Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15-16

15

Văn án author: Nắm bắt được bài đánh giá của Ca, rất kueai, vui sướng làm ngay một đoạn
---

"Thực nghiệm như thế nào? Có khác biệt nhiều so với khi đi học không?"

"Ân, mặc dù là khoa nhi, nhưng cảm giác kiến thức lâm sàng với sách khi học vẫn có sự khác biệt lớn."

“Thực sự vẫn còn một chặng đường dài phía trước, tiểu bằng hữu.” Tôn Nhuế cười nói, “Em muốn ăn gì?”.

“Vẫn còn sớm, hay là ăn lẩu?” Lưu Thiến Thiến nhìn Tôn Nhuế.

“Hảo, đi thôi, mèo nhỏ ham ăn.” Tôn Nhuế cười, xoa đầu Lưu Thiến Thiến.

Về vấn đề này, hai người đều hiểu ngầm đều không có phản ứng gì, trong đó một người lấy hết dũng khí để biểu thị ái muội, còn người kia lại mụ mị, có phần hưởng thụ.

Trên bàn ăn, thức ăn trong bát của Lưu Thiến Thiến được Tôn Nhuế chất cao như ngọn đồi, không giảm chút nào mãi đến lúc kết thúc.

“Nhuế Ca, em thật sự không thể ăn nổi nữa.” Lưu Thiến Thiến đương nhiên muốn ăn hết những thứ mà Tôn Nhuế đã gắp, nhưng bụng nàng lại không cho phép, khiến nàng không khỏi có chút bối rối.

"Ăn no rồi sao? Ăn không nổi thì không ăn nữa, tôi còn tưởng em ăn chưa no." Tôn Nhuế cũng có chút xấu hổ, vốn tưởng rằng hành vi vừa rồi sẽ thêm điểm, nhưng không ngờ lại làm hỏng rồi.

"Em no quá ah, nghỉ ngơi một chút rồi đi học, em thật sự đi không nổi nữa."

“Hahahahaha, hảo.” Nhìn bộ dạng đau khổ của Lưu Thiến Thiến, Tôn Nhuế cười nói, thật ra bản thân cũng hy vọng hai người có thể có thời gian riêng tư.

Sau một hồi im lặng, Lưu Thiến Thiến đột nhiên hỏi, "Nhuế Ca, em có thể hỏi chị một việc riêng được không?"

"Việc riêng? Việc riêng gì?"

"Ừm, chính là...... chị có định yêu đương không? Lần trước Đới Manh lão sư nói rằng chị đã lâu rồi không yêu đương, em ..." Lưu Thiến Thiến nhìn chân mày của Tôn Nhuế đột nhiên cau lại, vội vàng ngừng nói, "Không phải, Nhuế Ca ..." Lưu Thiến Thiến có phần tự trách.

“Không sao không sao, chỉ là thời gian qua lâu rồi không muốn tìm nữa.” Tôn Nhuế an ủi Lưu Thiến Thiến, nhưng trong lòng lại nguyền rủa Đới Manh.

Chết tiệt, sao chuyện gì cũng đều nói cho người khác biết, bí mật của lão tử đã bại lộ từ lâu.

“Vậy Nhuế Ca, em… chỉ là… chị cảm thấy em thế nào?” Lưu Thiến Thiến nín thở nhìn chằm chằm Tôn Nhuế.

"Ah? Chuyện này?" Tôn Nhuế bị phân tâm việc mắng Đới Manh mà không nghe Lưu Thiến Thiến nói gì, nhưng vẫn lập tức phản ứng lại.

Lưu Thiến Thiến đã tự mình bày tỏ!

Trời ơi, hiện tại sinh viên mới thân nhau được một tuần đã tỏ tình!

Đại não Tôn Nhuế đang chạy loạn xạ, nhưng đối mặt với Lưu Thiến Thiến đang ngồi đó thì lại nghĩ rằng chính lời bày tỏ đột ngột của nàng đã dọa Tôn Nhuế. Khi nhìn biểu cảm thay đổi của Tôn Nhuế, Lưu Thiến Thiến thở dài.

Muốn biết thì tốt nhất là nên chờ đợi ...

--
16

Văn án author: Chủ nhiệm Khoa nhi Tôn Tam Tam & Sinh viên Y khoa 677
Tam Thiến cuối cùng cũng sắp bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mà không ngượng không thẹn rồi!
Rất dễ thương, không vui thì cũng đừng diss
Cập nhật chậm cũng sẽ không bỏ mặc
Hoan nghênh đóng góp
---

Nhìn thấy sự thất vọng của Lưu Thiến Thiến, Tôn Nhuế cười thầm, không kìm nổi mà đi nước đi lớn.

"Tôi cảm thấy em rất tốt ah."

“Ah?” Lưu Thiến Thiến tự hỏi liệu bản thân có được cấp thẻ người tốt không?

"Đúng ah, em không phải hỏi tôi em như thế nào sao, tôi thấy em khá tốt, rất nghiêm túc trong học tập, với công việc cũng rất có trách nhiệm."

"Chị biết em không phải nói về vấn đề này ..." Lưu Thiến Thiến thì thầm lẩm bẩm.

“Vậy thì ý em là?” Tôn Nhuế dựa vào ghế, cố nén cười dù đã hiểu nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.

“Không sao, Nhuế Ca, em muốn nói nói, chị đừng để bụng.” Đôi mắt Lưu Thiến Thiến dần trở nên mơ hồ, răng cắn chặt môi dưới, từ từ cúi đầu.

"Sao thế từ bỏ sớm thế sao, tôi còn đang định trả lời em."

“Không phải, Nhuế Ca, em… ân? Chị hiểu ý em không?” Lưu Thiến Thiến đột nhiên phản ứng lại kêu lên.

"Sao thế? Không muốn nghe kết quả sao?" Tôn Nhuế nhìn Lưu Thiến Thiến cười nói.

“Đương nhiên là muốn.” Lưu Thiến Thiến gật đầu.

Tôn Nhuế thẳng lưng nghiêm nghị nói: "Vốn dĩ tôi định thân thiết với em một thời gian rồi sau đó mới quyết định đến chuyện yêu hay không yêu này, dù sao thì tôi cũng lớn tuổi hơn em, nên cũng phải cân nhắc nhiều hơn. Hơn nữa, tôi đã rất lâu rồi không yêu, về vấn đề này cũng có chút lảng tránh."

"Nhưng hôm nay cũng cảm ơn em đã cho tôi dũng khí, để tôi mặc kệ mọi thứ theo đuổi hạnh phúc của bản thân. Tôi có thể không phải là một người yêu hoàn hảo, tôi rất nhỏ mọn, tôi rất thẳng nam, thỉnh thoảng tính khí còn giở chứng, vậy bạn học Lưu Thiến Thiến em có nguyện ý bao dung và trở thành bạn gái của tôi không? "

Lời tỏ tình đột ngột của Tôn Nhuế khiến Lưu Thiến Thiến hoảng hốt che miệng lại, “Em cứ tưởng chị sẽ không đồng ý.” Lưu Thiến Thiến càng nói càng nhỏ, bắt đầu từ từ nức nở.

"Không phải, để em tỏ tình trước thì tôi tỏ tình thì không phải có chút tốt hơn sao?" Tôn Nhuế cẩn thận ôm Lưu Thiến Thiến vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Đừng khóc, đừng khóc, khóc thường xuyên sẽ trở nên xấu xí đó."

Lưu Thiến Thiến nghĩ: Quả nhiên là thẳng nam, an ủi người ta cũng thật khác người.

Nhưng phát ngôn của thẳng nam cũng khiến tâm tình Lưu Thiến Thiến cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhanh chóng ngưng khóc, nhưng nàng vẫn nép vào vòng tay của Tôn Nhuế, cảm nhận hơi thở đặc biệt của đối phương.

Thật thơm, thật thích.

--
Cái kết đẹp cho Tôn lão sư và bạn học Thiến Thiến💗

Trong fic là 1 tuần mà thực tế 1 năm hơn rồi mới hoàn fic😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro