Chương 16: Bữa tiệc không vui
Chương 16: Bữa tiệc không vui
Ngọc Sư Sư | Phù
Vương Tam Tiếu vô cùng thích Mục Tập Tập, ngoắc phục vụ thêm một cái ghế ở bàn mình, Mục Tập Tập tay chân vụng về đi tới, cười ngượng ngùng: "Anh Tiếu, em... em còn có việc, không quấy rầy hai người."
Vương Tam Tiếu kinh ngạc nhìn về phía cậu ta, "Cậu mới mười sáu tuổi còn chưa trưởng thành, làm sao cả ngày bận bịu còn hơn cả anh?"
Mục Tập Tập lý lẽ hùng hồn nói: "Em nhiệt tình với học tập."
Vương Tam Tiếu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: "Hiện tại là hai giờ chiều thứ bảy, cậu học tập gì trong một quán ăn tư nhân hả?"
Mục Tập Tập làm động tác thái thịt: "Học nấu ăn."
"Ồ?" Vương Tam Tiếu kinh ngạc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê kia, hoàn toàn không tưởng tượng ra được bộ dáng cậu ta mặc tạp dề, kinh sợ nói, "Thằng nhóc cậu cũng ghê gớm thật."
"Có câu quán ngữ nói: Tóm được người đàn ông, đầu tiên phải tóm được dạ dày của người đó, " Mục Tập Tập vẻ mặt đắc ý, "Tay nghề của em hiện tại, đoán chừng có thể tóm được cả đại đội ý chứ."
Vương Tam Tiếu bị cậu ta chọc cho cười ha ha, vỗ bàn mắng: "Đúng là mẹ nó miệng lưỡi dẻo quẹo, cậu tóm cả một đại đội mấy tên đàn ông làm gì? Diễn « Binh sĩ đột kích » cho cậu xem sao?"
"Ai nha khó mà làm được, em rất ghét Hứa Tam Đa [1], " Mục Tập Tập càng nói càng hăng hái, nắm lấy tay Vương Tam Tiếu, hưng phấn nói, "Anh Tiếu, lúc nào anh tới nhà của em, em sẽ tự mình xuống bếp!"
[1] Hứa Tam Đa: Nhân vật chính trong phim Binh sĩ đột kích
Vương Tam Tiếu hai mắt sáng lên: "Nói thật chứ?"
"Đương nhiên là..." Mục Tập Tập vừa muốn hứa hẹn, Ngụy Tông đột nhiên tay run một cái, chén rượu trong tay trượt xuống, đụng đổ bầu rượu trên bàn, bầu rượu hình bầu dục trên bàn lăn như con quay, đem rượu đế chua chua ngọt ngọt hất ra hơn nửa, như ám khí trực chờ phun vào người Mục Tập Tập.
Mục Tập Tập cấp tốc rút lui về phía sau, nhưng vẫn bị bắn tung tóe lên quần, "Mẹ nó chứ..."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Ngụy Tông liền vội vàng đứng lên, cầm lấy chiếc khăn ẩm trên bàn, đem ấn lên quần của cậu nhóc, lau luôn tay, luôn mồm xin lỗi, "Đều tại tôi không cẩn thận, Mục tiểu tiên sinh, câu..."
Mục Tập Tập trơ mắt nhìn chiếc quần lúc đầu chỉ ướt một chút hiện tại như đái dầm, nghẹn họng nhìn trân trân.
Chỉ nghe Ngụy Tông không hề có thành ý nói: "Quần của cậu không thể mặc, đổi cái khác đi, tôi xin lỗi cậu vì sự lỗ mãng này."
Mục Tập Tập: "..."
Ngụy Tông mỉm cười nhìn về phía cậu ta: "Thật sự là ngại quá."
"Anh chính là cố..." Mục Tập Tập khuôn mặt oán giận ngẩng lên đầu, sau đó khi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta, sợ run cả người, cấp tốc gục đầu xuống, vâng lời ngoan ngoãn nói: "Không sao... không sao hết, tôi... tôi đi, đi thay quần..."
Vương Tam Tiếu bưng chén rượu, đưa mắt nhìn Mục Tập Tập chạy đi, ánh mắt quay về cái bàn ướt sũng rượu, cười như có như không: "Người xưa thường nói văn nhược thư sinh vai không thể gánh nặng tay không thể nâng rổ, tôi cảm thấy Ngụy tổng ngài mảnh mai hơn thư sinh kia nhiều lắm, đến độ tay không nâng nổi chén rượu."
Ngụy Tông ngoắc phục vụ tới lau bàn, nghe vậy, hùng hồn nói: "Có lẽ là do uống nhiều quá, tay run."
"Tôi không biết là tửu lượng Ngụy tổng lại chỉ có vậy, " Vương Tam Tiếu chậm rãi đem chén rượu của mình uống hết, đầu lưỡi vô ý thức liếm liếm môi dưới dính rượu, "Uống mới có mấy chén rượu đế cũng có thể say tới tay run."
Ngụy Tông nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi hồng hồng của hắn, thấp giọng nói: "Tam thiếu chẳng lẽ chưa nghe nói qua, rượu không làm ta say, ta tự..."
Vương Tam Tiếu sầm mặt lại.
Ngụy Tông phút chốc đem một chữ cuối cùng nuốt vào trong bụng, dừng hai giây, nhẹ giọng cười cười: "Ngụy mỗ uống rượu không tốt lắm, nói chuyện đường đột, để Tam thiếu chê cười."
Một người phục vụ ăn mặc trang phục như sứ thanh hoa nhanh chóng xử lý rượu đổ trên bàn, cầm lên bầu rượu, nhẹ giọng hỏi: "Rượu rỗng, xin hỏi muốn thêm rượu hay không?"
Ngụy Tông nói: "Thêm một bình..."
"Không cần, " Vương Tam Tiếu đem chén rượu tùy ý để lên mặt bàn, ưu nhã lau khóe miệng, nhìn về phía người phục vụ, hòa nhã cười một tiếng, "Quán ăn món ăn vô cùng tinh xảo mỹ vị, phục vụ cũng rất chu đáo quan tâm, mọi người vất vả."
Đôi môi mỏng mắt cười của hắn, khi khóe mắt hắn nhíu lại lộ ra sự dịu dàng lưu luyến vô hạn, một cái mỉm cười một câu cảm ơn như vậy, khiến cô gái trẻ kia trong nháy mắt liền mềm nhũn xương cốt, hai mắt sáng lên nhìn hắn, run giọng: "Cảm... cảm tạ khích lệ, sự yêu thích của khách hàng là vinh hành của chúng tôi."
"Nơi này tạm thời không cần dọn dẹp, " Ngụy Tông đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ổn lạnh lùng, "Đi xuống đi."
"... Dạ, Ngụy tổng, " nhân viên phục vụ lập tức yên lặng rút đi.
Ngụy Tông nhìn về phía Vương Tam Tiếu: "Hôm nay thịt vịt nướng và giò hơi nhiều dầu chút, uống chút nước trà thanh đạm dạ dày đi."
"Anh cứ tự nhiên, " Vương Tam Tiếu khóe môi mỉm cười, bữa cơm này ăn rất hài lòng, khiến cho hắn tâm tình thật tốt, ngón tay vô ý thức gõ nhịp trên bàn, hừ lên khúc dân ca hoang dã của hắn, hững hờ đánh giá trang hoàng trong tiệm, "Tiệm này còn có chút quan niệm nghệ thuật, cảm giác như cuộc sống ẩn cư, chất phác thoải mái, nói đến, mấy năm trước tôi cũng từng nghĩ tới mở một nhà hàng thế này."
"Tôi vẫn còn nhớ kỹ em trước đây nói qua..." Ánh mắt Ngụy Tông, phảng phất như nhớ lại chuyện cụ, thấp giọng ngẫm nghỉ, "Chỉ là lấy thân phận và sự nghiệp của Tam thiếu, làm sao có thể có ý nghĩ mở tiệm cơm?"
Phục vụ đưa lên một bình trà Phổ Nhị, Vương Tam Tiếu nắm vuốt chén trà gỗ đốt tinh xảo, cười nói: "Thực sắc tính dã. Một người bình thường thích nghiên cứu mỹ thực, cái này có gì kỳ quái đâu?"
"Vậy tại sao vẫn không mở?"
Vương Tam Tiếu ngẩng đầu nhìn về phía anh, cười nhạo một chút, giống như cảm thấy câu hỏi của anh là truyện cười tiếu lâm, ngoảnh đầu nói với hắn: "Tôi nhớ năm đó Ngụy tổng rất mâu thuẫn với thân thế của chính mình, bây giờ sao lại vẫn đàng hoàng tiếp nhận công ty, vì ông già nhà phân ưu giải nạn?"
Ngụy Tông ngơ ngác một chút, sau đó nở nụ cười, thấp giọng thở dài: "Người sống một đời, chắc chắn sẽ có những lúc như vậy, thân bất do kỷ [2]."
[2] Thân bất do kỷ: Thân thể không thể tự mình làm chủ. Chỉ hành vi không thể tự mình chi phối
"Thời gian hữu hạn, không thể quan tâm cả đến những thứ yêu thích và sự nghiệp, " Vương Tam Tiếu khóe môi mỉm cười, ý cười lại không nằm trong ánh mắt, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về Ngụy Tông, nhẹ giọng nói, " Ắt phải lựa chọn một trong hai."
Ngụy Tông đột nhiên cảm thấy vô cùng vi diệu vì phát hiện trong lời nói của hắn hình như có hàm ý sâu xa, suy nghĩ một chút: "Tam Tiếu, năm đó..."
"Phàm là lấy hay bỏ luôn là có lý do, người phân cao thấp quý hèn, sự tình có nặng có nhẹ, " Vương Tam Tiếu ngắt lời anh, chứa đựng nụ cười lạnh, "Tôi có thể hiểu được, Ngụy tổng không cần giải thích nhiều."
Bầu không khí lặng lẽ lạnh xuống, hai người ngồi đối diện, im lặng uống xong một bình trà Phổ Nhị, Vương Tam Tiếu đứng lên, cầm áo khoác của mình, quay người đi ra ngoài.
Ngụy Tông ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, đưa mắt nhìn thân ảnh thon gầy của hắn biến mất trong tầm mắt, sắc mặt hòa nhã trong nháy mắt âm trầm xuống, anh nhíu chặt lông mày, hờ hững nhìn căn phòng không còn một ai, nửa ngày, đột nhiên than một tiếng nhỏ tới mức không thể nghe được.
Vương Tam Tiếu đi ra quán cơm, lái xe của Ngụy Tông kinh ngạc tiến tới: "Tam thiếu, Ngụy tổng của chúng tôi đâu?"
"Ở bên trong, " Vương Tam Tiếu phóng tầm mắt nhìn chung quanh, lấy sự hiểu biết của hắn với Bắc Kinh thì thật không đoán ra được đây là nơi nào, thế là mở cửa xe, tùy tiện ngồi vào trong xe Ngụy Tông, nhàn nhạt nói, "Phiền anh đưa tôi về khách sạn."
Lái xe sững sờ: "Thế nhưng Ngụy tổng..."
Vương Tam Tiếu liếc nhìn hắn một cái, lành lạnh nói: "Ngụy tổng nhà các anh lớn tuổi như vậy chẳng lẽ còn sẽ đi lạc? Đừng lằng nhằng, lái xe!"
Có thể lái xe cho lãnh đạo thì đều không phải vật trong ao, rèn luyện nghề nghiệp hàng ngày cơ bản nhất là xem sắc mặt người ta, lái xe xem xét khuôn mặt đen đầy sát khí của Vương Tam Tiếu liền biết mình hiện tại nếu là dám không lái xe, đến mai cũng không cần lĩnh lương của Ngụy thị.
Về phần Ngụy tổng còn chưa có đi ra... Đã chạy xe cho ông chủ không biết bao nhiêu lâu, đến cùng ai quan trọng hơn còn không nhìn ra được sao?
Thế là lái xe đạp cần ga, trong nháy mắt liền đem bỏ lại ông chủ nhà mình.
Trở lại khách sạn, Hùng thị huynh đệ đang đánh LOL, đồng đội heo Hùng Nhị đang bị đánh sấp mặt, kêu thảm "Đại ca cứu em! ! !"
Hùng Đại tàn sát tứ phương mắt điếc tai ngơ, lúc cậu ta sắp chết, mới miễn cưỡng quay đầu lại cứu, còn thuận tiện đạp cậu em một cước, bụp đem Hùng Nhị đạp từ trên ghế xuống.
"Mẹ nó, " Hùng Nhị đặt mông ngồi dưới đất, nổi giận, "Anh sao lại đạp em? Bán đồng đội sao? ? ?"
"Mày treo máy còn mạnh hơn bây giờ. . ." Hùng Đại lạnh lùng nói một câu, quay đầu nhìn thấy Vương Tam Tiếu trầm mặt đi tới, trong nháy mắt bán luôn đồng đội —— tắt máy vi tính, "Tam thiếu, thế nào?"
Vương Tam Tiếu ngồi bên cạnh bàn, lấy một hạt rẻ, bóc ra, nhân tròn vo rơi ra, hắn hình như đang suy nghĩ gì nhìn về phía Hùng Đại: "Đi điều tra quan hệ Ngụy Tông và Mục Tập Tập."
"Vâng, " Hùng Đại gật đầu.
Hùng Nhị ngồi dưới đất xoay đầu lại, kinh ngạc nói: "Hai người này có thể có quan hệ gì?"
"Cũng có thể không có quan hệ gì, thế nhưng là, " Vương Tam Tiếu thì thào nói, " Ánh mắt Ngụy Tông nhìn Mục Tập Tập. . . Không, được rồi, đừng điều tra, tôi không muốn biết mấy việc rác rưởi đó."
Hùng thị huynh đệ liếc nhau, Hùng Nhị bộ dạng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc [3], cẩn thận từng li từng tí nói: "Tam thiếu, cậu. . . Cậu bị cái gì kích thích thế?"
[3] Bó tay chịu trói, không biết làm gì
Vương Tam Tiếu ánh mắt chậm rãi chuyển dời về phía cậu ta, giọng nói hung tợn: "Anh muốn nói cái gì?"
"Phản ứng của cậu bây giờ đặc biệt giống. . ." Hùng Nhị giọng nói càng ngày càng nhỏ, "Đặc biệt giống. . . giống. . ."
Vương Tam Tiếu đưa tay, vuốt ve cái ót tóc li ti của cậu ta, nhẹ giọng hỏi: "Giống gì?"
Hùng Nhị quyết định chắc chắn: "Giống ghen!"
"Ha ha ha! Có ánh mắt!" Vương Tam Tiếu đột nhiên cười to ba tiếng, ngón tay bỗng nhiên dùng sức, nắm cổ của cậu ta, đem người kéo lại trước mặt, cười gằn tới gần, "Anh nhìn tư thế ghen này của tôi có tiêu chuẩn không?"
Hùng Nhị nước mắt như mưa: "Tiêu. . . Tiêu chuẩn. . . Vô cùng tiêu chuẩn. . . Tam thiếu cậu thả tôi ra. . ."
Vương Tam Tiếu một cước đem cậu ta đẹp té lăn, tiện tay nhận lấy mấy viên hạt rẻ Hùng Đại đưa tới, cắn đến kêu ra tiếng: "Muốn nói tôi ghen vì Ngụy Tông. . . Cũng không phải là không được, nhưng Ngụy Tông cùng Mục Tập Tập? Mẹ nó bộ dạng so với hai anh em các cậu còn giống hơn."
Hùng Nhị liếc một chút anh trai nhà mình, sợ run cả người: "Mẹ nó, về sau không cách nào nhìn thẳng đại ca."
Cái tên ngu ngốc này. . . Hùng Đại không thèm để ý đến cậu ta, nhìn về phía Vương Tam Tiếu, thấp giọng hỏi: "Vậy Tam thiếu cảm thấy hai người này có vấn đề gì?"
"Tôi luôn cảm thấy hai người bọn họ có chuyện gì giấu diếm tôi, " Vương Tam Tiếu như có điều gì suy nghĩ nói.
Hùng Đại nói: "Vậy tôi đi điều tra."
"Được rồi, không điều tra, " Vương Tam Tiếu nhớ tới những lời nói của Ngụy Tông trên đường tới buổi đấu giá thử, không khỏi xùy một tiếng, "Họ Ngụy bản thân cho rằng mình tốt lắm, cho là tôi sẽ đi điều tra cả nhà anh ta, lấy tính cách của anh ta khẳng định sớm chuẩn bị kỹ càng, chúng ta chỉ có thể tra được những gì anh ta muốn tôi biết, tôi không thèm để anh ta tính kế."
Hùng Đại một bộ ăn ngay nói thật, quá lời lấy lòng: "Anh ta cái gì cũng không gạt được cậu."
Vương Tam Tiếu thỏa mãn nở nụ cười, cảm thấy mình vô cùng thông minh, trí thông minh có thể vượt Ngụy Tông mấy con phố, tự mình vui vẻ nửa ngày, đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Cái đồ trang sự nam hồng ở hội đấu giá Chiêu Đức, các anh đi dò la, có có người nào cảm thấy hứng thú không, tôi phải tính toán giá cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro