Chap 16
Naeun ở tại bệnh viện mấy ngày, về đến nhà mới phát hiện bỗng nhiên hết thảy đều biến đổi.
Thứ nhất, rất nhiều thứ không thấy nữa, ví dụ như giầy của Somi, quần áo của Somi, đồ trang điểm của Somi, cái bàn máy tính của Somi..vân..vân...
Thứ hai, có rất nhiều thứ chưa thấy qua.
Giầy nam, y phục của nam, dao cạo râu của nam,sách báo chuyên ngành..vân..vân...
Nếu không phải nhà của Somi vẫn là kiểu kiến trúc cũ đó, mở cửa ra nhìn đến trên giường kia cùng cái mền cô dùng thật nhiều năm, cô thật muốn hoài nghi mình đi nhầm nhà —— đúng vậy a, cái mền nhỏ rách nát cô xài từ nhỏ đến hiện tại, không có nó cô không cách nào ngủ, nhưng mền bên cạnh cái mền nhỏ rách nát kia là cái mền màu đen quái quỷ nào đây?
Đó cũng không phải là màu Somi yêu thích.
Ghế sô pha bằng da biến thành sô pha vải có bề mặt mềm mại, thảm màu sắc sặc sở biến thành màu cà phê nhạt, Somi ở siêu thị mua được bàn cẩm lai lớn biến thành bàn hai người màu trắng đơn giản, rèm cửa sổ màu xanh đậm không thấy, thay vào đó là màu vàng nhạt phù hợp.
Nước hoa được sắp xếp nghiêm chỉnh của Somi giờ không thấy đâu, giờ vị trí trên bày đầy mô hình vài năm qua cô ở nhà họ Lee làm, còn có vài tác phẩm cô đắc ý, thuyền ở trong lọ.
Rất tốt, chăn mền của cô còn đây, cho nên đây đúng là nhà Jung Somi.
Nhưng là nhà Somi sao lại không có chút bóng dáng gì của Somi, ngược lại tràn đầy phong cách cô yêu thích ?
Cô quay đầu lại nhìn người ở cùng cô mấy ngày nay trong bệnh viện, hơn nữa còn giúp cô giải quyết thủ tục xuất viện, phi thường kiên trì muốn đưa cô về nhà Taemin,
-Tại sao biến thành như vậy?
-Không vui sao?
Naeun trong lòng hò hét, đây không phải là vấn đề thích hay không?
Cảm giác được Taemin sẽ không trả lời, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Somi.
-Ây , Naeun tiểu bảo bối, cậu xuất viện rồi?
-Vừa tới nhà, đồ đạc của cậu đâu?
-Như cậu đã thấy, tớ dọn đi rồi.
Trong thanh âm Somi có chút ranh mãnh,
-Lee Taemin đem phòng ở mua lại, cho nên anh ta hiện tại mới là chủ cho thuê nhà, cái này chủ cho thuê nhà nói anh ta muốn vào ở, không cho tớ vào ở, tớ đành phải xéo đi.
Lừa gạt,
-Tại sao có thể có loại chuyện này?
-Anh ta ra giá so với giá thị trường cao hơn nhiều, cho nên chủ cho thuê nhà không nói hai lời liền bán, bởi vì phòng ở cũng không phải của tớ, cho nên......
-Jung, So, Mi...... Cậu nghĩ rằng mình và cậu sẽ tin tưởng loại chuyện ma quỷ này sao?
Taemin cho dù có cách, cũng không thể nào ngắn ngủn trong ba ngày tìm được chủ cho thuê nhà, mua được phòng ở, chuyển đồ Somi ra, sau đó đem chính anh cùng mọi thứ chuyển vào.
-Ha ha ha, bảo bối Naeun không nên tức giận, tớ là vì lo cho sức khoẻ của cậu. Thật đó! Nếu như một tháng sau cậu vẫn muốn ở cùng tớ..., tớ lập tức không nói hai lời liền dọn về.
-Vậy cậu bây giờ đang ở đâu?
Mặc dù biết mình là bị Somi bán đi, nhưng nói như thế nào cũng là bạn bè tốt nhất, vẫn là muốn biết rõ cô hiện tại đang ở đâu,
-Chỗ ở có an toàn hay không? Hàng xóm đơn giản sao? Môi trường có phức tạp hay không?
-Ổn mà, mình rất khỏe.
Nói thật là, quả thực rất tốt.Taemin kêu cô đem phòng trọ nhường cho anh, cô thì vào ở nhà trọ nhỏ hai năm trước anh bỏ tiền ra mua được, điện khí mọi thứ đồ dùng đầy đủ không cần phải nói rồi, nhà trọ sao với hang ổ nhỏ của cô có phần lớn hơn, thoải mái hơn, có cảnh đêm để nhìn, có bảo vệ, ra vào thang máy cũng phải quét thẻ, an toàn không có vấn đề.
Đương nhiên, cô cũng không phải là là người bán bạn cầu vinh như vậy.
Ngày đó cô yêu cầuTaemin trước không cần phải đem tin tức Naeun mang thai nói cho ba mẹ anh biết, anh nói có điều kiện, hoá ra điều kiện chính là muốn cô nói ra vì sao lại lựa chọn giấu diếm anh chuyện mang thai.
Cô phải nói Taemin rất có tự tin, anh nghĩ mình cho Naeun cảm giác không đến nỗi xấu xa, thế mà cô có thể giấu diếm anh chuyện quan trọng như vậy.
Trực giác của đại luật sư, sự tình tất có nguyên nhân —— Naeun nhất định là gặp cái gì, thế nên mới phá hủy sự tín nhiệm giữa hai người.
-Chuyện này trước tiên có thể đừng cho ba mẹ anh biết không?
-Có thể, nhưng có điều kiện......
Cô nhưng là đầu có chút chuyển, để duy trì cuộc sống thoải mái của mẹ con Naeun, cô là bạn có thể làm việc này nhưng anh là ba ba hẳn là bụng làm dạ chịu, kết quả, cứ như vậy trao đổi điều kiện, anh đồng ý không nói ra chuyện này, cô thì nói cho anh biết nguyên nhân sự tình trong đó.
Bên cạnh giường bệnh, cô liên tục nói khoảng mười phút, bởi vì...... Cho nên...... Như thế......Anh đã hiểu......
Cô không phải không thừa nhận, bộ dáng kinh ngạc của Taemin là thật sự, chăm chú, ngoài ý muốn, bừng tỉnh đại ngộ —— ách, tốt quá, cô tin tưởng anh rồi, người đàn ông bỏ xuống tư thái, rất thành khẩn thỉnh cầu cô trợ giúp anh, anh cần cơ hội vãn hồi sự tin tưởng của Naeun.
Cô bị bộ dạng chân thành của người đàn ông này làm cảm động rồi, cũng là vì biết rõ bạn tốt kỳ thật còn thương anh ta —— những điều kia cô cho rằng Naeun bị giật mình tỉnh dậy vào ban đêm, kỳ thật đều là cô ấy nằm mơ, mơ tới Taemin yêu người khác, đang ở trong mộng khóc phát ra thanh âm.
Naeun tuy biểu hiện không có bộ dáng thương tâm như vậy, nhưng cảnh trong mơ sẽ không gạt người.
Nếu như một người ở trong mộng thương tâm, như vậy người đó chính là thật sự thương tâm.
Cô nghĩ, giả như bọn họ còn yêu nhau, người đàn ông cũng xuất ra hành động để chứng minh quyết tâm của mình, cô thật sự không cần phải gà mái bảo hộ con ngăn chặn con đường phía trước của bạn bè, huống chi bạn tốt trong bụng còn có em bé.
Cho nên cô đồng ý đem nhà trọ tặng cho anh, làm cho Naeun tự mình lựa chọn.
-Tiểu bảo bối Naeun, mang thai rất vất vả, cậu hãy để cho anh ấy chiếu cố cậu đi.
-Cậu thật là bạn tốt của tớ sao?
-Từ nay về sau cậu không phải cảm ơn tớ.
Tắm rửa xong, Naeun cảm thấy thoải mái hơn nhiều —— tuy bệnh viện cũng có thể tắm rửa.
Nhưng cái này cũng là vệ sinh đơn thuần mà thôi, cũng không phải thả lỏng hoặc là hưởng thụ.
Cô hiện tại rất yêu mến phòng tắm, nhìn thấy màu sắc rực rỡ bình bình lọ lọ, dựa theo tâm tình chọn lựa mùi thơm yêu thích hưởng thụ thú vui tắm rửa, không cần vội, từ từ thôi, hương hoa vị ôn hòa làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Ra khỏi phòng tắm, đã gặp bạn cùng phòng mới của cô đang ngồi ở sô pha, tay trái cầm cà phê, tay phải điều khiển laptop, đang tại nói chuyện điện thoại.
Thấy cô đi ra, anh thấp giọng nói vài câu, đem điện thoại bỏ xuống.
-Em muốn ngủ trưa hay không?
-Anh muốn về văn phòng hay không?
Taemin nghe vậy, lập tức tay bỏ khỏi laptop,
-Việc nhỏ mà thôi.
-Không, em nói thật, anh nếu như không có biện pháp bỏ xuống, vậy không cần phải bỏ xuống.
Dù gì cũng là nói chuyện yêu đương hai năm lại trở thành bạn cùng phòng ba năm, cô rất hiểu người đàn ông này là từ trong lòng yêu công việc điên cuồng lẫn chịu trách nhiệm cuồng, không đem việc làm xong, anh sẽ rất khổ sở.
Thoáng cái gọi điện thoại, thoáng cái email, xem hết văn kiện lại tiếp tục gọi điện thoại, anh không phiền lụy, tôi xem cũng đến độ mệt mỏi, trở lại lâu đài nhà họ Lee đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro