Chap 2
"Anh đã tìm sơ qua, bên kia có rất nhiều lớp nấu nướng ngắn hạn, một tuần có khóa hai ngày, sẽ không quá mệt mỏi, em có muốn hay không ghi danh học một chút gì đó, hoặc không làm gì cả cũng tốt, mỗi ngày ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, ăn xong bữa sáng rồi muốn đi đâu đó. Mệt mỏi thì tìm một quán cà phê, đọc chút sách, hoặc là ngẩn người không làm gì cả."
Naeun mi mi con mắt, nước Pháp..... Quốc gia cô muốn đi nhất. Bọn họ có thể tản bộ bên cạnh sông Seine, sau đó theo bản đồ đi tham quan cảnh trong bộ phim Mật mã Da Vinci, xem bức tranh cô Mona Lisa mỉm cười, xem hàng hóa ở chợ trời có gì đáng yêu, ngồi đu quay cao nhất có thể thấy Paris... Tiếp thu cuộc sống như thiên đường chính là, cô bây giờ tuyệt không muốn đi Paris.
Nơi cô muốn đi là căn phòng nhỏ cô đã ở trước khi được gả vào nhà họ Lee, cô thuê cùng với Somi.
Nho nhỏ, nhưng là rất tự do, thoải mái, mỗi ngày đều cùng Somi đoạt phòng tắm, đoạt TV, đoạt máy giặt quần áo, sau đó thoái thác lượt đi bỏ rác với nhau, bưng bát mì tôm trước máy vi tính xem VCD, hoặc là hẹn vài người bạn cùng đi xem nhà trưng bày tượng sáp khủng bố, sau đó kêu thét thành một đoàn.
Cô không cần ngồi có dáng ngồi, đứng có dáng đứng cô cũng không muốn lúc nào cũng phải nhắc nhở mình là thiếu phu nhân nhà họ Lee , phải ngồi ngay ngắn mỉm cười, phải có dáng vẻ hào phóng, nhã nhặn lịch sự. Cô có thể nằm trên mặt thảm trêu đùa chú chó nhỏ què chân mà Somi nhặt về, có thể ngồi ở trên giường ăn cái gì cũng được, cũng có thể một bên sơn móng tay một bên nói chuyện điện thoại.
Tuy không thục nữ, nhưng là thật vui vẻ. Lần này đến Paris, cô càng muốn đi một chỗ có thể an nhàn, dễ chịu một chút.
"Em biết rõ trong lòng anh có em, chính là, em cũng biết rõ anh vĩnh viễn không có thời gian." Cô không nói ra ngoài miệng, hàng năm hàng năm, anh đều hứa hẹn sẽ bổ sung cho cô một tuần trăng mật, nhưng là hàng năm hàng năm, anh đều có việc bận.
Bạn gái đồng nghiệp có con, bọn họ liền kết hôn vội vàng vào năm trước, đồng nghiệp nếu không dành chút thời gian cho bà xã, liền đợi bị hưu phu, đồng sự......luật sư văn phòng luật của nhà họ Lee tất cả hơn một trăm đồng nghiệp.
Cô ở trong lòng anh là số một, nhưng trong cuộc sống thực tế đã xếp hàng đến đỉnh núi nào không biết, thời gian của anh luôn thay đổi nhưng lại không có thời gian dành cho cô.
"Em gần đây suy nghĩ...... Tình yêu trong hôn nhân không biết là bộ dáng gì nữa, cuộc sống nguyên bản hẳn là chia sẻ lẫn nhau, tuy nhiên chúng ta đã thật lâu không ăn cùng một bữa cơm thật ngon, cũng rất lâu không cùng nhau đi xem phim, nói không có mấy câu, trên mặt anh sẽ xuất hiện câu "Anh rất bận ..." cảm giác yêu là được tích lũy trong sinh hoạt, mà không chỉ một câu trên miệng em yêu anh...... Em đã, đã không biết là mình được yêu...... Thời gian của anh vĩnh viễn không dành cho em...... Chúng ta mới kết hôn ba năm......" Naeun hít sâu một hơi,
"Chúng ta ly hôn đi."
Người đàn ông nhăn lông mày lại, biểu lộ nghiêm túc, không nói lời nào.
Người phụ nữ bổ sung một câu
"Em nói thật." Tuy cô không khóc lóc kêu to, cũng không có hai mắt đẫm lệ xúc động, nhưng tâm tình của cô là thật.
Đối mặt với cha mẹ chồng chú ý từng chi tiết, đối mặt với em chồng luôn có lòng thù địch sâu sắc,cô không cách nào quen được với cuộc sống xa hoa. Còn có, tâm hồn chồng cô càng lúc càng xa, đây hết thảy cũng làm cho cô cảm thấy mệt mỏi. Sau đó có một ngày, cô đột nhiên cảm thấy, đã không còn vui vẻ, vậy ly hôn chứ sao. Cha mẹ chồng cùng em chồng nhất định rất tán thành bọn họ ly hôn, cô lập tức có ba phiếu, còn nữa, bọn họ không có con, cái này lại khiến cho thủ tục đơn giản hơn, cuối cùng, cô cũng không muốn mượn cuộc hôn nhân này để kiếm tiền, sẽ không cần phí phụng dưỡng, nếu quả thật cần hẳn là sẽ rất dễ dàng. Nghĩ thông suốt điều ấy, muốn hạ quyết tâm thật dễ dàng. Vừa vặn hôm nay có cơ hội, cô liền...... Căn cứ vào việc biết rõ mình thuộc về hình tượng dễ dàng làm loạn, vì vậy, Naeun lại nói một lần
"Em muốn ly hôn, xin anh...... đồng ý cùng em ly hôn." Nói thật, Naeun thật sự bội phục mình. Rõ ràng, cô ở nhà họ Lee làm vợ cũng ba năm. Ba năm trôi mau, vượt qua một ngàn ngày, cô lại có thể tại nơi xa hoa này, thời gian qua lâu như vậy nhưng thủy chung không hợp cuộc sống trong thành bảo.
Đúng, cô dùng từ "lâu", bởi vì cô ở trong tòa thành bảo, cảm xúc xuất hiện thường xuyên nhất là bất đắc dĩ, thứ hai là vô lực, sau đó chỉ cần cùng cha mẹ chồng hoặc là em chồng ở cùng một chỗ, chính là không có lời nào để nói.
Kết hôn đến bây giờ, cô đại khái chỉ có ba ngày đầu tiên mỉm cười đẩy cửa sổ ra nghênh đón ánh mặt trời, về sau mỗi một ngày, mỗi lần nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức sẽ có loại cảm giác nặng nề.
Cho dù hôm nay không có việc gì, nhưng chủ nhật cũng nhất định có việc, không phải đi nhà người ta làm khách, chính là người khác tới nhà mình làm khách,bất luận loại nào, đều là tầng lớp thượng lưu trong xã hội tụ hội.
Không phải cô đang nói..., so về bằng hữu tụ hội, càng giống một cuộc so tài phân cao thấp. Tất cả mọi người so xem giày ai đắt, túi xách người nào khó mua, người nào mời được nhà thiết kế nổi tiếng nào đặc biệt đo người may lễ phục cho, sau đó nói về châu báu XX đưa ra đồ số lượng có hạn, nhãn hiệu OO lại làm ra những tác phẩm tinh vi hơn, bởi vì mưa ít, cho nên vị rượu nho khá rõ, có nhớ có một năm mưa ít đã ủ ra rượu nho kinh điển, mùi thơm đó thật ưu nhã.... Naeun hoàn toàn là vịt nghe sấm.
Bởi vì nghe không hiểu, cho nên giấu dốt là phương pháp tốt nhất, mỗi lần cùng mẹ chồng hoặc là em chồng dự họp trong trường hợp này, cô luôn ngoan ngoãn đi theo, lộ ra khuôn mặt tươi cười đã được luyện tập qua. Kiểu cười này cô cùng Yoonmi luyện tập thật lâu, mới đạt tới trình độ này, cô cảm thấy như thế rất hiệu quả, trên cơ bản mà nói, coi như hữu dụng.
Chỉ có một lần, mẹ chồng gặp mặt một đôi mẹ con nhà họ Oh giống như đối với cô có ý kiến, một mực muốn cô nói chuyện về hứng thú của mình, trước kia mẹ chồng ít nhiều luôn giúp cô giải vây không biết vì cái gì lần đó không hề nói gì cả, bên cạnh đã vây quanh một vòng người nhỏ, cô cảm thấy nếu không mở miệng thì thật thất lễ, vì vậy, trung tâm truyền thuyết tiết kiệm lời nói như vàng.
Trường hợp hiếm thấy ở buổi xã giao phu nhân Lee lại mở miệng vàng.
"Mọi người cảm thấy...."
Mới nói bốn chữ, rất rõ ràng, một nhóm người đều nín thở ngưng mắt, chờ cô tiếp tục phát biểu cao kiến về thượng phẩm
"Người ngoài hành tinh ở tinh cầu khác, bọn họ định nghĩa danh thiếp và xã giao thế nào?"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người há to mồm, xem như không thể tin nổi những gì chính mình nghe được.
"Bọn họ cũng mang giày cao gót sao? Xịt nước hoa sao? Hay nói, trong định nghĩa của bọn họ, mùi gì có thể xưng là nước hoa?" Tất cả mọi người yên lặng.
Về sau cô mới biết được Oh phu nhân là bạn tốt của mẹ chồng, một mực xem Taemin là con rể tốt nhất, về phần tiểu thư nhà họ Oh gọi là Oh Ara, là thạc sĩ danh tiếng, có giấy phép kế toán viên cao cấp, là người vợ tốt nhất trong mắt mẹ chồng cô....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro