Chương 10: Hàng miễn cưỡng được chọn
Chương 10: Hàng miễn cưỡng được chọn
Ngọc Sư Sư | Phù
Ngụy Tông hứng thú đứng ở cạnh cửa sổ văn phòng bí thư, vẫn đợi tới lúc Vương Tam Tiếu xem xong hết chỉ tay cho các cô gái, mới nhấc chân rời đi, vừa đi vừa nói với Triệu Lương: "Đem Tam thiếu mời tới, khiến em ấy cô đơn thành cái dáng vẻ kia, quá mức sơ suất."
Triệu Lương gật đầu tới mời Vương Tam Tiếu.
Ngụy Tông đi vào phòng làm việc, tiếp nhận nước trà trợ lý đưa tới, đứng ở bên cửa sổ, mắt nhìn xuống mấy tòa nhà phía dưới san sát nối tiếp nhau, uống một hớp trà, hình như đôtk nhiên nhớ tới gì đó: "Nói một tiếng với bộ phận nhân sự, lúc nhận nhân viên đừng chỉ có xem cái mặt, đỡ phải nhận vào rồi lại cắt giảm."
Trợ lý bỗng dưng trong lòng rùng mình, trong đầu không khỏi hiện ra mấy cô gái lúc nãy vây quanh Vương Tam Tiếu xem chỉ tay, không dám tin tưởng lẩm bẩm nói: "Bởi vì... Bởi vì chuyện vừa nãy sao?"
Ngụy Tông xoay người, không hiểu nhìn cô, "Chuyện gì?"
"Cái đó..." Trợ lý ngập ngừng, "Các cô ấy vây bên người Tam thiếu coi chỉ tay... Cái đó... Giờ làm việc mà chơi như vậy quả thực không nên..."
Ngụy Tông bị cô nói khiến nở nụ cười: "Nghĩ gì thế, tôi làm sao có thể bởi vì một Vương Tam Tiếu mà cắt giảm biên chế? Lúc không có việc thì đừng luôn xem mấy tiểu thuyết trên mạng đó, đi ra ngoài đi."
Đã nói đến như vậy rồi, tiểu trợ lý ngượng ngùng rời khỏi phòng làm việc, thẩn thờ tới bộ phận nhân sự, oán thầm tại sao lại mang tiểu thuyết trên mạng vào đây, hơn nữa... ai nói với anh là vì Vương Tam Tiếu mà giảm biên chế...
Chờ một chút! Chẳng lẽ thật là... Cô dừng chân lại, xoay người, hoảng sợ nhìn về phía phòng tổng giám đốc, trong lòng điên cuồng trào ra hai chữ mẹ nó.
Vương Tam Tiếu lưu luyến từ biệt với các cô gái, từ khi hắn thừa kế cha đi những chuyến thế này, thì đã ít tiếp xúc cũng những cô gái xinh đẹp, bình thường giao đều với mấy ông lão bước nửa chân xuống mồ, làm gì có cô gái nào để trò chuyện chọc ghẹo chứ.
Đi vào phòng làm việc vẫn mang gương mặt chưa thỏa mãn, cho dù nhìn thấy khuôn mặt tú lơ khơ của Ngụy Tông, cũng vẫn duy trì được tâm tình khoái trá tốt đẹp, cười híp mắt nói: "Giám đốc Ngụy, tại hạ lại tới làm phiền."
Ngụy Tông nhìn hắn mặt mày đang lúc tràn đầy lẳng lơ, ấm ức nhớ lại năm đó thời gian hai ta quan hệ tốt nhất em còn chưa xem chỉ tay cho tôi, chỉ là anh từ trước đến nay hỉ nộ không hiện ra bên ngoài, trong lòng buồn bực, trong miệng nhưng vẫn khách khí nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, Tam thiếu vĩnh viễn là thượng khách mà Hằng Vận hoan nghênh nhất."
Vương Tam Tiếu bưng chén trà nhấp một ngụm, nhìn thẳng về phía bức cổ họa trên tường, lái buôn tuy rằng không trực tiếp có được đồ cổ, nhưng lòng yêu thương với đồ cổ không kém một người sưu tầm nào, hắn chậm rãi bước đi thong thả tới bên tường, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ họa, nói rằng: "Mục đích của chuyến đi mà tôi không được mời vẫn tới này, anh hẳn cũng biết, thấy được thành ý của tôi, giám đốc Ngụy còn không giàn xếp một chút?"
Ngụy Tông ánh mắt dính vào gõ má tuấn mỹ của hắn, ẩn ý nhẹ giọng nói: "Thành ý của em... ở đâu vậy?"
Vương Tam Tiếu liếc nhìn anh một cái, biểu cảm tươi cười xấu xa, quay mặt lại, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ngầm hiểu ý, hắn thấp giọng nói: "Tôi đã ở chỗ câu lạc bộ nam sĩ Vạn Hào giúp giám đốc Ngụy định ra một chuyến bảo dưỡng tuyến tiền liệt rất xa hoa rồi..."
Đại não của Ngụy Tông ầm ầm một tiếng dừng lại, anh mặt không đổi sắc nhìn Vương Tam Tiếu, muốn bóc trần sự thật từ sau cặp mắt anh đào rực rỡ đang ngõ quanh quất kia.
Không nghĩ tới người này hèn mọn lên, ngay cả khóe mắt cũng có nịnh nọt tục khí buồn nôn, hắn nghiêng đầu tiến đến trước mặt Ngụy Tông, giọng nói còn tương đối thân thiết: "Món ăn cũng đã làm rồi, ba kỹ thuật viên, mỗi người đều một thân thịt non, nữ có nam có, đặc biệt thích hợp giám đốc Ngụy..."
Ngụy Tông cứng người lại, ngực đau tê tâm liệt phế, không hề bận tâm gợn sóng nổi lên trong ánh mắt: "Tam Tiếu em..."
"Ha ha ha, " Vương Tam Tiếu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, vẻ mặt bất hảo như thực hiện được trò đùa giai, vỗ đùi cười nói, "Tôi chỉ đùa một chút thôi... Ha ha ha..."
"..." Ngụy Tông tỉnh bơ nhìn hắn tùy ý cười to, nghĩ thầm vài ngày không gặp, người này sao lại thành cái dạng có bệnh thần kinh như thế này? Còn bảo dưỡng tuyến tiền liệt... Tuyến tiền liệt của em ấy đều bị chà xát cho phát hỏa!
Vương Tam Tiếu cười đến không kịp đề phòng, dừng cũng dứt khoát, hắn cười xong, vui sướng, hài lòng, quay người lại, ngồi ở trên ghế sa lon, lấy ra một cái ipad: "Giám đốc Ngụy hỏi thành ý của tôi ở đâu, thành ý này thế nào?"
Hắn đem ipad lộn lại, Ngụy Tông cúi người, thấy trên màn ảnh là một chuỗi phật châu san hô đỏ nam hông, không khỏi khen: "Thật xinh đẹp."
"Mã não thuộc thất bảo của phật giáo, " Vương Tam Tiếu chỉ vào hình ảnh giảng giải, "Xâu này là tinh phẩm thời Hán, nhìn hoa văn văn hóa hình bán nguyệt, không có lịch sử năm này qua năm khác không nuôi ra được bao tương như nó [1], phật châu này tròn tròn bóng bóng, cho dù kinh lịch ngàn năm, nhan sắc từ trong tới ngoài đều vô cùng trong suốt."
[1] Thuật ngữ chuyên nghiệp của ngành đồ cổ, bề mặt bên ngoài của văn vật bị ô xy hóa thành từng tầng. "Bao tương" kỳ thực chính là "sáng bóng", những văn vật cổ đã để lâu năm hình thành một tầng sáng bóng tự nhiên.
Ngụy Tông lại không hài lòng lắm: "Phật châu... còn thứ khác sao?"
Vương Tam Tiếu mở một hình ảnh khác, là một pho tượng trang trí nam hồng trắng đỏ vô cùng đẹp mắt, bảo quang hiện ra, đỏ tươi ướt át, hắn đem ảnh chụp phóng đại, "Thứ này tạo hình xinh đẹp, đậm rực rỡ thuần khiết, đỏ trắng tách biệt, phù điêu cỏ linh chi, phượng hoàng, con dơi, bảo bình, ngụ ý giang sơn thái bình, do cả khối mã não đều là điêu khắc thành, ôn nhuận mềm mại, ánh sáng nội liễm, quả thực có thể nói là khí độ huyền diệu."
Ngụy Tông mặt không biến sắc nhìn hắn miệng lưỡi tung bay, thỉnh thoảng gật đầu một cái phụ họa hai tiếng, lại không ra vẻ, chỉ là nhàn nhạt tán thưởng: "Quả nhiên rất đáng giá cất giữ."
Vương Tam Tiếu đã sớm biết tên này là một con chim ưng không gặp thỏ thì không xòe cánh, quả nhiên không mắc câu, cũng không giận, cười nói: "Bây giờ ở thị trường Nam Hồng anh cũng biết, từ thời Thanh cũng đã không còn mỏ, đồng thời sản lượng cực thấp, lẻ tẻ lại lại, truyền xuống phần nhiều là vật trang sức, các đồ vậy nhỏ, có thể có đồ trang trí lớn như vậy, cũng không dễ dàng."
"Chất liệu tốt, chạm trổ cũng tốt, " Ngụy Tông ngón tay vô ý thức gõ mặt bàn, suy tư nói, "Ngụ ý càng rất tốt, giang sơn thái bình... dùng để chúc thọ cũng miễn cưỡng có thể được..."
Vương Tam Tiếu mở ra một bức ảnh chụp khác: "Vật trang trí Ngũ Phúc Phủng Thọ, tuy là vật liệu mới ở Lương Sơn, nhưng anh xem nhan sắc này, đỏ tươi như gấm, ôn nhuận nhẵn nhụi."
Mã não đỏ au mềm mại như dương chi, mặt trên điêu khắc năm con dơi vây bắt một trái đào mừng thọ rất tinh tế, chạm trổ tinh tế tới mức móng vuốt dơi cũng không thể phân được, Ngụy Tông không khỏi bị kinh diễm một chút: "Đồ trang trí này rất được."
"Chất liệu ở Lương Sơn nhan sắc phong phú, nhưng đậm rực rỡ tới trình độ này, lại đúng là hiếm thấy, " Vương Tam Tiếu thấy anh hình như có hứng thú, liền tiến thêm một bước nói tỉ mỉ, "Vật trang trí này thuộc về giáo sư Hàn quản lý học viện chuyên tu mà lần trước tôi nói cho anh ấy, mấy năm trước lần đầu tiên khởi công đào Nam Hông đào được nguyên thạch, vốn tưởng rằng thường thường không có gì lạ, mua được chỉ do chơi mà thôi, không nghĩ tới sau khi mở ra bên trong một mảnh ửng đỏ, đẹp như gấm vóc, giáo sư Hàn dùng số tiền lớn lớn mời đại sư điêu khắc Cố Vĩnh Tuấn tiên sinh cuối cùng mấy tháng mới hoàn thành."
Ngụy Tông có chút kinh ngạc nói: "Mới nghe nói lần đầu tiên, khởi công đào Nam Hồng là một chuyện tiếu lâm, không nghĩ tới còn có thể có thu hoạch bất ngờ như vậy."
"Cược đá mà, một đường sinh một đường tử, rất kích thích, " Vương Tam Tiếu nói, "Khu đào Nam Hồng hôm nay đã mai danh ẩn tích, giám đốc Ngụy nếu có hứng thú, có thể suy nghĩ tới Miến Điện thử khu đào Phỉ Thúy cảm thụ thử xem, nói không chừng một lần liền thành đế vương rồi."
Ngụy Tông cười lắc đầu: "Thần tiên đều khó dứt bỏ một miếng ngọc, huống chi là tôi một người phàm tục? Nhưng mà, nếu như em có thể cùng đi mở rộng tầm mắt cho tôi, nói không chừng cũng có thể cược một phát."
Vương Tam Tiếu trong lòng bốc lên một cảm giác vi diệu, hắn tựa như thở ơ đảo qua khuôn mặt Ngụy Tông, lại từ trong đôi mắt tĩnh lặng lạnh lẽo nhìn ra được chút tình xưa nghĩa cũ, hơi cười, thản nhiên nói: "Tôi thực ra rất muốn kiếm chút tiền thuê đó, chỉ dốt đặc cán mai không biết gì về đổ trạch, bất quá tôi có mấy người bạn, đều là cao thủ đổ trạch."
Ngụy Tông lắc lắc tay: "Quên đi, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, tôi là một người làm ăn, không có phóng khoáng tới mức đi đổ thạch, vạn nhất mất đến táng gia bại sản, trong công ty mấy trăm công nhân phải đi uống gió Tây Bắc hết, " ánh mắt của anh dời về phía ngón tay thon dài đang nắm ipad của Vương Tam Tiếu, nhìn mấy giây, khách khí hỏi, "Mấy món này đều là tinh phẩm cả, chỉ là tôi muốn phải có thành kiến một chút."
"..." Vương Tam Tiếu nội tâm điên cuồng chửi rủa: Thằng cha mi, cha con các người đều là một mặt hàng, chỉ muốn cất với chẳng giữ! Nụ cười trên mặt hắn thu lại, ngực đã bắt đầu tính toán nên làm thế nào cho tên này sống không thoải mái báo thù một chút.
"Nhưng mà..." Ngụy Tông lại nói, "Đồ trang trí Ngủ Phúc Phủng Thọ kia cũng có thể miễn cưỡng hợp tình hình chút."
"Giám đốc Ngụy để mắt là tốt rồi, " Vương Tam Tiếu lập tức thu hồi ipad, nghĩ thầm cuối cùng cũng tên này cũng thức thời chút, cứ làm bộ làm tịch với ông đây, tin hay không ông đây lắp bom cho nổ ô tô mi!
Ngụy Tông từ phía sau bàn làm việc lấy ra một hộp nhỏ: "Lần trước em nói Cam Lộ núi Mông ở chỗ này không tệ, vừa lúc bên trong còn một chút, em cầm mà uống thanh thanh yết hầu."
"! ! !" Vương Tam Tiếu ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn anh, không khỏi bật ra một câu nói rất gần gũi: "Cái mẹ gì cơ, anh mà cũng tặng tôi trà?"
Ngụy Tông: "..."
"Khụ, khụ khụ, có chút thất lễ, " Vương Tam Tiếu cười gượng hai tiếng, nhận lấy hộp nhỏ mở mắt nhìn, là một cân trà Cam Lộ núi mông truyền thông, nói đùa, "Trà của nhà anh cũng được đó."
"Gia phụ thích uống trà, ở Nhã An Mông có xây một sơn trang trà, " Ngụy Tông giải thích, "Chờ sang năm đầu xuân, sẽ có trà mới tươi."
"Ai... được... được."
Vương Tam Tiếu đờ đẫn mang theo lá trà đi ra công ty, đột nhiên đoán không ra tên này có ý gì, lẽ nào anh ta vẫn thích mình?
Dừng cửa công ty, quay đầu, hướng về phía chiếc kính cửa xe Porche bên cạnh quan sát mặt mình, nghĩ thầm Tam thiếu gia đẹp trai thế này, Ngụy Tông thích cũng rất bình thường, thế nhưng... trong đầu hiện ra ánh mắt không gợn sóng của đối phương, ý niện trong lòng biến mất —— ánh mắt của Ngụy Tông khách khí lại xa cách, cũng không phải ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Cửa kính xe Porche chậm rãi kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của xui xẻo tận trời của Ngụy Quang Diệu, cậu ta giận không kềm được trừng mắt Vương Tam Tiếu, thét lên: "Mày muốn làm gì? ? ?"
"! ! !" Vương Tam Tiếu hít một hơi lạnh, đánh chết hắn đều không nghĩ ra như vậy cũng có thể gặp phải Ngụy Quang Diệu, khóe mắt hắn nhướn một cái, thờ ơ liếc qua thân ảnh nhỏ bé ngồi cạnh cậu ta, không khỏi chậc một tiếng, "Ngụy công tử thực sự là... long tinh hổ mãnh, bội phục!"
Ngụy Quang Diệu sắc mặt tối sầm: "Cút! ! !"
"..." Vương Tam Tiếu đột nhiên di động, rút điện thoại ra nhanh như chảo chớp, hướng về phía trong xe rắc rắc một cái, sau đó chạy đi bỏ chạy.
Phía sau truyền đến tiếng rít gào giận dữ của Ngụy Quang Diệu: "Con mẹ nó mày cút về đây cho tao! ! !"
Nhưng mà Vương Tam Tiếu đã cút rất xa, hắn mặc kệ trong điện thoại di động có chụp tới cái gì hay không, dù sao thì một chiêu giả dối này cũng khiến cho đôi uyên ương kia chịu đủ, vui vẻ chạy đi, nghĩ thầm rốt cuộc thì thanh niên năng lực sống bừng bừng, với tần suất như vậy... cậu ta đơn giản chính là một miếng bọt biển di động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro