Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Không thể gương vỡ lại lành

Chương 18: Không gương vỡ lại lành

Ngọc Sư Sư | Phù

Cất giữ gương đồng được coi là ít được quan tâm nhất, một mặt là bởi vì gương được chế tác hoàn mỹ tinh xảo rất ít, một mặt khác là bởi vì gương trong mắt những người sưu tầm được gọi là vật trong khuê phòng, rất không được để vào mắt, mãi cho đến mấy năm gần đây mới theo sự dậy sóng sôi trào của những người cất giữ thì mới có chút nhiệt độ.

Triệu Lương đem những chiếc gương đồng trong tủ để ra ngoài, Vương Tam Tiếu sắn tay áo đứng ở bên cạnh, tiện tay chỉ: "Cái này, cái này, cái này, cái này, còn có cái này, đều là rác rưởi, đi bán đồng nát đi."

Ngụy Tông ngồi ở ở chiếc ghế bành hình dạng hoa hồng bên cạnh, cầm lên một mặt gương đồng nhỏ bằng bàn tay ngắm khuôn mặt mình, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cười nói: "Tam thiếu hình như có chút qua loa quá, môi trên chạm môi dưới liền thốt ra là đồ bỏ đi?"

"Vậy theo ý Ngụy tổng, tôi nên nhảy một vòng quanh tấm gương sau đó mới nói nó là rác rưởi?" Vương Tam Tiếu liếc nhìn anh một cái, đột nhiên cười lên, quay người, ôm cánh tay nhìn về phía anh, nhẹ nhàng nói: "Ánh mắt của Ngụy tổng cũng thật tốt, mặt gương trong tay anh được gọi là gương đồng cổ Tứ Nhũ Thần thú, Thanh Long, Bạch Hổ, Giao Long, Tuấn Mã bốn Thần thú giương nanh múa vuốt, vô cùng uy mãnh, phong cách kết cấu lộng lẫy hoa mỹ, những chi tiết được khắc tinh xảo, phía trên càng lại có khắc ba chữ thời Minh 'tị bất tường', quả nhiên là vô cùng trân quý."

"Ồ?" Ngụy Tông hứng thú nhìn hắn, tim lại đập liên hồi, theo sự hiểu biết của anh với Vương Tam Tiếu, vô duyên vô cớ cười tươi như hoa thế kia chắc chắn là không phải chuyện tốt lành gì, chớ nói chi là còn miệng đầy cát tường từ.

Quả nhiên, ý cười bên miệng Vương Tam Tiếu càng thêm tươi rói: " Khó lường nhất là màu sắc của tấm gương đồng này, Cái này gọi là nước sơn lưng đen,Trước hết phải ngâm trong máu hư thối, sau đó lại được ăn mòn bằng thủy ngân, cuối cùng phải được chôn sâu trong đất mấy trăm năm mới có thể đen nhánh như sơn, cho nên giá cả vô cùng đắt đỏ, Ngụy tổng ngài nói, có phải ánh mắt ngài rất tốt hay không?"

"..." Ngụy Tông lập tức cảm thấy hơi lạnh từ tấm gương truyền đến đầu ngón tay, phía sau lưng đều chảy ra mồ hôi.

Vương Tam Tiếu hài lòng, quay người tiếp tục xem chiếc gương đồng trong tay Triệu Lương.

Ngụy Tông yên lặng thả tấm gương nhỏ về bàn, rút khăn xoa xoa đầu ngón tay, cảm thấy nổi da gà toàn thân, bị cái tên Vương Tam tiếu xấu xa này dọa cho cả người khó chịu.

Lúc này Vương Tam Tiếu lại quay đầu, cười liếc nhìn anh một cái, nhẹ nhàng nói:" Nhưng mà món đồ này cũng chỉ là đồ dởm, dùng đồ thật làm mô hình rèn đúc thành, cho nên hoa văn rất mơ hồ, nước sơn đen sau lưng và màu xanh đồng đều là do điện phân, mười ngày nửa tháng thì có thể chơi thành đồ nhà Hán, ai da, làm giả đồ cổ thật sự là tội ác tày trời."

"..." Ngụy Tông nghĩ thầm em mới thật sự là tội ác tày trời!

Vương Tam Tiếu không để ý đến biến hóa tâm lý của anh, giống như mình chẳng làm gì cả đeo lên bao tay trắng, nói với Triệu Lương: "Sự ẩm ướt đối với những món đồ cổ kim loại là nguyên nhân chí mạng, Mặc dù dịch bao trên gương đồng cổ rất dày, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn phải đeo găng tay vào tránh để mồ hôi lưu lại trên gương đồng."

" A.. a, Đúng vậy!" triệu lương nhìn Ngụy Tông cả người khó chịu ngồi trên ghế, nghĩ thầm mình cũng là một người lăn lộn bao năm trong nghề đồ cổ chẳng lẽ con không biết đạo lý này, lời này là nói cho Ai nghe, Ngụy tổng Cũng nên suy nghĩ thấu đáo một chút.

Mấy chục mặt gương đồng bài trên bàn sách, chiếu sáng lẫn nhau, Vương Tam Tiểu đột nhiên nhớ tới bên trong " Hoa Nghiêm kinh" nói "Rất nhiều tấm gương đặt chung một chỗ, có thể soi sáng lẫn nhau, trong tấm gương này lại chiếu ra mặt gương khác, tựa như bên trong hình ảnh này lại xuất hiện một hình ảnh khác, —— bên trong hình ảnh ấy lại xuất hiện một hình ảnh khác, ảnh trung sáo ảnh, liền trở thành cái bóng vô tận." .

Vậy mà lúc này ở nơi đây, từ phương hướng hắn xem ra, vô số gương cổ pha tạp, soi sáng ra vô số hình ảnh mơ hồ cũ kỹ, tất cả những hình bóng lắc lư ấy, đều là ánh mắt cười của Ngụy Tông nhìn về phía mình.

Hắn nhìn chằm chằm gương đồng không quay đầu lại, nhưng vẫn biết Ngụy tông đang chăm chú mà nhìn mình, lòng nhung nhớ đã bị chối bỏ từ lâu hiện lên trong lòng, hắn nắm chặt tấm gương viền lăng hoa lạnh lẽo, nhịp tim dần tăng lên.

Anh ta vẫn luôn yêu mình.... anh ta vẫn luôn ở đây.... anh ta vẫn luôn một mình....

Không, đôi chân dài gợi cảm của Triệu Lương lướt qua trước mắt, Vương Tam Tiểu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Lương đang chăm chú giám định, ánh mắt hạ lưu mà nhìn mông eo người ta, nghĩ thầm rằng đem một người vóc dáng gợi cảm như vậy ở bên cạnh, Ngụy Tông vẫn chưa ăn sao?

Đợi đến lúc Triệu Lương nâng gương đồng quay đầu lại, Vương Tam Tiếu đã đắp nặn hai người họ thành một đôi gian phu dâm phu.

" Tam Thiếu, anh nhìn mặt gương này," Triệu Lâm đem một mặt gương đồng để tới trước mặt hắn," là kính Song Ngư thời Liêu Kim sao?"

"Đúng vậy" Vương tam thiếu lạnh lùng nói "Nhưng giá trị cất giữ không lớn, gương đồng thời chiến Hán được coi là đáng cất giữ nhất, gương đồng thời Lưu Kim công nghệ còn thô ráp cũng sử dụng quá nhiều đồng, người cất giữ phổ thông mua về cho thêm phần phong phú còn được, nhưng muốn cất giữ đàng hoàng, không nên chọn thứ này, cũng không có giá trị lớn gì."

" A," triệu lương về mặt đã hiểu, quay người lại nâng lên một mặt gương đồng khác to hơn," Cái gương đồng này đường kính cũng phải đạt tới 80 cm, cực kỳ hiếm thấy, giá trị lưu trữ cũng khá lớn đi?"

Vương Tam Tiếu không giải thích được liếc nhìn cậu ta một cái, nghĩ thầm cậu đang đùa tôi à? Thân thể của hắn nghiêng về phía trước, soi mặt mình trong tấm gương đồng đạt 80 cm kia ra hiệu," Xem bộ dạng này cho dù dân tộc Liêu Kim thiểu số dáng người cao lớn, hẳn cũng không thể có khuôn mặt to như vậy, cậu cảm thấy ai có thể ăn no rửng mỡ mà đúc một chiếc gương lớn chỉ để chơi?"

"Tam thiếu quả nhiên kiến thức rộng rãi," Triệu Lương tán thưởng, quay đầu nhìn về phía vô số gương đồng trải dài trên bàn sách, thở dài," Vị khổ chủ này đúng là số khổ, cất giữ nhiều như vậy, không phải rác rưởi thì là đồ dởm."

Vương Tam tiếu cười nhạt một tiếng, đã lặn lội nhiều năm trong nghề chơi đồ cổ này, tình huống này hắn đã gặp nhiều, không có cả một món đồ quý giá cũng không phải số ít, hắn sớm đã luyện thành ý chí sắt đá, sẽ không sầu não về những vấn đề này.

"A," Triệu lương đột nhiên xoay người nhặt lên hai mảnh vụn, " Mặt gương đồng này sao lại vỡ?"

Gương đồng là dùng thanh đồng đúc thành, sao có thể tùy ý quăng là vỡ? Vương Tam Tiểu nhìn sang thấy một mặt gương đồng tinh xảo, tay cầm hình tròn, phù điêu hai bên cân đối, hai nhánh hoa sen, nâng một viên hình cầu, bên trong hình cầu bay ra năm con dơi, tạo hình linh động xinh đẹp, rất có sắc thái, thú vị.

Ngụy Tông cũng tò mò đi qua:" Hình dáng trang trí của thứ này thực thú vị, thú vị hơn mấy thứ Hải Thú Tứ Linh kia nhiều."

" Anh biết cái gì" Vương Tam tiếu nói, đồ đúc cho quan chủ yếu là trang trọng trang nhã, trừ tà tẩy uế, mấy vật như thế này có vài phần thú vị, lại chỉ là vật tầm thường."

" Vậy ngược lại tôi càng yêu thích những thứ tầm thường" Nguyễn Trung chỉ tay về đường tuyến nổi lên bên ngoài tòa sen trên tay cầm," Chỗ này có mấy chữ thời Minh, nhìn giống chữ triện, viết cái gì vậy?"

Hai người cùng nhìn về phía Vương Tam Tiếu, Vương Tam Tiếu thẳng thắn nói:"Nhìn tôi làm gì? Tôi không biết!"

Ngụy tông cười "Không tin"

"Mặc kệ anh" Vương Tam tiếu nhìn về phía Triệu Lương" Sư môn của cậu là lớn nhất về giám định thưởng thức thư họa, cậu chẳng lẽ cũng không biết sao?"

Triệu Lương vô cùng khiêm tốn xua tay:"Tôi học nghề không tinh thông, đương nhiên không biết"

Một phòng ngươi ùn cho ta ta ùn cho ngươi, Ngụy Tông không thèm để ý chút nào, từ trong tay Triệu Lương cầm lấy đến hai nửa gương đồng, tường tận xem xét một lát: "Nhìn xem giống như đã vỡ vụn rất lâu, có thể sửa không?"

Vương Tam Tiếu ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, nhàn nhàn nói, "Sửa cái gì, Ngụy tổng không phải thường nói nhân sinh tám chín phần là không như ý à, nếu không thì anh cứ cất giữ thứ không trọn vẹn này đi."

"Không được, " Ngụy Tông lắc đầu, "Cái khác thì cũng thôi đi, đây là hai tiên hòa hợp, ngụ ý không tốt, tôi là một người làm ăn, không thẩm mỹ, chỉ hi vọng có thể lấy được thứ mang lại tốt lành."

"Trâu gặm mẫu đơn, " Vương Tam Tiếu cười nhạo một câu, hắn dùng ngón tay sờ lên bộ phận hoa văn bị vỡ, nghĩ một hồi, "Sửa... cũng không phải là không được, nhưng muốn phí công phu một phen..."

"Vậy cảm ơn Tam thiếu, " Ngụy Tông giống như chỉ sợ hắn lật lọng, tay mắt lanh lẹ đem gương đồng nhét vào trong tay Vương Tam Tiếu.

Triệu Lương cười nói: "Nếu quả thật có thể sửa được, vậy không phải liền là gương vỡ lại lành trong truyền thuyết?"

"..." Vương Tam Tiếu trong nháy mắt yên lặng.

Trong phòng khách nhỏ bầu không khí không khỏi lạnh xuống, Triệu Lương nhìn chung quanh,điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cậu ta vội vàng gật đầu với Ngụy Tông một cái, lấy điện thoại di động ra đi đi xuống lầu nghe.

Gian phòng lập tức chỉ còn hai người Vương Tam Tiếu và Ngụy Tông, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, vẫn không nói với nhau câu nào, nửa ngày, Ngụy Tông đột nhiên tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay Vương Tam Tiếu: " Tôi..."

" Tôi sẽ không quay lại, " Vương Tam Tiếu ngăn chặn câu chuyện, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, nói gằn từng câu, " Anh hẳn phải biết, tôi sẽ không quay lại, tôi cũng sẽ không chấp nhận nếu anh muốn quay lại."

Ngụy Tông trong mắt lướt qua chút ảm đạm đau buồn, Anh thấp giọng nói: "Đều nói con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng..."

" Tôi không ngu xuẩn như vậy, " Vương Tam Tiếu cảm thấy cơn tức trong ngực như là sóng lớn cuồn cuộn, mẹ đến mức ngũ tạng lục phủ của hắn đau nhức kịch liệt vô cùng, hắn hất tay Ngụy Tông, lui lại một bước, ánh mắt mờ mịt nhìn qua nơi đã từng vô cùng quen thuộc, Tiếng nói cười ngày xưa phảng phất còn ở trước mắt, nhưng một cái chớp mắt, cảnh tượng cãi lộn cuồng loạn cũng xuất hiện trước mắt.

Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay chiếc gương vỡ trong lòng bàn tay, mơ hồ nhìn thấy biểu cảm chật vật của mình, trước mắt lại hiện ra một thân ảnh người phụ nữ.

Ngụy Tông thấp giọng kêu một câu: "Tam Tiếu..."

Vương Tam Tiếu ngẩng đầu nhìn về phía anh, Ngụy Tông con mắt như là giếng cổ tĩnh mịch, bên trong phản chiếu lại thân ảnh mình, hắn nhìn cái bóng của mình, cổ họng lại đột nhiên phun dâng lên một trận máu tanh, hắn mạnh xoay người, nhanh chân đi tới toilet, đóng sập cửa phòng.

Ngụy Tông giật mình, bước nhanh theo tới, gõ cửa: "Tam Tiếu, em không sao chứ, Tam Tiếu? Tam Tiếu em mở cửa, em làm sao vậy?"

Nửa ngày, bên trong vang lên tiếng xả nước, Vương Tam Tiếu sắc mặt như thường kéo cửa ra, khóe môi nâng lên nụ cười ác ý, trào cúng nói: " Nghe anh nói đến buồn nôn."

"... Khoa trương, tôi nói cái gì, khiến em buồn nôn thế này?" Ngụy Tông bật cười, nội tâm vẫn không khỏi đến trầm xuống, từ nhỏ đến lớn, hắn là thiên chi kiêu tử được nâng như ánh sao ánh trăng, chưa từng có người nào giống như Vương Tam Tiếu, ngay thẳng mà biểu đạt ra sự chán ghét với hắn.

Vương Tam Tiếu đi trở về phòng khách nhỏ, nhìn nửa gương đồng bị tùy ý đặt trên bàn sách, thản nhiên nói: "Tấm gương này hình dáng trang trí phức tạp, đồng thời đã vỡ rất lâu, mảnh vỡ đều mài mòn, tôi không sửa được."

Ngụy Tông nghiêm túc nói: "Tôi muốn thử xem."

"Vậy anh tìm người khác thử đi." Vương Tam Tiếu xoay người rời đi.

Ngụy Tông nhìn bóng lưng hắn: "Người khác không bằng em."

Vương Tam Tiếu bước chân đột nhiên dừng lại, run lên hai giây, cười quay người trở lại, ánh mắt đùa cợt rơi trên khuôn mặt anh, lạnh nhạt nói: "Ngụy tổng lời này tôi không hiểu, nghe đạo có tuần tự, học nghiệp phải chăm chú, tại hạ là lấy buôn đồ cổ, giống như là dầu cù, làm sao có thể so sánh với người sửa gương đồng chuyên nghiệp? Còn người khác không bằng em..." Hắn cười đùa tới gần Ngụy Tông, nhìn chằm chằm ánh mắt của anh cười nói, "Ngài năm đó sao không cảm thấy như vậy?"

Ngụy Tông giọng nói đắng chát: "Năm đó là tôi sai rồi..."

" Là tôi sai " Vương Tam Tiếu ngắt lời anh, "Là tôi không biết điều."

"Tam Tiếu, tôii biết em tức giận, " Ngụy Tông giữ chặt tay của hắn: "Chuyện năm đó tôi có thể giải thích, tôi và cô ta chỉ là..."

Vương Tam Tiếu sắc mặt thay đổi, lập tức hất tay anh, trách mắng: "Ngụy tổng tự trọng, đừng mẹ nó lằng nhằng, lặp đi lặp lại những lời năm đó tôi không có kiên nhẫn nghe, nhớ tới liền mẹ nó buồn nôn, vẫn là Ngụy tổng anh cố ý muốn tôi nghĩ lại khiến tôi buồn nôn?"

"..."

Hai người lâm vào cục diện bế tắc, trên bậc thang vừa lúc truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Triệu Lương cúp điện thoại đi lên lầu, ánh mắt qua lại giữa hai người, khóe miệng có chút ý cười, đi qua cầm lấy hai nửa gương đồng, đưa tới trước mặt Vương Tam Tiếu : "Mới vừa nói đến sửa chữa tấm gương đồng này, nghe nói Phan gia viên có sư phụ tay nghề không tệ, Tam thiếu hẳn là cũng quen biết."

Vương Tam Tiếu nhận gương đồng: "Ngươi nói là ông chủ Lý Tuế Hàn Trai?"

"Tam thiếu quả nhiên Quen biết, " Triệu Lương ngoảnh mặt làm ngơ bầu không khí ngột ngạt, thản nhiên cười nói, "Nghe nói ông chủ Lý hành tung bất định, chắc hẳn cũng chỉ có Tam thiếu có thể tìm được ông ấy."

Vương Tam Tiếu suy tư một lát, cuối cùng vẫn là chấp nhận giúp, "Được thôi, tôi đi tìm ông ta nhìn xem, nếu là ông ta không ở Bắc Kinh, vậy ta cũng không có cách nào."

Nói song đem gương đồng cẩn thận từng li từng tí bao lại mang đi, Ngụy Tông đờ đẫn nhìn hắn và Triệu Lương cười cười nói nói, trên mặt mặc dù trời quang trăng sáng, trong lòng lại mưa dầm một mảnh.

Vương Tam Tiếu trước khi xuống thang lầu, đột nhiên quay đầu: "A, có một chuyện quên nhắc nhở Ngụy tổng."

Ngụy Tông kinh ngạc nhìn xem hắn: " hả?"

Vương Tam Tiếu khóe môi lại nửa nụ cười không mấy chân thành,nhẹ nhàng nói: " Phòng ở một thời gian dài không dùng đến, đừng quên cẩn thận kiểm tra chốt mở cửa sổ, dây điện ống nước, mặc dù Ngụy tổng là người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng sinh hoạt, ngài nói đúng không?" Nói xong, quay người đi xuống thang lầu.

Ngụy Tông đưa mắt nhìn thân ảnh của hắn biến mất ở chỗ ngoặt thang lầu, mãnh xoay người đi vào toilet, mắt liếc nhìn một vòng, dừng ở bệ rửa mặt loang lổ nước, chỉ thấy trên vệt nước chưa khô đầy vết gỉ nâu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ