹn lại, lui về phía sau hai bước, khom lưng, từ khe hở nhìn qua gian bên cạnh, quả nhiên thấy được hai đôi giày da, trong đó một đôi sáng loáng phản quang, vừa nhìn đã thấy là hàng I-ta-li-a xịn.

Vương Tam Tiếu đứng thẳng thắt lưng, nghĩ thầm Ngụy Tông người này quản giáo cũng không nghiêm, rõ như ban ngày, trời đất sáng sủa, hai tên đàn ông cứ quang minh chính đại như vậy chen trong WC điên loan đảo phượng, buổi làm này cũng thật quá sung sướng.

Hắn vô ý cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu bảo bối nhà mình, trong lòng vô cùng buồn phiền —— nhiều năm như vậy, theo chính vào Nam ra Bắc, dãi nắng dầm mưa, cũng không có thể để cho tiểu bảo bối tìm một người bạn, thật sự uất ức nó, rõ ràng lớn lên cũng kiên cứng thẳng tắp, màu sắc hồng hào, có thể nói là một chim tài...

Một bên lắc đầu hối tiếc, vừa mở ống thải ra, âm thành ào ào khiến cho gian bên cạnh phút chốc dừng lại, một giọng khàn khàn nhỏ nhẹ nói: "Có người..."

"Sợ cái gì, " một âm thanh khác dửng dưng nói, "Toàn bộ công ty ai dám nói một câu về tôi thử xem?"

Cái lưng cong cong của Vương Tam Tiếu mạnh đứng thẳng lên, vẻ mặt khó tin, tên này... tên này... thoáng chốc vừa nghĩ, đây là tập đoàn Hằng Vận là sản nghiệp của Ngụy thị , tên này xuất hiện ở đây cũng là hợp lý, chỉ là... Yarina nói nam nữ đều ăn là thật sự?

Hắn nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly đi tiểu xong, sửa sang lại quần, cất cao giọng nói: "Đương nhiên không cần sợ, Ngụy công tử sinh lực như rồng như ngựa, người khác ước ao còn không kịp, làm sao sẽ nói ba nói bốn?"

"..." Âm thanh trong WC đột nhiên ngừng, mấy giây sau, giọng nói khàn khàn kia thét lên một tiếng kinh hãi, cửa gian phòng bên cạnh mạnh mẽ mở ra, Ngụy Quang Diệu thở hổn hển uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở trước mặt Vương Tam Tiếu.

"Ôi!" Vương Tam Tiếu một tiếng thét kinh hãi, ánh mắt dời xuống, dừng ở cái lều đũng quần cậu ta, vẻ mặt khiếp sợ giương mắt, nhìn về phía khuôn mặt đầy cảnh xuân của tiểu vương bát đản này, lúc này thật sự phục, nhịn không được từ đáy lòng tán thưởng, "Ngưu bức thật ngưu bức, Ngụy công tử còn tuổi nhỏ, lại có nghị lực như vậy, nói rút... là rút?"

Ngụy Quang Diệu xuân triều chưa lui trên mặt không biết là biểu tình gì, vừa kích động vừa phẫn nộ vừa hoảng loạn, cậu ta trừng mắt với Vương Tam Tiếu, cố tình lộ ra vẻ mặt hung hãn lai đe dọa hắn một phen, rồi lại thực sự nói không nói lên lời, mở miệng vài lần, cuối bài thốt ra một câu: "Sau anh ở chỗ này?"

Vương Tam Tiếu vươn một ngón tay, chỉ chỉ đỉnh đầu, lời ít mà ý nhiều giải thích: "Công tác " nói xong, ngón tay lập tức vô cùng không phúc hậu vẽ một vòng tròn, ngón tay hướng về gian WC bên cạnh, cười híp mắt hỏi lại, "Nhưng thật ra Ngụy công tử, sao cậu lại ở chỗ này?"

"Tôi..." Ngụy Quang Diệu nổi giận, "Tôi ở chỗ nào liên quan gì tới anh?"

"Mặc kệ, mặc kệ, " Vương Tam Tiếu liên tục xua tay, cười tươi như hoa nói, "Cậu nhanh tiếp tục, tôi đi tiểu xong rồi, cậu chậm rãi hưởng thụ, hữu duyên gặp lại."

Ngụy Quang Diệu cắn răng hàm, nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất ở cửa, trong chớp mắt, hung hăng nện một quyền ở tấm ván gỗ trên cửa, đem tiểu tình nhân mềm nhũn bên trong sợ tới thở hổn hền.

Một lát sau, cậu ta chậm rãi thu hồi nắm tay, tức đến cứng mặt, tiểu nhân tình nhỏ giọng hỏi: "Người kia là ai..."

"Ồn ào cái gì?" Ngụy Quang Diệu nắm tay, nhe răng trợn mắt nửa ngày, bộc phát ra một tiếng rít gào, "Mẹ cả nhà nhà nó, đau chết ông rồi ! ! ! ! !"

Vương Tam Tiếu làm một chuyện xấu xa hại nhân chẳng lợi mình, tâm tình âm u giống như sương mù giăng khắp trời, giờ như gặp được ánh sáng như mây lùi thấy trăng, hừ điệu hát dân gian đi bộ quay về khách sạn, ngồi bên cửa sổ bóc hạt rẻ xuy xét xem nên làm thế nào thu được bức họa trong tay Ngụy Tông kia.

Tiền tài? Ngụy gia không thiếu nhất chính là tiền.

Sắc đẹp? Vương Tam Tiếu lắc đầu, trừ phi so với mình đẹp hơn ba phần, bằng không có thể nhập được mắt chó của Ngụy Tông? Hắn nắm điện thoại di động, mở ra cameras trước, nghĩ lại xót xa cho thân phận gương mặt anh tuần trên màn ảnh, nghĩ thầm núi cao còn có núi cao hơn, trên cái thế giới này có năng lực hơn chính mình chỗ nào chẳng có, nhưng có khuôn mặt đẹp hơn chính mình... ít!

Nếu không tự mình ra trận?

A phi! Vương Tam Tiếu giật mình một cái, cạch đem điện thoại di động ném xuống, thầm mắng chủ ý thối gì đây!

Đem một viên hạt rẻ cuối cùng ném vào trong miệng, thuận tay đem mấy cái vỏ rác trên bàn ném vào thùng rác, Vương Tam Tiếu đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài, quyết định đi chợ đồ cổ dạo hai vòng.

Hắn từ khi bắt đầu biết chuyện đã lăn lộn trong đống đồ cổ, nghĩ thế gian này sinh mệnh ngắn ngủi, tình cảm là hư vô, nghĩ có thể mãi mãi trường thọ bất biến vĩnh viễn hưng thịnh, chỉ có những món đồ cổ không có mạng sống nhưng lại linh động hơn bất cứ ai.

Cho nên tâm tình tốt, hắn thích thưởng thức đồ cổ, tâm tình không tốt, hắn càng muốn chui đầu vào mấy thứ cũ kĩ vỡ nát này, cảm xúc nhẵn nhui lạnh lẽo của đồ cổ có thể khiến cho tâm tình của hắn bình tĩnh xuống.

Chợ đồ cổ Bắc Kinh nổi danh nhất, trước kia là Lưu Ly Hán, hôm nay là Phan Gia Viên, mà muốn đãi ra từ những thứ đồ hỗn tạp, Phân Chung Tự lại là lựa chọn số một.

Vương Tam Tiếu một đường bóc vỏ hạt rẻ không mục đích đi bộ, hắn chỗ nào cũng tiến tới, chỉ có một cái miệng, thật sự là không chịu yên, không phải ba hoa ba hoa như một người đàn bà lắm mồm khiến người ta ngại, thì không ngừng ăn những món đồ ăn vặt nhỏ, miệng động như chuột trong kho thóc vậy.

Hắn đem một cái túi rỗng ném vào thùng rác, ngẩng đầu một cái, không khỏi nở nụ cười.

Chỉ thấy Mục Tập Tập đang ngồi xổm ở cửa tiệm, nâng lên một cái lọ thanh hoa tướng quân, hắn tay dài chân dài, người mặc cái áo bông bẩn thỉu, vốn nên là một thiếu niên phong độ anh tuấn, hôm nay bẩn như một con chuột vậy.

Vương Tam Tiếu sải bước đi tới, trong tay nghịch một hạt rẻ xoa nắn, rảnh rỗi rảnh rỗi cười nói: "Thiếu niên mà mạnh Trung Hoa Trung Quốc mạnh, thấy bạn nhỏ Mục yêu mến đồ cổ như thế, truyền thừa đồ cổ quốc gia chúng ta có thể nói là không cần lo lắng."

"Ai, anh Tiếu!" Mục Tập Tập vừa giương mắt lên thì thấy hắn, hai mắt lập tức linh động, đem cái lọ tướng quân trên vai cẩn thận đặt xuống đất, "Anh Tiếu anh xem, em mua thanh hoa thời Nguyên."

Vương Tam Tiếu cúi đầu liếc mắt nhìn: "Ồ, thật lớn."

"... Mẹ nó, " Biểu cảm Mục Tập Tập nhất thời cứng ngắc, hoảng sợ hỏi, "Giọng điệu này của anh... em bị lừa?"

Vương Tam Tiếu nhấc chân đá bình, trên mặt tràn đầy ghét bỏ, trong miệng lại cười nói: "Cậu không trả tiền cho anh xem xét, anh mới không nói cho cậu."

Mục Tập Tập hai mắt tỏa ánh sáng: "Cái này giản đơn, dạ dày nóng, đi không?"

"Cậu đời trước ăn dạ dày nóng nghẹn chết đi, đời này lại vác dạ dày nóng lên?" Vương Tam Tiếu lườm về cái bình trên mặt đất, chặn trước, "Đi thôi, chú đây đưa cậu đi ăn đồ Tây."

Năm phút đồng hồ sau, hai người ngồi một quán ven đường uống sữa chua, Mục Tập Tập đem bình ném ở bên cạnh không để ý, an vị ở trên cái băng ghế chân cao chụt chụt mà hút sữa chua: "Anh Tiếu anh đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho em biết, là em bị lừa à?"

Vương Tam Tiếu cười nhẹ nói: "Lọ tướng quân khai quật ở đâu là nhiều, biết không?"

"Bắc Kinh? Lăng mười ba?"

"Là Ngọc Lâm Quảng Tây, " Vương Tam Tiếu nói, "Quảng Tây có một loại phong tục an táng rất ít người biết đến, trước dùng quan tài an táng dưới đất, qua ba năm năm, khai quật quan tài, dựa theo trình tự nhất định, đem di cốt cất vào một cái bình, cái này gọi là táng lần thứ hai, dùng chính là lọ tướng quân."

"Mẹ nó! ! ! !" Mục Tập Tập một ngụm sữa chua phun ra ngoài, cả người như bị đạp vào đuôi, sụp đổ rống to hơn, "Mẹ nó chớ! ! ! ! ! !"

Vương Tam Tiếu vui vẻ xem trò vui, vẻ mặt nhìn có chút hả hê cười xấu xa.

Mục Tập Tập cả người cũng không tốt, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía hắn, run giọng: "Trên thị trường nhiều lọ tướng quân như vậy, đều là hủ tro cốt?"

Vương Tam Tiếu nheo mắt lại cười khanh khách nhìn cái bình của cậu ta, lo lắng nói: "Những lọ tướng quân này chắc là xuất từ trấn Cảnh Đức Giang Tây, chất phi thường nhẵn nhụi, vẽ cũng rất đẹp, cho nên sau này biến thành đồ trang trí trong nhà."

"..." Mục Tập Tập cúi đầu nhìn cái bình, lẩm bẩm nói, "Em đây... sẽ không xui xẻo đến mức, thật là một hũ tro cốt đi."

Vương Tam Tiếu đem lọ tướng quân nâng lên bàn, chỉ vào thanh hoa tinh tế ở mặt trên và để lộ ra chỗ gốm chưa nung màu đỏ, "Tô ma ly thanh, hỏa thạch hồng..."

Mục Tập Tập vỗ bàn một cái: "Thanh Hoa thời nguyên!"

"Thiếu niên, " Vương Tam Tiếu đem cái bình để trước mặt cậu, "Lọ tướng quân đầu tiên xuất hiện ở Minh triều Gia Tĩnh Vạn Lịch triêu, tới Thanh triều những năm Thuận Trị cơ bản định hình, thịnh hành dưới thời Thanh triều Khang Hi, cái lọ thanh hoa tướng quân này của cậu, xin hỏi, làm thế nào xuyên được ra chỗ đó?"

"..." Mục Tập Tập bĩu môi, đầy bụi đất địa ghé vào trên bàn, uất ức không được ba giây đồng hồ, cả người lại có tinh thần, hưng phấn nói, "Nếu nói như vậy, cái này của em là đồ dởm?"

Vương Tam Tiếu nhiều hứng thú nhìn cậu ta, nghĩ thầm thằng bé này bị ngốc à, mua một món đồ dởm mà cũng vui như thế?

Chỉ nghe Mục Tập Tập vui sướng hân hoan nói: "Đồ dởm là tốt, là đồ dởm thì nói lên không phải hủ tro cốt, thật tốt quá, ai yêu, vừa nãy thiếu chút nữa dọa em đái ra quần..."

Vương Tam Tiếu rốt cuộc đã nhìn ra, thằng nhóc này yêu thích đồ cổ, mưu cầu danh lợi cất giữ, nhưng nó vẫn sợ ma? ? ?

Hai người ở trong quán ven đường uống sữa chua ăn đồ ăn vặt, cứ như vậy hết một thời gian buổi chiều tốt đẹp, trước khi đi, Vương Tam Tiếu còn có chút chưa thỏa mãn, hắn từ trước đến nay thích những thằng nhóc vừa đẹp vừa ngốc, vỗ vỗ vai Mục Tập Tập: "Đồ cổ mà cậu muốn tìm, đã có manh mối."

Mục Tập Tập sùng bái nhìn hắn: "Anh Tiếu, anh quá ngưu bức!"

"Thường thôi thường thôi, " Vương Tam Tiếu xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, "Chuẩn bị cho tốt tiền thuê, chú đây không phải dễ sắp xếp như vậy."

Quay về khách sạn chuẩn bị cả tối, sáng sớm hôm sau, Vương Tam Tiếu cất tư liệu đi thẳng đến tập đoàn Hằng Vận, Ngụy Tông đang họp sớm, Vương Tam Tiếu ngồi ở phòng làm việc chờ nửa ngày, nghĩ có chút buồn chán, đi ra cửa tìm bí thi với mấy tiểu cô nương nói chuyện phiếm.

Ngụy Tông họp xong, từ trong thang máy vừa đi ra tới đã cảm thấy bồng không khí xung quanh rất tốt, quay đầu nhìn lại, cừ thật, Vương Tam Tiếu rạng rỡ ngồi giữa năm cô bé trang điểm xinh đẹp, đang xem chỉ tay.

—— gò má của hắn tuấn mỹ, cười tươi như hoa, một đôi mắt hoa đào sáng nheo lại, vùng xung quanh lông mày, khóe mắt, tràn đầy đều là xuân tình dào dạt, tay còn đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của con gái nhà người ta, ngón tay thon dài cũng chẳng thua kém chút nào...

Triệu Lương theo tầm mắt của hắn nhìn lại, không khỏi líu lưỡi: "Cái này..."

Ngụy Tông thản nhiên, sau một lát, nhàn nhạt bật cười, nhẹ khiển trách một câu: "Thực sự là hồ đồ."

"Đúng vậy, thực quá hồ nháo..." Triệu Lương phụ họa, nhìn lén đánh giá khóe mắt cười của ông chủ, trong đầu nói thầm: Đây là nói ai hồ đồ chứ...

____

Lọ tướng quân

Lọ tướng quân thanh hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ