Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Bắt cóc và bị bắt cóc

Chương 5: Bắt cóc và bị bắt cóc

Ngọc Sư Sư | Phù Vân Phong

Vương Tam Tiếu dùng chỉ số thông minh của heo để làm một chuyện ngu xuẩn, sau đó lấy tốc độ của sói để chạy trốn, hắn không sợ cái tên họ Ngụy ăn chơi trác táng kia, mà là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Bắc Kinh dù sao cũng là địa bàn của người ta, gây ra chuyện tuy rằng không khó giải quyết, nhưng vẫn vô cùng phiền phức.

Hùng Đại lãnh khốc cầm tay lái, đột nhiên nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Vương Tam Tiếu nhạy bén phát hiện đường cong khóe miệng anh ta trở nên đông lại, trầm giọng: "Làm sao vậy?"

Hùng Nhị đang đeo miếng đắp mắt hơi nước định ngủ bù, nghe tiếng động mạnh, liếc mắt nhìn đằng sau, nhất thời kêu to: "Mẹ cha nhà nó, chiếc xe kia đang đuổi theo chúng ta!"

Vương Tam Tiếu xoay người nhìn ra sau, chỉ thấy một chiếc Porche màu đỏ đang đi theo sau xe mình, tĩnh táo nói: "Cắt đuôi."

"Không thành vấn đề, " Hùng Đại một cước đạp chân ga, xe trong đêm tối làm ra một hình bóng hết sức cổ quái.

Ba giờ sáng trên đường, ánh đèn chập chờn, ngựa xe như nước, hai chiếc xe đuổi theo nhau san sát, Hùng Đại mạnh mẽ xoay tay lại, xe xoay một cái, 90 độ đại lao vào đường chính, tiếp theo xoay 65 độ, tiến vào một cái ngõ hẹp. Porche sau lưng theo sát tới, loảng xoảng loảng xoảng làm thành một vệt dài trên tường.

Sâu thẳm trong ngõ hẹp âm u mà chật chội, Hùng Đại chăm chú nhìn về phía trước, thỉnh thoảng liếc Porche theo sau, khóe môi xẹt qua một tia cười nhạt, lao ra ngõ hẹp nháy mắt quẹo trái, sau đó tăng tốc, ở trước khi chuyển qua đèn đỏ một giây thì xông qua giao lộ, đi xát qua một chiếc xe tải, Porche phía sau thắng gấp, những người đi bên cạnh đụng phải, ở ban đêm vắng vẻ tạo ra tiếng va chạm chói tai.

Hùng Nhị hoan hô: "Hoàn mỹ!"

Vương Tam Tiếu quay đầu lại, nhìn chằm chằm chiếc Porche bị ép dừng lại kia, mặt âm trầm, không nói một lời.

Hùng Nhị càn rỡ cười: "Tam thiếu, anh không cần lo lắng, kỳ thực, trong chiếc xe nhỏ thể kia cũng chỉ chứa được ba bốn tên tay chân, với thân thủ của hai anh em, hoàn toàn không để vào mắt."

Vương Tam Tiếu lành lạnh nói: "Tôi đang nghĩ nếu hôm nay chúng ta đem cái tên hề cao cấp này đánh một trận, ngày mai ông cụ Ngụy có thể tim lão đầu nhà chúng ta cáo trạng không."

"Ai..." Hùng Nhị nghĩ viển vông, "Chúng ta quay trở lại đánh một trận?"

"Đừng có lắm mồm, " Hùng Đại đột nhiên lạnh lùng nói, "Nhìn phía trước."

Hai người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một chiếc Pickup màu lục từ phía bên trái đối diện xông thẳng tới, Hùng Đại nắm chặt tay lái, tránh cũng không thể tránh, quẹo thật nhanh, bị buộc dừng ở ven đường.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, một lát, Hùng Nhị mạnh kêu la: "Mẹ nhà nó, lão đại anh bị ngốc à? Mẹ nó anh mà cũng bị buộc dừng lại? Fuck fuck fuck..."

"Câm miệng!" Hùng Đại lạnh lùng ngắt lời cậu ta, liếc mắt thấy bốn người từ trên Pickup đi xuống, tiện tay lấy ra một chiếc khóa chữ U, ngồi ở chỗ ngồi hoạt động một chút cổ và cổ tay.

Hùng Nhị lầm bầm lầm bầm: "Mẹ nó chớ muốn làm gì? Bọn họ có bốn người..."

"Không phải là đối thủ."

Hùng Nhị đánh giá bốn người đi tới, ha cười một tiếng vui vẻ: "Tìm ở cái lò nào được bốn đứa ẻo lả vậy? Cánh tay kia cái chân kia cũng có thể đánh nhau?" Tiếng cười của cậu ta một lúc thì biến đổi, chỉ vào sau xe kêu to lên, "Mẹ cha nhà nó! Anh! Anh mau nhìn, phía sau nó còn mẹ nó một xe! ! !"

Vương Tam Tiếu mạnh xoay người, xuyên thấu qua cửa sổ xe, thấy trong bóng tối, chiếc Porche kia nhanh như điện chớp vọt tới.

"Xuống xe, đừng nói nhảm, mau làm, " Hùng Đại lạnh lùng nói, dứt khoát mở cửa xe, sau đó một cước đem Hùng Nhị từ trên xe đạp đi ra ngoài.

"Cả họ nhà anh! ! !" Hùng Nhị kêu rên, trước khi đối phương xông tới, lộn nhào về phía sau xe, mở ra cốp sau, rút ra một cái cờ lê.

Sau đó là một trận ngược đãi một phía, Hùng thị huynh đệ thân thủ mạnh mẽ, từng quyền đánh vào thịt, từng chiêu thấy máu, trong chớp mắt chế phục được đối phương xuống đất.

Vương Tam Tiếu như núi bất động ngồi ở trong xe, chậm rãi lấy ra một cây xì gà Cu Ba, dùng con dao bạc cắt xì gà cẩn thận tỉ mỉ, nghe bên ngoài xe gào khóc thảm thiết, ngay cả mí mắt cũng không nhấc một cái.

Sau một lát, Hùng Nhị vẫy vẫy cờ lê, đánh ngã người trước mặt, lưu loát xoay người, hung hãn đạp một cái thật mạnh, đem kẻ cuối cùng đạp ngã xuống đất.

Hùng Đại mang theo khóa chữ U nhuốm máu, thân thể cao to bước tới cạnh Porche, xương gò má anh ta còn mang một vệt máu, trong con ngươi trấn định bắn ra tia máu, giơ tay gác lên nóc xe, thò người nhìn vào người đàn ông phía trong xe: "Tam thiếu, người này xử lý như thế nào?"

Vương Tam Tiếu đi xuống xe, Hùng Nhị châm xì gà cho hắn, Vương Tam Tiếu hít sâu một cái, phun ra vòng khói nhàn nhạt, xa xa đi tới: "Mang xuống, ta xem là ai ngạo mạn như vậy, dám cản đường của ta."

Cùm cụp một tiếng chiếc khóa rơi xuống Porche, Hùng Đại lạnh lùng cười, không tới ba giây đồng hồ thì mở ra cửa xe, đem người bên trong kéo ta, không nói một lời, ấn ngã rồi quyền đấm cước đá.

Vương Tam Tiếu đi tới, vừa nhìn tới bộ dáng mặt mũi sưng phông của cậu ta thì vui vẻ: "Ý, G... Cao cái gì đó? À, tôi thiếu chút nữa đã quên rồi, nghe nói tên tiếng Trung của cậu là Ngụy Quang Diệu, tên rất hay, làm rạng rỡ tổ tông, tôi rất xem trọng cậu đấy."

Ngụy Quang Diệu chính là một kẻ bị nuông chiều trở thành ăn chơi trác táng, so tiền chơi bời so với ai cũng ngưu bức [1] hơn, hôm nay bị người ta chĩa cái khóa chữ U vào đầu lập tức sợ thành một kẻ ngốc, phía sau lưng dựa vào thân xe, hai cái đùi giống như sợi mì vậy run rẩy.

[1] ngưu bức, ngưu B, NB, ngưu bài, ngưu X: ý tán thưởng rất lợi hại, rất hung hãn
Vương Tam Tiếu một cước đạp tới, Ngụy Quang Diệu lập tức kêu thảm cuộn tròn ở trên mặt đất, gào khóc thảm thiết còn không quên uy hiếp: "Tam. . . Tam thiếu, chúng mày đừng. . . đừng làm bậy. . . ba của tao là Ngụy Hoàng của tập đoàn Hằng Vận. . . Chúng mày. . . chúng mày động vào tao, ba tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày!"

"Ai yêu, tôi rất sợ đó nha, " Vương Tam Tiếu khoa trương run run vai, cắn xì gà cúi người liếc nhìn cậu ta, một đôi mắt cười trong mắt ba phần trêu tức sáu phần khinh miệt, còn có một phần nhỏ bạo ngược không thể nhận ra, hắn nhẹ giọng nói, "Tôi thật muốn biết ba cậu sẽ không buông tha tôi như thế nào, tỷ như. . . tôi chăt một chân cậu, ông ta có tức giận không?"

Hùng Nhị đồng thời vung cờ lê, từ túi lấy ra một con dao găm, dao sắc bén dưới ánh đèn đường hiện lên hàn quang.

Ngụy Quang Diệu bị sợ choáng váng: "Không. . . mày không thể. . . tao. . ."

"Như vậy không được, quá máu me, " Vương Tam Tiếu lắc đầu, nghiêm túc cân nhắc chốc lát, ngẩng đầu, nói với Hùng Nhị, "Như vậy đi, không chặt một chân, chặt bỏ chít chít rồi bỏ vào trong chính miệng cậu ta."

"Không! ! ! ! ! !" Ngụy Quang Diệu như chó chết ngồi phịch ở dưới đất, trong không khí bay ra một mùi khai, Vương Tam Tiếu nghi ngờ cùi đầu nhìn, nhìn thấy dưới quần của hàng này chảy ra một bãi dịch thể, trong đêm giá rét còn bốc hơi nóng.

Hùng Nhị cười nhạo: "Tam thiếu, hắn ta tè ra quần."

Hàng này hình như trong người rất nóng, nước tiểu tuôn ra vừa khai vừa nhiều, khiến cho Vương Tam Tiếu mắc ói, hắn từ trên cao nhìn xuống cậu ta, trong giọng nói tràn đầy khó hiểu: "Cậu thật là cháu của ông cụ Ngụy? Sao lại sợ thành cái dạng này? Chẳng lẽ là chồn đẻ ra chuột, một đời không bằng một đời. . . Không được, tôi phải xác nhận một chút, ông cụ Ngụy đức cao vọng trọng, nếu như bị cái tên giả mạo như cậu trộn lẫn vào huyết mạch, vậy là không được."

Nói xong lấy ra điện thoại, hướng camera về phía cậu ta.

Ngụy Quang Diệu thoáng chốc kinh hãi: "Mày. . . mày muốn làm gì?"

Vương Tam Tiếu từ phía sau điện thoại nghiêng đầu nhìn cậu ta, thản nhiên cười: "Chụp ảnh." Hắn thay đổi mấy góc độ, đột nhiên nhíu mày, "Như vậy không tốt lắm, biển số xe của cậu ta không vào được ống kính, tới đây, mấy người dìu Ngụy công tử lên xe. . . Thế nhưng, tôi gửi cho ai thì tốt nhỉ?"

Ngụy Quang Diệu khóc tê tâm liệt phế: "Không. . . Van cầu anh tha cho tôi. . . tôi sai rồi. . . tôi sai rồi. . ."

"Nghe nói nội bộ Ngụy gia cũng không phải rất thái bình, " Vương Tam Tiếu suy nghĩ, cười nhẹ nhìn về phía cậu ta, "Ngụy công tử, chú bảy bình thường có thương cậu không?"

Hừng đông bốn giờ, Ngụy Tông từ trong mơ tỉnh lại, vừa muốn xoay người ngủ tiếp, đột nhiên điện thoại di động vang lên một tiếng, anh vặn mở đèn bàn, từ tủ đầu giường lấy ra điện thoại di động, thản nhiên nhìn lướt qua, ánh mắt phút chốc rùng mình, lập tức bật xuống giường.

—— chỉ thấy trên màn hình điện thoại di động, Ngụy Quang Diệu mặt mũi bầm dập, như chó chết ngồi phịch ở trước Porche của cậu ta, cả người bê bối, giống như mới được vớt lên từ vò dưa muối vậy.

Nhanh như chớp ngồi vào trong xe, Ngụy Tông nhìn những hình ảnh bất nhã khó coi trong điện thoại di động, từ khóe mắt lại có ý cười.

Trợ lý nhẹ giọng hỏi: "Giám đốc Ngụy, đây có phải là việc ẩu đả không, phải báo cảnh sát không?"

"Hả?" Ngụy Tông nhìn về phía cậu ta, thản nhiên nói, "Đây chỉ là Quang Diệu và bạn bè vui đùa thôi, việc trẻ con ấy mà, người lớn không cần thiết nhúng tay."

"Dạ, " phụ tá trả lời, khi nhìn đến con mắt của anh thì bỗng ngẩn người, cả người đều cảm giác khó chịu —— kẻ này nhìn thấy ảnh chụp cháu trai mình bị làm nhục, vậy mà trong ánh mắt lại dịu dàng? ? ?

Ngụy Tông chạy tới hiện trường, phát hiện Ngụy Quang Diệu xui xẻo đã bị kéo xuống khỏi xe, đang cùng một đám côn đồ mặt mũi sưng vù hai tay ôm đầu ngồi xổm ven đường, một bên có người đàn ông đằng đằng sát khí, hung khí trong tay còn dính máu.

Trăng lạnh như nước, Vương Tam Tiếu dựa ở trên thân xe, mang theo tâm tình hài lòng nhàn nhã, vẻ mặt chính trực: "Các cậu sinh ra ở dưới cờ đỏ sinh ra dưới gió xuân, phải tràn ngập lương thiện, lòng mang sự biết ơn, tuổi nhỏ không ở trường học học bài, chạy tới đây đánh đánh giết giết, các cậu có làm thất vọng sự nuôi dưỡng dạy bảo của quốc gia hay không?"

Ngụy Quang Diệu ôm đầu, vẻ mặt xui xẻo lầm bầm: "Tôi cũng rất yêu nước. . ."

"Hì, còn có thể cãi lại?" Vương Tam Tiếu tay cầm một hạt rẻ cười bóc vỏ, "Cậu ngồi xổm ở đó! Nào nào, nếu yêu nước, hát quốc ca cho tôi nghe chút."

Ngụy Quang Diệu hắng giọng một cái: "Đứng lên. . ."

"Ba. . ." Vương Tam Tiếu đạp một cái, "Cậu vẫn còn muốn đứng lên? Ngồi xổm cho tôi! Ngay cả quốc ca cũng không biết hát, còn dám nói yêu nước, nào nào, đổi một cái, hát quốc tế ca."

Ngụy Quang Diệu há miệng run rẩy vẫn ngồi xổm, hai tay ôm đầu, vẻ mặt cầu xin: "Đứng lên. . ."

"Ba. . ." Vương Tam Tiếu lại đạp một cước, "Có bản lĩnh cậu đứng lên cho tôi nhìn. . . Ý, giám đốc Ngụy, " hắn giống như vừa mới thấy Ngụy Tông, bộ dáng tươi cười gật đầu chào hỏi, vẻ nho nhã nói, "Đêm khuya đường xa, giám đốc Ngụy bay đến, có thể thấy được có tình cảm rất sâu đậm với đứa cháu này."

Ngụy Quang Diệu vừa quay đầu lại, thấy chú bảy nhà mình đang mặc áo gió, từ trong bóng tối bước ra, nhất thời nước mắt nước mũi đều rớt xuống: "Chú bảy. . . nó bắt nạt cháu. . ."

Ngụy Tông hờ hững liếc cậu ta một cái, chuyển hướng về phía Vương Tam Tiếu: "Quang Diệu bị anh ba của tôi làm hư, làm việc không biết nặng nhẹ, nó có làm thương tổn đến em không?"

Vương Tam Tiếu ném vào trong miệng một hạt rẻ cười: "Cái này không có, chúng tôi ở chung rất vui vẻ."

"Đúng không?" Ngụy Tông quay đầu nhìn về phía Ngụy Quang Diệu.

Ngụy Quang Diệu tròng mắt khẽ động, lập tức khóc toáng lên: "Chú bảy phải làm chủ cho con, tên khốn kiếp này hắn đánh con! Hắn còn muốn cắt chít chít của con! Con mẹ nó hắn còn muốn bỏ vào trong miệng con! ! !"

Ngụy Tông sắc mặt lạnh lẽo.

"! ! !" Tiếng khóc của Ngụy Quang Diệu trong nháy nghẹn lại, ánh mắt chuyển động qua lại giữa hai người, lập tức thay đổi lập trường, kêu to chắc như đinh đóng cột, "Không không không. . . Tam thiếu. . . Tam thiếu đối rất tốt với con, chúng con. . . chúng con rất vui vẻ, đúng, rất vui vẻ!"

Mấy tên côn đồ ngồi xổm ven đường đồng loạt lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Ngụy Quang Diệu nhỏ giọng anh anh anh: "Chú bảy. . . chú bảo cậu ấy thả con. . . con muốn về nhà. . ."

Ngụy Tông sắc mặt hòa hoãn, nhẹ giọng nói với Vương Tam Tiếu: "Hơn nửa đêm làm phiền Tam thiếu còn phải giáo dục con cháu, như vậy đi, mắt thấy trời mau sáng, tôi mời em ăn điểm tâm, khiến cho Quang Diệu tạ lội với em."

". . ." Biểu cảm trên mặt Ngụy Quang Diệu tức khắc tê liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ