Chương 14: Là ai không có thành ý
Thụ sắc bình viễn đồ của Quách Hi
Ngọc Sư Sư | Phù
Song phương ngồi xuống, Vương Tam Tiếu không nói lời vô ích mà đi thẳng vào vấn đề: "Giám đốc Ngụy, bức tranh mang tới chưa?"
Ngụy Tông ra dấu tay, phục vụ viên đợi ở cửa lập tức tiến đến, đem bàn trà dọn dẹp sạch sẽ, Triệu Lương mang bao tay từ trong tủ sắt lấy ra một bức đồ quyển, mở ra ở trên bàn.
"Hai bức họa nổi danh nhất của Quách Hi là bức《 Đầu xuân đồ 》ở cố cung Đài Bắc và《 Thụ sắc bình viễn đồ 》ở một bảo tàng tại New York , 《 Đầu xuân đồ 》 là bức 'quan họa' đặc trưng , mà 《 Thụ sắc bình viễn đồ 》 được công nhận rất có nhã hứng của văn nhân, " Vương Tam Tiếu chắp tay sau lưng gập cong người, cúi đầu nhàn nhạt nhìn đồ quyển, giải thích, "Bức họa này có thể cho rằng là kết hợp đặc trưng của 《 Đầu xuân đồ 》 và 《 Thụ sắc bình viễn đồ 》 ."
Mục Tập Tập tuổi tuy nhỏ, đối thi họa giám định và thưởng thức lại tương đối có trình độ, vây quanh đồ quyển nhìn một hồi, bình nói: "Bức họa này so với những bức khác của Quách Hi có những chi tiết không quá giống nhau, nhánh cây rõ ràng, mà núi đá lại khá là mờ ảo, lấy khuyếch đại làm nhiều, không thấy nét lớn."
"Quách Hi từng được làm chức vụ cao nhất trong viện hàn lâm thi họa 'Đãi Chiếu', trong lúc đó trình độ thi họa tương đối cao siêu, " Vương Tam Tiếu nói, "Ngô Thăng ở trong《 Đại quan lục》 có ghi chép về thời gian này, đã từng đánh giá nói 'Gò khe tưởng tượng, nhất phái linh hoạt kỳ ảo, mây khói hướng về phía xa xôi, hoa như ướt nước, bậc thầy cũng chỉ đến thế' ." Lấy ra một chiếc kính lúp đưa cho Mục Tập Tập, "Cậu phóng đại gấp 20 lần đến xem, nét mực ở sợi chỉ ẩm ướt, tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, màu sắc và độ bám vẫn như cũ rất rõ ràng."
Mục Tập Tập nhận lấy kính lúp, cẩn thận cẩn thận nhìn: "Nét mực ở những sợi chỉ màu sắc đen nhánh không giảm chút nào, cùng với mấy bức thời Tống mà em đã từng thấy thì thật giống."
Ngụy Tông đứng ở bên cạnh, ánh mắt lãnh đạm nhìn Vương Tam Tiếu và Mục Tập Tập cúi người xem bức tranh, giống như đối với quá trình giám định và thưởng thức không chút nào lưu ý, anh quay đầu dặn dò gì đó với người phục vụ, người phục vụ gật đầu rời đi.
"Thế nào?" Ngụy Tông hỏi, "Mục tiểu sinh có hài lòng với bức tranh này không?"
"Đương nhiên thoả mãn!" Mục Tập Tập xoay người lại, hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn mà nói, "Đây là bức cổ họa hoàn mỹ nhất mà tôi đã từng thấy, giám đốc Ngụy, ngài ra giá đi!"
Ngụy Tông không khỏi cười rộ lên, ung dung nói rằng: "Bức họa này là lễ vật mà gia phụ cho, tôi vẫn luôn vô cùng quý trọng, tuy rằng tôi không phải người sưu tầm, lại vẫn đang luôn luôn lấy ra lai thưởng thức một phen, mỗi lần thưởng thức, không chỉ có thể cảm nhận được kỹ năng cao siêu của họa sĩ cung đình Quách Hi, còn có thể nhớ tới tình cảnh khi ấy gia phụ trao tặng bức tranh này."
"Ế..." Mục Tập Tập khóe miệng co quắp.
Vương Tam Tiếu thấp giọng nở nụ cười, hắn khoanh tay nhàn nhã mà dựa ở bên tường, nghe vậy giơ lên mí mắt, mỉm cười nhìn về phía Ngụy Tông, không hề có thành ý tán dương: "Đã sớm nghe nói Ngụy thị cha con tình thâm, Vương mỗ may mắn và từng có tiếp xúc mấy lần với Ngụy lão, ông cụ đối với giám đốc Ngụy toàn bộ cuộc nói chuyện đều khen không dứt miệng, thập phần tự hào."
"Cái này... Cái này..." Mục Tập Tập hiển nhiên vô cùng không thích ứng với cách nói chuyện của hai người, vẻ mặt đều là "Các người đang lảm nhảm cái gì thế nhanh lên ra giá đi đừng mẹ nó ngươi một câu ta một câu nữa" .
Vương Tam Tiếu đối với ánh mắt cầu cứu của cậu ta làm như không thấy, hắn tự nhận là một người đọc nhiều sách 《 Tri âm 》, nói năng thập phần văn nhã, khóe môi mang theo ý cười tiếp tục nói: "Hôm nay nhìn thấy giám đốc Ngụy đối với lệnh tôn kính trọng, trong lòng hết sức cảm động, quả nhiên là tình cảm quấn quýt, cảm thiên động địa."
Ngụy Tông mỉm cười gật đầu: "Khen trật rồi."
Mục Tập Tập vẻ mặt "Nhanh lên một chút giết tôi đi", đờ đẫn nói: "Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng rất cảm động, giám đốc Ngụy ra giá đi."
"Bức họa này phép vẽ, ý cảnh, kích thước, phẩm chất... Ở trong các bức tranh của Quách Hi đều có thể nói là nhân tài kiệt xuất, " Ngụy Tông chậm rãi nói, "Với tôi mà nói lại có lý do không thể dứt bỏ được, cho nên tôi nghĩ, thấp hơn... Ai, Tam thiếu, ngài nghĩ giá quy định nhiều ít tương đối hợp lý?"
Vương Tam Tiếu liên tục xua tay: "Tại hạ chỉ phụ trách giật dây, giá cả chính hai người bàn bạc đi."
Ngụy Tông nhìn đôi mắt của hắn, ôn hòa nói: "Không có vấn đề gì, tôi rất tin tưởng em."
Mục Tập Tập cả tiếng nói: "Anh Tiêu, anh nói đi, em cũng tin tưởng anh nha! ! !"
"Chậc, " Vương Tam Tiếu cưng chiều chạm chạm mũi cậu ta, suy tư trong chốc lát, chậm rãi bước đi thong thả tới, chỉ vào đồ quyển, thản nhiên nói: "Tác phẩm Quách Hi lưu truyền xuống không nhiều lắm, mười năm gần đây ở phòng đấu giá cũng chỉ xuất hiện quá năm lần, thành giao ba món, giá cả bình quân đại khái ở 2 vạn đồng mỗi thước vuông, bản vẽ này cao 26 cm, dài 206 cm, kích thước lớn nhất trong số các tác phẩm, giá là một mặt, về phương diện khác, tính đến đồ quyển này phép vẽ bất đồng, đặc thù vô cùng thú vị, lại có rất nhiều lời khen ngợi, Vương Trĩ Đăng, Đổng Kỳ Xương, Trần Minh đều đề bạt, giá cả sẽ còn nâng lên, giám đốc Ngụy cho là thế nào?"
"Cách nhìn của em, luôn luôn toàn diện nhất, " Ngụy Tông nhẹ giọng tán thưởng, nói với Mục Tập Tập, "Tổng hợp lại những điều Tam thiếu nhắc tới, tôi nghĩ bức họa này, thấp hơn ba trăm vạn, tôi sẽ không bán."
Vẫn cúi đầu nhìn bức cổ họa, Vương Tam Tiếu mạnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, buồn bực hỏi: "Bao nhiêu?"
Ngụy Tông rõ ràng: "Ba trăm vạn."
"Cũng thật dám mở miệng, " Vương Tam Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười trào phúng một câu, lại không nói gì nữa, ánh mắt hờ hững nhìn đồ quyển như có điều suy nghĩ.
Mục Tập Tập cứng họng, trực tiếp bị kinh hãi thành người câm, cậu ta há hốc miệng, mờ mịt nhìn Ngụy Tông bộ dáng lạnh nhạt, lại quay đầu nhìn về phía Vương Tam Tiếu cười như không cười, một lát, mới thật vất vả tìm được ngôn ngữ, chậm rãi nói: "Năm 2013 Bảo Lợi đấu giá bức đồ quyển Tuyết phong lữ hành của Quách Hi, giá sau cùng cũng mới 6 vạn 3..."
"Đồ quyển đó nhỏ hơn rất nhiều."
"Vậy cũng không thể nhỏ hơn 50 lần."
Đối mặt nghi vấn, Ngụy Tông vô cùng hòa khí nhắc nhở: "Bức họa này đối với tôi ý nghĩa vô cùng, cho nên chào giá sẽ hơi cao một chút."
Vương Tam Tiếu lành lạnh xen vào: "Người khác mua bức tranh xem kích thước, anh bán bức tranh xem tình cảm chứa đựng, ngưu bức!"
Ngụy Tông đối với lời châm chọc của hắn không thèm để ý chút nào, trái lại hùng hồn nói: "Vừa nãy đã nói qua, tại hạ không được coi là người sưu tập đứng đắn gì, mà là một người làm ăn, người làm ăn tự nhiên hám lợi đen lòng chỉ cần có lợi là được."
"Ế..." Mục Tập Tập bị anh nói một cách thẳng thắn như vậy bị sợ hãi rồi.
"Không phải, " Ngụy Tông hỏi, "Mục tiểu sinh nghĩ bao nhiêu là thích hợp?"
Mục Tập Tập kinh ngạc nhìn anh, đờ đẫn nói: "... Ba, ba mươi vạn?"
Ngụy Tông đột nhiên cười, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Mục tiểu sinh thật không có thành ý!"
"! ! !" Mục Tập Tập vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên là không nghĩ tới người này cư nhiên trả đũa, rõ ràng là mi công phu sư tử ngoạm, lại có thể nói người khác không có thành ý! ! !
Ngụy Tông không mảy may để ý đến cậu ta khiếp sợ, quay đầu thản nhiên nói với Triệu Lương: "Nếu như vậy, đem bức tranh cất đi, hôm nay giao dịch chỉ sợ là không thể thành công."
"Ai, làm sao có thể như vậy! ! !" Mục Tập Tập sụp đổ, cố sức cầm lấy tay Vương Tam Tiếu, "Anh Tiếu, anh xem..."
Vương Tam Tiếu vẻ mặt đắc đạo cao tăng vinh nhục không sợ hãi không thèm để ý, vỗ lưng cậu ta, ôn hòa an ủi: "Được rồi, cuộc sống cũng có những lúc không như ý, cũng không phải mỗi một lần giao dịch đều có thể thành công, chuyện tốt là muốn nhiều cọ sát, tới đây, chúng ta toàn bộ ngày hôm nay chỉ là tới uống trà, nghe nói trà lạnh Đỉnh Ô Long của nhà này ngon vô cùng."
Đồ quyển bị thu, người phục vụ nối đuôi nhau mà vào, cầm bình nước đi vào, bếp trà, ly trà, muỗng cà phê, các loại dụng cụ thơm, ở trên mặt bàn Hải Nam hoa cúc lê [1] trưng bày chỉnh tề.
Vương Tam Tiếu tùy ý ở bên cạnh bàn ngồi xuống, xốc lên bình trà nhìn thoáng qua: "Chậc, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, đây là trà lạnh Đỉnh Sơn Sao Đông Trà mới nhất ở Đài Loan, giám đốc Ngụy thật biết hưởng thụ."
Người bán hàng bắt đầu đun nước, trong hơi nước tràn ngập, Ngụy Tông vẻ mặt lạnh lẽo nói: "Cuộc sống cũng có những lúc không như ý, chỉ có thể ở những chỗ vừa ý hưởng thụ một phen."
Vương Tam Tiếu ngồi không ngay ngắn, cánh tay đặt ở trên bàn, cả người như không xương dựa vào Mục Tập Tập, lười biếng nói: "Thân phận anh cao quý, sự nghiệp thành công, có thể nói là Kim cương Vương lão ngũ, vậy mà cũng có chỗ không như ý? Thực sự là chuyện lạ!"
Ngụy Tông theo dõi hắn: "Emthuận buồm xuôi gió, mánh khoé thông thiên, lẽ nào đời người cũng không có chút tiếc nuối nào?"
"Ha ha, đời người?" Vương Tam Tiếu giống như nghe được cái gì rất đáng cười, dùng ngón tay miết hoa văn mĩ lệ trên mặt bàn Hải Nam hoa cúc lê, cười nói, "Tôi đời này mới qua một phần ba, sinh cũng chưa sinh, nói chuyện đời người cái gì."
Ngụy Tông bị hắn chọc cười: "Vậy sau này, chờ tới lúc em có thể đàm luận về đời người..."
Vương Tam Tiếu đột nhiên khoát khoát tay, hào hiệp cười nói: "Bất luận tôi có đủ để làm luận chuyện đời người hay không, tôi cũng sẽ không tới đàm luận, đời này nhìn về phía trước là đủ rồi, làm gì có dư thừa tinh lực mà quay đầu nhìn lại những thứ đã từng tiếc nuối."
Đoàn người uống xong trà nghệ thuật, Vương Tam Tiếu mang theo Mục Tập Tập rời đi trước, Ngụy Tông dĩ nhiên vẻ mặt bình tĩnh không biết xấu hổ mà giữ lại được bức cổ họa do cha tặng, tuy rằng mời Vương Tam Tiếu uống một chén nghệ thuật trà, thu hoạch châm chọc khiêu khích là chắc chắn, nhưng anh vẫn như cũ rất vui vẻ.
Trái lại Mục Tập Tập vẻ mặt cầu xin, giống như bị đoạt con dâu nuôi từ bé vậy.
Vương Tam Tiếu liếc nhìn cậu ta một cái, giơ tay lên xoa xoa gáy cậu ta: "Đừng có mẹ nó mặt ủ mày ê cho tôi, không phải là một bức họa sao, chú đây trong tay chảy qua cổ họa ngàn vạn, còn chướng mắt bức họa trong tay họ Ngụy kia."
Mục Tập Tập thảm thiết nhìn về phía hắn: "Nhưng mà em rất để ý..."
"Cậu để ý cũng vô dụng, người ta không bán cho cậu."
"A a a a..."
Nhìn cậu ta khóc thê thảm, Vương Tam Tiếu vẫn có chút hậm hực lòng: "Được rồi, thành Bắc Kinh khắp mặt đất đều là bảo vật, có tin hay không ngày mai tôi sẽ năng tìm tới cho cậu một bức chất lượng hơn, phép vẽ càng nổi bật? Không cần gì phải đi vớt đồ bỏ đi đó!"
Mục Tập Tập mếu máo: "Nhưng em cần..."
"Cậu..." Vương Tam Tiếu nắm quai hàm cậu ta lay động hai cái, nhe răng cười, "Tiểu tử cậu cố tình gây sự đúng không?"
Mục Tập Tập kéo tay hắn không tha, trịnh trọng nói: "Anh Tiếu, em đối với bức họa kia là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh nhất định phải mua cho em, em liền kêu anh là chú! Là ông nội! Không, em sẽ kêu anh bà nội!"
"Gọi cái thằng cha cậu! ! !" Vương Tam Tiếu một cước đem cậu ta đạp bay, nghĩ thầm không biết là con cái nhà ai mà đầu óc không bình thường, khi còn bé bú sữa mẹ sặc hỏng luôn óc rồi à!
Buồn bực trở lại trong khách sạn, rót một chén nước còn không có chạm đến bên mép, điện thoại của Ngụy Tông đuổi tới rồi, Vương Tam Tiếu nhìn tên trên màn ảnh, rất là không muốn nhận điện thoại của anh ta, cảm giác người này vài ngày không gặp, càng thể hiện bản thân là tên cặn bã, quả thực đem mấy chữ "Không phải thương nhân thì không gian" khắc thật sâu vào trong xương!
Nhưng vì bức cổ họa của nhóc Tập Tập ngốc nghếch kia, hắn vẫn nắm lỗ mũi nhận điện thoại: "Alo?"
"Tam thiếu, tôi vừa trở về nhà cũ một chuyến, thấy phòng đấu giá Chiêu Đức tặng một quyển ghi chép những sản phẩm bán đấu giá tới tay gia phụ, " Ngụy Tông chầm chậm nói, "Tôi trong lúc rãnh rỗi liền lật nhìn hai trang, không khéo lại thấy một vật trang sức Nam Hồng, hết sức quen thuộc..."
Vương Tam Tiếu phút chốc lên tinh thần: "Vật trang sức Nam Hồng gì?"
"Tôi một người thường, xem không hiểu những thứ trong đạo, chỉ cảm thấy nhìn vô cùng quen mắt, dưới giới thiệu nói là 'Ngũ phúc phủng thọ', do cả khối nguyên liệu điêu khắc mà thành, màu sắc vô cùng đỏ tươi, vừa đẹp vừa may mắn..."
Vương Tam Tiếu một kiên trì nghe anh miêu tả dài dòng, cắt lời anh: "Anh muốn làm gì?"
Ngụy Tông ôn hòa hỏi: "Đấu giá cử hành ở khách sạn lớn tuấn này, tôi nghĩ thuê Tam thiếu làm cố vấn tác phẩm nghệ thuật cổ tư nhân, đi tham gia lần đấu giá này."
Vương Tam Tiếu đối diện với thành ý của anh, quả quyết nói: "Không đi, tôi bận rộn nhiều việc."
"Vậy thì thật là rất tiếc nuối, " Ngụy Tông nói, "Đối với sự tình hôm nay tôi cũng rất xin lỗi, đại khái là không có duyên phận đi, kỳ thựccất giữ đồ cổ càng nhiều là phải nhờ vào cơ duyên, trên đường trở về tôi liền suy nghĩ, năng lực giám định và thưởng thức của tôi rất có hạn, nếu như có thể gặp được một người chân chính nhiệt tình yêu thương cổ họa..."
"Chờ một chút, " Vương Tam Tiếu đột nhiên đổi giọng, "Tôi đi."
Cúp điện thoại, Vương Tam Tiếu trừng mắt nhìn cái tên Ngụy Tông trên màn ảnh đờ ra, nghĩ thầm không phải đều nói Ngụy lão thất ở thương trường lịch lãm nhiều, một năm so với một năm càng thêm trầm mặc ít nói sao, thế này mà mẹ nó là ít nói? Anh ta đã sắp thành Đường Tăng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro