Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lơ đãng gặp lại

Chương 1: Lơ đãng gặp lại

Ngọc Sư Sư | Phù Vân Phong

Ngựa xe như nước qua lại như thoi đưa trên xa lộ cao tốc kinh đô, một chiếc Bentley màu đen vụt qua nhanh như điện chớp, bên trong xe, một lão mập mạp vẻ mặt hung dữ hai chân vắt tréo ngồi phía sau, cầm một con dao bạc nhỏ bổ điếu xì gà, rung đùi đắc ý với thanh niên trước mặt nói: "Người Bắc Kinh thích gọi là người chơi đồ cổ, cái gì gọi là người chơi, người chơi chính là có nhãn lực, có học thức, có trình độ! Hiện nay thời đại này, luôn luôn có những kẻ, trong bụng một xíu học vấn cũng không có, cũng dám tới phòng đấu giá vung tiền như rác tranh cường đấu phú [1], nên táng gia bại sản, được kêu là người chơi? Vậy gọi là giả bộ ! Còn người chơi đồ cổ, chơi cái quả trứng ấy mà chơi!"

[1] Tranh cường đấu phú: tranh nhau khoe ra độ giàu, độ mạnh của mình

Người thanh niên bên cạnh mắt cười môi mỏng, đôi mắt sáng khẽ liếc, trời sinh một bộ đa tình phong lưu, hắn cười hì hì nhìn mập mạp ba hoa, còn đúng lúc mà phụ họa nói: "Vậy ba nói một chút thế nào mới là người chơi?"

"Đồ cổ đồ cổ, không cổ không chơi, " Mập mạp vươn đôi tay sống trong an nhàn sung sướng, ngắm nghĩa bốn chiếc nhẫn bảo thạch trên năm ngón tay, ba phần đắc ý bảy phần xót xa mà nói, "Tài mạo song toàn như cha con này, nhân vật phong lưu trí dũng vô song, mới được xưng là người chơi chân chính."

Thanh niên đè cánh tay mập mạp xuống, thở dài: "Đều là người nhà, ba mau nói sự thực đi."

"Nè, thế nào là không thật?" Vương Bát Hiền cười đến vẻ mặt đầy tình thương của cha, ông xoa bóp quai hàm cậu thanh niên, "Vương Tam Tiếu, tật xấu dám khinh thường cha của con đến khi nào mới chịu sửa?"

Vương Tam Tiếu vuốt ve tay ông: "Trước tiên đem tật xấu khoe mẽ khắp nơi của cha sửa lại đi đã."

"Nghịch tử!" Vương Bát Hiền chỉ vào mũi hắn cười mắng, "Tại sao gọi là khoe mẽ, cha của con tự dốc sức dạy cho con thế nào gọi là quan kim giám cổ [2] , cái gì gọi là thông hiểu xưa nay, cái gì gọi là người chơi, lai, hãy nói một chút về vị mà chúng ta hôm nay phải lặn lội xa xôi đi viếng, biết là nhân vật như thế nào không?"

[2] Ý là quan sát hiện tại và noi gương theo thời xưa

Vương Tam Tiếu nhìn hạt sương trăng nõn ngoài của sổ xe, thản nhiên nói: "Người chơi đồ cổ Đường lão tiền bối, đức cao vọng trọng, thọ tám mươi sáu tuổi, coi như là tang vui."

"Vui cái rắm, ông ta thọ, nhưng thằng con trai lão mới hai mươi tuổi, " Vương Bát Hiền chậm rì rì châm một cây xì gà Cu Ba, hút một ngụm, phun ra một cái vòng khói, "Hôm nay ông cụ bước sang bên kia, để lại một thằng con tiểu vương bát đến cái rắm cũng không biết và một phòng đồ cổ, về sau nên làm thế nào, còn cần ta dạy hay không?"

Vương Tam Tiếu xuy một tiếng, nhẹ giọng cười nói: "Lão đầu, Đường lão thi cốt chưa lạnh, ba đã vội vã phân chia của người sa cơ thất thế, thật không phúc hậu."

"Con biết cái gì, Đường lão gia tử suốt đời quang minh lỗi lạc, ủng hộ đảng yêu đất nước, nghênh đồ cổ bị thất lạc từ nước ngoài về lớn nhỏ tổng cộng ba mươi sáu món, tất cả đều hiến tặng cho bảo tàng, là người sưu tầm số một, " Vương Bát Hiền dùng lan hoa chỉ [3] nắm xì gà, ở trước khói mờ nhạt nheo mắt lại, "Đáng tiếc con trai duy nhất là một kẻ hư hỏng tâm địa rắn rết, ông cụ sáu mươi sáu tuổi mới có một thằng con trai, cưng chiều đến không biết trời cao đất rộng, lúc ông cụ còn sống đã dám mang đồ cổ đi ra bán, càng chưa nói hôm nay đã chết, ta nếu như không ra tay, mấy kẻ hổ báo sài lang hành nghề đồ cổ chẳng đè thằng súc sinh ấy ra gặm cho khúc xương chẳng còn."

[3] tay xếp thành hình hoa lan

Vương Tam Tiếu gật đầu: "Con hiểu rồi."

Xe nhanh như điện chớp lái vào thành Bắc Kinh, xuyên qua kinh đô lớn ngựa xe như nước, thân xe lưu loát xuyên qua khắp vùng đất giữa các con xe anh tài cũng coi như là không tệ, một giờ sau, xe dừng ở nhà tang lễ Xương Bình.

Vương Bát Hiền cắn xì gà đẩy cửa xuống xe, ngẩng đầu, nheo mắt lại ngắm cửa lớn nhà tang lễ đại, đầy bụng cảm khái sụt sịt hai tiếng, cởi ra áo gió nhấc chân đi đến.

Hai người đi vào phòng truy điệu, ông cụ Đường ở ngành đồ cổ là lão tiền bối đức cao vọng trọng, người đến đây phúng viếng nói cả một hàng dài.

Vương Bát Hiền cầm trong tay một bó hoa cúc trắng, chỉ vào thiếu niên mặc đồ trắng quỳ gối ở hàng đầu gia quyến, khinh thường nói nhỏ: "Thấy không, con nghé tiểu vương bát [4] lớn lên còn rất tuấn tú."

[4] câu mắng chửi người của người vùng đông bắc

"Ba, ngay cả Đường lão đã đi cũng bị ba mắng vào."

"Thế nào, ta không được chửi?" Vương Bát Hiền đảo hai con mắt ti hí, vô cùng càn rỡ nói, "Ông ta khi còn sống ta còn chỉ vào mũi mà mắng, hiện tại đã chết, ta chỉ mắng một câu còn nghé tiểu vương bát còn không được?"

Vương Tam Tiếu nhìn lão nhân trên di ảnh mặt mũi hiền lành: "Chỉ là người chết nên được tôn trọng."

"Ta quá tôn trọng ông ta, " Vương Bát Hiền chỉ vào đống tiền giấy trong chậu than trước mặt gia quyến, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ta đốt cho ông ta vài trăm triệu tiền giấy của ngân hàng thiên địa, cho ông ta mặc sức mà tiêu, thuận tiện dùng báo mộng cho con của ông ta, sớm chút trả lại ta hơn ba trăm vạn tiền thuê."

Vương Tam Tiếu cuối cùng cũng nghe hiểu, trách không được cha béo nhà mình cả đoạn đường đi cứ nhăn nhăn nhó nhó, nói nửa ngày, hóa ra là ông cụ Đường lão thiếu tiền không trả, hôm nay mặc kệ cưỡi hạc về trời, cha béo còn phải tới phúng viếng, quả nhiên là một chuyện vô cùng buồn bực.

"Phỏng chừng không chỉ thiếu tiền của một mình cha, " Vương Tam Tiếu chỉ vào vài người trong hàng phúng viếng, thấp giọng nói, "Thấy sắc mặt của mấy người kia, cả đám đều như ăn phải ruồi, phỏng chừng cũng đang buồn bực nè."

Vương Bát Hiền liếc sang, khẽ mỉm cười một cái, "Con trai, đôi mặt nhỏ của con hôm nay cũng tốt đấy chứ, " ông chỉ chỉ vào một khuôn mặt xa lạ, "Cái tên răng hô kia sắc mặt thật thúi, biết là ai sao? Đại gian thương tiếng tăm lừng lẫy Phan gia viên, đặc biệt không sai. . . Người thứ ba phía sau hắn ta, cái kẻ mặt người dạ thú đeo mắt kính kia, trong bụng một tí kiến thức cũng không có còn thích vờ làm chuyên gia. . . Ai yêu, Đường lão mặt mũi không nhỏ, ngay cả Ngụy gia đều tới. . ."

"Ngụy gia nào?" Vương Tam Tiếu ngẩn ra, đưa mắt nhìn theo ngón tay của ông, thình lình chạm phải một con ngươi sâu hun hút, phút chốc ngây ngẩn cả người.

Trong phút chốc, mấy nghìn ngày đêm cuồn cuộn hồng trần lướt qua trước mắt, gió bụi mù mịt che khuất bầu trời, trong khoảnh khắc khiến mắt hắn đau đớn hai lỗ tai muốn nổ tung, những mãnh nhỏ ký ức như thủy triều tràn vào hỗn loạn trong óc.

"Còn có thể là Ngụy gia nào? Trong ngành đồ cổ làm gì có người nào có thân phận chiến công hiểm hạch như ông cụ Ngụy?" Vương Bát Hiền kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Vương Tam Tiếu nói, "Con trai, vừa mới khen con tinh mắt xong, trong nháy mắt biến thành ngốc thế."

Vương Tam Tiếu phút chốc phục hồi tinh thần, che giấu cọ cọ mũi, nhìn về phía cha béo nhà mình, trả lời lại một cách mỉa mai: "Con chỉ là cho cha cơ hội khoe khoang mà thôi."

Dứt lời, ánh mắt tùy ý liếc về bên cạnh, chỉ thấy người nọ hình như cũng không nghĩ tới gặp lại trong này, trong con ngươi có chút kinh ngạc lóe lên, thoáng qua thì bình tĩnh lại, anh lạnh nhạt đối diện Vương Tam Tiếu, mỉm cười, khách khí mà lại xa cách.

Lâu năm gặp lại cũng chỉ nhận được cái gật đầu, Vương Tam Tiếu cũng hơi gật đầu, hờ hững quay đầu, theo đội ngũ đi tới trước bàn thờ, cúi đầu mặc niệm theo Vương Bát Hiền , sau đó đem bó hoa cúc cắm vào trên lư hương.

. . . Mẹ!

Vương Bát Hiền quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ.

"Xin. . . xin lỗi, " Vương Tam Tiếu rất xấu hổ, vội vàng xin lỗi với gia quyến, rút bó hoa cúc ra, nhận lấy bó hương nắm trong tay truy điệu lần nữa.

Từ phòng truy điệu đi ra, Vương Bát Hiền vây xung quanh con trai đi hai vòng, chỉ vào mũi hắn cười nhạo: "Nói con như thế nào? Thời khắc mấu chốt thì rớt vòng? Bó hoa cúc mà cắm trên lư hương, hì, Tam thiếu gia có sáng ý!"

"Được rồi, đừng nói nữa, " Vương Tam Tiếu thẹn quá thành giận, nghĩ thầm con chỉ ngu ngốc nhất thời, nhưng lại bị cha đợi được cơ hội đúng không?

"Vì sao không nói ya, " Vương Bát Hiền vui vẻ đem con trai mang ra làm trò cười, thật giống như con trai chỉ phạm một sai lầm nhỏ có thể làm ông vui cả nửa năm, "Ai yo ta thật hối hận vì sao lúc naỹ không chụp lại một tấm làm kỷ niệm, loại chuyện này bình thường thật hiếm gặp được."

Vương Tam Tiếu quả thực muốn vì đại nghĩa diệt thân, giọng căm hận: "Thật thiếu đạo đức, trong lễ tang của người ta lại đi chụp ảnh. . ."

Âm thanh hơi ngừng, hắn nhìn về bóng lưng cao ngất phía trước, bước chân không khỏi dừng một chút.

"Yo, Ngụy tổng, " Vương Bát Hiền cao giọng kêu lên, cười đi lên, hé ra đầy mặt giả bộ tương cười đến mức sắp biến thành thật.

Ngụy Tông xoay người lại, đường nhìn lạnh nhạt xẹt qua gương mặt Vương Tam Tiếu, nhìn về phía Vương Bát Hiền, vươn tay ra, khiêm tốn cười nói: "Bát thiên tuế, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?"

"Khỏe vô cùng, " Vương Bát Hiền cầm tay anh, liên tiếp mà thăm hỏi ân cần: Ngụy tổng thân thể khỏe không? Ông cụ nhà thân thể khỏe không? Bà cụ nhà thân thể khỏe không? Anh đại thân thể khỏe không? Anh hai thân thể khỏe không? Anh ba thân thể khỏe không? Anh. . . các anh em cô dì chú bác cháu chắt thân thể khỏe cả chứ?

Vương Tam Tiếu nhịn không được có chút buồn cười, nghĩ thầm cha béo nhà mình thật xấu, nịnh nọt hơi quá thật giống như là châm chọc vậy, người nào không biết ông cụ Ngụy so với Đường lão còn ghê gớm hơn, dưới gối tổng cộng bảy nam năm nữ, còn xuất phát từ sáu bà mẹ khác nhau, cậu út Ngụy Tông xuân xanh mới hai mươi tám tuổi, cháu trai của anh cả còn có thể có scandal với minh tinh rồi.

Nhưng mà Ngụy Tông vẫn rất hờ hững, vẻ mặt không thay đổi nhìn Vương Bát Hiền miệng nhanh như hỏa tốc, còn thanh thản nói đùa: "Nhờ hồng phúc của Bát thiên tuế, Ngụy gia tất cả đều mạnh khỏe."

" Thật đúng là may mắn của ngành đồ cổ!" Vương Bát Hiền cao giọng nịnh nọt, "Hôm nay thấy Ngụy tổng phong trần tuấn dật như vậy, liền nhớ đến năm xưa oai hùng của ông cụ nhà, vừa nhắm mắt, phảng phất còn có thể thấy. . ."

Khen người ta quá mức trực tiếp khiến người nghe đau hết cả răng, Vương Tam Tiếu liếc mắt nhìn đồng hồ, đánh gãy ông: "Máy bay đến Tây An còn có vài giờ, đêm nay không ăn canh thịt dê bánh bao?"

"Đi đi đi!" Vương Bát Hiền lập tức dừng lại, chắp tay với Ngụy Tông, "Vậy xin phép từ biệt."

Ngụy Tông hòa khí cười cười: "Gia phụ gần đây rất thích tranh thơ của Long Miên cư sĩ, mong muốn Bát thiên tuế lúc nào gặp mặt, có thể giúp Ngụy tôi một chút. . ."

"Không thành vấn đề!" Nhớ tới vị của canh thịt dê bánh bao chính tông, Vương Bát Hiền bị dỗ dành chui lên xe.

Ngụy Tông xoay mặt nhìn về phía Vương Tam Tiếu, vươn tay ra: "Thật lâu không gặp."

"Cũng vài năm rồi nhỉ, " Vương Tam Tiếu nắm tay, vừa chạm vào liền tách ra, hắn ngẩng đầu, đôi mắt cười phong lưu với nụ cười nhẹ khéo léo, "Không nghĩ tới Ngụy tổng cũng tới tham gia lễ tang Đường lão."

"Quan hệ mấy đời, " Ngụy Tông nói, "Em. . . gần đây vẫn luôn ở Nam Kinh?"

Đường nhìn của Vương Tam Tiếu đảo qua khuôn mặt đối phương, rơi vào trên cây tùng ở phía xa đầy tuyết trắng xóa, không quá để tâm nói: "Chạy loạn khắp thế giới, đầu năm nay, kiếm bát cơm ăn cũng không dễ dàng."

Vương Bát Hiền tiến vào trong xe, liên tiếp thúc giục tài xế lái xe, vừa quay đầu lại, yo, con trai ngốc nhà mình vẫn còn đang lề mề chưa lên xe , thò đầu ra, ồn ào: "Con trai, làm cái gì thế?"

"Tới đây, " Vương Tam Tiếu lên tiếng, hơi gật đầu với Ngụy Tông, xoay người mở cửa xe lên xe, áo gió phất qua trước mắt, nặng nề đóng lại cửa xe màu đen.

Ngoài của sổ xe, Ngụy Tông vẻ mặt bình tĩnh nhìn Bentley chậm rãi khởi động, sau đó dùng tốc độ hỏa tiễn biến mất trước mắt, anh cúi đầu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mấy đầu ngón tay, thật lâu hồi tưởng lại cảm xúc vừa nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ