Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Cấp tốc gặp lại

Chương 2: Cấp tốc gặp lại

Ngọc Sư Sư | Phù Vân Phong

Trên đường tới sân bay, Vương Tam Tiếu ngửa người ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, sau một lát, hắn mở mắt, nhìn nhưng ngôi nhà cao tầng lướt qua ngoài cửa sổ, từng chút từng chút đem những kí ức lộn xộn đuổi ra khỏi đầu óc.

Sau đó vừa quay đầu, thấy cha béo dùng một đôi mắt như hai con tôm khô nhìn chằm chằm mình, dừng một chút: "Con biết là bản thân là một mỹ thiếu niên vô cùng anh tuấn tiêu sái, thế nhưng lão đầu, cha là cha con đó, hãy khống chế tốt biểu cảm trên mặt mình đi, thật là làm người khác sợ hãi."

Vương Bát Hiền nghiến răng: "Nghe cái đồ tiểu hỗn cầu [1] nhà con nói sao ta lại cảm thấy có chút đau răng nhỉ, " ông nhìn con trai ngốc của mình từ trên xuống dưới, "Con trai, con với cái tên Ngụy Tông kia từng xảy ra chuyện gì à?"

[1] một câu mắng yêu

Vương Tam Tiếu giật mình một cái, nhưng mà mặt ngoài lại không động đậy, thản nhiên liếc nhìn ông một cái, hỏi: "Không có chuyện gì, tại sao lại hỏi như vậy?"

"Nhìn hai đứa chúng bay chào hỏi nhau mà lúng túng đến mức bệnh xấu hổ của ta sắp tái phát rồi, không đến mức cãi toẹt vào mặt nhau đấy chứ?"

Vương Tam Tiếu ngạo nghễ ngẩng khuôn mặt anh tú, cất cao giọng nói: "Với chí khí và trình độ của bản công tử đây, làm sao cãi nahu xé rách mặt với giám đốc Ngụy được? Kết thù với ai thì kết chứ với tiền thì làm sao kết thù cho được."

"Không hổ là con trai bản vương, " Vương Bát Hiền dùng sức giơ ngón tay cái lên, miệng khen, "Nhìn chí khí này, thật không hổ là người có thể cắm bó hoa cúc vào bát hương."

Vương Tam Tiếu thẹn quá thành giận: "Cha đủ rồi đó!"

"Ha ha ha..." Vương Bát Hiền ăn hiếp con trai xong, vô cùng thoải mái nở một nụ cười ta: "Không tới mức cạch mặt nhau là được, ông cụ nhà đó là một cây đa già đời trong ngành đồ cổ, kẻ ngu si mới cạch mặt nhau."

Xe tiến vào sân bay thủ đô rồi dừng lại, Vương Bát Hiền đeo kính râm, quay đầu lại đè tay lên vai Vương Tam Tiếu: "Được rồi, không cần tiễn, bên ngoài rất lạnh, ta vốn có hẹn ngày mai đi cùng với giáo sư Trương xem hàng, mai con thay ta đi đi."

"Hàng gì?"

"Một cuộn tranh, tư liệu củ thể ta lát sẽ gửi vào điện thoại cho con, tự xem."

"Được, " Vương Tam Tiếu gật đầu, nhìn theo góc áo gió tung bay của cha béo, nghênh ngang đi vào phòng khách, không khỏi cười nhẹ một tiếng, nghĩ thầm kẻ ngu si mới cạch mặt với Ngụy Tông, mà mình thì cạch đến mức chia năm xả bảy rồi, quả thực có thể nói kẻ ngu nhất trong những kẻ ngu xi.

Tài xế đợi hắn chỉnh đốn lại tâm tình thiếu nam của mình, mới nhẹ giọng hỏi: "Tam thiếu, trở về thành sao?"

Vương Tam Tiếu liếc mắt nhìn sân bay thủ đô nguy nga, thu hồi đường nhìn: "Trực tiếp quay về khách sạn đi."

Bắc Kinh mới vừa có một trận tuyết, ven đường bên ngoài đều là vết tuyết đọng, Vương Tam Tiếu cả đường đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tuyết trên cây, trong đầu tràn ngập hình ảnh cái gật đầu nhẹ của Ngụy Tông.

—— thời gian trôi qua nhanh như nắm cát trên tay, nhoáng cái đã nhiều năm qua đi, dung mạo hắn không thay đổi, nhưng mà khí tràng đã khác hắn khi xưa.

Vương Tam Tiếu cúi đầu, nhìn những đường cong lộn xộn trên lòng bàn tay, bản thân đã sớm thay da đổi thịt, không còn là tiểu tử lông tơ ngây ngây ngô ngô như trước nữa, vậy tại sao lại có thể không cho phép người khác cũng đổi thay?

Tâm trạng thương cảm cứ giằng co cả đường đi, đợi khi xuống xe vào khách sạn, đôi mắt đào của hắn mới rạng rỡ lên, thật giống như một nụ cười đầy tình ái của công tử phong lưu.

Thang máy chậm rãi đi lên, hắn xoay người, ngắm người đàn ông chân dài eo nhỏ trong gương, cảm giác mình thật sự giống như một tòa kiến trúc đạt đến độ long chương phượng tư [2], tuy rằng qua nhiều năm vẫn cô đơn lẻ bóng, nhưng vẫn là một đóa hoa cao lãnh thơm mà không đẹp, đẹp mà không yêu, yêu mà không nghiệt.

[2] Long chương phượng tư: giao long có màu sắc đẹp đẽ, phượng hoàng có dung mạo. Để nói đến người có dung mạo xuất chúng

Đóa hoa cao lãnh này không chỉ có dung mạo bất phàm, hơn nữa còn là một đồng chí chăm học lại thiện lương, Vương Tam Tiếu trước khi ngủ nằm trên giường đọc nửa cuốn 《 Tri âm 》, sau đó cả đêm mơ chuyện điên loan đảo phượng [3].

[3] Điên loan đảo phượng: tiếng anh dịch là to have sexual intercourse ý nói chuyện tình dục

Hửng đông bốn giờ, hắn hoảng hồn tỉnh lại, cả người khô nóng, tim đập như nổi trống, ôm lấy chăn ngồi yên chốc lát, nghĩ chắc hẳn là do không khí Bắc Kinh quá khô ráo, mà hệ thống sưởi ở khách sạn quá ấm áp, mới khiến cho cái người đàn ông đã mỗi người một ngả từ lâu kia tiến vào trong mộng của thiếu nam.

Đó là một gian phòng hỗn độn khắp nơi, trên sàn nhà đều là mảnh vỡ thủy tinh, Ngụy Tông chật vật đứng ở cửa, bưng một bát mì ăn liền, oa, là mỳ xương hầm hải sản, nóng hổi thơm ngon, còn có tôm khô đã bóc vỏ và lòng đỏ trứng... cái gì thế này!

Vương Tam Tiếu hất đầu một cái, nghĩ giấc mơ này không biết là giấc mơ ướt át hay là sợ hãi nữa, nhưng dù sao thì lúc hửng đông tỉnh lại, quần lót của hắn ướt.

Đứng dậy thay đổi một cái quần lót sạch sẽ, Vương Tam Tiếu không ngủ nữa, lấy ra tư liệu mà Vương Bát Hiền gửi tới tỉ mỉ nghiên cứu, tới hửng đông, đã đem những ghi chép về《 Cuộn tranh hoa nghiêm biến tướng thời Tống của Lý Công Lân 》 đều ghi tạc trong lòng.

Đến chỗ hẹn gặp, Vương Tam Tiếu khoan thai tới muộn, giáo sư Trương đứng ở đó từ lâu tươi cười chào đón, từ xa đã chìa tay ra.

Ông là một nhà nghiên cứu đã sáu chục tuổi, lại vô cùng cung kính với Vương Tam Tiếu, tất cả đều là do mặt mũi của cha hắn Vương Bát Hiền, Vương gia ba đời làm thương lái đồ cổ, giết chết người bán, lại làm thịt người mua, là kiểu buôn bán lột da cả hai đầu.

Vương Tam Tiếu khách khí cầm tay ông, cười vừa chân thành mà lại khiêm tốn: "Trên đường kẹt xe, khiến giáo sư Trương đợi lâu."

"Là tôi tới sớm, " Trương giáo sư nghiêng người, để lộ ra người phía sau, "Vị này chính là giám đốc Ngụy công ty Hằng Vận..."

"..." Lúm đồng tiền như hoa của Vương Tam Tiếu cứng đờ ở trên mặt.

Ngụy Tông âu phục thẳng thớm, vươn tay ra: "Không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt."

"Đúng vậy, " Vương Tam Tiếu đờ đẫn nắm tay anh, trong lòng nghĩ làm sao mà dự đoán được, đánh chết cũng không nghĩ ra người đàn ông xuất hiện trong mộng đẹp của mình hôm qua lại xuất hiện ở chỗ này.

Giáo sư Trương không biết đến không khí lúng túng giữa hai người, vui tươi hớn hở nói: "Vậy, chúng ta đi đi?"

"Ừ, " Vương Tam Tiếu gật đầu, đôi mắt cậu liếc qua giữa hai người thì biết giáo sư Trương chắc hẳn chỉ là chuyên gia được mời tới, còn người mua chân chính là vị phụ thân thần long thấy đầu không thấy đuôi trong nhà Ngụy Tông kia.

Ba người đến nhà người bán, một cuộn tranh thật dài được mở ra trên bàn sách,《 Cuộn tranh hoa nghiêm biến tướng 》của họa sĩ lớn thời nhà Tống Lý Công Lân xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Vương Tam Tiếu cầm trong tay cái kính lúp ngắm nghía, thản nhiên nói: "Giáo sư Trương cảm thấy thế nào?"

Giáo sư Trương cẩn thận kiểm tra giám định từng tấc từng tấc một, ánh mắt lưu luyến rơi trên bực tranh cổ, thổn thức nói: "Phương pháp vẽ của Lý Công Lân thật tỉ mỉ, tập hợp một hàng người, được tôn là Bách đại tông sư, họa sĩ đệ nhất thời Tống, Tô Đông Pha từng sáng tác bài thơ để tán thưởng "Trong ngực rồng có ngàn con ngựa, không chỉ vẽ ra hình mà còn vẽ ra chất"..."

Vương Tam Tiếu nghe ông khoe chữ thì thấy ê răng, thờ ơ chuyển hướng nhìn, khẽ động, đột nhiên ngơ ngẩn, chỉ thấy Ngụy Tông áo mũ chỉnh tề tùy ý ngồi ở trên ghế, vẻ mặt thản nhiên, đang quan sát mình.

Ánh mắt hai người vừa chạm vào thì tách ra, Vương Tam Tiếu sau lưng cảm thấy gai gai, quay đầu về nhìn giáo sư Trương, hắng giọng một cái: "Tranh của Lý Công Lân đương nhiên là đẹp nhất."

Đôi bên bàn bạc giá cả, giao dịch xong, giáo sư Trương bắt tay Vương Tam Tiếu không ngừng cảm tạ: "Lần này nhờ có Bát thiên tuế chỉ điểm, xin hãy chuyền đạt lại lòng cảm kích của tôi đến ông nhà, chẳng biết Tam thiếu tối nay có rảnh không, tại hạ làm ông chủ, mời Tam thiếu bữa cơm rau dưa."

Vương Tam Tiếu tươi cười mang theo vẻ tao nhã: "Thực sự không khéo, phụ lòng tốt của giáo sư Trương."

"Ai... Vậy được rồi, " giáo sư Trương tiếc nuối nói, "Mong muốn sau này, Tam thiếu có mối buôn bán thích hợp, có thể nghĩ tới ông già này."

"Đó là đương nhiên."

Chỉ cần miệng khẽ động, đã có tiền thuê tám trăm vạn trên tay, Vương Tam Tiếu đem chi phiếu tùy tiện nhét vào túi, trở về khách sạn ngủ bù đi, hắn từ 12 tuổi được Vương Bát Hiền nhận nuôi, đồ cổ qua tay nhiều vô số kể, tài khoản có mấy số không cũng chưa bảo giờ đếm, mấy triệu tuy là lớn, với hắn thì, cũng chỉ là vài chữ số mà thôi.

Ngủ một giấc tới sẩm tối, Vương Tam Tiếu không có rời giường luôn, mà dựa ở gối đầu chậm rãi rút một điếu thuốc, hắn không phải người như Bát thiên tuế không có thuốc lá không chịu được, chỉ có lúc tư tưởng hỗn loạn mới hút một điếu, để thanh thản đầu óc.

Phun ra một vòng khói, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào đèn treo trên trần nhà, đáy lòng không khỏi cảm khái: Chớ không phải là gần đây vận thế chuyển dời? Một đêm ngủ không ngon, liên lụy cả ngày không có tinh thần thì không sao, thế mà vất vả lắm mới cả thể ngủ bù thì lại mơ linh tinh về những chuyện cũ, bản thân là một mỹ thiếu niên, sao lại có thể giống một ông già hoài niệm chuyện xưa cũ chứ?

Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Vương Tam Tiếu lấy điện thoại ra từ dưới gối đầu, buồn bực nhìn dãy số xa lạ, nghĩ thầm Bắc Kinh? Là ai? Nghe máy: "Alo?"

"Tam Tiếu..." Giọng nói trầm thấp và dịu dàng của Ngụy Tông truyền đến.

"! ! !" Vương Tam Tiếu giật mình một cái, thiếu chút nữa ném luôn điện thoại di động, thanh cổ họng, "Khụ... À... giám đốc Ngụy đã trễ thế này gọi điện thoại, có việc gì chỉ bảo?"

Ngụy Tông khách khí nói: "Về bức 《 Cuộn tranh hoa nghiêm biến tướng thời Tống của Lý Công Lân 》kia, gia phụ có một cái nhìn khác lạ, muốn mời em ngày mai qua phủ một chút, không biết có được không?"

Vương Tam Tiếu vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi ngồi thẳng người: "Ngụy lão nghĩ bức tranh có gì không đúng?"

"Chỉ là có một chút nghi vấn, " Ngụy Tông nói, "Ngày mai giáo sư Trương cũng sẽ tới, em nếu thấy không ổn, không đến cũng không sao, tôi sẽ xử lý..."

"Không có gì không ổn, " Vương Tam Tiếu cắt lời anh, mở ra thời gian biểu của ngày, đem công việc được sắp xếp cho xóa đi, thản nhiên nói, "Tôi ngày mai rảnh, mấy giờ?"

Ngụy Tông cười khẽ: "Vậy được rồi, chiều nay ba giờ, tôi phái người đến khách sạn đón em."

Vương Tam Tiếu cúp điện thoại, nghĩ thầm còn phái xe qua đón, chẳng lẽ là sợ tôi chạy sao? Chậc, năm đó làm việc có lỗi với tôi, cũng không phải tôi phụ anh một tấm chân tình, giám đốc Ngụy bên miệng đầy lời dối trá, một lòng say mê của tôi như vứt cho chó ăn, tôi trốn gì chứ!

Vương Tam thiếu gia một đêm trằn trọc, đọc qua cả quyển《 Tri âm (sách xuất bản)》 mới kiến thiết tốt tâm lý, nghĩ trong bài ca hát cũng thật hay: Tình nhân cuối cùng khó tránh khỏi trở thành bằng hữu, tuy rằng Ngụy Tông tội ác tày trời không có tư cách làm bằng hữu của Tam thiếu, nhưng nể tình Ngụy thị nhà cao cửa rộng, sau này khó bảo đảm còn có thể có cơ hội hợp tác, cho nên mình cứ giả bộ chút đi.

Đến khi tới nhà cũ Ngụy gia, hắn mới biết mình sai rồi, làm tâm lý kiến thiết cả đêm cuối cùng cho chó ăn —— Ngụy Tông người ta căn bản không ở nhà.

Kỳ thực ngẫm lại cũng đúng, người nhiệt tình yêu thương đồ cổ là ông cụ Ngụy cũng không phải Ngụy Tông, nhà cũ Ngụy gia y cũng là nơi ở của ông cụ Ngụy cũng không phải Ngụy Tông, mời hắn đến phủ cũng là ông cụ Ngụy không phải Ngụy Tông, mi dựa vào cáo gì cái gì mà đòi người ta chờ mình chứ?

Không phải là tình nhân cũ sao, mi đời này yêu qua một lần nên cảm thấy rất trân quý khó có thể quên thì không sao, biết giám đốc Ngụy người ta có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ lam phấn tình nhân [4] không?

[4] hồng nha tri kỉ dành cho nữ, lam phấn tình nhân dành cho nam

Thật sự là tự mình đa tình, ngu xuẩn!

____

Bức 《 Cuộn tranh hoa nghiêm biến tướng thời Tống của Lý Công Lân 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ