Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Khang Thiên Chân lên sàn

Chương 19: Khang Thiên Chân lên sàn

Ngọc Sư Sư |Phù

Triệu Lương nhìn gỉ thành ngấn bên trong bồn rửa tay, không nhịn được có chút buồn cười, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, Ngụy tổng, là tôi sơ sẩy, tôi không nghĩ tới vòi nước lâu ngày không dùng xảy ra gỉ..."

"Không trách cậu " Ngụy Tông nhẹ nhàng than một tiếng, nghĩ thầm thực sự không nên nghĩ ra chiêu này, Anh sớm nên nghĩ tới, Vương Tam Tiếu đâu phải người tùy tiện liền sẽ mắc lừa?

Vương Tam Tiếu Không dễ mắc lừa cũng cảm thấy mình thực sự là quá thông minh, có thể xem như kinh tài tuyệt diễm, bản thân làm một soái ca liền rất áp lực, bây giờ lại còn tài mạo song toàn, thực là không để cho mấy người dân đen đường sống.

Hắn cầm lên nửa mặt gương đồng soi gương mặt lấy làm kiêu ngạo của hắn, thầm than một tiếng đường tình long đong, lam nhan khó sống, tiến thẳng tới Phan gia viên.

Dọc theo ngõ nhỏ loằng ngoằng đi thẳng đến cuối cùng, đi vào một cửa hàng mặt tiền rất nhỏ, cổng dựng tấm bảng hiệu, Trên viết " Tuế Hàn Trai", nhìn qua cũng giống như bao cửa hàng ở Phan gia viên khác không có gì lạ, mà chưởng quỹ bên trong lại là đại sư sửa văn vật có tiếng.

" Ông chủ Lý, từ khi chia tay đến giờ không có gặp vấn đề gì chứ, " Vương Tam Tiếu hàn huyên đi vào cửa tiệm.

Trong tiệm một người đàn ông gầy gò đứng lên, cười chắp tay: "Ngọn gió nào đem Tam thiếu thổi tới,thật là vẻ vang cho cửa tiệm nhỏ này."

"Đừng nói nhảm, " Vương Tam Tiếu đem gương đồng trong bọc lấy ra, mở ra đặt lên bàn nhỏ trong cửa tiệm, " Coi coi tấm gương này có thể sửa được không?"

Lý lão bản là một người chân thọt, đi đường lại thẳng lưng, cho người ta một cảm giác cao ngạo thanh cao, nhưng mà tính cách lại vô cùng bình thản thích cười, hắn ta chậm rãi đi tới, đem hai nửa gương đồng ghép vào nhìn một chút, gật đầu: "Có thể sửa."

Vương Tam Tiếu đi lại trong cửa tiệm của hắn xem có đồ mới tốt hay không, nghe vậy cười nói: "Vậy liền giao cho anh, chủ nhân là một tên ngốc, phí tổn không ít, anh cũng không cần quá để ý, tùy tiện nói giá ra là được."

Ông chủ Lý lại sẽ không thật sự tin tưởng như vậy, hắn đeo lên một bộ kính đen, vặn sáng đèn bàn, nhìn kỹ gương đồng một lát: " Hai tiên hòa hợp... hình trang trí này ý nghĩa tuyệt vời, gương thời Tống phần lớn công nghệ thô ráp, tinh mỹ như vậy rất ít gặp, đáng tiếc là đồ hỏng."

"Không phải đồ hỏng thì sẽ không đến tay anh, " Vương Tam Tiếu đi tới, dùng ngón tay gõ gõ cạnh gương đồng, phát ra âm thanh trầm đục mượt mà, " Lượng đồng rất cao, đúng là khó gặp trong triều Tống bị cấm đúc đồng Nghiêm khắc."

Ông chủ Lý dùng ngón tay vuốt hình trang trí phía sau mặt gương, nhẹ giọng đọc ra mười sáu chữ Minh văn: "Vô cực với trời, trường cửu với đất, ngày vui chưa hết, ngày dài xa nhau, người có tình, còn vẫn tương."

"Lại tương tư cũng vô dụng, " Vương Tam Tiếu hai tay các giơ lên một nửa gương đồng, cười trào phúng nói, " Tàn phế."

Ông chủ Lý lão nói: " Tôi cam đoan có thể đem nó sửa thành như cũ hoàn mỹ không chỗ hở."

"Không, không, " Vương Tam Tiếu nở nụ cười khó hiểu, "Tôi yêu cầu anh chừa chút vết tích, trên bề mặt nhìn thấy là được, chi tiết không cần quá để ý."

Ông chủ Lý Là người hoạt bát, trong nháy mắt biết được bên trong chắc chắn có chút ẩn tình gì đó, miệng hắn rất kín, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: " Đã hiểu."

Đi ra Tuế Hàn viên, Vương Tam Tiếu cúi đầu châm một điếu thuốc, dùng sức hút một hơi, hơi thuốc khô cằn cuồn cuộn cuốn vào trong phổi, sau đó hóa thành khói nhạt phun ra.

Hắn nhớ tới ánh mắt đau đớn của Ngụy Tông, không khỏi cười khổ một tiếng, chậm rãi hút xong một điếu thuốc, ngồi vào trong xe, mệt mỏi nói: " Về khách sạn, cơm trưa... tự các anh đi ăn đi, tôi muốn ngủ một giấc."

"Khó mà được, " Hùng Nhị nói, " Xảy ra chuyện gì mà không thể ăn cơm, ai, cậu làm sao vậy?"

Vương Tam Tiếu tức giận: " Tôi xảy ra chuyện lớn rồi."

Hùng Nhị lập tức tinh thần lên, khuôn mặt hung hãn, ánh mắt sắc bén đảo qua đảo lại, sau đó hạ giọng nói: " Chuyện lớn gì? Tam thiếu, cần chúng tôi ra tay không?"

Vương Tam Tiếu dùng một tay bóp mặt cậu ta, rống lớn: "Mẹ nó tao mệt! Chuyện này có đủ lớn hay không?"

"... Lớn... Lớn... Lớn..." Hùng Nhị bị hắn dùng tay bóp đến ngũ quan méo mó, mồm miệng không nói rõ, "Cũng lớn, chuyện này cũng lớn cũng lớn, cứu mạng..."

Hai người cãi nhau cả đường trở lại khách sạn, Vương Tam Tiếu xách Hùng Nhị lúc xuống xe thần thanh khí sảng, tỉnh cả ngủ, nhấc chân đi vào khách sạn, đột nhiên sửng sốt, định thần nhìn lại, chỉ thấy trước cửa khách sạn, có một bóng người ngồi xổm ở trên bậc thang, đang buồn bực chán nản ngồi chụp ảnh tự sướng.

Vương Tam Tiếu run lên hai giây, tiện tay quăng Hùng Nhị ra, nhanh chân đi đến bên cạnh người kia, lập tức nhấc chân, đạp một cước vào mông người đang ngồi xổm kia.

Người kia không kịp chuẩn bị, lập tức đặt mông ngồi trên mặt đất, giận tím mặt, gầm thét ngẩng đầu một cái, ánh mắt phẫn nộ được thay thế bằng kinh ngạc vui vẻ, kêu to: "Ai nha mẹ nó! anh Tiếu cái tên ngu ngốc nhà anh cuối cùng cũng về rồi!"

Vương Tam Tiếu ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng chật vật của cậu ta, cười: "Có thể giải thích cho chú xem tại sao cái tên ngu ngốc ngốc nhà mi lại xuất hiện trước cửa khách sạn không, Khang Thiên Chân?"

Khang Thiên Chân ngồi dưới đất nhất thời quên ngồi dậy, giống như con hươu ngốc ngửa mặt nhìn hắn: "Tới chơi với chú."

"Thế nhưng gần đây chú không muốn chơi với mi, " Vương Tam Tiếu đưa tay xoa bóp quai hàm mập mạp của nó, " Về nước khi là? Sao không có nói với chú?"

" Cháu hôm nay vừa xuống máy bay, " Khang Thiên Chân đứng lên, chỉ vào rương hành lý của mình, "Nhìn, hành lý vẫn còn ở đây."

Vương Tam Tiếu kéo túi hành lý của nó: "Trên máy bay có ăn được gì hay không, đi, chú mang mi đi ăn cơm."

" Cháu muốn ăn vịt nướng."

"Ăn vịt nướng làm gì, mi mập như thế, dẫn mi đi ăn cỏ."

"Tiên sư cha!" Khang Thiên Chân gào thét: " cháu mập chỗ nào! ! !"

Vương Tam Tiếu kéo rương hành lý đi phía trước, nghe vậy quay đầu vỗ lên bụng nó một cái: " Không mập chỗ nào? Sớm đã nói với mi trong đế quốc chủ nghĩa cái đẹp phải biết chống cự lại dầu mỡ, nhìn cái bụng nhỏ này của mi... chú đến bây giờ vẫn chưa nhìn đến cơ bụng của mi."

"... Ai nói không có?" Khang Thiên Chân buồn bực cúi đầu chọt chọt bụng mình, cảm thấy mặc dù có chút nở nang, nhưng thực sự không tính là mập, nó giương mắt, nhìn về phía Vương Tam Tiếu đi trước cao cao gầy teo, bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Cơ bụng, cháu cũng có một khối đấy."

Giọng nói lười biếng của Vương Tam Tiếu truyền đến: "Khối kia gọi là bụng mỡ."

" Béo cả nhà chú! ! !" Khang Thiên Chân nổi giận, nhào tới nhảy lên một cái, ghìm chặt cổ của hắn bắt đầu công kích mạnh mẽ.

Vương Tam Tiếu võ nghệ cao cường, quăng Khang Thiên Chân một cái đầu choáng hoa mắt, đứng lên hu hu hu nói: " Chú thật thiếu đại đức, Vương Tam Tiếu, cháu muốn đi nói cho ông Bát, chủ bắt nạt cháu."

"Ha ha, bắt nạt mi thì sao, ta còn chà đạp mi nữa cơ, " Vương Tam Tiếu căn bản không coi hắn là thứ gì to tát, đứa bé này xuất hiện như nắng sớm, khiến cho cơn mưa dầm trong lòng hắn tan đi, kéo rương tiếp tục đi lên phía trước, nhàn nhạt hỏi: " Mi khi nào thì về Nam Kinh? Khách sạn nào, đặt ở chỗ nào rồi?"

Khang Thiên Chân nhắm mắt theo đuôi hắn, giọng buồn buồn: "Tới tìm chú mà còn cần phải đặt khách sạn? Không trở về Nam Kinh, ngày mai muốn đi tới học viện âm nhạc trung ương một chuyến."

Vương Tam Tiếu dừng bước lại, kinh ngạc nhìn nó: "Học viện âm nhạc?"

Trên mặt Khang Thiên Chân xuất hiện đám mây hồng, xấu hổ nói: "Học viện âm nhạc trung ương có một vị giáo sư là đại sư chế tác đàn, cháu muốn làm cho nữ thần một chiếc đàn Không."

"Nhìn bộ dáng ân cần của mi kìa, " Vương Tam Tiếu rất là xem thường, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn rõ về mấy cuộc tình cảm lưu luyến của Khang Thiên Chân như lòng bàn tay, về phần chuyện thầm mến nữ thần, giống như tập đoàn tập hát —— chưa từng nghĩ tới!

Nữ thần của nó, lái xe Land Rover, uống rượu xái, bắp tay như đùi ngựa, nắm đấm có thể đánh chết người, não bị nước vào mới thèm để ý cái tên trẻ con như Khang Thiên Chân.

Mang đứa bé đi ăn thịt nướng, ăn đến là miệng đầy mỡ, về khách sạn liền ghé vào giường của Vương Tam Tiếu vuốt bụng nhỏ, Vương Tam Tiếu đem rương hành lý của nó nâng lên để vào trong ngăn tủ, thuận miệng hỏi: "Cái rương này bên trong để cái quỷ gì, làm sao nặng như vậy?"

"zzzz..."

Vương Tam Tiếu vừa quay đầu lại, gặp tên này đã ôm điện thoại di động ngủ thiếp đi, bất đắc dĩ rút điện thoại ra, đắp kín mền, nghĩ thầm thật sự là não tàn tâm lớn, người ngốc có ngốc phúc.

Ngày hôm sau hai người ngủ đến mặt trời lên cao, đứng lên tùy tiện ăn một chút cơm trưa liền chạy đi học viện âm nhạc trung ương, sai người liên hệ, tìm tới đại sư chế đàn, Khang Thiên Chân mở ra rương hành lý của hắn, móc ra một hộp chữ nhật thời Minh khắc Phanh Trà Tảo Thạch đồ, mở ra, lập tức Vương Tam Tiếu bị làm cho mù mắt —— chỉ thấy trong hộp tràn đầy bảo thạch xanh đỏ, phỉ thúy, bích tỳ, mã não, miêu nhãn, cáp tử đản, sắp xếp đẹp đẽ, tỏa ra ánh sáng lung linh.

Vương Tam Tiếu đờ đẫn hỏi: " Mi muốn làm gì?"

"Khảm nạm lên tại đàn Không, " Khang Thiên Chân chắp tay trước ngực, mặt mũi tràn đầy thành kính nói, "A Di Đà Phật, chỉ có bảo thạch quý báu nhất mới có thể xứng với nữ thần của tôi."

"..." Vương Tam Tiếu mặt lạnh nhìn nó, nghĩ thầm mi không sợ làm mù con mắt của nữ thần hay sao.

Cũng may đại sư chế tác đàn cũng là một người tế, cười đóng lại chiếc hộp của nó: " Làm quá hoá dở, đàn Không trụ nhạn mặc dù là hiện đại nhưng phục hồi trên cơ sở đàn Không truyền thống, nhưng dù sao cũng là một môn cổ nghệ thuật, quá mức hoa mỹ liền lộ ra dung tục."

Khang Thiên Chân bất đắc dĩ thu lại hộp: "Thế nhưng là... tôi không muốn quá mộc mạc."

"Có thể tham khảo đàn tỳ bà năm dây cung khảm trai của Nhật Bản thời Đường cất trong kho của trường, " đại sư nói, " Ở dưới phượng thủ khảm bách bảo, cũng không mất đi hoa mỹ, lại cất chứa thịnh tình, chắc hẳn vị... ừm, nữ thần kia của cậu cũng sẽ thích."

Khang Thiên Chân hai mắt sáng lên: "Vậy tôi muốn khảm..."

"Hết thảy đều giao cho giáo sư, " Vương Tam Tiếu chỉ sợ tên này này lại đưa ra ý nghĩ dọa người nào đó, lập tức cất giọng ngắt lời của nó, cười nói với giáo sư, " Trong chuyện này, giáo sư là chuyên gia, giao cho ngài, chúng tôi đều vô cùng yên tâm."

Sau khi đi ra học viện âm nhạc trung ương sắc trời đã chạng vạng, Vương Tam Tiếu biết Khang Thiên Chân là người thích đi chơi, vừa vặn ban đêm cũng không có việc gì, liền dẫn nó đi quán bar uống rượu.

Uống ba chén rượu cầu vồng vào trong bụng, thằng bé chớp chớp con mắt, ánh mắt mê ly, mắt say lờ đờ lượn quanh Vương Tam Tiếu: " Tiếu Tiếu, nữ thần không thích cháu."

"... Không phải là điều đương nhiên à?" Vương Tam Tiếu đang xắn tay áo chơi xúc xắc cùng một cô bé, nghe vậy cũng chẳng thèm quay sang nhìn nó, " Nữ thần của mi mắt cũng không mọc ở chân, tại sao muốn thích mi?"

Khang Thiên Chân giận: "Thế nhưng cháu thích cô ấy!"

Vương Tam Tiếu nắm lấy xúc xắc lắc nhanh mấy lần, bỗng nhiên đặt trên quầy bar, nhẹ nhàng mở ra, chỉ gặp ba cái xúc xắc trắng tất cả đều là mặt sáu điểm, hắn cười đến híp cả mắt, đặt một chỉ ly rượu trước mặt, cô bé đối diện bĩu môi, cầm chén rượu lên rót vào.

Hắn lúc này mới quay đầu nhìn về phía Khang Thiên Chân, thản nhiên nói: " mi thích cô ta, cô ta bắt buộc phải thích mi à? Chuyện tốt như vậy đâu dễ dàng bị mi chiếm lấy?"

" Cháu ưu tú như vậy..."

"Ha ha, i ưu tú, cô ta phải thích ngươi?" Hắn nâng lên cằm của Khang Thiên Chân, nhìn vào con mắt say khướt của nó, xùy cười một tiếng, "Chú nói cho mi biết, thích một người, về việc người đó có thích lại mi hay không, mi ưu tú hay không, thân phận địa vị, tướng mạo bề ngoài, công việc tài sản, tính cách phẩm chất... toàn bộ đều không quan hệ, nếu chú thích mi, mi là tên ăn mày chú cũng thích, chú đã không thích mi, thì cho dù mi là thiên chi kiêu tử gia tài bạc triệu, tổng giám đốc, thì con mẹ nó không thích liền vẫn sẽ không thích!"

Khang Thiên Chân kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy Vương Tam Tiếu uống rượu vào hai mắt mê ly, hai con ngươi như là bầu trời đầy sao long lanh, không khỏi có chút đau lòng, lo lắng hỏi: " Tiếu Tiếu, chú thích tên ăn mày rồi bị từ chối sao?"

"..." Vương Tam Tiếu trong nháy mắt rượu bốc lên, "Tao xxx cả nhà mi!"

Khang Thiên Chân bĩu môi: "Nói vớ vẩn gì thế,làm như chú có can đảm xxx ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ