Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Quang Diệu muốn chết

Chương 12: Quang Diệu muốn chết

Ngọc Sư Sư | Phù Vân Phong

Người ấy mà, vốn không thể không nghĩ ngợi lung tung, vừa mới cảm giác bản thân số con rệp, Vương Tam Tiếu lập tức cảm thấy cả thế giới đều thật khó chịu, hắn vốn không phải một người mê tín, chuẩn xác mà nói, hắn là một người sẽ tùy theo tình hình thực tế mà chọn lấy tín ngưỡng cho mình, hôm nay trạng thái mà uống nước lạnh cũng dắt răng như thế này hắn đương nhiên sẽ không quy kết vì năng lực của mình hữu hạn, như vậy chỉ có thể là do thời vận không đủ.

Vừa mới xác định do thời vận có vẫn đề, Vương Tam Tiếu lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách, lên mạng mua một đống《 Tâm kinh 》《 Kim cương kinh 》《 Lăng nghiêm kinh 》《 Phật thuyết lão nữ nhân kinh 》 các loại kinh thư và pháp khí để ở trong phòng, khiến cho Hùng Đại Hùng Nhị niệm cho hắn nghe.

Ba ngày sau, Vương Tam Tiếu xuất quan, cảm giác mình hình được mở mang ra, thánh khiết xán lạn, tự tin bị mất đi lại một lần nữa trở lại trong thân thể.

Hùng Đại nói: "Tam thiếu, Ngụy Quang Diệu mấy ngày nay vẫn gọi điện thoại, nói là có ủy thác."

"Ủy thác của nó... không phải để cho tôi tìm gái cho đấy chứ, lui, nói tôi không rảnh." Vương Tam Tiếu xùy một tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ cái tên miếng bọt biển di động này bị Tam thiếu làm hỏng chuyện tốt hai lần liên tiếp, khẳng định không thể nghẹn được nữa muốn đi trả thù đi, tuy nói hắn cũng là một tên ăn chơi trác táng ngày qua ngày, nhưng ai có thể ăn no rảnh mỡ mà chịu trò chuyện với một miếng bọt biển di động tào lao chứ?

Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại di động vang lên, Vương Tam Tiếu thờ ơ liếc qua, lập tức thì vui vẻ, chỉ vào màn hình nói với Hùng Đại: "Không thể nói xấu người ta sau lưng, xem, quả báo tới nè."

Hùng Đại nói: "Anh nếu như thấy phiền, để em xử lý."

"Ừ, cậu đi... Không, để tự tôi, " Vương Tam Tiếu ranh mãnh cười nói, "Tôi rất thích tán gẫu với tên vương bát đản này." Nói xong, nghe điện thoại, "Alo?"

"Họ... Họ Vương, tôi có ủy thác cho anh, " trong điện thoại di động truyền đến âm thanh say bí tỉ của Ngụy Quang Diệu, không biết cậu ta lại ở chỗ nào, lẽ nào ban ngày ban mặt lại chìm đắm trong tửu sắc

Vương Tam Tiếu ngồi xếp bằng ở trên giường bày ra thế ngồi kim cang, quanh người lượn lờ ánh sáng như vật quý nói: "Ủy thác gì?"

"Chú bảy của tôi tìm anh... có ủy thác gì?"

"Đây là chuyện cơ mật mua bán, tôi có nghĩa vụ bảo mật cho cố chủ, đối mặt với yêu cầu vô lý của cậu, tôi chỉ có thể nói không thể trả lời."

"Anh... anh đừng cố tình gây hấn!" Ngụy Quang Diệu cả giận nói, "Đừng cho là tôi không biết, anh và chú bảy của tôi trước kia đã từng làm gì!"

Dáng cười không để ý trên mặt Vương Tam Tiếu biến mất trong nháy mắt, ánh mắt của cậu thẳng tắp nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì, giọng nói lại vẫn nhàn nhã tự tại như cũ, tràn đầy lực tương tác, hắn lười biếng than thở: "Không nghĩ tới, Ngụy công tử, cậu thế mà lại điều tra tôi?"

"Hừ, người không nghĩ tới chính là tôi mới đúng, " Ngụy Quang Diệu hừ lạnh một tiếng, "Anh đem đầu của chú bảy đánh vỡ, chuyện này nếu để cho ông nội tôi biết, anh cho rằng anh có thể ở lại cái ngành đồ cổ này?"

"... Cái gì?" Vương Tam Tiếu chợt cao giọng.

Ngụy Quang Diệu nắm được nhược điểm của Vương Tam Tiếu, dương dương đắc ý nói: "Không cần nhiều lời, anh nếu như thức thời, thì biết nên làm như thế nào, bằng không... hừ!"

Vương Tam Tiếu chớp chớp mắt, mờ mịt nói: "Tôi đương nhiên là người thức thời, chỉ là Ngụy công tử cậu... Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đêm nay mười giờ, tôi ở chỗ Nhã nhi, " Ngụy Quang Diệu kiêu căng nói, suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu, "Anh nếu mà dám không đến... Hừ!"

Cúp điện thoại, Vương Tam Tiếu vẻ mặt như bị sét đánh, mắt to mặt nhỏ trừng nhau với Hùng thị huynh đệ, sợ run nửa ngày, vẻ mặt không dám tin tưởng lên án: "Cái tên vương bát đản này uy hiếp tôi."

Hùng Đại trầm giọng nói: "Em đi xử lý hắn."

"Ai... Không không, không cần... ừm, tạm thời không cần xử lý hắn, " Vương Tam Tiếu xua tay, trong lòng suy nghĩ: phương hướng điều tra của cậu ta hình như có chút lệch, chỉ bằng việc mình đập vỡ đầu Ngụy Tông, ông cụ Ngụy dám cùng mình hô đánh hô giết? Hơn nữa, ngành đồ cổ vốn chẳng có ông cụ Ngụy nhà cậu ta, nhưng không thể không có mình Vương Tam Tiếu."

Tuy rằng Ngụy công tử diễu võ dương oai nói mấy câu khó nghe, Vương Tam Tiếu lại chẳng chút nào để ở trong lòng, ngồi ở trên giường nghiêm túc lo lắng buổi tối ăn cái gì, căn bản chẳng thèm để ý đến đi hẹn.

Cho đến điện thoại của Nhã nhi tới, cô gái này lại dùng một giọng kinh khủng nói, giống như bị kẻ nào hãm hại vậy: "Tam thiếu anh ngàn vạn lần đừng tới! Nhớ kỹ! Nghàn vạn lần không nên bị Ngụy Quang Diệu lừa! ! !"

Vì vậy Vương Tam Tiếu lập tức không lo lắng cơm tối ăn cái gì, đồng thời quyết định, nếu như Ngụy Quang Diệu không có cơm ăn, hắnsẽ đánh nó!

Nhã nhi tuy rằng dáng dấp không phải xinh đẹp nhất, vóc người cũng không phải số một, công phu trên giường cũng không phải số một, nhưng trở thành một tiểu thư có giá trị cao cấp nhất, đại khái cũng là bởi vì tình thương cao, liếc mắt là có thể nhìn ra ai có tiền đồ, mà ai ở tập phim thứ hai thì tèo.

Mang theo Vương Tam Tiếu đi vào trong phòng, thấp giọng cấp bách nói: "Không phải đã bảo anh đừng đến à?"

"Cô không hiểu tôi, " Vương Tam Tiếu thản nhiên cười, "Cô vừa nói như vậy, tôi đã cảm thấy không đến không thể, không đến nhất định phải bỏ qua trò hay."

"Ngươi thật sự là..." Nhã nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ngụy Quang Diệu cậu ta vô cùng ngoan độc, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, anh vạn nhất bị làm sao..."

Vương Tam Tiếu vỗ vỗ vai cô: "Yên tâm đi, ai hại ai còn chưa biết đâu."

Trong nháy mắt Nhã nhi đẩy cửa ra, vẻ mặt trên mặt đã biến mất sạch, cô duyên dáng thướt tha đi vào cửa, cười khéo: "Godfrey, Tam thiếu tới."

Ngụy Quang Diệu vẻ mặt bực mình ngồi vắt vẻo ở trên ghế sa lon, phất phất tay, Nhã nhi biết điều rời khỏi gian phòng, trước khi đi, lo lắng lo lắng nhìn về phía Vương Tam Tiếu.

Vương Tam Tiếu khóe mắt mang theo ý cười nồng nặc, cánh tay chống cửa phòng, nhìn về phía người uống rượu chưa đủ đô trên ghế salon, tỉ mỉ tính toán số tuổi, tiểu tử này nhiều nhất chưa quá 20 tuổi, cũng đã cả người đều là khí dâm tà.

"Đứng ở cửa làm gì?" Ngụy Quang Diệu giương mắt, nhíu mày, "Lại đây!"

Vương Tam Tiếu lắc lư đi tới, ngồi đối diện với cậu ta: "Ngụy công tử không phải có ủy thác à? Tại hạ thấy tinh thần của Ngụy công tử, hình như cũng chẳng thể bàn bạc ủy thác cái gì."

Ngụy Quang Diệu cả giận nói: "Tinh thần của tôi làm sao?"

"Hơi uể oải."

"Thối lắm!" Ngụy Quang Diệu vẻ mặt mất hứng, chỉ vào ly rượu trước mặt hắn, "Uống rượu với tôi."

Vương Tam Tiếu cúi đầu cười một tiếng, tay bắt lầy cằm cậu ta, tiến lên trước, nhìn chăm chú vào ánh mắt cậu ta, cười như có như không nói: "Bạn nhỏ, tới tìm tôi uống rượu cùng?"

Thanh âm của cậu không lạnh lẽo, lại không lý do khiến Ngụy Quang Diệu trong lòng run lên, cậu ta xuất thần nhìn ánh mắt Vương Tam Tiếu, không khỏi mất đi ngôn ngữ.

Vương Tam Tiếu thuận lợi vỗ nhẹ nhẹ gò má cậu ta, cười nói: "Đừng có dở trò."

Ngụy Quang Diệu phút chốc phục hồi tinh thần, nghiêng đầu cựa ra khỏi tay hắn, da mặt cấp tốc đỏ lên, đỏ như cái mông khỉ vậy, giận không kềm được rống lớn: "Anh làm gì thế?"

"Tôi thương yêu cậu."

"Nói bậy! Mẹ!" Ngụy Quang Diệu tức giận mắng một câu, nhìn về phía ly rượu trước mặt Vương Tam Tiếu, trên mặt phẫn nộ thoáng tiêu tán, nói khiêu khích, "Muốn biết tôi ủy thác cái gì? Uống rượu tôi sẽ nói cho anh biết!"

Vương Tam Tiếu dù bận vẫn ung dung cười cười, cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái, dùng tay cầm ly rượu, đưa đến bên mép.

Ngụy Quang Diệu khẩn trương nhìn về phía hắn.

Vương Tam Tiếu đột nhiên làm khó dễ, mạnh đứng lên, một tay bóp cằm Ngụy Quang Diệu, ngón cái cố sức đẩy, đẩy ra cái miệng của cậu ta ra, đem cả ly rượu đổ vào miệng cậu ta.

"Ô ô ô..." Ngụy Quang Diệu điên cuồng giãy dụa, cậu ta thân hình cao lớn, điên lên thì chẳng khác gì chó dại, sắp cựa ra khỏi trói buộc.

Nhưng Vương Tam Tiếu không kém chút nào, cả người hắn đều nhảy lên bàn, trên cao nhìn xuống khống chế được con chó dại này, ép buộc cậu ta đem cả ly rượu đều nuốt nuốt vào.

Ngụy Quang Diệu chật vật ngã ở trên ghế sa lon, nghiêng người nằm xuống, cố sức móc họng, muốn đem rượu vừa nuốt xuống nhổ ra.

Vương Tam Tiếu quay người lại, ưu nhã ngồi trở lại chỗ ngồi, rút ra khăn chà lau vết bẩn trên tay, âm thanh trong sáng vui vẻ trò chuyện: "Ngụy công tử thật quá không nể tình, tại hạ mời cậu một chén rượu, sao lại muốn nhổ ra?"

"Mẹ mày! ! !" Ngụy Quang Diệu cả người đều tê liệt, chó dại biến thành chó chết, nằm bẹp trên thảm, bi phẫn đến cực điểm tức giận mắng.

Vương Tam Tiếu đi tới ngồi xổm xuống, chọc chọc quai hàm cậu ta, mắng: "Tiểu vương bát đản, muốn lừa ông nội mày? Tới, cùng ông nội nói chút, bên trong rượu này bỏ thuốc gì? Muốn chết sao?"

"Cút! ! !" Ngụy Quang Diệu hô hấp dồn dập, cao to thân thể cuộn tròn lại, lưng run rẩy kịch liệt.

Vương Tam Tiếu nhìn cậu ta vẻ mặt ửng hồng, ánh mắt tan rã, trong nháy mắt phản ứng kịp, thầm mắng một tiếng mẹ nó cái thằng vương bát đản nhỏ này, mẹ nó không muốn sống nữa, muốn trinh tiết của ông đây!

Phản ứng nhanh như vậy, tác dụng mạnh như thế, còn không biết là từ cái chỗ xấu xa nào lấy tới, con mẹ nó, nếu không Tam thiếu gia anh minh thần võ, ngày hôm nay phải chết ở chỗ này rồi!

Nghĩ tới đây, Vương Tam Tiếu vừa sợ vừa tức, giơ tay lên mạnh mẽ quất vào mặt cậu ta một cái: "Thằng nhóc XXX không được dạy dỗ! Lúc nào cũng tìm xui cho ông đây, cha mẹ đã không giáo dục được mày, vậy hôm nay ông nội Tam sẽ dạy kèm cho mày, cho mày học được cái gì gọi là đạo đức pháp luật kỷ luật!"

Qua hơn nửa canh giờ, Yarina lo lắng Vương Tam Tiếu sẽ bị hại, len lén chuồn tới, mở một cái khe cửa đi vào trong nhìn, kết quả là thấy Vương Tam Tiếu đang lau mồ hôi, nóng tới mức phải đem áo sơmi cởi ra, hắn đi một đôi giày da đầu to, ống quần dắt vào trong giày, nhìn có vẻ chân dài mông cong, vô cùng mạnh mẽ, bộ dáng đánh vương bát phải gọi là khí thế ngất trời, kêu thảm thiết liên tục.

Ngụy Tông nhận được điện thoại, là lúc vừa xong hội nghị, vừa đi ra phòng họp một bên từ trong tay trợ lý tiếp nhận điện thoại di động, ngón tay không để ý vẽ vòng một cái, bước chân đột nhiên dừng lại.

Tiểu trợ lý kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời sợ hãi tới ngũ quan đều nhanh từ trên mặt bay ra ngoài: vị boss nghiêm túc trên mặt lại hiện ra một loại biểu tình vô cùng kỳ quái, giống như... giống đang nói "XX của anh thật bướng bỉnh" !

Thế nhưng, XX ở đây là ai?

Tiểu trợ lý còn đang lướt gió ting mây mà nghĩ lung tung, Ngụy Tông cũng đã đi nhanh ra phía trước, tùy tiện ném điện thoại di động vào trong lòng tiểu trợ lý, thản nhiên nói: "Chuẩn bị xe, đi tới câu lạc bộ Kathleen."

"... nơi nào?"

Ngụy Tông liếc cô ta một cái: "Câu lạc bộ Kathleen."

Tiểu trợ lý khóe miệng co quắp: boss, ban ngày, ngài đi chỗ đó để làm chi, cho dù là ngài đơn côi khó nhịn muốn đi tìm một chút hài hòa cho sinh mệnh của mình, nhưng vì cái gì còn muốn mang tôi đi? Không chê người ta là bóng đèn sao?

Ngụy Tông không công phu phỏng đoán cô trợ lý đang tơ tưởng vớ vẩn cái gì, toàn bộ tinh lực lúc này của anh dùng để tưởng tượng về biểu tình của Vương Tam Tiếu, nghĩ thầm có cần phải tới chầm chậm chút không, để em ấy đấm Ngụy Quang Diệu vài cái nữa chơi cho vui một lúc đã?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ