Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Cùng đi xem triển lãm thử

Chương 15: Cùng đi xem triển lãm thử

Ngọc Sư Sư | Phù


Bắc Kinh Chiêu Đức là một công ty đấu giá mà năm gần đây phát triển hết sức nhanh chóng, liên tiếp tổ chức mấy trận đấu giá hội quy cách cực cao, bây giờ danh tiếng đã chèn ép Gia Đức, Pauli, cho nên cũng hấp dẫn càng ngày càng nhiều người thu thập đem đồ cổ giao cho đấu giá.
"Mặc dù tôi là ngoài nghề, cũng nhìn ra có mấy món ngọc khí coi như không tệ, " Ngụy tông thoải mái ngồi ở vị trí trước, mỉm cười nhìn về phía Vương Tam Tiếu bên cạnh.

"Có thể nhìn ra coi như không tệ, có thể thấy được cũng không tính hoàn toàn ngoài nghề, " Vương Tam Tiếu đảo qua catalogue đấu giá, cũng không ngẩng đầu lên nói. "Có thể nhìn ra coi như không tệ, có thể thấy được cũng không tính hoàn toàn ngoài nghề, " Vương Tam Tiếu đảo qua catalogue đấu giá, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Ngụy Tông bật cười, đột nhiên đưa tay đem catalogue lấy đi, nhìn Vương Tam Tiếu ngẩng đầu phẫn nộ trừng mình, cười nói: "Lập tức liền có thể lấy nhìn thấy hàng thật, tội gì lại nhìn catalogue."
Vương Tam Tiếu đưa tay đoạt lại catalogue, nhẹ hừ một tiếng: "Tôi thích."
Ngụy Tông lại bỗng nhiên vươn tay, đem catalogue ném đến ghế lái phụ trước mặt, Vương Tam Tiếu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh, đối với hành vi ngây thơ như vậy không còn gì để nói.
Chỉ nghe Ngụy Tông nhanh nhẹn ném catalogue xong sau, chậm rãi nói: "Tôi không thích."
". . ." Vương Tam Tiếu dường như bị anh làm cho tức cười ra, "Ngụy tổng, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?"
"A,Tam thiếu vậy mà không biết sao?" Ngụy Tông dường như cảm thấy vấn đề này vô cùng ngu xuẩn, ngu xuẩn đến để anh không thèm nghĩ đến phương pháp trả lời, "Trên phố nghe đồn Vương gia mánh khoé thông thiên, Vương công tử càng là thông trên suốt dưới, còn tưởng rằng Ngụy mỗ đã sớm bị xem không còn một mảnh."
"Đừng gọi tôi Vương công tử, nghe giống như đang gọi Vương Tư Thông [1], " Vương Tam Tiếu ánh mắt hờ hững nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói, " Tại hạ cho dù có ăn no dửng mỡ, cũng sẽ không rảnh rỗi đi điều tra Ngụy tổng lỏa lồ, còn xin Ngụy tổng yên lòng, tuổi của ngài, gia thế, tài sản, địa chỉ gia đình, tình trạng hôn nhân, thứ kia dài ngắn... Tôi một chút cũng không biết."
[1] Vương công tử hay được để gọi cho Vương Tư Thông, nghe nói là đại gia Trung Quốc các bạn có thể sợt GG xem.
Hai người sóng vai ngồi trên xe, Ngụy Tông chuyên chú nhìn khuôn mặt không biểu lộ của hắn, nhịn không được cười ra tiếng, nửa ngày, đột nhiên hạ giọng: "Thật không biết?"
". . ." Vương Tam Tiếu run lên hai giây, nghiêng đầu lại, khóe mắt hẹp chứa ý cười, đối mặt với Ngụy Tông một lát, ánh mắt rất là hạ lưu nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào nơi quần Tây bằng phẳng giữa hai chân, mười phần chính trực nói, "Có lẽ đã từng biết qua, chỉ là không có ấn tượng, đại khái bởi vì không xuất sắc, rất nhanh liền phai mờ đi."
Nụ cười trên mặt Ngụy Tông cứng đờ.
Vương Tam Tiếu thò người ra phía trước xe lấy catalogue, để trên đầu gối mở ra, xem vô cùng chăm chú, còn vui sướng ngâm nga dân ca, hắn đầu tiên là hừ một đoạn « Everest », đến nốt cao không thể lên được, thế là lại hừ một đoạn « Tiểu quả phụ viếng mồ mả », hừ hừ ai ai, cảm thấy mình quả thực là âm thanh của tự nhiên.
Đến Quốc Mậu khách sạn lớn, hai người từ trên xe bước xuống, Ngụy Tông vẻ mặt xanh xao, nghiêm túc nói với tài xế: "Về sau cậu chuẩn bị mấy chiếc máy trợ thính để trên xe, " anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng tiêu sái của Vương Tam Tiếu đangđi hướng tiệm cơm, nghĩ thầm: Hừ cái quái gì vậy chứ!
Công ti đấu giá Chiêu Đức gần đây tiếng gió không tệ, thường xuất hiện mấy món đồ tinh phẩm gây oanh động, cho nên người đến đây tham quan triển lãm thử cũng rất nhiều.
Vương Tam Tiếu cùng Ngụy Tông đi vào Quốc Mậu khách sạn lớn, hai người đều có thân hình cao lớn, cùng sóng vai vào, ở giữa một đám yêu thích sưu tầm vớ va vở vẩn thì có cảm giác như hạc giữa bầy gà..

Lần hội đấu giá này chủ đề gọi "Quân tử trường bội", đại sảnh dựng lên tủ trưng bày bên trong ngàn vạn mỹ ngọc kỳ thạch tỏa ra ánh sáng. Vương Tam Tiếu đi theo Ngụy Tông nhìn từng cái tủ trưng bày, thản nhiên nói: "Cổ nhân nói ngọc có ngũ đức, nhân nghĩa trí dũng khiết, Ngụy tổng đấu lấy một khối ngọc cổ xưa phẩm chất cao đến đeo cũng rất tốt, bởi vì cái gọi là ngọc công tử, như cắt như gọt, như dũa như mài." Lần hội đấu giá này chủ đề gọi "Quân tử trường bội", đại sảnh dựng lên tủ trưng bày bên trong ngàn vạn mỹ ngọc kỳ thạch tỏa ra ánh sáng. Vương Tam Tiếu đi theo Ngụy Tông nhìn từng cái tủ trưng bày, thản nhiên nói: "Cổ nhân nói ngọc có ngũ đức, nhân nghĩa trí dũng khiết, Ngụy tổng đấu lấy một khối ngọc cổ xưa phẩm chất cao đến đeo cũng rất tốt, bởi vì cái gọi là ngọc công tử, như cắt như gọt, như dũa như mài."
"Ngọc có đức, mà tôi không đức, " Ngụy Tông lắc đầu, "Không duyên cớ chà đạp đồ vật."
Vương Tam Tiếu nghiêng đầu sang chỗ khác, kinh ngạc nhìn anh, cả kinh nói: "Ngụy tổng khi nào thì tự mình hiểu lấy, thật là khiến người ta kinh ngạc vui mừng đâu."
Ngụy Tông bị hắn tức cười: "Tôi tự mình hiểu lấy, em kinh ngạc vui mừng cái gì?"
Vương Tam Tiếu rõ ràng nói: "Cùng người thuê cùng vui cùng buồn, là tu dưỡng chức nghiệp hàng ngày của cố vấn tư nhân cất giữ tác phẩm nghệ thuật như tôi."
"Vậy xin hãy càng chuyên nghiệp một chút, chọn cho tôi một món đồ cổ thích hợp, " Ngụy Tông nhàn nhã tin miệng nói bậy, "Có lẽ tôi vui vẻ một cái, liền đem « Khê sơn thu tễ đồ» của Tống Quách Hi đưa cho Mục tiểu tiên sinh cũng khó nói."
Tin anh mới có quỷ đâu, Vương Tam Tiếu giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Kia thật là rất cảm tạ Ngụy tổng."
Hai người một đường lôi kéo, nhìn qua mấy tủ cá nhân ở triển lãm, ngọc bích, ngọc đeo kiếm, trang sức ngọc tổ, Vương Tam Tiếu lắm mồm như thế đều cảm thấy mồm mép sắp bị mài hỏng, Ngụy Tông tên kia vẫn chỉ là hơi gật đầu, sau đó khẽ lắc đầu, cảm thấy không hài lòng lắm.
Xem xong trác ngọc đồng âm sĩ nữ đồ mài dũa tinh tế, Vương Tam Tiếu nhìn về phía Ngụy Tông vẫn luôn tôn quý cao ngạo, trong lòng bắt đầu suy nghĩ ra khỏi cửa liền đem tên chết tiệt này bỏ bao tải ném ra sông bảo hộ thành, mẹ nhà hắn!
Khóe mắt đột nhiên liếc về một thân ảnh quen thuộc, Vương Tam Tiếu đi nhanh tiến lên, một thanh nắm chặt cổ áo của hắn, nhe răng cười: "Ha ha, lão đầu, ông còn có mặt mũi đến?"
Hàn giáo sư đang tại đi dạo đến hưng khởi đâu, không có đề phòng bị hắn bắt tại trận, buồn bực nói: "Tôi làm sao lại không mặt mũi đi dạo? Dù nói thế nào vật trang sức của tôi cũng được xem là vật quan trọng trong lần đấu giá này!"
"Ông còn không biết xấu hổ đề cập đến vật trang sức với tôi?" Vương Tam Tiếu không thèm nói đạo lý khiển trách hắn, "Dung tục, hám giàu, hám lợi!"
Hàn giáo sư sầu mi khổ kiểm thán một tiếng: "Tam thiếu, ai, tiểu tổ tông của tôi, ngài có thể giảng lý chút sao? Tôi cũng không biết cậu đem vật trang sức bán giúp tôi, nếu là biết tôi... Tooi cũng vẫn sẽ đưa tới để đấu giá! Ha ha!"
Vương Tam Tiếu giận dữ: "Ông cái tên tiểu lão đầu, lúc nào trở nên tham tiền thế hả!"
"Ai nha, đừng tức giận, đừng tức giận, đến, tâm bình khí hòa, " Hàn giáo sư vội vàng vỗ vỗ cánh tay của hắn, lý lẽ hùng hồn nói, "Ai cũng không chê tiền, đúng hay không?"
Vương Tam Tiếu: "..."
Hàn giáo sư nói xong, lập tức lòng bàn chân bôi dầu liền chạy, tuổi đã cao nhưng thân thể chạy còn nhanh hơn người trẻ tuổi.
Vương Tam Tiếu nhìn thân ảnh ông ta, nhịn không được cười chửi một câu: "Cái lão chết tiệt này!"
Ngụy Tông từ bên cạnh bước thong thả tới, nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, không khỏi sửng sốt một chút: "Thấy cái gì, cười vui vẻ như vậy?"
"Hàn giáo sư, " Vương Tam Tiếu chỉ về phía thân ảnh Hàn giáo sư, "Chính là ông già kia, tuổi đã cao, chạy còn nhanh hơn thỏ."
Ngụy Tông theo ngón tay của hắn nhìn lại, chỉ thấy trong đám người ồn ào nhìn thấy một ông lão sáu mươi tóc điểm bạc, kinh ngạc nhìn về phía hắn, nghĩ thầm em còn chưa từng cười với tôi chân thành xán lạn như thế, mà ông lão kia... Chậc, khẩu vị nặng quá.

Vương Tam Tiếu không biết trong đầu anh đang suy nghĩ xấu xa gì, chỉ cảm thấy tên này này lòng hiếu kỳ thật đúng là mạnh, anh quản tôi thấy gì cười làm gì? Hắn chắp tay đi về phía trước, thản nhiên nói: "Vừa mới nhìn nhiều như vậy, Ngụy tổng có thấy thứ gì miễn cưỡng nhập mắt?" Vương Tam Tiếu không biết trong đầu anh đang suy nghĩ xấu xa gì, chỉ cảm thấy tên này này lòng hiếu kỳ thật đúng là mạnh, anh quản tôi thấy gì cười làm gì? Hắn chắp tay đi về phía trước, thản nhiên nói: "Vừa mới nhìn nhiều như vậy, Ngụy tổng có thấy thứ gì miễn cưỡng nhập mắt?"
"Ngọc khí còn đỡ, có một cái vật trang sức nạm hồng, nhìn xem rất là động lòng, " Ngụy Tông dẫn hắn đi về phía trước, dừng ở tủ triển lãm cá nhân, trong tủ kính lóe lên ánh đèn được lắp đặt tỉ mỉ, tỏa ra ánh sáng hiển hiện Nam Hồng Mã Não như trong một mảnh sương hồng, diễm lệ như gấm, rực rỡ muôn vàn.
Vương Tam Tiếu nhìn chằm chằm vật trang sức, lặng yên trầm mặc.
Ngụy Tông nói: "Tại trong catalogue nhìn thấy vật trang sức này lúc liền có loại cảm giác như đã từng quen biết, đại khái đây chính là hợp duyên theo như mấy người chơi đồ cổ hay nói đi."
"Không dối gạt ngài..." Vương Tam Tiếu chậm rãi nói, "Đây chính là vật trang sức lúc trước tôi đã cầm ảnh cho ngài xem qua."
"Về sau em nói đã bán ra."
"Tôi đi trễ một bước, " Vương Tam Tiếu nói, " Vật trang sức lúc ấy đã bị công ty Chiêu Đức thu thập tới chuẩn bị mang lên đấu giá, tôi cũng tìm chút quan hệ muốnlấy ra, nhưng là thời gian quá ngắn, không tốt hành động."
Ngụy Tông mỉm cười, nói khẽ: "Không sao."
Vương Tam Tiếu nhìn mã não đỏ tươi như mây trong tủ kính: "Ngụy tổng rất muốn bắt lấy vật trang sức này?"
"Lúc đầu chỉ nhìn ảnh chụp đơn thuần không có cảm thấy thích nhiều, " Ngụy Tông ôn nhu mà nhìn bóng hai người in lên tủ kính, cười nói, "Bây giờ nhìn thấy vật thật, đột nhiên cảm thấy ôn nhuận yếu ớt, làm công tinh xảo, đơn giản muốn hồn bay phách tán."
"..." Vương Tam Tiếu yên lặng oán thầm anh giả trang tri thức cái gì, người nào không biết anh là loại hàng gì, trên dưới mồm mép khẽ động liền dám đối hồn siêu phách lạc với một khối nam hồng, anh là bị sét đánh hả.
Hắn liếc qua đôi mắt nhu tình như nước của Ngụy Tông, chua chua nhớ năm đó anh còn chưa có lộ ra ánh mắt ấy với Tam thiếu gia ta.
Hai người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, Ngụy Tông lập trường kiên định biểu thị bá đạo tổng giám đốc liền muốn Tiểu Nam Hồng, Vương Tam Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười mà tỏ vẻ cũng thực biết giả vờ tri thức, Tam thiếu gia vừa vặn thuận cán trèo lên, chính như Hàn giáo sư nói: Ai cũng không chê tiền, đúng hay không?
Hai người đi dạo cho tới trưa, đi ra sảnh triển lãm đã nhanh giữa trưa mười hai giờ, Ngụy Tông nhìn về phía Vương Tam Tiếu: "Có đói bụng không? Tôi có người bạn ở phụ cận mở một tiệm cơm, mùi vị rất là tinh xảo lịch sự tao nhã, không biết Tam thiếu có thể nể mặt?"
Vương Tam Tiếu xác thực đói bụng, nghĩ thầm liền thưởng anh ta một cơ hội mời mình ăn cơm đi, gật đầu: "Đi."
Ngụy đại tổng tài ngoài miệng nói phụ cận, nhưng mà lái xe đạp cần ga, xe bay ra ngoài hơn một trăm dặm, Vương Tam Tiếu nhìn ngoài cửa sổ những công trình kiến trúc bay nhanh qua, nghĩ thầm Ngụy Tông tên này quả nhiên là phải trùm bao tải.
Nhưng may mà quán cơm tư nhân còn không phải giả, bề ngoài không lớn, còn có động thiên, khúc thủy lưu thương, đình đài lầu các, đầy đủ mọi thứ, ngay cả phục vụ viên đều so nơi khác xinh đẹp, mặc Thanh Hoa sườn xám cùng áo Tôn Trung Sơn, đi trên đường thướt tha duyên dáng, từng cái đều như là đồ xứ tinh xảo nhà quan khiến người ta tâm thần thanh thản.
Cơm nước no nê, Vương Tam Tiếu ngồi vẹo ở trên ghế, trong miệng còn ngậm một viên cuốn rau đậu, cảm thấy đây chắc hẳn là món quà vặt Bắc Kinh ngon nhất mà mình đã ăn.
Thế là tâm tình thật tốt, nhẹ nhàng cười giảng cho Ngụy Tông cách làm cuốn rau đậu, người nói lý thuyết rõ ràng như hắn, có thể biết làm cũng có thể không biết, nhưng nói, là liên miên không ngừng thao thao bất tuyệt.
Ngụy Tông không nói nhiều, uống lấy rượu đế trong chén, nghe Vương Tam Tiếu líu lo không ngừng giảng làm sao chọn nguyên liệu làm sao thao tác, chăm chú hơn cả nghe cổ đông nói về việc năm nay kiếm bao nhiêu tiền.
Ăn xong trong miệng miếng cuốn rau đậu, Vương Tam Tiếu cầm lên bầu rượu nhỏ rót cho mình một ly rượu gạo, đang muốn uống, khóe mắt lóe lên, đột nhiên nhìn về phía hẻo lánh bên trong nở nụ cười: "Ý, trùng hợp như vậy..."
Ngụy Tông nghi hoặc quay đầu đi, khi thấy một thân ảnh lén lén lút lút từ sau phòng bếp đi ra, vừa muốn nháy mắt, Vương Tam Tiếu đã lớn tiếng kêu lên: "Tập Tập, cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Mục Tập Tập nâng lên bước chân lại buông xuống, hắn chân tay co cóng đứng ở phía sau cổng bếp, nhìn nụ cười lạnh nhạt của Ngụy Tông, sợ run cả người, nhìn nhìn lại Vương Tam Tiếu mặt mũi tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ, miễn cưỡng kéo lên khóe miệng, bày ra một cái cười gượng: "Hì hì, Em... em ăn cơm ở đây... Anh Tiếu anh cũng tới dùng cơm A ha ha ha... Thật là một cái trần ngập kinh ngạc vui vẻ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ