Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13-14

-13-

Một tuần sau, Tôn Nhuế lại đến Đại học S.

“Hừ, cũng may là mình đến sớm hơn em ấy.” Tôn Nhuế bước vào giảng đường liếc mắt một vòng và lẩm bẩm một mình, không biết bản thân sao lại cảm thấy khẩn trương.

"Báo, báo cáo ..." Vốn dĩ phòng 351 đến muộn thì đã nhìn thấy Tôn Nhuế trên bục giảng chuẩn bị bắt đầu buổi học liền vội vàng dừng xe ở cửa giảng đường.

“Vào đi, lần sau đừng đến muộn.” Ánh mắt Tôn Nhuế đảo qua bốn người, giả bộ điềm nhiên như không, nhưng khóe miệng không kiềm được lại lộ ra nụ cười khó hiểu.

“Bọn em nhớ rồi, Tôn giáo sư.” Bốn người vội vàng bước đến hàng ghế trống ngồi xuống.

“Sớm biết vậy thì đã không trang điểm, hại mọi người đều đến muộn.” Lưu Thiến Thiến có chút tự trách.

"Chuyện này có là gì, không sao không sao, suy cho cùng cũng là chung thân đại sự, có thể hiểu được."

“Tình huống đặc biệt của cậu, bọn mình hiểu.” Dương Viện Viện ngồi bên cạnh bày ra mặt quỷ.

Trước sự trêu chọc của bạn mình, Lưu Thiến Thiến đỏ mặt, cắn môi nhìn Tôn Nhuế rồi nhanh chóng cúi đầu.

“E hèm, bắt đầu buổi học thôi.” Nhìn thấy ánh mắt quở trách của Lưu Thiến Thiến, Tôn Nhuế có chút bối rối, tránh né ánh mắt, hoang mang nói.

Trong suốt buổi học Lưu Thiến Thiến lắng nghe rất cẩn thận, không rời khỏi tầm mắt của Tôn Nhuế, tích cực tương tác, trả lời các câu hỏi, Hứa Dương Ngọc Trác ngồi bên cạnh không được nhường cũng tấm tắc ngạc nhiên.

Châu Đồng Nhiễm và Dương Viện Viện nhìn nhau cười, nhìn nhìn Tôn Nhuế và xem xem Lưu Thiến Thiến, lén lén lút lút nói chuyện cả buổi.

"Không bình thường ah, thật sự không bình thường!"

"Cậu cũng cảm thấy vậy? Có phải không!"

"Mình có thể hiểu được tình cảm thầm kín của Lưu Thiến Thiến, nhưng giáo sư thì làm sao ..." Tâm hồn bát quái của Dương Viện Viện rục rịch chuyển động, dường như đã phát hiện ra bí mật lớn nào đó.

"Khó mà thành? Nhanh vậy sao? Quá kích thích rồi!" Nếu không phải đang trong lớp học, chỉ sợ Dương Viện Viện và Châu Đồng Nhiễm đã bắt đầu gào thét lên rồi.

"Lưu Thiến Thiến theo tôi đến văn phòng, những người khác tan lớp đi."

Mặc dù một bước này của cô sẽ gian nan, nhưng Tôn Nhuế vẫn cắn răng chịu đựng muốn cho hai người cơ hội.


--

-14-

“Nhuế Ca, có chuyện gì vậy?” Sau khi hai người bước vào văn phòng, Lưu Thiến Thiến liền hỏi.

"Uh, cái đó, chờ một chút, tôi nghĩ một chút..."

Đã lừa được rồi, sau đó thì? Bước tiếp theo phải làm gì? Cứu cứu mình ah! Đới Manh! Ah ah ah ah ah.

Nội tâm Tôn Nhuế đã trống rỗng, nhưng biểu hiện vẫn rất bình thường, tay vẫn hồ loạn lật xem tài liệu, liều mạng nghĩ ra đối sách.

"Em hôm nay còn lớp không?"

"Buổi chiều còn có một tiết."

“Vậy … thì tôi mời em đi ăn?” Ngay cả Tôn Nhuế cũng nghĩ câu này hơi hoang đường khi nói ra.

Cái quái gì thế? Mất mặt quá, ngoài chuyện đi ăn ra thì mình không thể nghĩ ra chuyện khác có thể cùng nàng ở bên nhau được sao?

"Thật sao? Hảo ah, hảo ah!"

Tôn Nhuế ngẩng đầu cảm thấy có chút khó tin, vậy là ... đã đồng ý rồi sao?

Lúc này, Lưu Thiến Thiến kích động vạn phần, không còn che giấu nổi biểu cảm, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên hoan hô, nhưng Tôn Nhuế vẫn ở đó, sợ để lại ấn tượng xấu, nên liều mạng kìm mình lại.

Nhuế Ca hẹn tôi, Nhuế Ca đã chủ động hẹn tôi! Thật vui quá đi!

"Vậy em muốn ăn gì?"

“Em không biết.” Sau khi suy xét một lúc, Lưu Thiến Thiến vẫn không nghĩ ra cái gì, chỉ biết lắc lắc đầu.

"Đến xem xem cái này."

Lưu Thiến Thiến bước đến bên cạnh Tôn Nhuế cầm lấy tài liệu đối phương đưa bắt đầu lật xem.

"Ngồi đi, thế nào? Chẩn đoán thử xem?" Tôn Nhuế sau khi hỏi xong liền đứng dậy, để Lưu Thiến Thiến ngồi xuống ghế của mình.

"Sốt cao liên tục, kháng sinh không có tác dụng, hẳn không chỉ là cảm mạo thông thường."

"Tiếp tục."

"Chảy máu màng nhầy, suy nhược, khó thở, thiếu máu? Không đúng, có chút mâu thuẫn."

"Nhuế Ca có báo cáo ảnh chụp CT không?"

“Có.” Tôn Nhuế nhướng mày, có chút bất ngờ nhìn Lưu Thiến Thiến, “Đây, có nhận định gì không?

"Bệnh bạch cầu (ung thư máu)?"

“Không tồi.” Tôn Nhuế gật gật đầu, “Mang theo bệnh án trên đường đi xem xem.”

"Hiện tại vẫn còn hơi sớm, đi xem cho bạn nhỏ này xong tôi đưa em đi ăn, được không?" Nhìn vào đôi mắt thắc mắc của Lưu Thiến Thiến, Tôn Nhuế giải thích.

“Ân!” Là một sinh viên y khoa năm thứ 5 thì năm 4 đã có thể thực tập, đến bệnh viện tiếp xúc bệnh lý thực tế đối với Lưu Thiến Thiến mà nói vẫn là một điều rất quý giá.

“Cảm ơn Nhuế Ca.” Lưu Thiến Thiến cười ngọt ngào.

Nụ cười này, có phần quá khích.

--
Edit 2 chap trong 1 tiếng hơn, chạy còn nhanh hơn deadline của tui nữa. Au update chap mới mà nội dung chap cũ là gì cũng không nhớ nổi vì lần cuối update là tận tháng 6. Up xong chap 14 còn kêu là đi ngủ đông, chắc tui sẽ edit chiếc fic này hết thanh xuân thì mới ending quá.

941128-211128
Chúc mừng sinh nhật Lưu Thiến Thiến. Cảm ơn 677 đã đến Đường Gia Hưng, đến Ngải Tư Thỏ. Mặc dù 2 năm qua số lần cùng Nhuế xuất hiện ít ỏi nhưng đều thật đáng nhớ. Năm mới tuổi mới vẫn giữ vững sơ tâm, có thêm nhiều sân khấu tuyệt vời, chụp thêm nhiều ảnh thật nghệ. Để lại quá khứ, tương lai sẽ không phụ người cố gắng, năm sau chắc chắn khởi sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro