Chương 3: Trước khách sạn vô tình gặp lại
Chương 3: Trước khách sạn vô tình gặp lại
Ngọc Sư Sư | Phù Vân Phong
Ông cụ Ngụy phong lưu có thể so sánh với cược vương ở Macau, cưới tổng cộng sáu vị phu nhân, hiện tại sau khi ly hôn với bà vợ thứ sáu thì mang mấy thư kí về nhà cũ sống, trong đình viện trồng mai lan trúc cúc, trong phòng trưng bày cầm kỳ thư họa, không biết ông cụ đã đọc qua bao nhiêu sách, dù sao thì nhìn qua cũng là một người vô cùng tao nhã lễ nghi.
Vương Tam Tiếu theo trợ lý sinh hoạt đi vào phòng sách, ông cụ Ngụy mặc một bộ áo vạt dài và áo choàng ngắn màu đen, đang dựa trên bàn nghiên cứu ngày cuộn tranh mà hôm qua mới có được, giáo sư Trương khoanh tay đứng ở bên cạnh, thấy Vương Tam Tiếu tiến đến, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Đã nhiều năm không gặp Ngụy lão, vẫn là nhanh nhẹn khỏe mạnh như trước, " Vương Tam Tiếu cao giọng nịnh hót, đi vào thư phòng, gật đầu chào hỏi với giáo sư Trương, nhìn về phía cuộn tranh trên bàn, "Ngụy lão cảm thấy bức tranh này không phải là thật?"
Ông cụ chậm rãi nâng cơ thể, ông đã rất già, tóc trước trán đã rụng hết, chỉ có thưa thớt tóc ngắn từ đỉnh đầu tới sau đầu, khuôn mặt già nua liều mạng bảo dưỡng nhưng vẫn không thể chống lại năm tháng, ông liếc mắt nhìn Vương Tam Tiếu, "Chỉ là có chút nghi vấn, tìm hai chuyên gia tới cùng tham khảo một phen."
"Bức 《 Cuộn tranh hoa nghiêm biến tướng thời Tống của Lý Công Lân 》này truyền thừa có thứ tự, sản phẩm bề ngoài hoàn mỹ, " giáo sư Trương gấp rút nói, "Những Vương Thế Tương tiên sinh ở giữa《 Cẩm Hôi Đôi 》 cũng có sáu, cho nên tôi nghĩ, chắn chắn là chính phẩm."
Ngụy lão liếc ông ta một cái, đưa tay ra, để kính lúp tùy ý trên bàn sách, sau đó tựa vào ghế, ngồi ngay ngắn ở giữa ghế có vẽ hoa cúc cây lê và hoa hồng, thản nhiên nói: "Ông không cần căng thẳng, tôi nghe nói phương pháp vẽ của Lý Công Lân quét tới rất nhiều phấn, lông nhạt mực khẽ, cao nhã siêu thoát, hôm nay nhìn thấy bức họa này, nghĩ phong cách cổ xưa ôn nhuận, đường nét màu sắc tinh tế, có vài phần không khớp với tưởng tượng, có khả năng là bản của đời sau chép lại hay không?"
"Cái này..." Giáo sư Trương do dự chốc lát, liếc mắt nhìn Vương Tam Tiếu, thấy hắn chỉ cười híp mắt nhìn mình, bộ dáng tuyệt không lên tiếng trước, không thể làm gì khác là lấy can đảm nói, "Ngụy lão, ông sưu tầm nhiều, đối thi họa đặc biệt có nghiên cứu, nhưng... nhưng ngài không thể sưu tầm bằng tưởng tượng."
Ngụy lão sắc mặt tối sầm, giáo sư Trương phút chốc im miệng, mặt mày ủ ê nhìn về phía Vương Tam Tiếu, trong mắt đầy cầu xin.
Vương Tam Tiếu mỉm cười: "Chẳng biết Ngụy lão có xem qua bức《 Cuộn tranh lâm vi yển mục phóng 》của Lý Công Lân do viện bảo tàng Cố Cung trưng bày hay không, trên bức tranh có 1286 con ngựa và 143 người, khí thế êm dịu nhẹ nhàng, cũng đường nét màu sắc tinh tế, phong cách cổ xưa ôn nhuận, tuy không hướng về hoa lệ, lại vẫn có thể nhìn ra sự cường thịnh của nước nhà, " hắn cầm lấy kính lúp, cúi người xem từng tấc từng tấc một của bức tranh, "Bây giờ xác thực có rất nhiều tranh phỏng theo gây nhiễu loạn người sưu tầm, thế nhưng làm giả tranh thơ khó hơn làm giả đồ sứ rất nhiều, bởi vì hoạ sĩ mô phỏng được theo phương pháp vẽ của người xưa, lại không thể mô phỏng theo được linh hồn, Lý Công Lân vẽ tranh, chủ đề là đầu, bố trí tô điểm là thứ yếu, người sưu tầm Tôn Thừa Trạch ử cuối nhà Minh đầu nhà Thanh từng nói 'Từ sau Long Miên không có gì sánh được, chỉ sợ đời trước ngoảnh lại, cho dù có đuổi theo cũng không kịp', Ngụy lão ngài nghĩ xem, ngay cả năng lực của Cố Khải Chi, Lục Tham Vi cũng kém bức tranh này, hoạ sĩ bây giờ có mấy ai có khả năng mô phỏng theo được?"
Nghe hắn nói, nét mặt Ngụy lão bớt giận, ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi tinh tế đoan trang của Vương Tam Tiếu, một lát, gật đầu: "Nói cũng hợp lý, cậu chính là Vương Tam Tiếu? Con nuôi Vương Bát Hiền? Nhìn có chút quen mắt."
"Mấy năm trước, tôi từng theo gia phụ tới thăm hỏi Ngụy lão, " Vương Tam Tiếu dừng một chút, "Cũng có quen biết với công tử nhà."
Trợ lý sinh hoạt của ông cụ đứng cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "A Tông hổi ở Anh quốc học, từng có mua từ một nhà đấu giá nông thôn về cho ngài đôi chén màu Càn Long , là nhờ trợ giúp của Tam thiếu."
Ngụy lão hiểu ra, nhìn về phía Vương Tam Tiếu, kiêu căng trong mắt thoáng rút đi, có một chút tán thưởng: "Cậu rất có mắt nhìn, đôi chén màu kia ta vô cùng thích."
Vương Tam Tiếu khiêm tốn cười cười: "Là hiếu tâm của giám đốc Ngụy."
Phong cách nịnh nọt của hắn và Vương Bát Hiền khác nhau, không phải loại giả tạo khiến người ta đau răng, hơn nữa, hắn lớn lên có lực tương tác, lúc không bại lộ bản tính nhìn qua thì đáng tin hơn phụ thân rất nhiều, khen người ta cũng có thể khen đến vui vẻ thoải mái.
Ngụy lão rất thích cùng những người thanh niên hiểu lế nghĩa và có tri thức như vậy nói chuyện, vì vậy lại lấy ra vài món đổ cổ khiến hắn giám định và thưởng thức, chờ Vương Tam Tiếu đi ra nhà họ Ngụy, đã là cảnh hoàng hôn.
Một người tài xế đợi ở cửa, thấy hắn đi ra, thấp giọng nói: "Vương tiên sinh, giám đốc Ngụy khiến tôi đưa ngài về khách sạn."
" Vậy cảm ơn, " Vương Tam Tiếu ngồi vào trong xe, cầm điện thoại di động cả một đường đều lên mạng, lúc xuống xe đột nhiên hỏi, "Giám đốc Ngụy của các anh ngày hôm nay làm gì?"
Tài xế cười xòa: "Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, chắc là vẫn làm việc đi."
"À, " Vương Tam Tiếu xuy cười một tiếng, không để ý nói, "Còn muốn mời anh ta ăn một bữa cơm, nếu anh ta vẫn yêu công việc như thế thì không quấy rầy vậy."
Tài xế: "..."
Vương Tam Tiếu trở lại khách sạn, lười ra cửa mua đồ ăn, bảo khách sạn cho một chén cơm rang Dương Châu đưa đến gian phòng, ăn vài miếng, hắn buồn bực bỏ thìa xuống, nghĩ tuy nói mình ở cái khách sạn nhỏ bé này rất khó có thể có đầu bếp kiệt suất, nhưng chén cơm rang này cũng khó ăn thấy mẹ.
Hắn bới bới chén cơm rang trước mặt, nhìn dưới ngọn đèn, có cảm giác hạt gạo này ánh lên lóng lánh, quả thực như là nấu bằng nước rửa chén!
Miễn cưỡng ăn vài miếng, Vương Tam Tiếu kích động, đẩy chén đứng lên, bước đi ra cửa: "Hùng đại, lái xe, chúng ta đi Dương Châu ăn cơm rang."
"! ! !" Vệ sĩ cao lớn thô kệch đứng bật dậy, trong miệng còn đầy cơm rang, trợn tròn cặp mắt nói không ra lời.
Vương Tam Tiếu chọc chọc quai hàm hắn ta: "Đừng có ăn, khó ăn như vậy còn có thể ăn đến vui vẻ, cậu không có vị giác à?"
Vệ sĩ hùng tráng vuốt vuốt cổ, hầu kết động mạnh, đem cơm rang tràn đầy trong miệng cố gắng nuốt xuống: "Tam thiếu, em là hùng nhị."
Vương Tam Tiếu: "..."
Hùng nhị liền vội vàng hỏi: "Hiện tại liền lái xe đi sao?"
"Nói thừa, " Vương Tam Tiếu đương nhiên nói, "Động tác nhanh lên một chút, cậu và Hùng đại thay phiên lái xe, sáng mai là có thể ăn cơm rang Dương Châu."
Hùng nhị nghiêm túc gật đầu, đợi Vương Tam Tiếu xoay người đi trở về phòng thì, mạnh khom lưng bưng bát ăn cơm lên, liều mạng đem cơm trong bát và vào miệng.
Vương Tam Tiếu nghe được âm thanh vừa quay đầu lại, Hùng nhị nhanh tay lẹ mắt để chén cơm xuống, dũng cảm lau miệng, quai hàm nhét đầy phồng lên như kho thóc, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
"..." Vương Tam Tiếu tức giận, "Ăn chết cậu đi!"
Hùng nhị đem xe lái đến cửa, Vương Tam Tiếu hai tay cắm ở trong túi áo gió, đi ra khách sạn, bị gió lạnh trước mắt thổi tới khiến rùng mình một cái, hắn dựng thẳng cổ áo, vừa muốn mở cửa xe, đột nhiên cảm thấy chiếc xe Cayenne bên cạnh nhìn rất quen, không khỏi giương mắt nhìn sang.
Chỉ thấy cửa xe mở ra, Ngụy Tông đi xuống xe, anh ta thấy mình, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì khôi phục vẻ lạnh nhạt, cười đi tới: "Hóa ra em cũng ở khách sạn này."
Vương Tam Tiếu quay đầu lại liếc mắt nhìn đèn bảng hiệu sựt mẻ mờ ảo của khách sạn, nghĩ thầm còn có người giống mình thích ở lại những nơi thế này?
Liếc nhìn anh một cái, thản nhiên nói: "Cũng? Hóa ra giám đốc Ngụy cũng có bạn bè ngủ ở đây?"
Ngụy Tông cười: "Không tính là bạn bè gì, hay làm ăn qua lại nên quen biết mà thôi."
"Vậy thật đúng là trùng hợp, " Vương Tam Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười hì hì hai tiếng, liếc mắt nhìn đồng hồ, lui về phía sau, quan sát người đàn ông âu phục thẳng tắp này trên dưới một phen, lành lạnh nói, "Giờ Bắc Kinh, chín giờ tối, giám đốc Ngụy đêm khuya đến đây, chỉ là tìm một người bạn làm ăn ngẫu nhiên quen biết?"
Ngụy Tông trầm tĩnh nhìn hắn, đợi hắn cười xong, không nóng nảy hỏi lại: "Thế nào, không thể được sao?"
"Đương nhiên là có thể!" Vương Tam Tiếu cất cao giọng, khóe môi hắn có ý cười dịu dàng, tiếng nói thanh lãng trong khống khí lạnh của đêm đông càng lộ ra rét lạnh, "Giám đốc Ngụy làm việc, họ Vương tôi làm sao có quyền nói được hay không được ?"
Ngụy Tông con ngươi căng thẳng, cảm giác như bị lời này tổn thương, chuyện cũ cuồn cuộn xông lên anh, anh say sưa nhìn người con trai phong thần tuấn dật trước mắt, hai mắt tĩnh mịch, sâu không thấy đáy.
Vương Tam Tiếu bị anh nhìn trong lòng thấy chột dạ, ho khan vài tiếng che giấu, cực lực duy trì dáng tươi cười trên mặt, đáy lòng không khỏi nổi lên chút khó chịu, hắn nhấc mí mắt, lạnh giọng: "Nhìn cái gì?"
Ngụy Tông phút chốc phục hồi lại tinh thần, yên lặng chốc lát, đột nhiên thấp giọng nói: "Tam Tiếu, nhiều năm như vậy, vẫn thiếu em một lời xin lỗi, khi đó... là do tôi đã sai."
Vương Tam Tiếu hô hấp dừng lại, cảm giác trái tim trong nháy mắt đó thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, nụ cười trên mặt hắn dần dần trở nên lạnh, hờ hững nhìn người trước mắt, hồi lâu, đột nhiên lại cười rộ lên, dáng tươi cười hoàn hết sức thâm minh đại nghĩa [1] hết sức vân đạm phong khinh [2], "Nói chuyện cũ làm cái gì, đã nhiều năm như vậy, ai đúng ai sai đều đã không quan trọng, hơn nữa, thiếu anh lời xin lỗi là tôi, cho dù tức giận như thế nào, cũng không nên dùng đèn bàn đánh bể đầu của anh."
[1] Thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ đạo lý quan trọng, nhìn thấu việc to việc nhỏ
[2] Vân đạm phong khinh: thái độ thoải mái và bất đắc dĩ
"..." Nhớ tới chuyện cũ thảm hại, Ngụy Tông sợ run chốc lát, nhịn không được cười rộ lên với hắn, "Tính cách bây giờ của em hiền hòa hơn nhiều."
Vương Tam Tiếu vẻ mặt bí hiểm như cao thủ võ lâm: "Giám đốc Ngụy cũng trầm ổn hơn so với trước kia."
Hai người đứng trong gió rét, không mở miệng, một lát sau, Vương Tam Tiếu hất đầu về phía khách sản: "Không phải tìm bạn công tác sao, đi đi, người ta chờ lâu quá lại tức giận."
Trong giọng nói của hắn lộ ra chế nhạo, Ngụy Tông biết mình sớm bị xem thấu, liền lắc đầu cười, thân thiết hỏi: "Đã trễ thế này em đi đâu?"
Vương Tam Tiếu lười biếng nhấc lên mí mắt liếc anh một cái, cười nhạo: "Liên quan gì tới anh?"
"..." Ngụy Tông phút chốc nghẹn lại.
Vương Tam Tiếu vui sướng cười ha hả, mở cửa xe ngồi vào, nặng nề đóng cửa xe, ngồi thẳng người sảng khoái thở ra một hơi thở, cười nói: "Hùng đại, lái xe!"
"Tam thiếu, " tài xế quay đầu, "Em là Hùng nhị."
"..." Vương Tam Tiếu nhất thời dáng cười cứng ngắc, nghĩ giống như ăn ba quả trứng gà không uống nước , nghẹn tới ngũ tạng lục phủ đều khó chịu, nổi giận, "Hùng ông nội cậu! Từ hôm nay trở đi, cậu gọi là Hùng đại!"
Tài xế vui rạo rực nói: "Thật tốt quá, em muốn làm đại ca rất lâu rồi."
Vương Tam Tiếu hít sâu một hơi, cố sức đạp một cước qua, rống giận: "Dong dài cái gì, lái xe! ! !"
Lời còn chưa dứt, Bentley vút một cái chạy đi như hỏa tiễn.
Vương Tam Tiếu quay đầu lại, thấy Ngụy Tông còn đứng ở cửa khách sạn, dưới ánh đèn khách sạn lờ mờ, đứng thẳng ở đó, dáng người cao ngất, vóc người tướng mạo dường như còn suất sắc hơn năm đó nữa.
________
《 Cuộn tranh lâm vi yển mục phóng 》
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro