Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Lại thăm dò lần nữa

Chương 17: Lại thăm dò lần nữa

Ngọc Sư Sư | Phù

Hùng Đại hiệu suất kinh người, sáng sớm hôm sau liền giao ra một danh sách, đều là người thu thập nổi danh trong nghề chơi đồ cổ: "Mấy người này...Có tiếp xúc qua với người phụ trách buổi đấu giá, hỏi thăm về vấn đề liên quan đến món đồ trang sức nam hồng kia, mấy người này, là người đã liên lạc với Hàn giáo sư, còn mấy người này, là những chuyên gia cất giữ nam hồng, đều xác định sẽ tham gia buổi đấu giá hôm đó."

Vương Tam Tiếu mới vừa rời giường, còn mặc áo ngủ rộng thùng thình, nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn, mang một chiếc kính đen cúi đầu nhìn bản danh sách thật dài kia, nhíu mày: "Kỳ quái, tại sao không có Dương gia?"

"Dương lão tiên sinh của công ty nhà đất Bách Xuyên mặc dù có si mê nam hồng, nhưng cũng không có đi coi triển lãm thử, cũng không nói sẽ tham gia ngày đấu giá."

Vương Tam Tiếu suy tư một lát: "Không nói tham gia, cũng không nói không tham gia... Ông già này cũng thật quái lạ, nếu như đến lúc đó ông ta tham dự cạnh tranh, Ngụy Tông vẫn là không có mấy phần thắng."

Hùng Nhị hạ giọng, đề cử lên một ý kiến ngu ngốc thứ thiệt: "Chúng ta đi làm chút chuyện, để ông già này không tham gia được buổi đấu giá."

"..." Vương Tam Tiếu ngẩng đầu, bái phục nhìn cậu ta, chậm rãi phun ra hai chữ, "Trâu bò."

"Hì hì..." Hùng Nhị nở một nụ cười xấu hổ, "Đều là nhờ Tam thiếu dạy bảo!"

"Dạy cả nhà anh!" Vương Tam Tiếu nổi giận, một tay lấy danh sách đập lên mặt cậu ta, "Ông già Dương là chủ tịch công ty nhà đất Bách Xuyên, một trong mấy ông vua Bắc Kinh , bảo vệ đi bên người bảo vệ ở trong tối mỗi người đều cực giỏi, anh đi làm chút chuyện? Con mẹ nó anh muốn đi chết đúng không, ngu xuẩn!"

"Tôi tôi tôi... Tôi sai rồi, hu..." Hùng Nhị bụm mặt, bị đánh tới trên đầu nổi u, cả người đều không tốt.

Vương Tam Tiếu sau khi hết tức, một cước đem cậu ta đạp ra , vừa đi sang bên cạnh cởi quần áo, vừa bàn giao: "Gọi điện thoại hỏi xem ông già chạy đi vui vẻ chỗ nào rồi, sắp tết đến nơi, còn chạy khắp nơi..."

Hùng Đại lập tức cầm điện thoại di động lên gọi, Vương Tam Tiếu người này rất là không có gia giáo, với trưởng bối năm mươi tuổi thì đều gọi ông già, bình thường đều kêu ông già này, ông già kia, nhưng chỉ khi hắn kêu một tiếng "ông già", thì chính là để chỉ vị mà tuổi đã cao vẫn cứ khôi hài phong lưu thậm chí lẳng lơ —— Vương Bát Hiền.

Dăm ba câu cúp điện thoại, Hùng Đại đi tới, trầm giọng nói: "Bát gia không nói cho tôi, ông ấy nói muốn cậu tự gọi điện thoại."

"... Cái ông già này, " Vương Tam Tiếu thay xong quần áo, vừa mặc áo khoác vừa đi tới, nhận lấy điện thoại di động của mình, vừa muốn gọi, đột nhiên thay đổi ý, trong mắt lướt qua chút ranh mãnh, cất điện thoại di động vào túi, vui cười, "Tôi không gọi, cho ông ta sốt ruột chết!"

Trong nghề chơi đồ cổ giả dối quỷ quyệt, Vương Bát Hiền không cất giữ đồ cổ, lại nổi danh hơn tất cả những người cất giữ đồ cổ nào, người này trong mắt gian trá, rất ngang tàng, bốn phương tám hướng đều có nhân mạch, nhưng mà lại có một thứ có thể uy hiếp mà mọi người đều biết —— con nuôi Vương Tam Tiếu.

Đối với đứa con trai này, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, thật sự là như cầm một viên ngọc quý.

Cho nên, một chiêu không thèm gọi điện thoại này của Vương Tam Tiếu, ức hiếp ông cụ hỏng mất, nhưng mà con bất hiếu chính là con bất hiếu, đưa đem di động nhetsvaof trong túi, hắn liền gió xuân tươi đẹp ra cửa.

Có thể không tươi đẹp sao, có tình nhân bé nhỏ đâu, mặc dù tình nhân bé nhỏ này đã từ vài năm trước, đồng thời năm đó còn làm một chuyện khắn hắn vô cùng tức giận, nhưng là. . . Vương Tam Tiếu vừa nghĩ tới muốn đi gặp anh ta, tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.

Hắn phát phát hiện mình hình như yêu... khuôn mặt xúi quẩy của Ngụy Tông một cách quái dị, chỉ cần có thể khiến anh ta không thoải mái, mình liền thoải mái. Đồng thời, hắn phát hiện tâm tư của Ngụy Tông cũng rất quái dị, giống như chỉ cần thấy mặt mình, là anh ta liền không thoải mái.

Cho nên Vương Tam Tiếu càng nóng lòng muốn chạy tới chỗ Ngụy Tông, dù cho một ngày trước mới vừa tỏ vẻ không vui trước mặt người ta, bóc vết sẹo của nhau, ầm ỹ không vui, nhưng Vương Tam Tiếu không phải người mang thù, có thù thì báo thù tại chỗ, không có tự tay đâm cừu nhân tại chỗ —— tức Ngụy Tông, đó là bởi vì còn có giá trị lợi dụng.

Kể cả Ngụy tổng trăm công ngàn việc còn đang họp, hắn cũng muốn ngồi trong văn phòng làm việc trống không của người ta, tối thiểu còn có trà Mông đỉnh Cam Lộ và mấy cô thư ký nhỏ đáng yêu.

Ngụy Tông vừa từ trong phòng họp đi ra, chỉ thấy mấy cô trợ lý đi bước nhỏ nhẹ, ánh mắt sáng lóng lánh nói: "Ngụy tổng, Tam thiếu lại tới rồi."

Ngụy Tông liếc nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng hồng của thư ký, bình tĩnh hỏi, "Đến bao lâu rồi?"

"27 phút!"

"... Tính toán thời gian cũng chuẩn xác lắm, cô làm việc rất tỉ mỉ, " Ngụy Tông không hề có thành ý khen một câu, sau đó trước khi tiến vào văn phòng một giây, âm thanh trầm thấp như đang lẩm bẩm một mình truyền ra, "Về việc liên quan đến Vương Tam Tiếunxác thực phải cẩn thận, người này lúc điên lên thì cha mẹ cũng chẳng thèm nhận, nghe nói từng dùng đèn bàn đánh vỡ đầu người thân của mình..."

Trợ lý thính tai, nghe được rõ ràng, lại cảm thấy mỗi một chữ đều rất xa lạ, kinh ngạc nói: "Ngụy tổng anh đang nói cái gì?"

"... Hả? A, " Ngụy Tông lấy lại tinh thần, phẩy phẩy tay, "Tôi nghĩ một chuyện, không có gì."

Thế nhưng tôi nghe rõ hết rồi mà, trợ lý nhỏ uể oải nghĩ, Vương Tam Tiếu phong độ nhẹ cũng là một người bạo lực gia đình ư, anh ta còn có người nha... anh ta kết hôn rồi? Không, nghe nói anh ta còn độc thân... vậy... Llà ly dị đi... Ai, thật sự là người không thể nhìn bề ngoài.

Vương Tam Tiếu không lễ phép một chân gác lên bàn trà, thoải mái mà ngả ra ghế sô pha chơi điện thoại, nhìn thấy Ngụy Tông tiến vào, trên mặt lại nở nụ cười giả dối, lại hoàn toàn không biết, trong vòng một ngày, toàn bộ tập đoàn Hằng Vận đều biết hắn Vương Tam Tiếu là một tên đàn ông cặn bã nóng nảy có thể dùng đèn bàn đánh vỡ đầu vợ mình sau đó đã ly hôn.

Ngụy Tông nhìn chén trà của hắn chỉ còn dư lại cặn, tự mình pha một chén trà khác, cười nói: "Lần sau trước khi qua thì gọi điện thoại cho tôi, tôi hoãn cuộc họp lại, tránh cho em ngồi một mình nhàm chán ở đây."

"Công ty Ngụy tổng chim hót hoa nở, sao có thể nhàm chán, " Vương Tam Tiếu nhẹ nhàng nói, "Thư ký của anh có một em gái ở Tứ Xuyên, vẫn luôn kể truyện cười bằng giọng Tứ Xuyên vui chết tôi rồi, đề nghị anh tăng lương cho cô ấy."

Em gái người Tứ Xuyên đúng không, kể truyện cười đúng không, còn tăng lương? Ngụy Tông ngầm suy nghĩ lát nữa em đi tôi xử lý cô ta, bên ngoài lại luôn ôn hòa lễ độ: "Lý do tăng lương chẳng lẽ là làm vui lòng khách của tôi?"

"Tại hạ cũng không phải khách bình thường, " Vương Tam Tiếu nâng lên khóe mắt, có chút tự hào cười nói, " Vương mỗ xuất hiện tại phủ nhà ai, người đó liền gặp vận lớn."

Ngụy Tông thấy tâm tình của hắn tốt, không khỏi tâm tình cũng tốt lên: "Chẳng lẽ Tam thiếu tên khoa học là Hỉ Thước?"

"..." Tâm tình tốt của Vương Tam Tiếu nháy mắt biến mất, nói, "Hẳn là Ngụy tổng càng hi vọng tôi tên là quạ đen?"

"Không, Hỉ Thước là tốt nhất, " Ngụy Tông nhìn khóe mắt chứa đầy ý cười của hắn, trong đầu bay ra một từ "mừng tít mắt", nhưng mà lại không dám nói ra, mà là nhẹ cười khẽ nói, "Không biết Tam thiếu hôm nay mang tin vui gì đến cho tôi?"

Vương Tam Tiếu đem một phần danh sách thả ở trước mặt của anh, trịnh trọng nói: "Đấu giá ở Chiêu Đức cuối tuần này cử hành, liên quan đến vật trang trí nam hồng kia, tôi dự đoán một chút, hẳn là sẽ không cao hơn 20 vạn, Ngụy tổng vẫn có phần thắng."

Cho dù ai tiết kiệmđược tiền đều sẽ vui vẻ, Ngụy Tông cũng vậy nói: "Phần danh sách này là sao?"

"Là những người đến lúc đó có thể sẽ tham gia cạnh tranh đấu giá, " Vương Tam Tiếu mở ra ipad, ngón tay lướt qua từng tấm hình, giải thích nói, "Tới lúc chính thức tham gia đấu giá, tôi sẽ căn cứ theo lý lịch và tính cách từng người để nhắc nhở Ngụy tổng thay đổi sách lược đấu giá, nhưng mà, nếu như có những người thu thập đồ cổ lớn tham gia đấu giá, giá cả có thể sẽ vượt qua 20 vạn, tỉ như nói ông cụ Dương của công ty nhà đất Bách Xuyên..."

"Ông ấy không tham gia đấu giá."

Vương Tam Tiếu sửng sốt một chút: "Hử?"

Ngụy Tông cười giải thích: "Trước mấy ngày tôi từng ngẫu nhiên gặp ông cụ, nói đến lần đấu giá này, ông ấy khẳng định chắc chắn sẽ không tham gia, cho nên không cần suy xét đến ông ấy."

Vương Tam Tiếu biết giới thượng lưu xã hội không lớn, những người này cũng đều ở Bắc Kinh, ngẫu nhiên chạm mặt cũng là bình thường, liền cười một tiếng, "Vậy là tốt rồi."

Cửa phòng đột nhiên kêu lên hai tiếng, Triệu Lương vất vả mệt mỏi đi đến: "Ngụy tổng, đều đã chuyển đi qua rồi, lớn nhỏ tổng cộng 134 món đồ cổ, tuy nói có mấy món chất lượng không tệ, nhưng tổng giá trị chỉ sợ vẫn là không đủ trả nợ."

Ngụy Tông hỏi: "Cậu đều đã giám định qua?"

Triệu Lương liếc một chút Vương Tam Tiếu, một mặt khiêm tốn nói: "Còn có một phần còn chưa quyết định được."

Vương Tam Tiếu ánh mắt thản nhiên nhìn hai người bọn họ, trên mặt vẫn luôn bình thản, bên trong lại suy nghĩ hèn mọn xem hai người này có phải có gì đó với nhau không, Triệu Lương mặc dù không tài hoa đẹp đẽ như mình, nhưng thắng ở chỗ bộ dạng tươi đẹp tự nhiên, đặc biệt là đôi chân dài gợi cảm, Vương Tam Tiếu yên lặng so sánh một chút, cảm giác hình như dài hơn mình chút.

Hừ!

Chờ chút! Hắn hoảng sợ tự xem lại nội tâm mình: Mẹ nó, mình đang suy nghĩ cái gì? Tại sao muốn so sánh với Triệu Lương, Ngụy lão thất thích ai thì kệ hắn, đâu liên quan đến mình? Mẹ!

Bên này đang tiến hành hoạt động tâm lý đáng sợ , bên kia Ngụy Tông đơn giản hỏi vài câu, xoay đầu lại: "Tam thiếu, lại làm phiền cậu đi một chuyến."

"Ừm... Hả?" Vương Tam Tiếu phút chốc lấy lại tinh thần, nhìn về phía anh.

Ngụy Tông nhìn đôi mắt mờ mịt của hắn, cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ thầm có mấy phút mà lại suy nghĩ lung tung cái gì, cười nói: "Có người, thiếu tôi một khoản tiền lớn không trả, liền đưa mấy món đồ cổ gán nợ, Triệu Lương không chắc chắn được thật giả, em đi xem một chút."

Vương Tam Tiếu nghi ngờ nhìn Triệu Lương một chút, người này là trò giỏi của một vị thương gia đồ cổ ở Nam Kinh, bằng nhãn lực của cậu ta, hẳn là rất ít gặp phải tình huống không rõ ràng mới đúng chứ.

"Tôi đi với em, " Ngụy Tông cười nói, "Phí làm việc tính vào cùng với tiền thuê đấu giá đồ trang trí nam hồng, đến lúc xong xuôi thì trả cho em."

Nghe có tiền, Vương Tam Tiếu lập tức ném sự ngờ vực ra sau đầu, tất cả mọi thứ chỉ là hư vô, chỉ có vàng ròng bạc trắng là chân thật nhất.

Đồ cổ cất giữ trong một căn hộ của Ngụy Tông, xe chậm rãi lái vào cư xá, nhìn phong cảnh mùa đông lướt qua ngoài cửa sổ xe, Vương Tam Tiếu mím chặt bờ môi —— đã nhiều năm như vậy, Ngụy Tông vẫn không chuyển nhà đi.

Ba người đi vào khu nhà ở, lối đi nhỏ hẹp chỉ đủ cho hai người đi, Vương Tam Tiếu lui lại một bước, để hai người kia đi trước, cúi đầu đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút một ngụm, đưa tay, hững hờ vuốt vách tường, bên trong thang lầu này hình như đã được quét vôi lại, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm xa lạ.

"Đang đờ đẫn cái gì, " Ngụy Tông đứng trong thang máy, buồn cười nhìn hắn, "Vào đi nhanh lên."

Vương Tam Tiếu đem đầu mẩu thuốc lá dúi vào thùng rác cạnh cửa, đi vào thang máy, đột nhiên xuất hiện cảm giác mất trọng lượng khiến cho hắn mờ mịt tứ phương, những ký ức tan thành mảnh nhỏ trong não chậm rãi quay trở về.

Đi ra thang máy, đập vào mi mắt là cửa chống trộm màu xanh quen thuộc, Vương Tam Tiếu cảm thấy có một cục khí tức nghẹn trong ngực, thật lâu không chịu tán đi.

Triệu Lương mở cửa, quay người cười nói: "Không nghĩ tới, Ngụy tổng tài sản trăm triệu vậy mà vẫn ở lại căn hộ nhỏ phổ thông này..."

Ghế sa lon bằng da thật, bàn trà hắc đàn, trước cửa sổ sát đất có bình hoa cúc lê còn có ghế bành, bên cạnh bình phong khắc hoa là chiếc đèn bàn cũ... Tất cả vẫn bày biện y hệt năm đó.

Vương Tam Tiếu cảm thấy cục khí trong ngực càng dâng lên, chặn khiến hắn không thể thở nổi, hắn u ám ngẩng lên, đập vào mắt là tất cả những ký ức mà hắn đã sớm trôn sâu dưới đáy lòng.

Ngụy Tông đột nhiên quay đầu, nhìn vào mắt hắn, lo lắng hỏi: "Tam thiếu sắc mặt rất kém, không thoải mái sao?"

"Không, " Vương Tam Tiếu vung tay, thu hồi lại ánh mắt đang ngắm những vật dụng trong nhà, giải quyết việc chung nói, "Không phải muốn nhờ tôi đến dám định à, đồ cổ đâu?"

"Trên lầu, " Triệu Lương cười nói, "Tổng cộng 134 món đồ cổ, có tốt có xấu, tôi sợ động vào đồ bài trí trong phòng của Ngụy tổng sẽ khiến anh ấy tức giận, liền trực tiếp chuyển lên phòng khách nhỏ trên lầu, Tam thiếu đi bên này."

Vương Tam Tiếu đờ đẫn đi sau lưng cậu ta, giống như lần đầu tới chơi mà bước trên chiếc thang lầu đã đi không biết bao nhiêu lần kia, chậm rãi đi lên lầu hai.

Trên lầu có một phòng khách nhỏ bày toàn những đồ dùng bằng gỗ tử đàn, trên bàn sách dài bày biện mấy món đồ sứ, có Thanh Hoa có phấn màu, nhưng nhìn một cái, tặc quang [1] bắn ra bốn phía, trên mặt bàn đặt vào mấy bức thư hoạ, nhìn cũng có tuổi, Vương Tam Tiếu ánh mắt rơi vào mấy chục mặt gương đồng nhỏ trên bàn, sửng sốt một chút: "Nhiều gương đồng như vậy."

[1] Tặc quang hay ánh lửa là chỉ những món đồ sứ lòe loẹt, nhức mắt

"Người kia là một kẻ chuyên cất giữ gương đồng, từ chiến Hán đến cuối Thanh, thật thật giả giả cất giữ bảy mươi tám chiếc, " Triệu Lương than thở, mở ra chiếc kệ dưới ngăn tủ, chỉ gặp tràn đầy một ngăn tủ toàn gương đồng, trong nháy mắt đem Vương Tam Tiếu dọa sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ