Chương 6: Một bữa ăn xin lỗi
Chương 6: Ăn một bữa ăn xin lỗi
Ngọc Sư Sư | Phù Vân Phong
Mời đã ăn nói khép nép tới thế này rồi, từ chối nữa thì cũng thật không nể nang mặt mũi, Vương Tam Tiếu nhìn Ngụy Tông, rụt rè địa gật đầu một cái, "Được."
Ngụy Tông ôn hòa cười rộ lên, xoay mặt nhìn về phía Ngụy Quang Diệu và mấy tên côn đồ của cậu ta, sắc mặt nhất thời âm u, Ngụy Quang Diệu rất biết quan sát sắc mặt, nhảy dựng lên đạp về phía một người trong đó, kêu to: "Còn ngu mà ngồi xổm ở đấy làm gì, cút nhanh lên! Phế vật! Rác rưởi! Vương bát đản!"
Vương Tam Tiếu ưu nhã lấy khăn tay che miệng, cúi đầu đằng hắng một cái, Ngụy Tông giương mắt, nhìn về phía thằng cháu ngu ngốc nhà mình, thản nhiên nói: "Ai dạy con miệng đầy thô tục? Những kẻ không biết tốt xấu đó, quấy rầy Tam thiếu một đêm, muốn chạy đi như vậy?"
Những tên côn đồ lập tức thu hồi bước chân định chạy của mình, đi bộ trở về, cúi đầu khom lưng: "Tam thiếu ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với chúng tôi, ngài cứ coi chúng tôi là rắm đi, pu~ một chút liền thả ra..."
Ngụy Tông chau mày, Ngụy Quang Diệu lập tức một cước đem hắn ta đá bay: "Sao lại nói như thế với Tam thiếu?"
"Không có gì, " Vương Tam Tiếu phất tay một cái: "Cút đi."
"Cảm tạ Tam thiếu, cảm tạ giám đốc Ngụy..." Tên côn đồ bị đạp một té ngã, té chạy.
Ngụy Quang Diệu cười nịnh nọt tiến đến trước mắt Ngụy Tông, chỉa ra cái đầu heo được nhuộm làm nũng: "Chú bảy, chú thấy quần áo con đều bẩn thỉu hết rồi, đi với hai người thực sự là mất mặt."
"Cho nên?" Ngụy Tông thản nhiên hỏi.
"Cho nên để Ngụy công tử đi về nhà?" Vương Tam Tiếu vô cùng hứng thú nói tiếp, bóc vỏ một hạt rẻ nhét vào miệng Ngụy Quang Diệu, thản nhiên cười nói, "Vậy tôi và chú bảy của cậu ăn cơm bữa này có ý nghĩa gì?"
Ngụy Quang Diệu đờ đẫn ngậm hạt rẻ, môi không cẩn thận đụng tới đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn, cả người phút chốc chấn động, ánh mắt thẳng tắp nhìn đôi môi mỏng và mắt cười của hắn, gương mặt lặng lẽ biến đỏ.
Ngụy Tông nhíu mày.
Vương Tam Tiếu lơ đễnh, thân mật vỗ vỗ mặt Ngụy Quang Diệu, âm thanh lại lạnh băng như nước đá: "Tiểu vương bát cao tử [1], đừng có mà nghĩ chạy trốn, cậu quấy rối một đêm mộng đẹp của tôi, bụng dạ tôi phải bao dung cỡ nào, mới có thể thả cho cậu tự do bay lượn?"
[1] Ở phía nam là một loại đồ ăn vô cũng ngon tên bánh vị rùa, ở phương Bắc thì là một lời chửi mắng người, vô cùng lưu hành
Ngụy Quang Diệu vô cùng không cam lòng, chuyển hướng sang Ngụy Tông, vừa muốn nói, đột nhiên thấy chú bảy nhà mình chăm chú nhìn Vương Tam Tiếu, trong mắt lóe ra ánh sáng có thể nói là... dịu dàng?
Fuck! Mình đã phát hiện cái gì? ? ?
Ngụy Tông đưa hai người tới một quán cơm riêng tư, gọi toàn là bánh bao nước, đậu đỏ nguyên tiêu, kẹo hoa quế dụ miêu các các loại đồ vừa ngọt lại dính.
Ngụy Quang Diệu nhìn mất cái bánh bao nho nhỏ thơm nồng trước mắt, trải niệm thật sâu cái gọi là ăn chẳng thể nuốt, cơm nước không hợp khẩu vị thì thôi, cùng lắm thì về nhà bảo bảo mẫu nấu cho một bữa ngon miệng. Nhưng tên Vương Tam Tiếu đối diện này vẫn đang làm bộ, hắn căn bản không biết cái gì gọi là tựu pha hạ lư [2]!
[2] Nghĩa chỉ tự mình xuống một nấc thang, không đến mức khó xử
"Quang Diệu, " Ngụy Tông nhàn nhạt nói, "Con gần đây rất to gan lớn mật đấy, chuyện trộm tranh còn chưa qua, dám nửa đêm chặn Tam thiếu, cậu ấy là thượng khách của ông nội con, giờ mà qua chỗ ông cụ mách, cuộc sống an nhàn của con cũng sẽ chấm dứt."
Ngụy Quang Diệu nghe vậy rất oan ức, kéo cao áo lên, chỉ vào vết bầm tím trên da thịt chỗ xương sườn, ồn ào: "Con còn chưa mách về hắn ta, đem con đánh thành thế này! ! !"
Vương Tam Tiếu thăm dò liếc mắt nhìn, kinh hoảng nói: "Ui da, thực sự là làm cho người ta đau lòng, nhìn da dẻ non nớt này, sao lại để bị thương cơ chứ, chậc chậc..."
Tiếng nói của Ngụy Quang Diệu nghẹn lại, lòng tràn đầy những lời gào thét: Con mẹ nó mày còn giả vờ tỏi đầu to? Vậy mà mẹ nó mày còn dẫn người đi đánh! ! !
"Quang Diệu, bỏ áo xuống, " Ngụy Tông nói, "Tam thiếu rộng lượng, không quan tâm tới việc ác con làm, còn không mau xin lỗi Tam thiếu?"
Vương Tam Tiếu 'Lã Vọng buông cần', cười híp mắt nhìn cậu ta, không có ý từ chối.
"..." Ngụy Quang Diệu lòng chua xót đến cực điểm bỏ áo xuống, sờ sờ chỗ đau, nghĩ thầm chú bảy này có phải trí tuệ bị giảm sút không, không thì sao lại đưa cùi trỏ ra ngoài như thế, quay về nhất định phải nói lại với ba ba, khiến ba ba ở phương diện làm ăn lăng mạ cái tên chú bảy trẻ này.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, nghĩ tới đây, cậu ta bưng ly rượu lên, bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Tam thiếu, là tôi sai rồi, tôi có mắt như mù, ngài đại nhân không để ý tiểu nhân, nghìn vạn lần đừng để trong lòng."
Vương Tam Tiếu giương mắt liếc nhìn cậu ta một cái, lành lạnh nói: "Là tôi sai mới đúng, Ngụy gia cậu ấm thân phận cao quý, làm sao có thể xin lỗi tôi chứ?"
Ngụy Tông quát lên: "Quang Diệu, xin lỗi thì phải có bộ dạng hối lỗi, đứng lên!"
"! ! !" Ngụy Quang Diệu oán khí đầy bụng đều nhanh muốn tức đến nổ tung, mang đầy bụi đất đứng lên, đi tới bên người Vương Tam Tiếu, khom lưng, kính một chén rượu, ăn nói khép nép nói, "Tam thiếu tôi biết sai rồi..."
Vương Tam Tiếu dáng vẻ tự nhiên gắp một cái bánh bao, cái miệng nhỏ cắn một miếng, chụt chụt hút nước canh nóng hổi, đối với Ngụy Tông thập phần ưu nhã khiêm tốn cười nói: "Mọi người đều biết ăn canh bánh bao phải 'Nhẹ nhàng nói, chậm rãi dời, tiên mở cửa, sau ăn canh', làm cũng dễ dàng như vậy, bởi vì làm bánh bao canh phải chú ý vỏ mỏng nhân lớn, nước sốt ngon, có canh bánh bao có thể làm vỏ mỏng như tờ giấy, lúc ăn sơ ý một chút là có thể làm vỡ vỏ, nước sốt ngon nhất sẽ rơi hết, vậy cũng thật sự là đáng tiếc."
Ngụy Tông cũng theo hắn lấy lên một cái canh bánh bao, vỏ có chút dính vào lồng hấp, anh nhẹ nhàng lay động vài cái, dễ dàng đem canh bánh bao lấy lên, bỏ vào giữa đĩa dấm, cười nói: "Xem ra chỗ này làm cũng không tệ lắm, tuy rằng vỏ rất mỏng, nhưng gắp lên lại không dễ dàng vỡ."
"Cái này muốn xem công phu của đầu bếp, " Vương Tam Tiếu chậm chậm ăn xong một canh bánh bao, thì múc một muỗng đường dụ miêu, rồi mới như thể vừa nhìn thấy Ngụy Quang Diệu, giật mình nói, "Ai, Ngụy công tử, sao cậu lại đứng bên cạnh tôi, cơm nước không hợp khẩu vị?"
"Không không, đồ ăn rất ngon, " Ngụy Quang Diệu đè xuống lửa giận, trong bụng rớt lệ chua xót, đem chén rượu kính tới trước mặt hắn, trái lương tâm nịnh hót, "Tam thiếu ngài ăn cảm giác thế nào?"
Vương Tam Tiếu vẻ mặt hòa ái dễ gần tiếp nhận chén rượu: "Điểm tâm Giám đốc Ngụy mời, tự nhiên là cực ngon, " hắn giơ ly rượu lên uống một ngụm, vui vẻ nói, "Còn là rượu Hoa Quế đông chưng cất chính thống!"
"Đông chí lớn như năm, " Ngụy Tông hòa khí giải thích, "Ông chủ nhà hàng này là người Tô Châu, hàng năm trước sau đông chí đều phải chưng cất rượu để uống."
Ngụy Quang Diệu trở lại chỗ mình ngồi, nghe đối thoại của hai người, bị chua thành ê cả răng, cậu ta trầm lặng nhìn chằm chằm gương mặt giả tươi cười của Vương Tam Tiếu, ám ngấm ngầm ngấm ngầm suy nghĩ nên hung hăng trả thù hắn ta thế nào, vô cùng nhục nhã như vậy, thật sự là thù này không báo không phải quân tử, hanh!
Ăn xong miếng đường dụ miêu cuối cùng, Vương Tam Tiếu buông cái thìa, "Đa tạ giám đốc Ngụy khoản đãi."
"Em vui vẻ là được rồi, " Ngụy Tông thấp giọng nói, anh nhìn vào mắt Vương Tam Tiếu, "Bận rộn một đêm, mệt không, trong mắt em hồng đều là tơ máu."
Vương Tam Tiếu xoa xoa con mắt: "Không có chuyện gì, quay về nhỏ thuốc nhỏ mắt."
Ngụy Tông đột nhiên không đầu không đuôi nhẹ cười rộ lên: "Hồng hồng cũng rất dễ nhìn, chân chính biến thành cặp mắt đào hoa."
Vương Tam Tiếu động tác dừng lại.
Ngụy Tông phút chốc có chút buồn rầu, trong phòng không khí lạnh xuống, anh có chút lúng túng nói sang chuyện khác: "Lần trước bức《 Cuộn tranh hoa nghiêm biến tướng thời Tống của Lý Công Lân 》mà em giật dây, gia phụ càng thưởng thức càng thích, lại nhiều lần khiến tôi truyền đạt lời cảm ơn tới em và Bát Hiền vương."
"À, phải, " Vương Tam Tiếu không yên lòng lên tiếng, liếc mắt về đống hỗn độn trên bàn, "Vậy... Nếu ăn xong rồi, tôi đi đây... Ừm, lần sau có cơ hội, tôi sẽ mời anh ăn cơm."
"Được, Được."
Ba người ở cửa quán cơm mỗi người đi một ngả, nhìn theo chiếc Bentley Vương Tam Tiếu biến mất ở dòng xe cộ trên đường, Ngụy Tông xoay mặt, không thèm liếc nhìn Ngụy Quang Diệu, nhấc chân đi tới xe của mình.
Ngụy Quang Diệu nhắm mắt theo sát anh, bất mãn oán giận: "Chú bảy sao phải khách khí với Vương Tam Tiếu thế? Tên kia nó không phải chỉ dựa vào cha nuôi nó và mấy vệ sĩ tốt thôi à? Xì, bọn họ có ngưu bức, cũng chỉ là lái buôn đồ cổ, dẫn mối mà thôi, còn dám đùa giỡn Ngụy gia chúng ta?"
Caien màu đen chậm rãi dừng ở trước mặt, Ngụy Tông kéo cửa xe, quay đầu lại, không hiểu liếc cậu ta một cái: "Con muốn làm gì?"
"Không có gì, chú yên tâm, con sẽ không làm ra chuyện lớn gì, hắn ta không phải muốn cắt chít chít của con sao," Ngụy Quang Diệu nhổ nước bọt một cái, âm thanh ác độc nói: "Con muốn thông hoa cúc hắn ta, fuck! Dám nhục nhã con lớn như vậy, thù này không báo, thề không làm người... A!" Lời còn chưa dứt, đột nhiên một lực mạnh kéo tới, Ngụy Quang Diệu bị đập cổ vào xe, nhất thời quá sợ hãi.
Ngụy Tông ngón tay dùng sức, anh cúi đầu tới gần Ngụy Quang Diệu, trên trán có khí đen lượn lờ.
"Chú... chú..." Ngụy Quang Diệu hoảng sợ chuyển tròng mắt, cổ họng cậu ta bị chặn lại nói không ra lời, sợ hãi phát hiện chú bảy luôn luôn ôn hòa trầm mặc trong mắt lại có sát khí.
Động tác khác thường chỉ tồn tại ba giây, Ngụy Tông dần dần buông tay ra, từ trong âu phục lấy ra một cái khăn tay ung dung lau lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Vương Tam Tiếu không phải người con có thể động, không nên tự rước diệt vong."
Ngụy Quang Diệu bị sợ hãi, run rẩy lui về phía sau, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, uy hiếp tử vong cách cậu ta gần như vậy, cho dù bị Vương Tam Tiếu đè xuống đất điên cuồng đánh tới cũng không tuyệt vọng sợ hãi như vậy, cậu ta hoảng sợ nhìn Ngụy Tông, giống như anh đã thành một kẻ điên.
"Hử?" Ngụy Tông giương mắt, hờ hững nhìn cậu ta, "Nhớ kỹ sao?"
"Nhớ... Nhớ kỹ, " Ngụy Quang Diệu run rẩy gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, " Ngụy Tông liếc nhìn quần áo tả tơi bộ dáng xúi quẩy của cậu ta, thản nhiên nói, "Xe của con bị hỏng đem đi sửa rồi, một chốc không lấy về được, mấy ngày nay yên tĩnh chút đi."
Ngụy Quang Diệu chưa tỉnh hồn, anh nói cái gì đều cố sức gật đầu, e sợ cho không cẩn thận lại làm tức giận anh khiến anh chẹt cổ cậu ta.
"Đi về nhà đi, " Ngụy Tông ném khăn lên mặt cậu ta, ngồi vào trong xe, mạnh đóng cửa xe, Caien im lặng khởi động, phóng khoáng biến mất ở trước mắt.
Bị mùi xăng gay mũi từ đuôi xe bay vào xoang mũi, Ngụy Quang Diệu mới lấy lại tinh thần, lấy xuống khăn tay, nghĩ thầm vừa nãy mình là nằm mơ sao? Trời ạ, Thất thúc làm sao sẽ... Chú ta... Chú ta quả nhiên bị hỏng đầu! ! !
Ghét bỏ ném khăn tay xuống đất, Ngụy Quang Diệu đi nhanh ra ngoài, đột nhiên bước chân dừng lại, thế nào mà lạo lộn trở lại nhặt lên khăn tay, nhìn miếng vải trắng muốt trong lòng bàn tay, trong lòng nổi lên nghĩ hoặc —— đều thời đại nào, chú bảy còn tùy thân mang theo thứ này... Chờ một chút, Vương Tam Tiếu hình như cũng có thói quen cổ quái này...
Hắn lòng bàn tay dần dần siết chặt, thầm mắng toàn là kẻ điên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro