LOCK - Oneshot
[Tam Tiếu - San Xiao]
《Lock》
Tác giả: 我也想拥有一瓶AD钙奶
Editor: D (thieunufangirl)
--
Nhiệt độ ở Thượng Hải đã xuống rất thấp, có chút lạnh hơn.
Khổng Tiếu Ngâm chống tay vào tay vịn cầu thang thì chợt giật mình vì độ lạnh. Vừa đi vừa lấy điện thoại ra lướt, lướt trong vòng bạn bè thì tình cờ thì thấy một bài đăng. Đó là bức ảnh chụp chung của các hậu bối, những ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.
Cô chợt nhận ra rằng mình cũng từng là một trong số đó.
Vào tin nhắn xem thì thấy lịch sử trò chuyện giữa cô và Tôn Nhuế đã dừng lại trước thềm năm mới. Cũng không biết tại sao khi nhìn Tôn Nhuế bị các loại hậu bối vây quanh, càng ngày càng nhiệt tình, thứ hạng ngày càng cao, cô thấy trong lòng rất vui mừng, nhưng dần dần cảm thấy càng ngày càng xa cách. Dường như Tôn Nhuế được chú ý hơn nên có một khoảng cách vô hình được tạo ra giữa cả 2 người. Điện thoại cô chợt rung lên, màn hình hiện lên tên nàng.
"Alo?"
"Tiểu Khổng, em đang uống rượu"
"Đâu liên quan đến chị"
"Chị không tới đón em?"
"......"
Một chiếc taxi dừng bên đường, Khổng Tiếu Ngâm kéo cửa xe ngồi vào, chỉ vào địa chỉ và yêu cầu tài xế lái xe nhanh hơn. Mặc dù Khổng Tiếu Ngâm không hề tỏ ra thương xót nhưng trong lòng lại rất lo lắng, tất cả những gì cô nghĩ đến bây giờ là Tôn Nhuế.
Xe chậm rãi dừng lại, cửa quán rượu vừa mở, Tôn Nhuế mặc áo sơ mi mỏng manh, lỗ tai và khuôn mặt ửng hồng đang ngồi đó. Khổng Tiếu Ngâm cau mày bước vào, cúi xuống vỗ vào người Tôn Nhuế nhưng nàng dường như đã say, trong miệng vẫn lẩm bẩm những lời khó hiểu.
"Chị là Khổng Tiếu Ngâm?"
"Chị đây."
"Chà.... ngươi không phải, Khổng Tiếu Ngâm sẽ ôm tôi, ngươi không phải là Khổng Tiếu Ngâm."
Tôn Nhuế khịt mũi, liên tục xác định người trước mặt, cô ấy trông giống Khổng Tiếu Ngâm, nhưng lại không phải vậy.
Khổng Tiếu Ngâm chưa bao giờ nghĩ rằng Tôn- thẳng nam-Nhuế sẽ nói lung tung trước mặt mình, nhưng cô ấy không thể phản bác lại.
Khổng Tiếu Ngâm thở dài, vuốt ve lưng Tôn Nhuế rồi nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên vai cô, mùi hương quen thuộc của Khổng Tiếu Ngâm ngay lập tức chiếm trọn mọi giác quan của Tôn Nhuế.
Tôn Nhuế dường như cảm nhận được sự tiếp cận của Khổng Tiếu Ngâm, cô vòng tay qua ôm Khổng Tiếu Ngâm rồi lầm bầm.
"Em thực sự không thích ở với các hậu bối. Em không thích quá nhiều thông báo. Em không thích trả lời các cuộc gọi công việc mỗi ngày."
Khổng Tiếu Ngâm nhìn xuống Tôn Nhuế, người có vẻ bực bội, hoàn toàn khác với vẻ ngoài của cô trên sân khấu. Khổng Tiếu Ngâm đang ngẩn ngơ, lời nói của Tôn Nhuế văng vẳng bên tai cô
"Rõ ràng là em đã làm việc rất chăm chỉ, tại sao chị vẫn không cảm nhận được người em thích là ai"
Khổng Tiếu Ngâm giật mình, vô thức dùng tay chặn miệng nàng lại, có thể là do rượu. Những cảm xúc kìm nén trong lòng đã lên men trong không khí giống như một tờ giấy mỏng sắp bị chọc thủng. Khổng Tiếu Ngâm không biết bao nhiêu lần cô mong có được vị trí như thế này. Nhưng hiện tại cô đang cảm thấy thiếu sự an toàn.
Với vị trí hiện tại của Tôn Nhuế sẽ sớm khơi dậy dư luận, cô sợ đám người kia sẽ làm hại nàng. Cô không chắc liệu Tôn Nhuế có làm mình thất vọng vì những lý do này hay không. Cô cũng không biết mình sẽ lấy thân phận gì để đứng bên cạnh nàng.
Khóe miệng Khổng Tiếu Ngâm mấp máy, cô chậm rãi thốt ra câu
"Chị xin lỗi."
Tôn Nhuế thở dài trong vòng tay của cô. Khổng Tiếu Ngâm có thể cảm nhận rõ ràng Tôn Nhuế đang run rẩy. Nàng lấy đi lòng tự trọng của mình và Khổng Tiếu Ngâm để làm một cuộc trao đổi. Nàng rõ ràng biết hậu quả nhưng nàng tin Khổng Tiếu Ngâm.
Tuy nhiên, sự tin tưởng cũng không đổi lại được hiện thực khốc liệt.
Nàng hiểu Khổng Tiếu Ngâm chưa bao giờ đưa ra quyết định về những điều không chắc chắn.
"Em không muốn nghe câu Chị xin lỗi"
Tôn Nhuế ngẩng đầu lên và bất ngờ hôn Khổng Tiếu Ngâm một cách mạnh bạo. Mùi rượu rum truyền đến cổ họng Khổng Tiếu Ngâm. Khổng Tiếu Ngâm thở hổn hển và dựa vào tường, cô từ bỏ sự tức giận đối với tiểu quái thú này và cô thậm chí còn khao khát tình yêu chủ động của Tôn Nhuế.
Đã bao nhiêu lần cô đứng trên sân khấu nhìn Tôn Nhuế từ xa, đứa trẻ còn non nớt ấy đã gánh quá nhiều trọng trách. Điều xót xa hơn cả chính là trái tim đầy sóng gió đã giấu kín quá lâu.
Đoạn thời gian cực khổ khi mức độ nổi tiếng của Khổng Tiếu Ngâm thấp nhất, thậm chí tính mạng cũng không được đảm bảo, chính Tôn Nhuế đã đi cùng cô và đùa giỡn, an ủi cô . Sau đó, Khổng Tiếu Ngâm được chú ý ở khắp mọi nơi, nhưng từ đầu đến cuối, cuối cùng vẫn là ánh mắt dõi theo của một kẻ ngốc như Tôn Nhuế.
Tôn Nhuế ngước mắt lên và nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Khổng Tiếu Ngâm, hình ảnh trước đây dường như chỉ là lớp vỏ phòng thủ. Khổng Tiếu Ngâm thực sự thực chất chỉ là một người đã chịu đựng quá nhiều và đã chai lỳ.
Cô không thể tìm được tính từ nào khác, nên chỉ có thể rời khỏi môi của Khổng Tiếu Ngâm, vuốt ve nỗi bất an của cô và dỗ dành cô trong cơn hoảng loạn.
Khổng Tiếu Ngâm nhắm mắt và ôm Tôn Nhuế, thở nhẹ bên tai, chuyện gì đến thì sẽ đến. Tôn Nhuế dường như đã tỉnh rượu, cô ấy bắt đầu xóa đi ranh giới, trong mắt cô chỉ còn lại một Khổng Tiếu Ngâm.
Sự mờ ảo và mùi ấm áp trong không khí đan xen với những tiếng thở, phá vỡ định kiến, như thể thoát ra khỏi lồng.
Khổng Tiếu Ngâm mệt mỏi dựa vào người Tôn Nhuế, ký ức hỗn độn đêm qua khiến cô không thể nghĩ tiếp, đứng dậy vặn vòi nước, nước lạnh dội vào mặt cô hết lần này đến lần khác, cô dường như còn chưa tỉnh lại.
"Chị xin lỗi."
Cuối cùng, những từ ngữ yếu ớt không thể nói ra, Khổng Tiếu Ngâm chỉ gửi một tin nhắn khi cô rời đi. Giống như hầu hết các cuốn tiểu thuyết, cô cuối cùng cảm thấy bất lực.
Mong Tôn Nhuế tỉnh dậy và đừng tìm cô nữa.
Nhiệt độ ở Thượng Hải xuống rất thấp, thấp đến mức Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy rất tàn nhẫn.
/
"Khổng Tiếu Ngâm, chị có muốn xem Duang không? Duang nói rằng nó nhớ ama"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro