Chương 11: Toi công bận rộn một hồi
Chương 11: Toi công bận rộn một hồi
Ngọc Sư Sư | Phù
Trở lại khách sạn, Vương Tam Tiếu vừa ăn hạt rẻ cười Hùng Nhị bóc cho, vừa lật xem điện thoại di động, phát hiện mình thật là vô cùng có tiềm chất làm tay săn ảnh, cứ như vậy tiện tay chụp một cái, lại vô cùng rõ ràng, ngay cả khuôn mặt đứa bé dưới thân Ngụy Quang Diệu cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hùng Đại cầm điện thoại di động đi tới: "Tam thiếu, lần trước về Mục Tập Tập mà anh muốn tụi em điều tra..."
"Ừ?"
"Số điện thoại di động quả thực thuộc về Mục Tập Tập, số giấy căn cước là 320xxxxxxxxxxxx, học sinh trung học năm bốn Bắc Kinh, " Hùng Đại nói năng nghiêm túc trên mặt xuất hiện tia hổ thẹn, "Không còn gì khác."
Vương Tam Tiếu hiểu rõ gật đầu: "Theo tôi dự đoán không sai biệt lắm, tiểu tử này dấu đầu lộ đuôi, không giàu cũng sang, không dễ điều tra như vậy."
"Em sẽ phái thêm nhiều người..."
"Uổng phí sức lực, " Vương Tam Tiếu giơ tay lên ngừng cậu ta, "Nơi này không phải Nam Kinh, dưới chân thiên tử, cả thành quyền quý, động tác lớn sẽ trêu chọc thị phi."
Hùng Đại gật đầu.
Vương Tam Tiếu nói rõ với người khác, chính mình lại không vui, ngón tay vô ý thức vẽ lên màn hình điện thoại di động, một lát, buông tay đưa điện thoại di động ném lên trên bàn một cái: "Fuck cả nhà nó, thật nghẹn chết."
"Đúng vậy!" Hùng Nhị bóc ra một đống hạt rẻ cười để ra trước mặt hắn, lòng đầy căm phẫn nói, "Còn có cái tên Ngụy Quang Diệu kia, cái tên hề đó, cũng dám nửa đêm cản xe của chúng ta, nếu là nó dám đi Nam Kinh, em đã ở sân bay giết chết nó!"
Một câu nói hung ác, đem Vương Tam Tiếu chọc cười, một lần nữa nắm điện thoại di động, nhìn ảnh chụp bất nhã phía trến, suy nghĩ: "Nếu không... lừa cậu ta một khoản?"
Hùng Nhị lập tức phấn khởi: "Được được được!"
"Coi như xong, " Vương Tam Tiếu rút lại kế sách, "Tên này dù sao cũng là cháu ngoại trai của tên kia, gặp phải mâu thuẫn, nói không chừng còn tưởng rằng là tôi còn đang ghen tị mà làm bộ làm tịch."
Hắn nói tên này tên kia, Hùng Nhị không nghe hiểu, thế nhưng Tam thiếu vĩnh viễn đều là đúng, quyết định của Tam thiếu là không thể nghi ngờ, lời nói của Tam thiếu chính là hướng đi của hắn... Vì vậy, trịnh trọng nói: "Đúng, làm bộ làm tịch ghen tị!"
"..." Vương Tam Tiếu trừng mắt nhìn về phía cậu ta, một lát, một cái tát quất vào trên đầu gấu chó này, "Ghen cái thằng cha cậu! ! !"
Ngành đồ cổ là một nghề làm một lần ăn ba năm, lái buôn cũng không ngoại lệ, cũng là một loại làm ăn, nhổ lông con nhạn [1] mà tiền thuê cũng không phải con số nhỏ.
[1] là người trung gian kiếm lời , chiếm được tiện nghi.
Tuy rằng Vương Tam Tiếu không phải một thần giữ của, lại vẫn là người quỳ dưới chân tiền bạc, ngày thứ hai đã mang quà cáp tới nhà giáo sư Hàn.
Hai người thật nhiều năm quen biết đã lâu, giáo sư Hàn vừa mở cửa thấy khuôn mặt cười híp mắt của hắn, phía sau cổ gió lạnh thổi qua, cảnh giác hỏi: "Cậu lại coi trọng cái gì trong nhà tôi?"
"Không phải tôi coi trọng, là ông chủ của tôi coi trọng, " Vương Tam Tiếu cởi mở cười to, đem lễ vật ném tới trên sàn nhà, giang hai cánh tay đi lên, ôm giáo sư Hàn, cố sức ôm một chút, cầm lấy khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của giáo sư Hàn, nhiệt tình nói, "Có phải rất vui hay không?"
Giáo sư Hàn bị hắn ôm đi mất nửa cái mạng, nhưng hắn và nhà họ Vương qua lại mật thiết, biết giãy dụa cũng là vô dụng, mặc kệ thằng nhãi này cầm mặt mình, hơi thở mong manh nói: "Tôi hài lòng cái rắm!"
"Xem cái ông già này, càng già càng hàm súc, " Vương Tam Tiếu buông ông ra, đi thẳng đến phòng giáo sư Hàn, "Lần trước cái đồ trang sực ngũ phúc phủng thọ kia mà ông khoe tôi, tôi bán đi được rồi... Ý, vật trang trí kia đâu?"
Giáo sư Hàn kéo thân thể già nua hồng hộc chạy theo, vô cùng chán nản nói: " Không còn!"
Vương Tam Tiếu sửng sốt, ngược lại giơ chân kêu to: "Mẹ nó ông bán rồi? Ông không phải nói nó là bảo bối mà ông yêu đến tận tâm can sao? Nói như thế nào bán là bán? Lão Hàn, ông thật không phúc hậu! Tôi thực sự nhìn lầm ông, cứ nghĩ ông là một nhà sưu tầm thanh liêm đạo đức tốt, không nghĩ tới ông thế mà như vậy..."
Liên miên không dứt khiển trách tràn vào trong tai, ông lão tức giận: "Tôi yêu đến tâm can mà cậu vẫn còn muốn động đến nó? ? ?"
"Tôi và ông giống nhau sao?" Vương Tam Tiếu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tôi chính là một người tục tằn yêu tiền bạc, ông cũng vậy sao?"
"Tôi..." Ông cụ thiếu chút nữa tức giận đến xuất huyết não, thế nhưng ông là người đọc sách cả một đời vùi đầu với đống giấy lộn, thực sự không biết nên cãi nhau với mấy tên tục tằn này thế nào, phiền muộn một lát, rút lui ngồi về phía ghế bành, thở dài, "Cậu kêu la cùng không tác dụng, không có chính là không có."
Vương Tam Tiếu phiền muộn: "Bán cho người nào."
"Bị công ty bán đấu giá Chiêu Đức lấy đi rồi, " hàn giáo thụ nói, "Ngay đêm qua."
"! ! !" Vương Tam Tiếu lấy làm kinh hãi, "Lúc nào?"
"Tối hôm qua, " giáo sư Hàn thấy biểu tình khiếp sợ trên mặt hắn, trong nháy mắt tâm tình khoái trá, vui vẻ nói, "Cậu chậm rồi, thực sự là tiếc nuối a ha ha ha..."
Vương Tam Tiếu hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ ông lão này cũng không có giá trị lợi dụng, nếu không một đấm cất bước ông đi! Không, trước khi tiễn đi phải hỏi được chút tin tức hữu dụng đã, hắn nghiến răng: "Tâm can bảo bối ông thích, sao lại bỏ được đưa đi đấu giá?"
"Có bảo bối đến mấy cũng sao bằng được thứ này?" Ông lão nâng tay phải lên, ngón cái và ngón giữa chà xát.
Vương Tam Tiếu nhìn hắn vẻ mặt tươi cười không hiểu hết lòng của ông lão, tức giẩn: "Được ông lão này, tôi còn tưởng ông đạo đức thế nào, muốn tiền sao lại đưa đi đấu giá, lẽ nào tôi không giúp ông bán được giá tốt hả? Ông không tin tôi!"
Ông lão nâng lên khuôn mặt với biểu tình "cái đồ tiểu yêu tinh thích gây sự này": "Làm sao tôi biết ngày hôm nay cậu đến?Công ty bán đấu giá người ta tự mình tới cửa, bảo chứng sẽ bán một giá thật tốt, tôi còn muốn gì nữa?"
"... Tục tằng!" Vương Tam Tiếu ấm ức, trong lòng biết chuyến đi này là về tay không, hắn hung thần ác sát ngồi ở ghế thái sư ở nhà giáo sư Hàn, khiển trách ông lão một cách rất tàn ác.
Cuối cùng, ông lão dở khóc dở cười: "Cậu đó cậu, từ trước đến nay luôn thuận buồm xuôi gió, cũng nên làm cho cậu giảm bớt nhuệ khí đi, trên đời này chỗ tiện nghi đâu phải đều để cậu chiếm? Thôi đi, đừng giận nữa, tôi đang hầm canh gà, uống một chút không?"
"Uống cái gì canh gà?" Vương Tam Tiếu đứng lên, đi ra ngoài, buồn bực nói, "Tới một chén gà hầm nhân sâm còn được, tôi đi, ngài uống cho thật nhiều vào, uống xong đừng quên vận động, lớn tuổi như vậy, lỡ mà ngày nào đó két két một cái, thì cũng chẳng có canh gà gì mà uống đâu."
Ông lão đưa hắn ra cửa, dậm chân, giọng căm hận nói: "Cái thằng nhóc con này!"
Đi ra nhà của giáo sư Hàn, Vương Tam Tiếu đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu, phiền muộn nhìn về bầu trời phương bắc cao xa, gió rét thấu xương quất ở trên mặt, đau giống như bị dao nhỏ xẹt qua, Đại Hùng lái xe chậm rãi đi tới, cửa xe mở ra.
Vương Tam Tiếu đờ đẫn lên xe, đảo hai cặp mắt cá chết gương mặt như chết không nhắm mắt.
Hùng Nhị mua một túi chuối tiêu lớn, lột một cây đưa đến bên miệng hắn, Vương Tam Tiếu há mồm cắn, cũng không nhai nuốt, cứ như vậy ngậm trong miệng, Hùng Nhị lặng lẽ ấn về phía trước, chuối tiêu lại chui vào trong một ít, Hùng Nhị lại nhét về phía trước, chuối tiêu lại tiến vào một ít, cứ lặp lại như vậy nhiều lần, cho đến khi cả quả chuối tiêu đều nằm trong miệng Vương Tam Tiếu.
Hắn hiện tại mất hết can đảm, Long can phượng tủy ở bên mép phỏng chừng đều không muốn ăn, càng miễn bàn tới chuối tiêu Nam Dương không dài không to cũng chẳng ngon.
Nhìn hắn cứ ngậm chuối như vậy dựa lưng vào ghế, Hùng Nhị nghĩ thú vị, lặng lẽ buông tay ra, lại bóc một quả chuối tiêu khác xoạch một cái rũ lên mặt Vương Tam Tiếu.
Hùng Nhị: "! ! !"
Vương Tam Tiếu: "..."
Bên trong xe có chỉ chốc lát yên tĩnh như chết.
Sau một lát, Vương Tam Tiếu đem chuối tiêu lấy ra, bộc phát ra một tiếng rít gào, giống như chó hoang nổi điên nhào về ghế trước.
Hùng Nhị kêu thảm lui tới trên cửa xe, cầu xin tha thứ: "Em em em... em không phải cố ý... A a a đừng giật tóc em..."
Vương Tam Tiếu như một người phụ nữ điên vừa nắm tóc cậu ta vừa rít gào: "Tao cứ giật đấy, có tin tao giật cho mày trụi lụi không hạ! Ai bảo cái tay ngu ngốc của mày, tao fuck thằng ông mày..."
Hùng Đại vẫn đang chuyên tâm lái xe đột nhiên liếc qua một cái: "Đánh nhau thì đánh nhau, không nên mắng chửi người."
Á, quên mất, hai anh em nhà này có một ông nội nhỉ.
Dù sao thì Hùng Đại luôn luôn có quy tắc sẽ lái xe, Vì vậy Hùng Nhị luôn luôn không biết quy tắc ở đâu và Vương Tam Tiếu quy tắc là cái mẹ gì vĩnh viễn ngồi ở đó đánh nhau, hai người đánh một đường từ nhà giáo sư Hàn tới khách sạn.
Từ trong xe đi xuống, Vương Tam Tiếu thần thanh khí sảng, Hùng Nhị bị lấp miệng đầy chuối tiêu, trong tay còn mang theo một cái túi lớn, ỉu xìu xuống xe theo.
Vương Tam Tiếu quay lại chỉ cái túi, cười híp mắt nói: "Ăn thật ngon, tất cả chỗ này đều là của cậu, trước cơm tối ăn sạch sẽ cho tôi, dư lại một quả tôi bỏ vào hoa cúc của cậu!"
Hai má Hùng Nhị như chuột nhỏ đang ăn phồng hết lên, khó khăn nhai nuốt, gương mặt giận mà không dám nói gì.
Vương Tam Tiếu lăn qua lăn lại Hùng Nhị, một khắc cũng không có nghỉ ngơi, lập tức liên hệ người quen trong công ty bán đấu giá Chiêu Đức, mời nhân viên công tác đã lấy được vật trang trí nam hồng từ tay giáo sư Hàn kia.
Trên bàn cơm, còn chưa kịp nói cái gì, đối phương trước đã kêu khổ thấu trời: "Tam thiếu, Tam thiếu, tôi biết vì sao cậu tìm tôi, nhưng mà thứ này đã thu vào rồi, tôi làm sao lấy ra được."
"Cậu đứng ra, nói với công ty là giáo sư Hàn không bán nữa, hoặc là, muốn ủy thác cho tôi chứ không bán đấu giá..."
"Không được, đây không phải là hồ đồ sao."
Vương Tam Tiếu thấy tiểu tử này giữ rất chặt, suy nghĩ một chút: "Chúng ta có thể làm như vậy, do công ty của các cậu làm đại lý, tôi làm đảm bảo, chúng ta hợp lực tác hợp giáo sư Hàn và người ủy thác giao dịch cho tôi, đến lúc đó tiền thuê chắc chắn sẽ không làm cho các cậu thất vọng, " hắn tiến đến bên tai người nọ, nhẹ giọng nói, "Người ủy thác tôi còn có thể cho cậu một bao đỏ thẫm."
"Không không không, " người nọ vội vã xua tay, vẻ mặt tránh không kịp, sầu mi khổ kiểm nói, "Ai, Tam thiếu, tôi nói thật với cậu đi, hiện tại phòng đấu giá không được tốt lắm, trong công ty đang chỉnh đốn tác phong và kỷ luật, không lấy được về thì sẽ ảnh hưởng thành tích, tôi làm sao dám tự mình định ra cái này cái nọ!"
Lại một chuyến tay không, Vương Tam Tiếu đưa người nọ lên xe, nụ cười trên mặt không giảm, đáy lòng lại không khỏi bắt đầu nói thầm: Khoảng thời gian này mình quá đen đủi, hết chuyện lớn lại đến chuyện nhỏ, chẳng có cái mẹ gì thuận lợi, nói, vận xui này bắt đầu từ khi nào?
Nghĩ tới đây, Vương Tam Tiếu trong lòng phút chốc trầm xuống —— là từ lễ tang Đường lão gia tử ngày đó gặp phải Ngụy Tông thì bắt đầu, cái tên sao xui xẻo này!
Nếu không phải còn sót lại một tia lý trí, Vương Tam Tiếu thật muốn lập tức vọt tới chỗ Ngụy Tông nhổ nước bọt vào anh ta một phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro