Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99: Quan hệ chính là lao động sản xuất

Thế hệ này của Trần Hán Thăng bị chính sách ảnh hưởng, con một chiếm đa số, giả dụ như hắn Vương Tử Bác, Tiêu Dung Ngư tất cả đều là con một, bản thân không có tình huống anh chị em ruột, bình thường bạn bè ở quê hương sẽ thay thế cho loại tình cảm cần có này.

Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng đại khái liền thuộc về loại này, Vương Tử Bác cũng là người đầu tiên sắp được giới thiệu chính thức cho bạn học Thẩm Ấu Sở ở Cảng Thành.

Hồ Lâm Ngữ rất nhanh đã đặt được địa điểm để liên hoan vào tối thứ bảy, mang tới cho Trần Hán Thăng chủ yếu đang ôn tập thẩm tra.

Trần Hán Thăng xem xong sửng sốt một chút: "Sao chỗ cậu đặt lại chính là Dai Pai Dong* vậy?"

Hồ Lâm Ngữ có chút kỳ quái: "Không đặt Dai Pai Dong chứ đặt ở đâu nữa, các lớp khác cũng đều đặt ở những chỗ như thế này mà."

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, mắt nhìn của Tiểu Hồ không tệ, cô đại khái muốn tiết kiệm một chút phí sinh hoạt lớp, bất quá tình huống lần này có chút không giống như vậy.

"Nếu như chỉ có lão Quách, Dai Pai Dong ngược lại cũng không đáng kể, có thể Quách phu nhân cũng qua tham gia, cấp bậc này cũng quá thấp rồi, ngoài miệng người ta cũng sẽ không nói gì đây, lần sau có khả năng sẽ không tới nữa."

Trần Hán Thăng để quyển sách xuống, hắn chuẩn bị tự mình tới trung tâm thương mại Nghĩa Ô để xử lý những việc này.

Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Hồ Lâm Ngữ bĩu môi nói với Thẩm Ấu Sở: "Cậu ta hung dữ như vậy, sau này cậu có thể phải chịu khổ đấy."

Thẩm Ấu Sở đỏ mặt.

Chỗ ăn cơm bên Nghĩa Ô không ít, Trần Hán Thăng rất nhanh đã tìm tới một khách sạn có tổng giá trị đồ quý giá lên tới hơn 300 yên, sau khoảng thời gian đàm luận và lên món ăn, Trần Hán Thăng lại đi mua lễ vật.

Những lễ vật này không chỉ bao gồm vợ chồng Quách Trung Vân, còn có Chung Kiến Thành, Vu Dược Bình và Quan Thục Mạn.

Người quen của Trần Hán Thăng học kỳ này thực không dừng ở những người này, thế nhưng như hiệu trưởng học viện Tài chính Kinh tế Thái Khải Nông hoặc phó hiệu trưởng Lục Cung Siêu, bây giờ Trần Hán Thăng còn chưa kết giao tới, chỉ có thể nắm vững quan hệ xã giao hiện tại trước thôi.

Tặng lễ vật cũng phải có đặc điểm, Trần Hán Thăng mua thuốc lá cho Vu Dược Bình và Quách Trung Vân, mua đặc sản khăn quàng cổ tơ lụa của Giang Lăng cho Quan Thục Mạn và Quách phu nhân.

Tại sao lại nói là đặc sản Giang Lăng, thứ được dệt bên trong Hồng lâu mộng tạo nên danh hiệu nổi tiếng trứ danh của Giang Lăng chính là chiếc khăn Giang Lăng này.

Bên Chung Kiến Thành lại là một loại khác, lão Chung không thiếu tiền, đưa thuốc lá, đưa rượu ông chưa chắc sẽ để trong lòng, không bằng tới lay động làm chút nhu cầu về cấp độ tinh thần một lúc.

Quả nhiên, lúc Trần Hán Thăng cầm cờ thưởng một mặt viết "Chân thành cảm ơn quản lý Chung Kiến Thành đã vì sinh viên đại học Giang Lăng mà cung cấp chức vụ kiêm chức", Chung Kiến Thành cười đến mức miệng cũng không đóng được lại, miễn cưỡng muốn lôi Trần Hán Thăng đi chụp ảnh chung.

Chụp ảnh xong, hai người ngồi xuống tán gẫu, đây là một lần giao lưu cuối cùng của năm con ngựa, lần sau gặp lại chính là năm con dê rồi.

"Bên cậu lúc nào mới đóng cửa?"

Chung Kiến Thành hỏi, nhân viên chuyển phát nhanh đều muốn về nhà đón tết, sẽ không thủ sẵn tại nơi này.

"Trường của chúng tôi ngày 14 nghỉ, tôi sẽ ra thông báo theo là ngày 17 dừng xử lý nghiệp vụ." Trần Hán Thăng đáp.

Chung Kiến Thành gật gù, bên ông lại phải chậm hơn một chút, về thời gian là vẫn tới kịp, ông lại hỏi: "Cậu tới tìm Lưu Chí Châu chưa?"

Trần Hán Thăng không giấu diếm: "Tìm rồi, có điều nghiệp vụ chuyển phát nhanh của xưởng điện tử kia sang năm mới bắt đầu."

Chung Kiến Thành suy nghĩ một chút: "Vậy tôi liền không khuyên nhiều nữa, nếu như sau này cậu hối hận, có thể bỏ gánh giữa đường bất cứ lúc nào, có việc gì tôi sẽ giúp cậu đặt xuống."

"Cảm ơn anh Chung."

Trần Hán Thăng xếp chồng nắm lấy tay Chung Kiến Thành, trước khi rời đi Chung Kiến Thành còn cầm bao thuốc lá làm quà đáp lễ, Trần Hán Thăng cũng không khách khí.

Khoảng thời gian này, tổng giá trị hàng hoá Trần Hán Thăng lấy chí ít cũng phải hơn 30 vạn tiền chuyển phát nhanh, bên Chung Kiến Thành trừ nhân công, hậu cần, chi phí vận tải cũng kiếm lời không ít, tổng phần trăm được trích ra từ bản thân Trần Hán Thăng đại khái đã hơn 14000 yên.

Tiền lời kiếm được không nhiều, có điều con đường đã mở ra, loại người như Trần Hán Thăng mà nói, con đường so với tiền còn trọng yếu hơn.

Sau khi Trần Hán Thăng về tới trường, đặt thuốc lá và khăn quàng cổ tơ lụa vào trong túi mang đến văn phòng đoàn ủy.

Vu Dược Bình bây giờ đang thăm dò con đường của Trần Hán Thăng, nhìn thấy Trần Hán Thăng trước kỳ nghỉ, trong tay còn cầm túi quảng cáo, ông liền biết là chuyện gì xảy ra.

"Bí thư Vu, chúc mừng năm mới thầy nhé."

Trần Hán Thăng cười hì hì đưa thuốc lá tới.

Vu Dược Bình đặt thuốc lá dưới chân như quá khứ, sau đó hỏi: "Ôn tập cho kỳ thi như thế nào rồi?"

"Không ôn tập gì, em nhất định trượt rồi."

Trần Hán Thăng trực tiếp bình vỡ không cần giữ gìn.

Việc này không nằm ngoài dự liệu của Vu Dược Bình, loại tính cách này của Trần Hán Thăng không giống học sinh ngồi xuống đọc sách.

Hút xong hai điếu thuốc lá, Trần Hán Thăng đứng lên cáo từ: "Em còn muốn đi lên tầng tìm giáo sư Quan bồi đắp tình cảm thêm sâu sắc nữa."

Trần Hán Thăng nói trắng ra, không giấu giấu diếm diếm, Vu Dược Bình trái lại cũng không để ý lắm: "Đi đi, cô ấy là giáo sư quản lý cán bộ học sinh, tới gần về phía cô ấy là đúng rồi."

Có điều giao lưu với Quan Thục Mạn phải có chút hơi hướng nghệ thuật, sau khi Trần Hán Thăng gõ cửa tiến vào, nhìn thấy Quan Thục Mạn chủ yếu đang viết lên món đồ gì đó.

Vóc dáng của Quan Thục Mạn không cao, thuộc dạng phụ nữ khéo léo, vóc người ngược lại cũng không tệ, đặc biệt là nhiệt độ điều hoà trong phòng tương đối cao, cô cởi áo lông mặc một bộ áo lông đen bó sát cơ thể, lại kết hợp với mái tóc đen dài thẳng, đại khái là đảm đương về mặt giá trị nhan sắc trong đoàn ủy của học viện Tài chính Kinh tế.

"Bạn học Trần, có chuyện gì không?"

Quan Thục Di ngẩng đầu lên, vén mái tóc dài buông xuống ra sau lỗ tai.

"Giáo sư Quan, hôm đó em cùng bạn gái đi dạo phố nhìn thấy một chiếc khăn lụa cũng không tệ, cảm thấy đặc biệt phù hợp với cô."

Trần Hán Thăng nói rồi lấy hộp khăn lụa.

Quan Thục Mạn sửng sốt một chút, lập tức liền từ chối: "Không cần đâu không cần đâu, bạn học Trần Hán Thăng em quá khách khí rồi."

"Không khách khí."

Trần Hán Thăng cười nói: "Lúc đó em có trưng cầu qua ý kiến của bạn gái em, cô ấy cũng cảm thấy chiếc khăn này rất phù hợp với cô."

Hắn nói rồi lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng tinh, đi tới nói: "Em giúp cô đeo lên thử xem, nếu như không phù hợp lại đi trả vậy."

Quan Thục Mạn có chút đỏ mặt, mặt khác cô có chút hiểu rõ Trần Hán Thăng, dù sao trong hoàn cảnh không quen biết còn từng bị đùa giỡn, biết lá gan của Trần Hán Thăng rất lớn.

"Được rồi, được rồi, em dừng lại trước đã, nếu bạn gái em đã hỗ trợ chọn, vậy tôi liền trả tiền, cảm ơn em ấy đã giúp tôi chọn khăn lụa."

Nếu như Trần Hán Thăng không cần danh nghĩa của "bạn gái", nói thẳng ra là tự mình đưa, Quan Thục Mạn kia có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ không cần.

Tuổi của cô vốn cũng không lớn, đặc biệt sợ bị truyền gì đó ra ngoài với những nam sinh viên đại học này.

"Trả tiền, liền 10 yên đi." Trần Hán Thăng nói.

Quan Thục Mạn tự nhiên không tin, chất liệu của chiếc khăn lụa này bóng loáng như vậy, ít nhất phải hơn 100, cô móc 200 yên ra đưa cho Trần Hán Thăng, hơn nữa thái độ còn rất cương quyết.

Sau khi Trần Hán Thăng phát hiện ra, nghĩ thầm vậy cứ nhận lấy trước đã, tốt xấu gì ở trong cuộc sống cũng sẽ gặp nhau, sau đó lại nghĩ cách chậm rãi hạ gục, tính tình của giáo sư Tiểu Quan thật sự có chút cương trực.

Nhìn thấy Trần Hán Thăng nhận lấy 200 yên, Quan Thục Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, hai người lại không mặn không nhạt tán gẫu 1 chút về sự việc của hội học sinh, Trần Hán Thăng chuẩn bị rời đi.

Có điều Quan Thục Mạn đột nhiên gọi hắn lại: "Hội học sinh của hệ Nhân văn các em đang không có chủ tịch, ba vị phó chủ tịch em cảm thấy ai là người thích hợp nhất?"

"Giáo sư Quan ra quyết định là được ạ."

Trần Hán Thăng khiêm tốn nói.

Quan Thục Mạn lườm hắn một cái: "Đây là quyết định của đoàn ủy, không phải là của tôi, em vừa là cán bộ học sinh của đoàn ủy, vừa là phó hội trưởng hội học sinh, cho nên muốn nghe ý kiến của em một chút."

"Hoá ra là như vậy."

Trần Hán Thăng làm dáng vẻ suy nghĩ, kỳ thực đối với hắn mà nói đây không phải là một sự lựa chọn.

"Em cảm thấy tiền bối Mục Văn Linh thích hợp hơn, chị ấy dẫn dắt cuộc thi biện luận của hệ Nhân văn đoạt được giải nhì, hơn nữa trong hoạt động lễ hội trường lần trước cũng làm không tệ."

Trần Hán Thăng dừng lại một lúc, tiếp tục nói: "Còn nữa tiền bối Mục là nữ sinh, hai vị phó chủ tịch khác ai làm chủ tịch, một người khác nhất định sẽ không phục, nói không chừng còn ảnh hưởng đến công tác nữa."

Quan Thục Mạn gật gù, không nói gì.

Sau khi Trần Hán Thăng rời đi liền đi tới nhà ăn thứ hai ăn cơm, không nghĩ tới trên đường vừa vặn đụng trúng Mục Văn Linh một mặt vội vội vàng vàng.

"Tiền bối Mục đi đâu à?"

Trần Hán Thăng hỏi.

"Ừ, hội trưởng Trần."

Mục Văn Linh thở hổn hển: "Tôi tới đoàn ủy, giáo sư Quan gọi tôi tới đó một chuyến."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm Tiểu Quan quyết định nhanh thật, ngoài miệng nói: "Tôi mới từ bên giáo sư Quan của đoàn ủy đi ra."

Bước chân của Mục Văn Linh lập tức ngừng lại.

"Chúc mừng nhé."

Trần Hán Thăng đi tới nói với Mục Văn Linh: "Sau này trọng trách trên người tiền bối Mục càng nặng hơn rồi."

……

_________________________

(*) Dai Pai Dong: là các quán ăn đường phố ngoài trời được gọi chung ở Hong Kong, phục vụ thức ăn chín. Cái tên này có nghĩa đen là 'nhà hàng có biển giấy phép lớn', nói đến kích thước rộng lớn của khu vực ăn vặt trong quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro