Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Phản ứng của Ngụy Tông


Hùng Đại và Hùng Nhị lập tức níu lấy Đường Hành Tinh kéo vào phòng vệ sinh kế, hai người này cao to cường tráng, có một gương mặt hung ác, còn chưa kịp đánh đã đem Đường Hành Tinh dọa tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hai tay bảo vệ mặt tê tâm liệt phế gào: "Anh Tam... anh Tam tha mạng! Em đã trả tiền rồi, vì sao còn đánh em? Anh không yêu em sao?"

Vương Tam Tiếu nghĩ thầm nếu không phải ông bố nhà mi cưỡi hạc đi tây phương, anh đây làm sao sẽ gặp phải tên oan gia Ngụy Tông kia ở tang lễ? Hiện tại mi còn nói cho anh hắn ta là chân ái của mi, lại còn hỏi anh yêu hay không yêu mi? Mi là mỹ thiếu niên Jack Tom trong tiểu thuyết ba xu đi ra hả?

Hắn cười như không cười nhìn xem Đường Hành Tinh: "Cậu cũng có chân ái, còn cần anh đây yêu?"

"Cần cần!" Đường Hành Tinh liên thanh kêu, "Em rất rất muốn thật nhiều tình yêu, nếu như không cho, xin cho em thật nhiều nhiều tiền."

"..." Vương Tam Tiếu tức giận đến cười lên, "Vẫn là cho cậu thật nhiều nhiều đánh đi."

"Anh Tam..." Đường Hành Tinh hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, hai con ngươi xinh đẹp như là sao giữa hè, lúc này ngôi sao che đậy một tầng hơi nước, trong mông lung lộ ra đẹp buồn, vẻ đẹp buồn ấy bên trong che dấu sự mê ly, trong mê ly cất giấu oán hận, đơn giản khiến người ta thấy là yêu.

Đáng tiếc, nếu nói một khắc đồng hồ trước đó Vương Tam Tiếu còn cảm thấy tiểu tử này giống khối bánh pho mát thơm ngọt ngon miệng, lúc này đây, nó đã biến thành một miếng pho mắt thêm độc, hận không thể để nó hạ độc chết Ngụy Tông.

Không kiên nhẫn phất phất tay, để Hùng Đại đem nó đè xuống hung ác đánh một trận, đột nhiên chợt nẩy ra ý nghĩ, một thanh nắm chặt tóc Đường Hành Tinh, ép buộc nó ngửa mặt nhìn xem mình, cúi đầu xem xét kỹ càng một lát, đột nhiên nhàn nhạt hỏi: "Cậu thiếu tiền?"

"... A?" Đường Hành Tinh không nghĩ tới hắn không nói nửa ngày, lại hỏi một câu nhảm như thế, run lên hai giây, mặt nhu thuận gật đầu, "Dạ!"

Vương Tam Tiếu trên mặt lộ ra nụ cười ẩn ý: "Anh bao nuôi cậu, mỗi tháng cho cậu năm vạn."

"Vãi! ! !" Đường Hành Tinh lập tức trở nên ngây ngốc, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng.

"Không cần quá vui vẻ, " Vương Tam Tiếu quan sát một chút eo nhỏ mông cong của nó, thỏa mãn nói, "Cậu đáng cái giá này."

Đường Hành Tinh nổi giận: "Em mới đáng năm vạn?"

Vương Tam Tiếu vẻ mặt chính trực ngay thẳng nói: "Năm vạn rất ít sao? Anh đi Thanh Hoa Đại Học bao một đứa sinh viên loại giỏi một tháng cũng không cần đến năm vạn, tuổi còn nhỏ không muốn đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, lòng tham không đáy, cậu làm thật tốt, làm sao biết sau nó có cô hội tăng giá trị hay không?"

Đường Hành Tinh chỉ vào cái mũi của mình kêu to: "Em bộ dáng đẹp mắt như vậy anh mới cho năm vạn? Sinh viên loại giỏi... sinh viên loại giỏi có con mắt tỏa sáng blink blink như em không? Có cái mũi thẳng tắp như em không? Có cái miệng anh đảo chúm chím hồng nhuận như em không?"

"Sinh viên loại giỏi biết làm thơ, cậu biết không? Biết tranh cãi về vấn đề liên quân tám nước, biết tính toán quỹ tích vận hành của chòm nhân mã AB, sẽ nghiên cứu được vấn đề vi khuẩn ở tràng đạo của nhân loại ảnh hưởng đến vóc dáng, trí thông minh và cảm xúc của con chuột, cậu biết không?"

Đường Hành Tinh trợn mắt há hốc mồm.

Vương Tam Tiếu kết luận: "Cậu nhìn xem cậu chẳng biết cái gì, còn dám nói thách giá với tôi, năm vạn đã là giá có lương tâm, không dị nghị gì thì quyết định như vậy đi."

"Quyết... quyết định cái mẹ gì, " Đường Hành Tinh kêu thảm, "Em đường đường là Đường gia đại thiếu gia tại sao muốn bị anh bao nuôi?"

"Bởi vì cậu nghèo." Nói xong, Vương Tam Tiếu nhìn về phía hai anh em họ Hùng, "Gửi tài khoản cho Ngụy Tông chưa? Vì sao chưa thấy có phản hồi gì?"

"Phải hồi thì có, chỉ là..." Khuôn mặt hung hãn của Hùng Nhị lộ ra vẻ hoang mang, đờ đẫn đem điện thoại đưa cho Vương Tam Tiếu nhìn, "Số tiền hình như không đúng."

Đường Hành Tinh nhảy dựng lên: "Không có khả năng, không thể nào anh Tông nhà em một phút là có trên tay ngàn vạn!"

Vương Tam Tiếu đá nó bay ra ngoài, nhìn về phía màn hình điện thoại di động, chỉ thấy có một tin nhắn gửi tiền: ngân hàng XX nhắc nhở, bốn số cuối số thẻ của ngài là 4488 tài khoản nhận được số tiền 521000...

Hùng Nhị nghi hoặc hỏi: "Ngụy tổng gửi 52 vạn, có ý tứ gì? Tam thiếu, còn muốn đánh tên nhãi này không?"

Vương Tam Tiếu nhìn chằm chằm tin nhắn nhìn hồi lâu, khóe môi chợt lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn không ra vui buồn, sau đó đem điện thoại di động nhét vào trong túi, ánh mắt dời về phía Đường Hành Tinh đang tràn đầy thấp thỏm, nhìn nó chằm chằm hai giây, nói với Hùng Nhị: "Đánh nó."

Nói xong nhanh chân đi ra toilet, Đường Hành Tinh trong nháy mắt khóc đến tê tâm liệt phế, chợt nhảy bật lên, từ phía sau lưng ôm lấy eo Vương Tam Tiếu, khóc lớn: "Anh Tam, đừng đánh em... Em thật sự biết sai rồi mà..."

Khang Thiên Chân đang đường đường chính chính ngồi ở hành lang nghe lén, nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vương Tam Tiếu cả người lạnh băng tiến tới, trên lưng có một tên thanh niên trẻ đẹp, cậu đứng lên, trợn mắt hốc mồm, thẳng đến người đi đến trước mặt, mới miễn cưỡng tìm lại được giọng: "Tiếu... Tiếu Tiếu, anh ở trong nhà vệ sinh lâu thế, làm, làm cái gì?"

"Đến, giới thiệu một chút, " Vương Tam Tiếu kéo thên thanh niên trẻ đẹp kia từ bên hông xuống, nhàn nhạt nói, "Đâu là thím hai được chú bao dưỡng, người Bắc Kinh gọi là bàng gia[1], tiểu Tinh Tinh, tên thiếu niên già mập mạp trước mặt cậu, là tình nhân của anh, đến đây, chào hỏi."

[1] bàng gia = tình nhân

Khang Thiên Chân sửng sốt hai giây, sau đó nổi giận: "Mẹ cả nhà chú! Vương Tam Tiếu ai mẹ nó là tình nhân của chú?"

"Đừng náo loạn, ai da, đừng náo loạn, " Vương Tam Tiếu một mặt ngồi hưởng tề nhân chi phúc [2] bất đắc dĩ mỉm cười, hai cái tay mỗi bên ôm một người, đem tinh nhân và Bàng gia đều đưa ra khỏi quán bar.

[2] Tề nhân chi phúc:

Nửa đêm mười hai giờ, một chiếc Lincoln chậm rãi lái tới, dừng ở một khách sạn nhỏ không đáng chú ý, Hùng Nhị mở cửa xe, Vương Tam Tiếu trái ôm phải ấp đi ra khỏi xe, nghênh ngang nhấc chân đi hướng khách sạn, đột nhiên bước chân dừng lại, nhìn người đàn ông trước cửa khách sạn, không nói một lời, nụ cười trên mặt lại càng thêm xán lạn.

Đường Hành Tinh hai mắt sáng lên, kêu to: "Anh Tông, sao anh ở đây? Mau tới giúp em đi, Vương Tam Tiếu anh ta bắt nạt em!"

Ngụy Tông đi tới, không để ý nó kêu la, mắt thấy gương mặt hơi say của Vương Tam Tiếu, khẽ nhíu mày: "Uống rượu?"

"Uống rượu mà thôi, " Vương Tam Tiếu nhàn nhạt cười, đói mặt với Ngụy Tông một lát, đột nhiên nghiêng đầu, hôn lên trên mặt Đường Hành Tinh một cái, quay đầu nhìn về phía Ngụy Tông, "Tiểu Tinh Tinh đã là bàng gia nhà tôi, Ngụy tổng muốn trách ta đoạt mất người đẹp à?"

Ngụy Tông trong nháy mắt hai mắt lạnh như băng, anh thấp giọng cười khổ: "Em không phải người ngây thơ như vậy."

"Xem ra Ngụy tổng kỳ vọng quá cao về tôi rồi, " Vương Tam Tiếu lại hôn Đường Hành Tinh một cái, bờ môi dính vào gương mặt của nó nhẹ nhàng di di, hơi hơi há mồm, ngậm lấy môi của nó...

Trong nháy mắt khi đôi môi chạm nhau, Ngụy Tông bỗng nhiên đưa tay, một tay kéo Đường Hành Tinh ra ngoài, Vương Tam Tiếu bị giật lại lảo đảo một cái, ngã lên người Khang Thiên Chân.

Ánh mặt Ngụy Tông rơi vào trên mặt Khang Thiên Chân, trong đôi mắt không có chút độ ấm: "Vị này là..."

"Tôi chỉ là người qua đường, " Khang Thiên Chân lập tức đẩy ra Vương Tam Tiếu, một mặt chính trực di sang bên cạnh hai bước, khoát tay, "Tôi không biết vị Vương Tam Tiếu tiên sinh này, càng không biết vợ hai nhà hắn ta Đường tiểu Tinh Tinh, vị tiên sinh này, tình tay ba nhà các người không liên quan gì đến tôi, chính là như vậy."

Vương Tam Tiếu cười dâm đi bóp mặt Khang Thiên Chân: "Em là tình nhân của tôi."

"Không, tôi không phải, " Khang Thiên Chân lắc lắc eo nhỏ mập mạp như rắn trườn, "Cách tôi xa một chút, cảm ơn."

Ngụy Tông duỗi tay nắm lấy cô tay Vương Tam Tiếu, nhìn vào mắt hắn: "Em say à?"

"Liên quan gì tới anh?" Vương Tam Tiếu tránh anh, ánh mắt rơi vào người Đường Hành Tinh đang như con chim non nép sau Ngụy Tông, nhịn không được bật cười, "Đêm đông lạnh giá, X khổ đoản, Ngụy tổng cũng đùng cùng Vương mỗ cãi cọ, mang theo tiểu Tinh Tinh về nhà làm ấm ổ chăn đi thôi." Nói xong, một tay tóm lấy cổ áo Khang Thiên Chân, đem người kéo vào khách sạn, lười biếng phất tay, "Hùng Đại, tiễn khách!"

"Tam Tiếu..." Ngụy Tông đuổi theo.

Lại thình lình bị hai tên bảo tiêu cao lớn chắn trước mặt, khách khí nói: "Ngụy tổng mời trở về đi."

Ngụy Tông đứng dưới bậc thang, nhìn Vương Tam Tiếu giống như cắp bao tải đem Khang Thiên Chân cắp ở cánh tay, hai người cãi nhau ầm ĩ đi tiến vào đại sảnh khách sạn đại , đột nhiên cất cao giọng: "Tam thiếu, ngày mai hội đấu giá Chiêu Đức mở tại quốc mậu khách sạn..."

Vương Tam Tiếu: "Không đi!"

Ngụy Tông tự quyết định: "Chín giờ sáng, tôi phái xe tới đón em..."

"Nói không đi!"

Ngụy Tông đối mặt với giọng nói không kiên nhẫn ngoảnh mặt làm ngơ của hắn, khách khí cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

"..." Mắt nhìn hết thảy, Đường Hành Tinh ngây người ở dưới bậc thang, nhìn xem thân ảnh Vương Tam Tiếu biến mất trong tầm mắt, thì thào nói, " Hai người các anh là anh em thất lạc à?"

"Hả?" Ngụy Tông xoay mặt nhìn về phía nó, ánh mắt ấm áp đã biết, đầy mắt đều là không kiên nhẫn không che giấu.

Đường Hành Tinh nghĩ tới tờ giấy bán thân bị ngầm thừa nhận kia, lập tức buồn bực, u oán nói: "Hành vi tự mình quyết định này của các người thật khiến người ta chán ghét!"

Ngụy Tông không để ý đến mỹ thiếu niên u oán, cất bước hướng tới xe của mình, thản nhiên nói: "Có lá gan đi gây rối với Vương Tam Tiếu thì cần có lá gan gánh chịu hậu quả, nếu không ai cũng không giúp được cậu."

Đường Hành Tinh sửng sốt hai giây, chạy tới trước xe anh, lại trơ mắt phát hiện Ngụy Tông ngồi vào trong xe, còn đóng cửa xe lại, nghiễm nhiên là không có dự đinh mời nó lên xe, mờ mịt hỏi: "Anh không đưa em về nhà à?"

Ngụy Tông nghi hoặc liếc nó một cái: "Xe của Đường gia bị bán hết rồi à?"

"... Hả?"

Ngụy Tông từ trong cửa sổ xe đưa ra một tờ một trăm đồng: "Tự đón xe về nhà."

"Mẹ, anh đang nhục nhã em! ! !" Đường Hành Tinh giận dữ, nhìn chằm chằm tờ tiền mặt kia, lửa giận dâng lên kịch liệt, "Ai cần đồng tiền thối của anh?"

"Nếu cậu đã không cần, vậy liền mời Đường thiếu sớm ngày trả hết khoản nợ, những món nợ trước kia không nói, đêm nay lại giúp cậu trả Vương Tam Tiếu 5 2.1 vạn nhân dân tệ, Đường thiếu, đừng quên, " Ngụy Tông lạnh nhạt nói xong, quay ra nói với tài xế, "Lái xe, " sau đó ngón tay buông lỏng, tiền mặt trong gió rét bay xuống.

Ô tô đột nhiên khởi động dọa Đường Hành Tinh nhảy dựng lên một cái, đuổi theo ô tô rống to: "Ngụy Tông, anh uống lộn thuốc?"

Trong gió đêm lạnh không có ai trả lời vấn đề của nó, Đường Hành Tinh giơ chân khua tay nửa ngày với không khí, quay đầu nhặt lên tờ tiền trên đất, nhẹ nhàng phủi nhẹ bụi đất dính lên trên, đặt ở môi dùng sức hôn một cái, nói một mình: Ai có thù với tiền cơ chứ, hừ!

... Ai , chờ một chút, họ Ngụy trả Vương Tam Tiếu bao nhiêu tiền? 5 2.1 vạn? Đầu óc anh ta bị sao thế? Còn lại 17 vạn chẳng lẽ muốn chính mình trả? Đồ khốn... Đường Hành Tinh hung tợn chửi rủa, cẩn thận đem tờ 100 đồng cuốn lại nhét vào túi quần jean, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ: 5 2.1 vạn? 521? Vãi, biết được một việc khó lường, trời ạ, minh có bị diệt khẩu không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ